Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

Chương 5: Đều Là Ta Chơi Còn Dư Lại (Thượng)




Bởi vì trên chiến hạm tiêu chí Hóa Thần Hải làm người ta chú ý quá mức, lập tức kinh động nội thành, một đám cao thủ lập tức chạy ra đón, nhưng chưa chờ bọn họ đi tới, mọi người cũng đã rời đi, trực tiếp truyền tống tới Lật thành chủ thành tây vực.

Đám thủ vệ nội thành lập tức kinh hãi, chỉ cảm thấy những người tới khí vũ phi phàm, nhưng hoàn toàn không cảm thụ được nguyên lực chấn động.

Trong đó có một nữ tử đẹp như thiên nhân, làm cho hắn lập tức hít thở không thông, lúc này mới khôi phục tinh thần, nhưng đều cảm giác như đang nằm mơ, trên đời này thực sự có nữ nhân xinh đẹp như vậy sao?

Những thủ vệ trong Lật thành không thất thần quá lâu, kiến thức tự nhiên là có, hiểu những người này là nhân vật khó lường, lập tức cho người đi thông tri thành chủ, lại tiến lên cẩn thận hỏi:

- Chư vị đại nhân từ xa tới Lật thành, vất vả. Không biết chư vị đại nhân tới Lật thành có chuyện gì, chúng ta có thể cống hiến sức lực hay không/

Hắn nói rất cẩn thận, cực kỳ già dặn.

Một vị trưởng lão nói:

- Chúng ta muốn đi Hóa Thần Hải, lập tức mở thông đạo cho chúng ta.

Nội tâm thủ vệ cả kinh, thất thanh nói:

- Hóa Thần Hải? ! Các vị muốn đi Hóa Thần Hải, không biết có phê hàm hay không?

Hóa Thần Hải quản chế truyền tống trận rất nghiêm, bất cứ người nào truyền tống qua lại đều phải thông tri người phụ trách Hóa Thần Hải bên kia trước, đạt được phê hàm mới có thể mở thông đạo.

Tên trưởng lão ném tấm lệnh bài ra, nói:

- Chúng ta chính là người thuật uyển Hóa Thần Hải, đây là lệnh bài, có tác dụng hơn phê hàm rất nhiều.

Thủ vệ cầm lệnh bài trong tay, chỉ cảm thấy còn nặng hơn cả núi, đầu đầy mồ hôi lạnh, lệnh bài kia thiệt giả hắn đâu có nhận ra, vội nói:

- Bổn thành mấy năm qua chỉ có một vị đại nhân đi Hóa Thần Hải, hơn nữa là có phê hàm chuyên trách. Chư vị muốn đi, ta không thể làm chủ, kính xin các vị báo cáo thành chủ đại nhân đi.

Hắn lập tức cho người dẫn bọn họ vào phòng khách quý.

Những trưởng lão này đứng ở thuật uyển, cho tới bây giờ đều là tồn tại cao cao tại thượng, được nhiều người ủng hộ, chưa từng phải cờ đợi như thế này, lập tức giận dữ nói:

- Lão phu phải về Hóa Thần Hải, sao có thể bị ngươi làm chậm trễ! Lập tức mở thông đạo cho ta, bằng không tự gánh hậu quả.

Thủ vệ kia vẻ mặt cầu xin, nói:

- Đại nhân đừng làm khó dễ ta, không nói ta không có quyền lực như vậy, cũng không có bổn sự mở thông đạo ra, muốn mở thông đạo Hóa Thần Hải cùng Thánh Vực, nhất định phải có thủ dụ và chìa khóa của thành chủ mới được.

Lý Vân Tiêu biết rõ hắn nói không giả, cũng không muốn khó xử hắn, nói:

- Ngươi cứ xử lý theo trình tự đi.

Thủ vệ kia như trút được gánh nặng, vội vàng chạy đi, bảo người dưới dẫn bọn họ vào phòng khách quý.

Tên trưởng lão phẫn nộ nói:

- Thật sự là hoang đường, đi về Hóa Thần Hải còn gặp chuyện này.

