Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 37: Ngày đầu tiên




Lời nói của Tần Xuyên khiến vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều biến đổi, mặc dù cao thủ của Liễu gia rất nhiều, đều có nhận thức khác nhau đối với việc tu luyện, nhưng tất cả đều bị đóng khung trong một số lý luận truyền thống.

Được Tần Xuyên nói rõ ra như vậy, mọi người mới phát hiện, dường như trước kia mình đều không để ý tới một việc, đó là chỉ một mực theo đuổi nâng cao tu vi chân khí, mà bỏ quên việc đi sâu nghiên cứu chất lượng chân khí.

- Quả thật là rất có lý, năng lực chiến đấu như nhau, nhưng võ giả nào có kiến thức cơ bản vững chắc hơn, thường có thể phát huy uy lực chiến đấu của mình cao hơn, đặt vào trường họp chân khí, cũng là tương tự.

Liễu Trung Hưng gật đầu nói.

- Không hổ là đệ tử sau cùng vừa ý của Lăng Vân sư thái, con bé Hàn Yên này đúng là tiến bộ kinh người!

Liễu Trung Kinh cũng khen ngợi.

- Đúng vậy, không ngờ là cảnh giới sơ cấp tiên thiên lại chiến thắng vượt cấp đối với Anh nhi, như vậy một khi Hàn Yên đạt tới trung cấp tiên thiên, chẳng phải sẽ tương đương với cao cấp tiên thiên hay sao?!

Bên ngoài sân, với vẻ mặt âm trầm, Liễu Trung Kỳ ngồi trên xe lăn, cả người liên tục run rẩy, dường như đang suy nghĩ đối sách.

Còn Liễu Anh, y đứng giữa luyện võ trường, mặt xám như tro tàn, ngây ra như phỗng, không thể tin được, vậy mà mình lại thua!

Rõ ràng ban đầu y chiếm thượng phong, còn buông lời chế nhạo Liễu Hàn Yên, nào ngờ rốt cuộc y mới là... “làm trò cười”!

- Đa tạ anh họ Liễu Anh.

Liễu Hàn Yên cũng không có vẻ gì là đặc biệt phấn khởi, nhưng trong đôi mắt sáng của cô, lại lấp lánh niềm vui.

Mình thành công rồi, mình thật sự đã đánh bại trung cấp tiên thiên Liễu Anh!

Điều càng làm trái tim cô nhảy thình thịch trong lồng ngực đó là, đây là lần đầu tiên cô cãi lại mệnh lệnh của gia tộc để giành lấy cơ hội công bình cho bản thân mình, và cô đã làm được!

Cái cảm giác hạnh phúc khổ tận cam lai, sau cơn mưa trời lại sáng, khiến mắt cô nóng lên, khóe mắt hơi ướt.

Bất giác Liễu Hàn Yên quay đầu lại nhìn về phía Tần Xuyên.

Đúng lúc đó, Tần Xuyên đã tươi cười chạy về phía cô, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, ôm chầm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

- Bà xã, anh đã nói em có thể làm được mà!? Em xem, cũng đâu phải rất khó, phải không nào? Em vui lắm phải không?

Ánh mắt dịu dàng, Liễu Hàn Yên đăm đăm nhìn hắn, mỉm cười khẽ gật đầu:

- Ừm.

- Vui như vậy, vậy thì nhất định phải hôn một cái để chúc mừng nào!

Tần Xuyên nói xong, định hôn vào đôi môi môi đỏ mọng của cô.

Nhưng Liễu Hàn Yên đã đưa tay ngăn hắn lại, hơi mất tự nhiên nhìn về phía các trưởng bối ở phía xa xa, cúi đầu thì thào:

- Trước mặt rất nhiều trưởng bối, đừng làm như vậy!

Tần Xuyên mất hứng, thầm nghĩ họ muốn nhìn cứ để họ nhìn đi, không ngờ Liễu Hàn Yên lại có tính hay ngượng ngùng như vậy! (!)

Chỉ có điều đám trưởng bối và các con em cùng thế hệ với Liễu Hàn Yên, đều lộ vẻ hơi kinh ngạc và khó hiểu.

Dường như người của Liễu gia càng đặc biệt bất ngờ khi Liễu Hàn Yên lại biểu lộ dáng vẻ đầy nữ tính như vậy, nên biết, ở hiện trường có rất nhiều người của Liễu gia, cho tới bây giờ họ vẫn chưa từng thấy Liễu Hàn Yên tươi cười, lần nào gặp mặt, cô cũng đều chào hỏi một cách máy móc, không hề tùy tiện qua loa.

Ánh mắt lấp lánh, có phần uy nghiêm, Liễu Trung Nguyên đưa mắt nhìn hai người.

Trong khi đó, ánh mắt của chú Hai Liễu Trung Kình và chú Ba Liễu Trung Hưng, vốn có phần ưa thích Tần Xuyên, đầy vẻ vui mừng.

