Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 15: Quên




Thời điểm Dung An Trúc tiến lại gần, rất nhiều người không tự chủ mà tránh ra một bên, dường như mang theo điểm tò mò và cả kính sợ.

Không phải bộ dáng của y anh tuấn suất khí đến bức người, ngược lại là ổn trọng mang theo ôn hoà, cũng không phải y ăn mặc quá phú quý hoa lệ. Có lẽ vì trước kia luôn ẩn mình không gây chú ý, cho nên lần này lên sân khấu lại đặc biệt nổi tiếng.

Cuối cùng dừng lại trước mặt hai người kia, Tiêu Luân mỉm cười nhìn y. “Sao vậy, ông nội đồng ý để cậu lại đây?”

Dung An Trúc nhún vai. “Ông ấy không cho”.

Tiêu Luân cười ha ha, mỹ nữ có chút khó hiểu, nhưng cũng lịch sự mỉm cười.

Dung An Trúc nghiêng người, ghé vào bên tai mỹ nữ nói nhỏ. “Ngại quá, có thể đem cậu ấy trả lại cho tôi được chưa?”

Tiêu Luân không biết y đang thì thầm cái gì, chỉ thấy mỹ nữ kia lúc đầu là trợn mắt, sau đó nhìn qua nhìn lại y và hắn mấy lần rồi mới hiểu rõ bật cười. “Đương nhiên có thể, bất quá trước tiên anh phải nhảy với tôi đã”.

Dung An Trúc nói. “Tôi không biết nhảy”.

“Nói dối”.

Dung An Trúc bất đắc dĩ nhìn Tiêu Luân, người kia uống một ngụm rượu, nói. “Ân chuẩn”.

Lúc Dung An Trúc ôm eo mỹ nữ tên Elis chuẩn bị tiến vào sàn nhảy, Tiêu Luân còn cố ý vô tình ở trên lưng y xoa loạn một phen. Dung An Trúc mặt không đổi sắc, cùng Elis thong thả khiêu vũ trong tiếng nhạc, bước nhảy thành thạo, động tác tràn đầy mị lực.

“Chẳng trách vừa rồi Nicola ngữ khí thoải mái tự nhiên, trên mặt ung dung tiêu sái, thế nhưng ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho tôi lấy một cái”. Elis nhẹ nhàng cười nói. “Còn tưởng rằng tôi không phải style của anh ấy”.

Dung An Trúc nhìn mái tóc được uốn xoăn của cô, lông mi cong cong, khoé mắt loé ra lưu quang, nói. “Cô là style của cậu ấy”.

Elis lắc đầu. “Tôi với anh đâu phải cùng một kiểu”.

“Cô cũng đâu hiểu cậu ấy bằng tôi”. Dung An Trúc nâng tay cho mỹ nữ xoay một vòng.

“Hai anh yêu nhau lâu rồi sao?” Elis hỏi.

Dung An Trúc cười đáp. “Rất lâu”.

“Vì sao lại chọn anh ấy?” Elis lại hỏi.

“Sao lại hỏi tôi như vậy?” Dung An Trúc cong khoé miệng.

“Vì sao anh phải cùng anh ấy một chỗ?” Elis nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua vai y, nhìn về chỗ mấy lão nhân đang ngồi.

“Cường cường liên thủ, sở hướng vô địch”. Dung An Trúc nói.

“Ha ha”. Elis hứng thú nhìn y. “Đời người thời gian thú vị còn nhiều, việc gì phải vì một thân cây mà coi cả ngọn núi lớn là địch?”

“Đời người không có nhiều lần mười năm, quyền thế coi như là đại khiêu chiến”. Dung An Trúc nói.

“Thành thì thế nào, bại sẽ ra sao?”

“Nếu thất bại, vậy thì về quê mở quán mỳ”. Dung An Trúc thản nhiên cười nói. “Nếu thành công, vừa lúc tìm được người ấy, cả đời không đổi, vậy là đủ rồi”.

“Sao anh lại nói cho tôi mấy chuyện này?” Elis thực sự rất tò mò, hai người tình cờ gặp nhau, y lại dễ dàng bỏ qua cho sự bát quái của mình.

“Vậy vì sao cô lại hỏi tôi mấy chuyện ấy?” Dung An Trúc vẫn thản nhiên mỉm cười, chính vì tình cờ gặp nhau, người không quan trọng, việc không quan trọng.

Hai người nhìn nhau cười, lẳng lặng nhảy nốt vũ khúc cuối cùng. Đợi đến khi kết thúc, hai người lịch sự buông nhau ra, đang muốn trở lại chỗ cũ, Dung An Trúc vừa mới xoay người thì đụng phải một ***g ngực.

“Tôi cũng muốn nhảy”. Tiêu Luân cười xấu xa nói.

Hai nam nhân trước mặt bao nhiêu người cùng ôm nhau chậm rãi nhảy, dù là người hiểu biết sâu rộng đến đâu cũng không thể không ngừng động tác trong tay mà nhìn hai người giữa sân khấu kia. Ánh đèn mập mờ chiếu trên đầu bọn họ, Tiêu Luân không chút nào để ý mỉm cười, nhìn chăm chú người đang cùng nhảy với mình.

“Nháo lớn a….” Dung An Trúc giống như than thở.

“Ai bảo cậu nhảy với cô ta vui vẻ như vậy, lại còn nói chuyện đầy hứng thú nữa”. Tiêu Luân thiêu mi.

Dung An Trúc đương nhiên biết hắn làm vậy không phải vì lý do này, nhưng y cũng không nói ra, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

“Cậu mà cứ như vậy tôi sẽ không nhịn được mà hôn cậu đó”. Tiêu Luân chậm rãi kéo gần khoảng cách giữa hai người, ngữ khí ái muội.

Dung An Trúc hạ ánh mắt, nói. “Nếu vậy sẽ có hai trường hợp: chúng ta được thừa nhận, hoặc bị mọi người phủ nhận”.

“Cậu cần người khác thừa nhận sao?” Tiêu Luân hỏi lại.

“Cậu cần”. Dung An Trúc nói.

Tiêu Luân nhìn y, khẽ nhíu mày.

“Cậu về Tiêu gia đi”. Dung An Trúc nói. “Cậu ra ngoài đủ lâu rồi, viên đá ngay từ đầu đã tự nó toả sáng, hiện tại cần được mài giũa tinh chế thành hoàn mỹ”.

Tiêu Luân không lên tiếng nhìn y thật lâu, sau đó mới cười cười, nói. “Trình tự của cậu bị ngược rồi, phải là tranh đoạt trước, rồi mới có thể kế thừa”.

Dung An Trúc nhún vai.

“Tuy rằng không cần hỏi cũng biết”. Tiêu Luân gắt gao nhìn vào mắt y. “Nhưng mà, cậu sẽ ở bên cạnh tôi chứ?”

“Cậu không hỏi cũng biết mà”. Dung An Trúc cong khoé miệng, trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.