Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 11: Kiểm tra




Đến lúc ăn cơm tối hai người mới rời khỏi giường một lát, sau đó lại tiếp tục quấn lấy nhau.

Thẳng đến nửa đêm, Dung An Trúc mới xoa xoa cái thắt lưng vừa đau vừa mỏi, đẩy ra Tiêu Luân vẫn còn đang cọ trên người mình.

Nam nhân bất mãn lẩm bẩm một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục làm bừa. Hắn nằm nghiêng sang một bên, một tay chống đầu, một tay quấn lấy eo Dung An Trúc sờ soạng.

Động tác có chút đáng khinh nhưng lại thích thú không muốn buông ra. Dung An Trúc trắng mắt liếc hắn một cái, cũng lười đi ngăn cản.

Tiếng ồn ào bên ngoài vì buổi đêm mà đã dần lắng xuống, ngoài cửa sổ ánh trăng như nước rọi vào, Dung An Trúc nhịn không được nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Y chậm rãi ngồi dậy, xuống giường, cả người vẫn trần truồng tiêu sái đến bên cửa sổ, mang theo một chút hiếu kỳ nhìn ánh trăng bên ngoài. Tiêu Luân không ngăn cản hành động quái dị này của y, ngược lại chỉ đi đến phía sau y, giang hai tay gắt gao đem y ôm vào trước ngực.

“Đừng rời đi”. Tiêu Luân nói. “Đợi ở nơi này”.

“Đợi ở đâu?” Dung An Trúc hỏi lại.

Tiêu Luân siết chặt cái ôm. “Nơi này”.

Dung An Trúc nghiêng đầu, nâng lên một tay vòng qua cổ Tiêu Luân, kéo hắn lại gần mình. “Nơi này là chỗ nào?”

Tiêu Luân mở miệng nhưng không nói ra tiếng.

“Là trong vòng tay cậu?” Dung An Trúc cười khẽ. “Hay là trong lòng cậu….”

Đột nhiên bị người kia kéo ngược lại, cả người bị ép trên tấm song cửa sổ, Tiêu Luân một tay chống đỡ phía sau y, một tay giữ đầu y, không giải thích gì mà cứ thế hôn tới.

Nụ hôn này thực kịch liệt, nam nhân lúc chiều còn nói ‘từ từ đến’, giờ phút này lại lấy khí thế như vũ bão muốn đem Dung An Trúc nuốt vào.

Dung An Trúc không phản kháng giãy dụa, ngược lại rất dung tung ôm lấy hắn, không chút nào yếu thế hôn đáp trả.

Môi lưỡi dây dưa, răng va chạm với nhau, năm phút không ngừng phòng thủ phản kích trôi qua, đợi đến khi cả hai hít thở không thông mà buông nhau ra, Dung An Trúc mới cảm giác được đầu lưỡi mình có mùi vị của máu.

“Ngô….” Dung An Trúc hơi đưa lưỡi ra, Tiêu Luân lại ngậm lấy, nhẹ nhàng mút vào chút máu đang chảy kia.

Lần này lại vô cùng ôn nhu.

Sau một lúc lâu mới lưu luyến tách ra.

Tiêu Luân dùng chóp mũi chính mình cọ Dung An Trúc. “Ở nơi này”.

Dung An Trúc không đáp, chỉ cười khẽ.

“Trong lòng tôi”.

“Được”.

Ngày hôm sau, hai người bay trở về S thành.

Nhân viên trong công ty kích động không nói nên lời, chỉ kém không giơ hai tay mà hoan hô mấy tiếng. Vốn dĩ mọi người định xếp hàng ở cửa giơ bảng hiệu nghênh đón, lại bị Dung An Trúc liếc cho một cái, cả đoàn lập tức như bầy thú tan tác.

Dung An Trúc hoài nghi, y rõ ràng là một người nghiêm túc đứng đắn, sao lại có đám nhân viên dở hơi như vậy?

Tiêu Luân không đợi cho y nghĩ ra đáp án đã lập tức đem người tha tới văn phòng tổng tài.

Gần một tháng không tiến vào căn phòng quen thuộc, Dung An Trúc cong khoé miệng, tầm mắt vừa đảo qua liền thấy trên bàn làm việc đã chất hai chồng giấy tờ cao như núi.

“Chỗ này, đều là của cậu”. Tiêu Luân vừa chỉ vừa nói.

“………” Dung An Trúc giật nhẹ khoé miệng. “Công ty sắp sụp sao?”

“Không”. Tiêu Luân đi đến bàn làm việc ngồi xuống. “Ngược lại, công ty sắp có kế hoạch phát triển cực lớn”.

Dung An Trúc ngồi xuống đối diện hắn, cầm lên một tập văn kiện xem thử. Sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên. “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi cũng đâu thể mãi làm miếng thịt để mặc người ta xâm chiếm?” Tiêu Luân nhún vai.

Dung An Trúc rút ra hai tập văn kiện xem tiếp.

“Lần này nếu thành công, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ chỉ có sung sướng hạnh phúc, nếu thất bại, vậy thì về quê mở tiệm mỳ thôi”. Tiêu Luân cười nói.

“Có cần quyết liệt đến mức này không?” Dung An Trúc hơi nhíu mày. “Dù sao trên đời cũng không phải chỉ có đen và trắng”.

“Nhưng cuộc sống nửa vời như vậy, cậu chưa từng chán ghét sao?” Tiêu Luân trừng mắt hỏi y. “Cậu không muốn thay đổi một cuộc sống mới?”

Biết rõ còn hỏi. Dung An Trúc bỏ lại tập văn kiện. “Được rồi, tôi làm”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.