Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 12




Tiêu Luân đổi một phòng làm việc mới, cùng một chỗ với Dung An Trúc, còn ngăn thêm một căn phòng nhỏ để thuận tiện nghỉ ngơi. Cũng không phải trường kỳ ở lại công ty, chính là có đôi khi muộn quá cũng ngại về nhà.

Đương nhiên bọn họ tăng ca thì tăng ca, cũng không bắt ép nhân viên phải tăng ca theo.

Một lần Dương phó tổng không cẩn thận tăng ca xong thì thời gian đã có chút muộn, thấy đèn trong văn phòng tổng tài còn sáng liền muốn đem báo cáo nộp lên. Sau khi cửa mở, chỉ thấy Tiêu Luân mặc độc chiếc quần âu, cúc còn chưa cài, đang trừng mắt nhìn mình.

Dương phó tổng mỉm cười nói. “Tiêu tổng ngày mai gặp”.

Đúng vậy, văn phòng tổng tài, lúc nào cũng tràn ngập một loại hương diễm kích thích. Tuy rằng Dương phó tổng tuyệt đối không có gan tưởng tượng ra cảnh tượng bên trong.

Về sau, Dương phó tổng mỗi ngày đúng giờ tan ca bỏ của chạy lấy người, một giây cũng không chậm trễ. Hơn nữa hắn còn ban tử lệnh đối với cấp dưới trực tiếp của mình, không thể ở lại công ty quá sáu rưỡi.

Sinh nhật hai mươi chín tuổi của Tiêu Luân, hắn trở về Tiêu gia, còn dẫn theo Dung An Trúc.

Khi Tiêu Luân nắm tay Dung An Trúc nghênh ngang đi qua cửa Tiêu gia, tất cả mọi người đều dừng lại động tác trên tay.

Tiêu lão gia tử ngồi trên chiếc ghế gỗ lim ở đại sảnh, một bên uống trà một bên chậm rì rì hỏi. “Về rồi?”

“Ông nội gọi về, sao con dám không nghe lời”. Tiêu Luân mỉm cười, mang theo Dung An Trúc tiến lên.

Dung An Trúc bị hắn nắm tay, sắc mặt vẫn thản nhiên không có ý mất kiên nhẫn không có ý khoe khoang, biểu tình vẫn là không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộ dáng giống như mọi chuyện vốn dĩ là thế.

“Ông nội, đây là Dung An Trúc”. Tiêu Luân xem như chính thức giới thiệu. “Lần trước hai người có gặp qua rồi”.

“Tiêu tổng hảo”. Dung An Trúc gật đầu, thái độ tôn kính đối với trưởng bối.

Lão gia tử nâng ánh mắt, nhìn hai người trước mặt. Tiêu Luân mặc bộ quần áo đơn giản nhạt màu, Dung An Trúc mặc một bộ đường trang. (xin lỗi chỗ này chả biết gọi nó là quần áo gì nên chém bừa ;_;)

Tiêu lão gia tử cũng mặc đường trang.

“Phòng của anh vẫn còn giữ”. Lão gia tử nói. “Tối nay chuẩn bị tiệc mừng cho anh, đi chuẩn bị một chút đi”.

Tiêu Luân thiêu mi nhìn Dung An Trúc. Dung An Trúc mỉm cười bất động thanh sắc.

Lão gia tử cùng những người có mặt nhìn hai người mắt qua mày lại, cuối cùng Tiêu mụ mụ mới khụ một tiếng.

“Chúng con đi trước”. Tiêu Luân đột nhiên mặt mày hớn hở, kéo tay Dung An Trúc cùng lên lầu.

Tiêu ba Tiêu mẹ Tiêu cữu Tiêu thẩm Tiêu bá Tiêu biểu đệ đường muội ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Tiêu lão gia tử còn đang uống trà.

Đường muội Tiêu Giai Giai trộm nhỏ giọng nói với đường đệ Tiêu Nhân. “…. Tuy rằng không tính là quá đẹp trai, bất quá thoạt nhìn cũng rất thuận mắt….”

“…. Đường trang….”

“Bọn họ lên lầu làm chi?”

“Thay quần áo thôi”. Đường ca Tiêu Kiệm đẩy kính mắt.

“Muốn cá bọn họ thay mất bao lâu không?” Tiêu Giai Giai hề hề cười. “Em cược hai giờ”.

“Nửa giờ đi….” Tiêu Nhân không quá xác định.

“Không đến giờ khai tiệc sẽ không xuống”. Tiêu Kiệm nói.

“Khụ khụ!” Tiêu mụ mụ giả ho hai tiếng, trộm nhìn sắc mặt Tiêu lão gia tử.

Tiêu lão gia tử buông chén trà, nhìn mọi người bốn phía, chậm rãi mở miệng. “Ai chia rẽ được hai đứa nó, có trọng thưởng”.

Dung An Trúc đi theo sau Tiêu Luân, lên tầng hai, đến tận cuối hành lang mới dừng lại trước một cánh cửa.

“Sao vậy?” Dung An Trúc nhướn mi.

Tiêu Luân quay đầu lại, nhún nhún vai. “Không có gì, chính là, cậu không thấy hồi hộp sao?”

“………” Dung An Trúc cẩn thận ngẫm lại, gật đầu. “Có chút”.

Rất nhiều người ki ‘gặp cha mẹ’ sẽ cảm thấy hồi hộp, cũng có chờ mong, bởi vì trừ bỏ gặp người nhà, còn có thể nhìn thấy nơi người kia từ nhỏ lớn lên.

Tiêu Luân mở cửa, Dung An Trúc mang theo tò mò theo hắn đi vào.

Trong phòng rất sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không có, bài trí cũng gọn gàng. Rèm cửa được kéo ra, bên ngoài cửa sổ là cành cây đã rụng gần hết lá, ánh mặt trời vào đông chiếu vào lớp vỏ cây, mang theo một tầng loang lổ.

Trong phòng có TV treo tường, dàn âm thanh nổi, hai chiếc ghế đơn, một bàn trà cùng tủ quần áo. Còn có một chiếc giường Kingsize, bên trên trải tấm chăn bông dày, vỏ chăn là hình caro đen trắng.

Dung An Trúc nhìn quanh một vòng rồi bắt đầu cởi áo khoác. Tiêu Luân cười to, một bên cũng cởi đồ của mình ra.

Chính là Dung An Trúc để lại một chiếc áo len trên người rồi leo lên giường, lật chăn chui vào. Sau đó ngáp một cái, đối Tiêu Luân cười cười, nhắm mắt, ngủ.

Tiêu Luân còn giữ nguyên động tác cởi áo khoác, cuối cùng lắc đầu bật cười, cũng xốc chăn lên, chính mình chui vào.

Cảm giác một bên giường trũng xuống, Dung An Trúc không mở mắt nhưng khoé miệng lại khẽ nhếch, theo nhiệt độ cơ thể của người kia nhích lại gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.