Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 189: Hôn dạ minh châu (55)




[Cận] [yêu bà xã thật lòng]: Nguyệt huynh, lên QQ!

[Cận] [mèo ngủ nướng]: Ngang Ngang lên QQ! Tớ muốn xem hình!! Nhân tiện có thể cũng send luôn một tấm của cậu cho người ta nhìn phát không

[Cận] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: …

Sau khi hai người đến đây liền vội vàng log game, QQ cũng quên đăng nhập.

Nhạc Doanh Phong bất đắc dĩ leo lên Q, quả nhiên, group bang sớm đã náo nhiệt như nổ nồi, bọn Bánh quy tròn tròn thế nhưng cũng ở trong, xem qua là mới vào.

Khi cậu login, người bên trong đang ầm ĩ, cậu một câu tôi một câu spam vù vù.

Mèo ngủ nướng: “Nhanh đưa hình đưa hình đưa hình! ”

Mùa xuân hoa sẽ nở: “Tôi tới xem chân tướng… chẳng lẽ lừa tiền tôi thật sự không phải bản thân Ngang Ngang Ngao Ngao?”

Thích ăn kẹo: “Tôi cũng vậy, đến xem hình ”

“Rốt cuộc là hình gì? Sao tớ không biết?” Triệu Ngang càng thêm buồn bực, tranh luận trong group khiến lòng cậu có chút không yên.

Quả nhiên những người đó vẫn chưa tin cậu.

Nhạc Doanh Phong lộc cộc gõ chữ trên bàn phím.

Nguyệt Ảnh Phong: “Chúng tôi hiện đang ngoài tiệm, hình lưu trong laptop Ngang Ngang.”

Sáo trúc: “ ”

Mèo ngủ nướng: “Áu áu áu… tớ không nhìn lầm chứ? Các… các cậu??

Tây Bắc: “… Hai người không phải không cùng trường sao?”

Nguyệt Ảnh Phong: “…”

Yêu bà xã thật lòng: “Khỉ… không phải chứ, chẳng lẽ thật sự để đám Lả lướt Ngủ nướng đoán đúng một lần ”

Thái Ất Chân: “… Giữa bạn thân cũng sẽ qua chơi trường học nhau!”

Bánh quy tròn tròn: “Ở sau khi vừa khai giảng 2 tuần?”

Thái Ất Chân: “Ẻ…”

Nếu vậy hình như quả thật có phần nói không thông.

Gió trời lả lướt: “Đừng lệch chủ đề, hiện tại công tác quan trọng nhất là đòi hình Còn quan hệ của bọn họ… tớ cảm thấy không có gì phải đoán… hoàn toàn không cần nghi ngờ!”

Mèo ngủ nướng: “+1, bạn học Nguyệt, các cậu trở về lấy hình đi!”

Nguyệt Ảnh Phong: “…”

Tây Bắc: “Có thể trước tiên nói, nội dung hình là gì không?”

Bây giờ nhìn tên Tây Bắc, cảm giác trong Nhạc Doanh Phong không biết nên gọi là gì.

Mình ăn N bình dấm chua từ tên này, hóa ra cuối cùng lại là một cô gái không hề có tính nguy hiểm, hơn nữa nhìn tình hình còn giống như là một hủ nữ —— Nhạc Doanh Phong thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.

Tuy vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng Nhạc Doanh Phong cũng không hẹp hòi đối nghịch với người ta như ngày trước, nhanh chóng gõ ra đáp án.

Nguyệt Ảnh Phong: “Một ít lời Điệp Y đe dọa Triệu Ngang.”

Yêu bà xã thật lòng: “!!!!”

Ngôi sao cô đơn say giấc nồng: “ … cái này cũng được?”

Tây Bắc: “Lần đó acc Ngang Ngang bị trộm, Điệp Y và cậu ấy có nói chuyện riêng?”

Nguyệt Ảnh Phong: “Ừ…”

Tây Bắc: “… Ngang Ngang? Cậu đã chụp hình vì cái gì còn không đưa ra? =. = đầu óc có phải bị nước vào?”

“Chụp hình? Tớ không có… Lúc ấy căn bản tớ không nhớ tới…” Triệu Ngang rốt cuộc hiểu Nhạc Doanh Phong nói cái gì, “Cậu không phải đang lừa người ta chứ…”

Nhạc Doanh Phong cười tiếp tục đánh chữ, “Cậu ấy không biết mình chụp hình… vô ý nhấn trúng.”

Tầng cao nhất ngắm phong cảnh: “Đợi hình… ít nhất để tôi xác định tên lừa đảo… Tôi đang định chờ đêm khuya châm voodoo doll nguyền rủa hắn!”

