Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 2: Oan gia tương phùng




Cảnh Kiệt ở lại S thành một tuần, trừ bỏ ‘thuận đường’ cùng Tiêu Luân tán gẫu bàn chuyện hợp tác, thì chủ yếu vẫn là đến thị sát tình hình công ty chi nhánh của Cảnh thị ở S thành.

Rèn sắt khi còn nóng, cả Tiêu Luân và Dung An Trúc đều hiểu đạo lý này, cho nên đều tận tâm xử lý cuộc sống giải trí sau khi tan tầm của Cảnh Kiệt.

Nhưng là Cảnh Kiệt cũng không hứng thú với mấy thứ này nọ, đối với KTV câu lạc bộ đêm luôn luôn uyển chuyển cự tuyệt, bài bạc không đi gái cũng không chơi, ngược lại chỉ thích bám lấy Dung An Trúc bàn luận về trà nghệ.

Một lần ăn cơm xong đến phòng trà uống trà, Cảnh Kiệt thẳng thắn thừa nhận chưa bao giờ thích mấy chuyện tiếp đãi làm ăn.

“Hiện tại là thiên hạ của thế hệ chúng ta, việc gì phải dối lòng đi chơi đùa cùng mấy lão chú bác?” Cảnh Kiệt nói, nhìn Dung An Trúc.

Dung An Trúc nhẹ nhàng vuốt cằm. “Đúng là như vậy”.

Chính là người nọ là thiên chi kiêu tử, Tiêu Luân cùng y không giống nhau, y là từ tầng lớp dưới cùng mà đi lên, nếu không đi theo bồi người ta chơi đùa, chẳng lẽ phải chịu ăn không khí sao?

Tiêu Luân có lẽ cũng nghĩ như y, hắn nhìn y một cái, cười nói. “Cảnh thiếu cuộc sống đầy đủ thoải mái, là hình mẫu để chúng tôi phấn đấu”.

Cảnh Kiệt nhìn hắn, nói. “Tiêu thiếu cũng là xuất thân thế gia như tôi, việc gì phải tự hạ mình mà nâng tôi lên như thế?”

Tiêu Luân bật cười. “Là tôi không đúng, bị lây nhiễm thói xấu, nhất thời khi nói chuyện có chút khó nghe”.

“Ha ha, cũng không biết anh biến thành như vậy là tốt hay xấu”. Cảnh Kiệt lắc đầu. “Làm hại tôi không biết nên đề phòng anh kinh nghiệm ngày càng cao, hay là xem anh như bây giờ không có chí tiến thủ mà thả lỏng cảnh giác”.

Lời nói trực tiếp làm Tiêu Luân hơi thiêu mi, lại không tỏ vẻ gì, chính là lắc đầu cười cười.

Cảnh Kiệt vỗ tay cười to. “Kiềm chế tốt, xem ra quả nhiên là tôi phải đề cao cảnh giác với anh”.

Dung An Trúc thay hai người rót trà. “Cảnh giác thì không cần, yên tâm cùng Tiêu thiếu hợp tác mới là chuyện nên làm”.

“Anh thật sự là chén trà mát lạnh có thể khiến người khác an tâm”. Cảnh Kiệt cười nói.

Dung An Trúc cũng cười, từ chối cho ý kiến.

Cảnh Kiệt giống như rất thưởng thức hai người Dung An Trúc và Tiêu Luân, ngoài miệng đã bắt đầu đưa ra một vụ hợp tác trị giá hai ngàn vạn. Số vốn này đối với hắn mà nói không tính là lớn, nhưng đối với Khao Trúc Văn Hoá đang bị Tiêu gia lão gia tử ép tới đường cùng thì không khác gì cọng rơm cứu mạng.

Cảnh Kiệt cũng không giống như những thương nhân tầm thường chỉ biết nói miệng mà đưa ra rất nhiều yêu cầu không hợp lý. Hai người Tiêu Luân cũng hiểu, đối với con cá lớn là Cảnh thị, bọn họ chẳng qua chỉ là con tôm con tép khiến người ta chê cười mà thôi. Nhưng xem thái độ của Cảnh Kiệt thì hắn ta quả thực là thành tâm muốn cùng hợp tác với bọn họ.

Chính là Cảnh Kiệt kia giống như đặc biệt chú ý đến Dung An Trúc, hai người bọn họ làm sao lại không biết.

