Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

Chương 6: Đều Là Ta Chơi Còn Dư Lại (Trung)




Vừa vào sân nhỏ, đã bị khí tức Lý Vân Tiêu phóng xuất ra chấn nhiếp, sắc mặt sợ hãi tái nhợt, một lúc sau mới khôi phục tâm thần.

Lý Vân Tiêu nói:

- Vào đi.

Lôi Viên lúc này mới dám đẩy cửa tiến vào, bộ dáng nom nóp lo sợ, cung kính nói:

- Lôi Viên bái kiến chư vị đại nhân.

Tên trưởng lão lúc trước quát:

- Đừng nói nhảm dong dài, nhanh chóng mở truyền tống trận đi thông Hóa Thần Hải, chúng ta cần phải đi trở về, chậm trễ thời gian của chúng ta, ngươi bồi nổi hay không?

Tính tình nóng nảy, thần thái cao ngạo miệt thị từ trên cao xuống, tăng thêm khí tức khủng bố lúc trước, Lôi Viên lúc này đoán được mấy người trước mặt là trưởng lão Hóa Thần Hải không thể nghi ngờ, lập tức khom người nói:

- Là tại hạ lãnh đạm, sẽ đi an bài!

Hắn nhanh chóng cúi người đi ra ngoài, lập tức bắt tay vào việc mở truyền tống trận.

Dù sao truyền tống trận đi thông Hóa Thần Hải và Thánh Vực không phải đại thành nào cũng có, nhưng đúng lúc Lật thành có được, nhưng vài chục năm qua chưa mở ra lần nào.

Rất nhanh, Lôi Viên đã đi trở về, thông báo truyền tống trận đã mở ra.

Mọi người lúc này mới tiến vào trong truyền tống trận, nhanh chóng rời khỏi Lật thành.

Lôi Viên nhìn qua hào quang truyền tống biến mất, lúc này thở ra một hơi.

...

Trong phải hải vực to lớn, lúc này có kim quang hiện ra, kéo dài mấy chục dặm, kéo dài không tiêu tan, nước biển sinh ra gợn sóng lăn tăn.

Mặc dù mặt trời đã lặn, nơi đây vẫn tỏa sáng, kim mang càng tăng lên, giống như cự bảo mọc lên từ đáy biển, đang không ngừng cắn nuốt linh khí chung quanh.

Trong kim quang cũng không phải bảo vật gì đó, mà là một hòn đảo, phía trên có các loại kiến trúc trải dài, rộng chừng ngàn mẫu, trong đó con đường ngang dọc khắp nơi, người đến người đi như nước chảy.

Chính là dưới Hóa Thần Hải —— Hải Thị Thận thành!

Qua mấy canh giờ sau, đám người Lý Vân Tiêu trực tiếp xuất hiện trong Hải Thị Thận thành, đi ra khỏi truyền tống trận to lớn.

Đột nhiên cảnh báo vang lên, trên bầu trời hơn mười đạo hào quang bay tới nơi này.

Mấy người trong thông đạo lập tức bị thần thức bao phủ.

- Là từ tây vực Lật thành tới, người đến là người phương nào, chưa xin phê hàm mà dám trực tiếp truyền tống tới, vô lễ!

Một lão giả râu cá trên đã sớm chờ ở bên cạnh, bên người có mười mấy người đang đứng, còn có một chút ẩn nấp ở nơi bí mật, cũng hơn trăm người đang ở đây.

Mấy trưởng lão thuật uyển đang muốn nổi giận, Huyền Hoa ngăn cản bọn họ, nhìn qua trưởng lão râu cá trê:

- Chúng ta là người thuật uyển, hiện tại phải đi về.

- Thuật uyển? !

Lão giả râu cá trê giật mình, thuật uyển chính là nơi tinh anh Hóa Thần Hải hội tụ, cũng có thể nói là cơ cấu quyền lực lớn nhất ngoài trưởng lão viện Hóa Thần Hải, nhưng mặc dù là rất nhiều trưởng lão đều là người thuật uyển.

- Mấy vị là... Vì sao không thông tri...

Trên mặt lão giả râu cá trê đầy hồ nghi, vẫn còn có chút cảnh giác, dù sao tùy tiện thả người đi vào Hải Thị Thận thành chính là tội lớn, huống chi người muốn đi vào Hóa Thần Hải là trưởng lão, trưởng lão thuật uyển không phải hắn có thể đắc tội, cho nên áp thấp tư thái, cẩn thận hỏi thăm.

Huyền Hoa nói:

- Chuyện có nguyên nhân, đi vội vàng. Đây là lệnh bài của ta, thỉnh kiểm duyệt.

Một kim sắc quang mang bay tới.

Lão giả râu cá trê cầm xem xét, sợ tới mức thiếu chút nữa té lăn ra đất, toàn thân phát run, kinh hãi nói:

- Huyền... Huyền... Ngươi... Ngài là... Huyền...

Huyền Hoa mỉm cười, thu lệnh bài trở về, nói:

- Chính là ta, an bài đi, ta trực tiếp đi Hóa Thần Hải.