Mèo ngủ nướng: “Nguyệt tiểu công… Các người trở về lấy đi, đừng quên chuẩn bị ảnh chụp chung ”

Nguyệt Ảnh Phong: “… được rồi, giờ chúng tôi về, nếu không có việc gì các cậu nói chuyện phiếm chờ đi.”

Đã hơn 10 giờ, Nhạc Doanh Phong gửi xong tin thì bắt đầu thu dọn logout, Triệu Ngang cũng theo sau thành thành thật thật thoát game.

Vốn tưởng bọn họ có thể làm ầm ĩ một trận, nên lúc mua mì đã trả tiền chơi suốt đêm, không nghĩ nhanh vậy đã kết thúc, bọn họ cũng không tâm tình ngồi cả đêm ngoài tiệm, một trước một sau ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Triệu Ngang không thể không rùng mình một cái, gió đêm quả thật rất lạnh.

Hít hít mũi, tay đã bị người trước nắm.

Ánh đèn mờ mờ trong tiệm net xuyên ra ngoài, Triệu Ngang đỏ mặt lên, vội vàng giãy giụa, “Này… có người…”

“Nơi nào có người?” Nhạc Doanh Phong nắm chặt tay cậu, sau cùng dứt khoát đút tay cả hai người vào túi.

Trong túi rất ấm, Triệu Ngang vùng vẫy mấy cái, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt thuận theo cậu ấy.

Tiệm net ở trong một ngõ hẻm dài, nơi này vốn là vùng ngoại thành, cho dù vì có trường học mà không ít nhà trọc mọc lên, nhưng ở ngõ nhỏ dường như vẫn tràn đầy cảm giác thôn quê.

Một hàng dương cao lớn thẳng tắp, nhưng vào mùa này, cành trụi lủi, ban đêm nhìn qua lại có cảm giác như giương nanh múa vuốt.

Trên đường sau 10 giờ đã không thấy người đi lại, chỉ có những chấm sáng xuyên ra từ các hàng quán ven đường, Triệu Ngang không tự chủ dựa sát vào người Nhạc Doanh Phong.

Nhạc Doanh Phong nhận thấy động tác của cậu, khóe môi vẽ lên một nụ cười, nhưng vì trời quá tối, bạn học Triệu Ngang hoàn toàn không nhìn tới biểu cảm trên mặt cậu, “Sao vậy? Sợ?”

“Không… không có! Có gì phải sợ?” Triệu Ngang vì muốn nhấn mạnh mình thật sự không sợ, cố ý tránh qua một bên, khoảng cách vừa được kéo gần lập tức bị cậu nới ra.

Nhạc Doanh Phong nắm tay cậu dùng sức kéo lại, khiến cậu dán chặt vào người mình, “Tớ sợ, cậu đứng gần một chút…”

Lời nói dối rõ ràng như thế, bạn học Nhạc Doanh Phong lại nói vô cùng tự nhiên, bầu không khí mang theo điểm mờ ám dưới thanh âm êm ái của cậu càng khiến người ta không biết phải làm sao.

Nhiệt độ cơ thể cậu ấy theo cánh tay kề sát cuồn cuộn không ngừng truyền tới, Triệu Ngang cảm thấy lòng bàn tay mình đã đổ mồ hôi, “Cậu… làm sao biết tớ có chụp hình?”

Muốn nói gì đó để bầu không khí bình thường trở lại, Triệu Ngang thuận miệng hỏi một câu.

Cơ thể Nhạc Doanh Phong rõ ràng sững lại, “Ưm… cái đó…”

Khó có được có lúc cậu lại nói lắp, vốn chỉ tùy tiện hỏi, Triệu Ngang cũng bắt đầu nghi ngờ, “Đúng rồi, tập tin đó tớ cũng không nghĩ mở ra, cậu xem khi nào vậy?”

Hơn nữa, Nhạc Doanh Phong hình như cũng không có bao giờ ngồi ngốc một mình với cái máy của mình?

“Ưm… vô ý mở trúng…” Nhạc Doanh Phong vẫn còn ấp úng.

Triệu Ngang càng thêm không tin, “Vô ý mở trúng tập tin hình ảnh game? Lúc nào?”

Không khí ấm áp bị quét sạch, hai đại nam sinh bắt đầu đuổi đuổi bắt bắt ầm lên.

“Cái này… ây ây, Ngang Ngang… Này!”

“Có phải cậu cố ý mở ra không! Nói!”

“Này… được được, tớ thừa nhận, tớ thừa nhận còn không được sao?”

“…”

Trở lại phòng ngủ, mọi người vẫn chưa ngủ, nhưng đã sớm lên giường, mỗi người mỗi máy gõ lách cách lách cách vô cùng vui vẻ, nhìn thấy bọn họ vào lên tiếng chào rồi lại kéo lực chú ý trở về.