Dung An Trúc không biết Tiêu Luân nghĩ gì, trên mặt hắn nhìn không ra biểu tình. Tiêu Luân cũng không biết Dung An Trúc muốn sao, chỉ là ý tứ thưởng thức Cảnh Kiệt trên mặt y chưa bao giờ che giấu.

Trước hôm Cảnh Kiệt rời khỏi S thành là chủ nhật, khó có khi được dịp nghỉ ngơi, hắn mời một mình Dung An Trúc đi uống trà tán gẫu.

Dung An Trúc từ trước đến nay tính tình ổn trọng, đối với người khác cũng thoải mái, thế nhưng lần này lại có điểm chần chừ.

Y cúp máy xong, nhìn Tiêu Luân vừa mới nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện giữa mình và Cảnh Kiệt, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười hời hợt. “Xem ra hợp đồng lần này phải nhờ đến Dung thiếu rồi”.

Sau khi nghe xong, Dung An Trúc cũng tươi cười. “Vậy hy vọng tiền thưởng cuối năm Tiêu tổng có thể cho tôi nhiều một chút”.

Tiêu Luân bĩu môi, đứng dậy đến thẳng phòng bếp rót cho mình ly rượu vang.

Đã qua chín giờ tối.

Nếu ban ngày còn có thể bình thản ung dung, thì hiện tại đã khó nén khỏi khó chịu.

Thật không biết y đang làm gì. Tiêu Luân mặt nhăn mày nhíu, trong lòng không ngừng oán thầm, không phải là chơi đến quên trời đất, ngay cả nhà cũng không thèm trở về rồi đấy chứ?

Không phải lo lắng Dung An Trúc, Tiêu Luân vẫn luôn hoàn toàn tin tưởng y, tuy rằng giữa bọn họ không có mấy lời hứa hẹn thề thốt linh tinh gì, nhưng mối quan hệ này vẫn là được cả hai ngấm ngầm thừa nhận.

Chính là, lúc này trong lòng lại xuất hiện một loại dục vọng độc chiếm xa lạ.

Tiêu Luân dựa người vào sofa, ánh mắt chăm chú dõi theo kim đồng hồ chuyển động.

‘Tích tích’, ‘tích tích’, thanh âm làm cho hắn dần dần mơ màng.

Dục vọng độc chiếm? Độc chiếm cái gì?

Dung An Trúc?

Đột nhiên có điểm hỗn loạn, Tiêu Luân lấy tay ôm mặt, không muốn tiếp tục suy nghĩ.

Đêm đó Dung An Trúc không trở về, hơn nữa ngay cả một cú điện thoại một tin nhắn cũng không có. Tiêu Luân đợi đến hai giờ sáng đã không kìm nổi tức giận, cuối cùng tâm không cam tình không nguyện mà đi ngủ.

Đợi đến sáng hôm sau đi làm mới nhận được một tin nhắn của Dung An Trúc, là từ một dãy số xa lạ.

Dung An Trúc nói, y cùng Cảnh Kiệt đến N thành, một tuần sau sẽ trở về.

Tiêu Luân trợn mắt nhìn di động, có điểm không tin được Dung An Trúc dám làm như thế. Đây quả thực là muốn gây chuyện!

Tiêu Luân từ trước đến nay vẫn luôn hành động lý trí, cho nên không làm ra chuyện ném đập điện thoại, chỉ là rất muốn gọi điện cho tiểu tử kia, kêu y mau chóng trở về.

Nhưng là cuối cùng hắn vẫn không làm.

Vô luận là vì cái gì, Dung An Trúc làm như vậy luôn có lý do của y. Đối với điểm này, như đã nói từ trước, Tiêu Luân rất tin tưởng y. Nhưng là cảm giác bị gạt bỏ ra bên ngoài vẫn làm cho Tiêu Luân khó chịu.

Hậu quả của việc Tiêu tổng bực bội đó là, cả một tuần đó công ty đều tồn tại trong tình trạng siêu áp suất thấp. Mọi người chỉ biết Dung tổng không có ở đây, bọn họ hoàn toàn không thể chống đỡ được cơn thịnh nộ của Tiêu tổng, một tuần trôi qua, quả thực là tiếng than thấu tận trời xanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.