- Thỉnh ngài chờ một chút, sẽ xong ngay.

Lão giả râu cá trê quát lui mọi người, nhanh chóng đi an bài.

Trong Hóa Thần Hải có truyền tống trận tới từ các nơi trong đại lục, mà từ Thiên Vũ Đại Lục tiến vào Hóa Thần Hải cần phải đi qua Hải Thị Thận thành.

Hải Thị Thận thành tên là Bất Dạ thành, nội thành mặc dù người đi lại như nước, nhưng căn bản là ba loại người, thương nhân, thuật luyện sư cùng võ giả.

Các loại giao dịch huyền khí và đan dược cấp cao, có hơn phân nửa đều diễn ra ở nơi này.

Lý Vân Tiêu sinh lòng cảm khái, thần thức không ngừng quét qua các nơi.

Nếu không phải ước hẹn nửa năm với Kỳ Thắng Phong như lửa sém lông mày, hắn càng muốn tăng khôi lỗi thuật lên một tầng, bằng không hắn sẽ nghỉ ngơi trong Hải Thị Thận thành mấy ngày.

- Huyền Hoa đại nhân, tất cả đều an bài tốt, mời!

Lão giả râu cá trê trở về nhanh chóng, cung kính đứng trước mặt Huyền Hoa báo cáo.

Đám võ giả chung quanh xôn xao, tất cả đều mở to mắt nhìn qua Huyền Hoa, bọn họ mặc dù tu luyện trong Hải Thị Thận thành, cho tới bây giờ chưa thấy qua mấy vị phong hào Võ Đế trong truyền thuyết, mặc dù có người nhìn thấy cũng không biết thân phận, giờ phút này nghe lão giả nói thế, lập tức kinh ngạc sau đó hạ thấp tư thái.

Huyền Hoa nhìn qua phía Lý Vân Tiêu, động tác này bị lão giả râu cá trê khôn khéo nhìn thấy, trong nội tâm chấn động mãnh liệt, chuyện này chứng minh thân phận thiếu niên này còn trên Huyền Hoa.

Nhưng... Điều này có thể sao?

Lão giả râu cá trê nhíu mày, nhìn lén Lý Vân Tiêu vài lần, nội tâm có các loại suy đoán, nhưng đều không có đầu mối.

Lý Vân Tiêu đứng đó không nhúc nhích, nhưng hai mắt sáng như sao, ánh mắt sinh ra hào quang quét qua bốn phía, nhìn chằm chằm vào cửa hàng cách đó mấy trăm trượng.

Khúc Hồng Nhan kinh ngạc nói:

- Như thế nào?

Lý Vân Tiêu thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình tĩnh, nói:



- Không có gì, chỉ phát hiện vài món đồ vật thú vị!

- Đồ vật thú vị?

Khúc Hồng Nhan và Huyền Hoa đều kỳ quái, Huyền Hoa nói:

- Muốn không nhìn không?

Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:

- Đi xem đi.

Huyền Hoa lập tức nhìn trưởng lão râu cá trê:

- Chúng ta tạm thời có việc, truyền tống chờ sau đi.

Lão giả nào dám nói chữ không, lập tức nghe lệnh.

Hắn càng tò mò thân phận của Lý Vân Tiêu, hơn nữa cũng nhìn qua cửa hàng xa xa, dường như cũng không có gì kỳ quái cả, là một cửa hàng đã cũ như rất nhiều cửa hàng mà thôi.

Mấy trưởng lão thuật uyển cũng đi theo Lý Vân Tiêu, đi tới cửa hàng trước mặt.

- Mấy vị đại nhân, muốn mua cái gì?

Tiểu nhị cửa hàng nhìn thấy mấy người bất phàm, đặc biệt là trên nhìn quai Khúc Hồng Nhan vài lần.

Khúc Hồng Nhan lúc ở Lật thành đã hấp dẫn quá nhiều chú ý, đã sớm đeo khăn che mặt, nhưng không thể ngờ vẫn hấp dẫn nhiều người nhìn qua.

Lý Vân Tiêu chỉ vào cái hộp màu hồng phấn, có hơn mười hộp đan dược nằm trên kệ, nói:

- Đây là đan dược gì?

Tiểu nhị cười nói:

- Khách nhân hảo nhãn lực, đây là bát giai Thanh Sương đan, thiên kim khó cầu, chúng vừa từ trong Hóa Thần Hải đưa ra không lâu, tuyệt đối thượng phẩm, giá cả công bằng!

Lý Vân Tiêu tiện tay cầm hộp ngọc mở ra, bên trong có viên đan dược tròn vo, chúng có màu xanh nhạt, linh khí bức người, nhưng trong diệu pháp linh nhãn của hắn lại có thể nhìn thấy một tia ma khí trong đó.

Tiểu nhị thấy hắn mở hộp, kinh hãi, nhanh chóng tiến lên muốn đoạt lại, nói:

- Đại nhân, không thể! Làm thế linh khí trong đan dược sẽ xói mòn, phẩm chất sẽ hạ thấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.