Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 4




Bầu không khí đau khổ rốt cuộc chấm dứt khi Dung An Trúc mang theo bản hợp đồng trị giá hai ngàn vạn trở về.

Y trở về vào chiều thứ năm, sau khi về đến công ty thì cùng với Tiêu Luân và hai vị phó tổng khác nhốt mình trong văn phòng cả buổi chiều, thẳng đến mười giờ tối mới tan tầm rời khỏi công ty.

Trên đường trở về, Tiêu Luân lái xe, nhìn Dung An Trúc ngồi ở ghế phó lái vì buồn ngủ mà dựa vào cửa sổ, hắn bĩu môi, cũng không nói thêm gì nữa.

Trở về chỗ ở của Tiêu Luân, Dung An Trúc đi tắm rửa trước.

Đợi đến khi Tiêu Luân tắm xong đi ra thì Dung An Trúc đã nằm trên giường ngủ say, trong lòng không cam nguyện nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ, tiến lên hôn y một cái coi như an ủi rồi mới buông tha y.

Tuy rằng trong lòng có chuyện muốn hỏi y, tuy rằng tức giận nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm, chỉ lẳng lặng nằm trên giường ôm nam nhân chìm vào giấc ngủ.

Thật ra một tuần vừa rồi không có hôm nào được ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Tiêu Luân mở cuộc họp công bố bản hợp đồng hai ngàn vạn, mọi người vui mừng cảm thán, không uổng công Dung tổng đi một chuyến khiến bọn họ gian nan cả một tuần.

Buổi tối tan tầm, Tiêu Luân mời nhân viên đi ăn. Ăn xong lại theo hoạt động truyền thống, đi KTV.

Tuy rằng công ty có chuyện tốt, nhưng Tiêu Luân đối với Dung An Trúc lúc nào cũng chỉ bày ra sắc mặt giải quyết công việc, thời gian còn lại thì một mực xem nhẹ y. Dung An Trúc đương nhiên là nhìn ra, nhưng địch bất động thì ta bất động. Đợi đến khi Tiêu Luân cùng hai vị phó tổng chơi đổ xúc xắc, hắn bị thua đã có chút men say, đột nhiên tiến đến bên tai Dung An Trúc thổi một ngụm nhiệt khí.

Dung An Trúc sớm đã chờ hắn, hiện tại thấy hắn đến chất vấn, khoé miệng không khỏi cong lên.

Tiêu Luân có chút phát hoả. “Cậu còn dám cười?!”

“Có gì mà không dám?” Dung An Trúc lắc lắc xúc tay trên tay, ném ra ba con sáu.

Tiêu Luân nhìn y một lát, lại tiến đến gần hơn một chút, ghé vào lỗ tai y. “Gia khoả Cảnh Kiệt kia thế nào?”

“Phóng khoáng rộng rãi, hoà nhã dễ gần”. Dung An Trúc tổng kết.

Tiêu Luân ngừng lại một chút, hai mắt sáng lên nhìn Dung An Trúc một lát, thì thầm. “Cậu cùng hắn ta ngủ với nhau chưa?”

………

Mọi người đang chơi High, đột nhiên nghe ‘phanh’ một tiếng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tiêu tổng ngày thường vẫn luôn anh tuấn cao ngạo nay đang chật vật ngã ngửa trên sofa, sau đó lấy tốc độ không kịp chớp mắt vung ngay một nắm đấm về phía Dung An Trúc.

“Ha….” Mọi người há mồm hít một ngụm khí lạnh.

Nhìn hai người anh tới tôi đi không chút nào nương tay, mọi người trong lòng sợ hãi, sao lại vậy sao lại vậy, hai ông chủ đánh nhau rồi!

Phó tổng vội vàng tiến lên, định khuyên ngăn giữ hai người lại, vừa mới vươn tay đến đã nghe Dung An Trúc nói. “Tôi cùng hắn ta có ngủ với nhau hay không thì làm sao, cậu để ý?”

“Tôi không có tư cách để ý?”

…… Mọi người há mồm tập hai, chắc chắn là phương thức can ngăn không đúng cho nên mới nghe được cuộc đối thoại đáng ngờ này.

“Cậu tiếp cận tôi không phải chỉ vì để chọc tức lão gia tử nhà cậu sao?”

Dung An Trúc chiếm thế thượng phong áp đảo Tiêu Luân, khoá ngồi ở trên người hắn, một quyền đánh xuống khiến Tiêu Luân phun ra một ngụm nước miếng mang theo máu. Sau đó hắn lập tức phản kích, vung tay đấm về phía cằm Dung An Trúc. Bất quá hắn đã có điểm hụt hơi, cú đánh trả không đau như của Dung An Trúc vừa rồi.

Hai mắt Dung An Trúc ngày càng tối đen, nắm tay giơ lên đang muốn đánh xuống thì bị tiếng của Dương phó tổng chen vào cắt ngang.

“Cái kia, Tiêu tổng, Dung tổng, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút chuyện, tôi về trước a, ngại quá”.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, không có khả năng tuỳ cơ ứng biến như vậy, sao có thể ngồi vào vị trí phó tổng? Thế là cả nhóm người mở miệng:

“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của mẹ, muốn tôi phải về ngay”.

“Bạn gái tôi cũng giục mấy lần rồi, tôi phải về thôi, thật có lỗi quá”.

“A, chúng tôi đột nhiên muốn đi bar, đi trước a Tiêu tổng”.

“Tôi, tôi muốn đi WC, xin lỗi không tiếp được”.

………

Trong giây lát cả đoàn người đã rời đi gần hết, gian ghế lô to như vậy chỉ còn lại hai người Tiêu Luân và Dung An Trúc, trên màn hình LCD cỡ lớn còn đang phát một bản tình ca.

Hai người quay đầu nhìn nhau, đột nhiên Tiêu Luân nhếch miệng cười. “Sao vậy, cậu để ý?”

Dung An Trúc không trả lời mà cúi xuống hôn hắn, hung hăng cướp đi nụ cười chói mắt kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.