Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 13: Valentine 's day




Ngủ thẳng đến bốn năm giờ chiều, Tiêu Luân tỉnh dậy trước, dùng hai chân quấn lấy Dung An Trúc quấy nhiễu, cuối cùng người nào đó cũng bị hắn nháo tỉnh.

“Mấy giờ rồi?” Dung An Trúc khép hờ mắt hỏi.

“Còn sớm”. Tiêu Luân xoa đầu y.

“Thật ấm áp”. Dung An Trúc ngửa đầu, không chút phòng vệ nào cười nói. “Không muốn đứng dậy nữa”.

“Vậy không cần dậy”. Tiêu Luân cũng cười nói, dùng mũi cọ cọ hai má y.

“Sao thế được, yến hội tối nay cậu là nam chính đó”. Dung An Trúc nhún vai.

“Không”. Tiêu Luân giơ một ngón trở lắc lắc. “Đêm nay, cậu mới là diễn viên chính”.

“Vậy còn cậu?” Dung An Trúc buồn cười hỏi.

“Bạn trai của nam chính”. Tiêu Luân trả lời.

Dung An Trúc cười to, bị Tiêu Luân đột ngột xoay người đè dưới thân.

“Dung thiếu”. Tiêu Luân nói. “Dung An Trúc….”

Dung An Trúc chậm rãi đem mình dịch khỏi dưới thân hắn, tìm một vị trí thoải mái nghiêng người, chống đầu hỏi. “Cậu là như thế nào mà lớn lên?”

Tiêu Luân cũng không trói buộc y, cùng nằm nghiêng xuống, một bên nhớ lại nói. “Con ngoan trong mắt cha mẹ, trò giỏi trong mắt thầy cô, bạn trai tốt trong mắt nữ sinh…. Là vậy đi”.

“Về sau?”

“Về sau, bởi vì cứ sống mãi như vậy, cho nên đột nhiên có một ngày cảm thấy mọi thứ trôi qua quá nhàm chán”. Tiêu Luân mỉm cười nói. “Trong đầu liền muốn đảo lộn tất cả”.

“Sao nữa?”

“Sau đó, tôi cảm thấy quyết định của mình là hoàn toàn chính xác, không có một chút sai lầm, thậm chí là”. Tiêu Luân dời tầm mắt từ trần nhà qua nhìn thẳng vào Dung An Trúc. “May mắn”.

“Tình cảm của chúng ta phát triển quá nhanh”. Dung An Trúc nằm thẳng nhìn trần nhà.

“Ít nhất cậu cũng thừa nhận, đây là tình cảm”.

“Chẳng thế thì là cái gì?”

“Sao có thể nói là nhanh, chúng ta quen nhau bao lâu rồi chứ?”

“Bốn năm, hoặc là năm năm….” Dung An Trúc ngẫm lại. “Trừ phi cậu nói cậu đối với tôi là nhất kiến chung tình, bằng không thì vẫn là quá nhanh”.

“Cậu không phải đệ nhất mỹ nữ, không thể có chuyện nhất kiến chung tình”. Tiêu Luân cong cong khoé miệng. “Lúc mới đầu phá sản, ở phòng trọ của cậu ở nhờ, khoảng thời gian ấy tôi cảm thấy rất an nhàn, rất thoải mái, cảm thấy giống như bản thân tôi vốn dĩ phải thuộc về nơi ấy”.

“Nga – ” Dung An Trúc kéo dài ngữ điệu rồi không nói gì nữa, để mặc cho bầu không khí dần yên tĩnh.

Cuối cùng Dung An Trúc mở miệng hỏi. “Cho nên hiện tại chính là vương tử cùng vương tử sống hạnh phúc bên nhau trọn đời đấy hả?”

Tiêu Luân cười. “Nghĩ đẹp thế, hiện tại là vương tử cùng vương tử đang phải vượt qua mọi chông gai của cuộc sống”.

Thân hình của Tiêu Luân bảo trì tương đối tốt, quần áo trước kia vẫn còn mặc vừa, còn kiểu dáng thì, đã chi ra số tiền kinh điển thì vĩnh viễn cũng sẽ không lỗi thời. Cả quá trình thay quần áo, Dung An Trúc hai tay ôm ngực tựa vào cửa sổ, nhìn Tiêu Luân thay hình đổi dạng từ kẻ nghèo hèn biến thành quý tộc.

Tiêu Luân thay xong đồ, quay đầu lại nhìn Dung An Trúc, nhướn mi suy nghĩ một chút rồi kéo người ta ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, rẽ trái rẽ phải rồi dừng lại trước một căn phòng.

Dung An Trúc không nói gì, không biết kinh hỉ gì đang đợi mình, chỉ đợi Tiêu Luân mở cửa dâng đồ quý.

…… Dung An Trúc nhìn mọi thứ trước mặt, nghiền ngẫm quay đầu nhìn về phía Tiêu Luân.

Tiêu Luân không chút nào để ý tiêu sái đi vào, vừa nhìn xung quanh vừa nói. “Đây là quần áo của ông nội khi còn trẻ, dáng người ông nội khi đó cũng không khác biệt lắm so với cậu, cậu thử xem có mặc được không?”

“………” Dung An Trúc nhìn xung quanh một vòng, ánh tím, màu chàm, đỏ thẫm, vàng tơ, xanh đồng, đường trang hay quần áo thời dân quốc đều có đủ cả. Đường may tinh tế, từng chi tiết đều được xử lý khéo léo, tơ vàng kim tuyến hoa văn mũi thêu như rồng bay phượng múa. Quần áo được bảo vệ trong túi nilon, treo lên phẳng phiu sắp xếp theo thứ tự bốn mùa. Hơn mười cái tủ quần áo, cơ hồ là chiếm trọn cả gian phòng.

“Kiểu dáng thế nào?” Tiêu Luân quay đầu hỏi Dung An Trúc, bộ dáng còn giống như đứa trẻ nhỏ đang chờ cha mẹ khen ngợi.

“Ông nội cậu sẽ giết tôi”. Dung An Trúc nghiêm túc nói.

“Sao thế được, quần áo treo ở đây mới gọi là lãng phí, ông nội thấy cậu mặc chúng, để chúng được gặp lại ánh mặt trời không biết chừng còn rất cao hứng ấy!” Tiêu Luân cười sáng lạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.