Vội vàng rửa mặt, tắt đèn, hai người cũng trèo lên giường.

Mở máy tính đăng nhập QQ, trong group vẫn đang trò chuyện đến khí thế ngất trời, hơn nữa còn giống như luôn chú ý tới động tĩnh của bọn họ, vừa thấy Triệu Ngang login, chủ đề câu chuyện lập tức chuyển về lại chuyện hình.

Ngọc lan trong hang sâu tăm tối: “Hình đến hình đến hình đến!”

Ngang Ngang Ngao Ngao: “…”

Vì cái gì cậu có ảo giác tên mình đã đổi thành ‘hình’.

Mèo ngủ nướng: “Quá chậm… Trên đường về đã làm gì! Nói!”

Ngang Ngang Ngao Ngao: “…”

Nhạc Doanh Phong tựa lên tường, hơi ôm Triệu Ngang, nhìn cậu thao tác chuột trong tay.

Từ trong tập tin cài đặt trò chơi tìm được hình chụp, bên trong chỉ có mấy tấm, nhưng hiển nhiên so với lần trước Nhạc Doanh Phong xem có thêm một ít.

“A? Mấy cái này tớ cũng không biết…” Mấy tấm đầu chỉ là hình Triệu Ngang đánh quái hoặc đi đường, lật xuống mấy tấm thì nhìn thấy tên Điệp Y.

Chẳng qua chỉ nói mấy câu, lại khiến người liếc mắt đã có thể nhìn rõ ý đồ của cô ta.

[Mật] [Điệp Y] nói với các hạ: Cậu xóa acc đi, tôi nhìn thấy cậu và tên Nhân Yêu kia liền không thoải mái, cho dù cậu bây giờ không đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến các người muốn chơi cũng không chơi được!

[Mật] [Điệp Y] nói với các hạ: Tôi nói thật, cậu xóa acc đi… Tôi thật sự chán ghét cậu

Ký ức lúc đó bỗng chốc hiện rõ trong đầu Triệu Ngang, “A? Tấm này hình như trước lúc trộm acc…”

“Kệ nó, gửi đi!” Nhạc Doanh Phong dứt khoát ấn tay cậu để trên chuột, chuột phải —— copy, sau đó paste vào group.

Hình vừa hiện ra quả nhiên group lại sục sôi một trận.

Ngôi sao cô đơn say giấc nồng: “Khỉ! Con nhỏ này thật không phải thiếu não bình thường!”

Bánh quy tròn tròn: “Cmn… nhỏ này muốn đóng phim đến điên rồi… chịu không nổi chịu không nổi!”

Mùa xuân hoa sẽ nở: “Mẹ… con nhỏ này, khi đó còn nói riêng với tôi bảo mình cũng bị Ngang Ngang Ngao Ngao lừa gạt.”

Thái Ất Chân: “Đàn bà, quả độc như người ta thường nói độc nhất lòng dạ đàn bà!”

Ngọc lan trong hang sâu tăm tối: “Những tên con trai không hiểu biết có thể vơ đũa cả nắm!”

Hai người bọn cũng không đăng nhập game, cùng bọn họ nói nhảm một lúc rồi tắt máy nằm trên giường.

Bạn cùng phòng vẫn còn đang lên mạng, một đám đeo tai nghe, máy tính thì vang lên đùng đùng, tương đương với chúng, căn phòng cũng sáng vô cùng.

Không thể giống như lần trước sít sao ôm chặt, tay hai người dưới chăn lại vẫn gác lên nhau, ngón tay trong lúc đó như có như không dây dưa quấn lấy.

“Bà nó, khi nãy đáng lẽ phải giết chúng nó thêm mấy lần!” Đầu ngón tay Nhạc Doanh Phong nhẹ nhàng vẽ lên lòng bàn tay cậu, đột nhiên nhỏ giọng phun một câu.

“Hử?”Bị động tác của cậu khiến tâm hoảng ý loạn, Triệu Ngang hoàn toàn không phản ứng kịp ý trong lời cậu nói.

Nhạc Doanh Phong lén kề sát bên tai cậu nói nhỏ, “Vốn đã nói, buổi tối ra ngoài trọ.”

Không ngờ lại bị đám người không liên quan quấy rối.

Hơi thở ấm áp phun bên tai cậu, nhất thời nhuộm đỏ mặt Triệu Ngang, “Cậu, cậu nói bậy bạ gì vậy! Mau ngủ đi!”

Không để ý độ sáng trong phòng, Nhạc Doanh Phong sáp đến dưới chăn ôm lấy cậu, “Mai ra ngoài trọ đi ra ngoài trọ đi?”

“Này… Nhạc Doanh Phong!”

“Ra ngoài đi ra ngoài đi!”

“Này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.