Đột nhiên, từ trên xe lăn, Liễu Trung Kỳ lên tiếng, tỏ vẻ hơi hoài nghi:

- Không ngờ, thực lực của con bé Hàn Yên lại đột nhiên tăng mạnh như vậy, quả thật tài nghệ của Anh nhi nhà chúng tôi không bằng rồi.

- Chỉ có điều, đột nhiên tôi nghĩ tới một vấn đề, trước đây mọi người nói, ở trên hòn đảo tại hải ngoại, Tần Xuyên đánh bại nhiều cao thủ, lập nhiều công lao.

- Nhưng hôm nay, thực lực của Hàn Yên phi thường như vậy, thật sự là nó cần Tần Xuyên cứu viện sao? Lúc đó ở trên đảo, không phải là Hàn Yên đánh bại đám giặc kia đấy chứ?

Ông ta vừa nói ra, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, dưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn về phía Tần Xuyên đang đứng ở giữa.

Quả thật, với thực lực mà cô vừa biểu hiện, Liễu Hàn Yên có cần Tần Xuyên hỗ trợ, mới có thể thoát hiểm trên hòn đảo kia?

Dù sao Ban An ninh quốc gia cũng không chứng thực đầy đủ và công khai thực lực của tổ chức Tuy-líp đồng minh, cho nên người ngoài cũng không thể nào biết được, những cao thủ ở trên đảo khi đó, mạnh như thế nào.

Liễu Trung Hưng nghiêm mặt nói:

- Lão Tứ, hội nghị lần đó, tôi có đại diện cho gia tộc tham gia, quả thật Tần Xuyên đã lập công, việc này hẳn là không giả.

- Anh đi tham gia hội nghị, tài liệu mà anh nhìn thấy, đều đã trải qua xử lý, hiện trường cụ thể như thế nào, cũng không ai biết, đúng không nào?

Liễu Trung Kỳ hỏi ngược lại.

Liễu Trung Hưng nhíu mày, tuy cảm thấy nói như vậy có phần cưỡng từ đoạt lý, nhưng không cách nào phản bác, bởi vì tài liệu mà ông ta nhìn thấy, quả thật chưa chắc đã chuẩn xác.

- Lúc nãy tôi còn thấy khó hiểu, vì sao tiểu tử này không muốn thay thế Cơ Vô Song, đảm nhiệm chức vụ Đệ Lục tướng quân, <Đọc nhanh nhất tại Truyện F.U.L.L chấm VN> nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu đại khái, hẳn là cậu ta sợ đến lúc lòi đuôi! Chung quy là, lúc ở trên đảo, hai người có thể sống sót, đều nhờ vào Liễu Hàn Yên!  

Liễu Trung Kỳ khinh thường hừ một tiếng.

Tần Xuyên thở dài:

- Tôi thật sự khâm phục chú, thật đúng là cái gì cũng có thể nghĩ ra được! Một chuyện không liên quan như vậy, cũng có thể đem vào cuộc luận võ này. Không phải là chú muốn, tôi không gia nhập Thiết Phật, để cho con của chú gia nhập hay sao?

Liễu Trung Kỳ cười lạnh:

- Tiểu tử, đừng đánh trống lảng! Anh nhi nhà chúng tôi đúng là không bằng Hàn Yên, điều đó không cần phải nói nữa, nhưng cậu giả vờ giả vịt, cố làm ra vẻ thần bí, làm bộ không quan tâm đến danh tiếng Thất tướng quân, đây không phải là điều một nam tử hán đại đại trượng phu nên làm!

- Chú có bệnh không vậy? Tôi không muốn làm tướng quân là phạm pháp sao? Hay là trái với tiêu chuẩn đạo đức?

Tần Xuyên phản kích không chút nể nang.

- Cậu...cậu dám mắng tôi có bệnh?!

Liễu Trung Kỳ đập mạnh vào xe lăn, tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình.

Tần Xuyên đang muốn nói gì đó, Liễu Hàn Yên vội kéo tay hắn, khuyên nhủ:

- Được rồi, Tứ thúc chỉ là vì thấy Liễu Anh thất bại, trong lòng không thoải mái, anh đừng tranh hơn thua với chú.

Tần Xuyên hít sâu vào một hơi, nghe vợ khuyên như vậy, cũng tạm thời nín nhịn.

Cũng không ngờ tới, Liễu Anh vốn đang nản lòng thối chí và cảm thấy vô cùng nhục nhã, lúc này vừa nghe cha nói như vậy, ánh mắt lại lóe lên những tia sáng sắc bén.

Mang một bụng tràn đầy uất ức và lửa giận, y đang không biết trút vào đâu, lúc này chợt nghĩ, nếu có thể vạch trần bộ mặt thật của Tần Xuyên, thì tất cả mọi chuyện sẽ khác đi!

Trong mắt y, trên người Tần Xuyên hoàn toàn không thấy có tu vi gì cả, hơn nữa, hai ngày qua, Tần Xuyên gặp ai cũng cười hi hi ha ha, không hề có cái ngạo khí của một cao thủ.

Y càng nghĩ, càng cảm thấy cha mình nói rất có lý, Tần Xuyên nhất định là không có bản lĩnh thật sự, hắn có đánh bại Cơ Vô Song đi nữa, e rằng là do Cơ Vô Song quá khinh địch mà thôi.

Thấy Tần Xuyên muốn đi, Liễu Anh lớn tiếng nói:

- Đứng lại! Nhận lỗi với cha tôi đi!

- Nhận lỗi?

Cơn tức giận mà Tần Xuyên vừa đè xuống, lại dột ngột bùng lên, hắn quay đầu lại, cười nhạo:

- Dựa vào cái gì? Vào cái sự đã thua mà còn không biết xấu hổ của hai cha con các người sao?

- Lớn mật! Mày dám sỉ nhục cha con tao như vậy, mặc kệ mày có là đại thiếu gia của Tần gia hay là con rể của Liễu gia, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học!

Liễu Anh nhìn thấy phép khích tướng của mình có hiệu quả, thầm mừng rỡ, cũng không để cho Tần Xuyên nói tiếp, trên người liền phát ra Tử Dương chân khí, lao về phía Tần Xuyên.

Người của Liễu gia bốn phía xung quanh đều giật mình biến sắc, mặc dù Tần Xuyên có phần không lễ phép, nhưng cũng không đến mức phải gây chiến như vậy.

Nhưng có muốn ngăn lại đã không kịp, bởi vì tốc độ của Liễu Anh cực nhanh, năm ngón tay phải mở ra, chân khí như sóng dữ bắt đầu khởi động, đột ngột phóng ra!

- Không ổn! Tần Xuyên coi chừng!

- Liễu Anh, đừng quá kích động!

Liễu Trung Nguyên hét lớn:

- Hàn Yên, ngăn anh con lại!

Hiển nhiên, Liễu Trung Nguyên và nhiều người trong Liễu gia sợ Tần Xuyên không đủ thực lực, sẽ bị thương, như vậy thì khó ăn nói với Tần gia.

Nhưng, mặc dù nhìn thấy Liễu Anh tấn công Tần Xuyên, Liễu Hàn Yên cũng không nhúc nhích, chỉ đứng yên nhìn, có điều trong mắt cô lộ ra một chút bất đắc dĩ...

Tam Dương Vô Cực Thủ!

Chân khí chói lọi màu tím, mang theo lửa cháy rực, đập vào phía sau lưng Tần Xuyên!

- Ầm!

Một tiếng nổ thật lớn trầm đục, trên người Tần Xuyên hiện lên một vầng sáng xanh, đứng đó với vẻ mặt ung dung hờ hững, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Liễu Anh đang đánh từ phía sau tới.

Trong ánh mắt mở to của mọi người, hiện ra một cảnh tượng mà có nằm mộng cũng không thấy được!

Liễu Anh lao tới với khí thế như lốc xoáy, nhưng chưa đánh trúng được Tần Xuyên, thì đã như diều đứt dây, bay ngược trở lại!

- Phụt!

Liễu Anh phun ra một chùm huyết vụ, nặng nề ngã trên mặt đất, mặt không còn chút máu, cả người không ngừng run rẩy.

Y khó tin ngẩng đầu lên nhìn Tần Xuyên phía xa xa, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ từ tận đáy lòng.

Tam Dương Vô Cực Thủ của y, giống như là đánh vào một tòa núi bằng kim cương, chẳng những núi không hề hấn gì, mà ngược lại, mặt mũi y đều bầm dập.

Khó có thể tưởng tượng, bản thân mình mang thực lực trung cấp tiên thiên, vậy mà ngay cả công phá tầng phòng ngự của Tần Xuyên cũng không làm được!?

Tất cả mọi người của Liễu gia đều kinh ngạc ngây người, so với việc vừa rồi Liễu Hàn Yên đánh bại Liễu Anh, điều này càng khiến họ kích động hơn nhiều.

Liễu Trung Nguyên, Liễu Trung Kình và Liễu Trung Hưng đều không khỏi há miệng, nói không nên lời. Họ phát hiện, lo lắng vừa rồi của mình, hoàn toàn là dư thừa!

Mà Liễu Trung Kỳ, thấy con mình lại bị đánh bại, hơn nữa còn thua nhục nhã hơn lần trước, uất giận đến nỗi suýt bất tỉnh.

- Này, anh không chết đấy chứ?

Tần Xuyên quay đầu lại nhìn về phía Liễu Anh, câu nói của hắn khiến tất cả mọi người như bừng tỉnh.

- Nể anh là anh họ của Hàn Yên, cho nên ngay cả một chiêu tôi cũng không đánh ra, như vậy nếu anh có chết, cũng không thể trách tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.