Lý Vân Tiêu biết rõ tính nết những trưởng lão này, một đám không rành thế sư, hai là cao cao tại thượng đã quen, không có mấy tính tình gì tốt, hắn mỉm cười, nói:

- Làm việc tốt thường gian nan, cũng không nên quan tâm chút chuyện nhỏ này.

- Hừ! Giá trị của chúng ta, bọn họ là con sâu cái kiến có thể hiểu sao? Bọn họ cả đời cũng không có công phu như vậy.

Tên trưởng lão này tức giận không tiêu, đám trưởng lão khác cũng không tốt hơn cái gì.

Nhưng bọn họ nhìn thấy bộ dáng và vẻ mặt Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan bình tĩnh, cũng không phát hỏa cái gì, chỉ tức giận đứng tại chỗ mà thôi.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

- Đã lâu không trở lại Hóa Thần Hải, thật sự nhớ mong nha. Ta nhớ năm đó Tử Duệ trưởng lão dốc lòng nghiên cứu khôi lỗi thuật có phần tâm đắc, không biết Tử Duệ trưởng lão vẫn còn không?

Mấy người kia đều sững sờ, không rõ Lý Vân Tiêu vì sao đột nhiên đề cập người này.

Người này ở trong thuật uyển Hóa Thần Hải, cho dù là danh vọng hay thành tựu đều phi thường bình thường, không thế nào được người ta chú ý tới.

Huyền Hoa kỳ quái nói:



- Ngươi có giao tình rất tốt với hắn sao? Dường như cũng bình thường mà?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Chư vị hiểu lầm, gần đây ta nghiên cứu khôi lỗi thuật, rất nhiều thứ cần tìm hắn nghiên cứu thảo luận một phen.

Huyền Hoa nói:

- Thì ra là thế, cảm giác cảnh giới dừng lại, nhất thời khó có thể tinh tiến, cho nên muốn bắt tay vào phương pháp khác, tìm kiếm biện pháp tăng cường thực lực sao?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu kinh ngạc, nói:

- Bị ngươi nhìn ra.

Huyền Hoa cười nói:

- Ta cũng nghĩ qua, nhưng vẫn không nhẫn tâm từ bỏ tăng tu vị, vẫn không ngừng lục lọi biện pháp tiến lên đăng pgong tạo cực, sợ là đến chết cũng không buông tha.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta cũng không phải buông tha, chỉ là trong thời gian ngắn không thể tăng thực lực lên, Không ngừng tìm kiếm đột phá bản thân, mượn vật bên ngoài chung quy không phải là cách giải quyết tốt.

Khúc Hồng Nhan có phần bận tâm, nói:

- Ngày ấy ta thấy ngươi tu vị chỉ là cửu tinh đỉnh phong, nhưng thực lực còn mạnh hơn siêu phàm nhập thánh bình thường, muốn tiến thêm một bước rất khó khăn, thời điểm này phân tâm chuyện khác, chỉ sợ không tốt.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Siêu phàm nhập thánh? Ta đã đột phá rồi.

- Cái gì?

Tất cả mọi người ăn cả kinh, Khúc Hồng Nhan nhìn qua, ánh mắt tỏa sáng, vui vẻ nói:

- Ta cảm giác, cảm thấy ngươi dường như có phần khác trước, nhưng lại không thể nói xảy ra chuyện gì, thì ra là đột phá.

Khí tức trên người Lý Vân Tiêu lập tức tăng lên tới cực điểm, lực lượng siêu phàm nhập thánh bộc phát ra, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Mấy trưởng lão khác giật mình, đều đi lên chúc mừng hắn.

Huyền Hoa chúc mừng, nói:

- Tốt tiểu tử ngươi, không ngờ trở về siêu phàm nhập thánh nhanh như vậy, dùng tiềm năng thân thể này của ngươi, đột phá Hư Cực thần cảnh nằm trong tầm tay rồi.

Lý Vân Tiêu đáp lễ từng người, mới nói:

- Cũng không có gì đáng mừng rỡ, chút lực lượng này không đủ rồi, muốn trùng kích đăng phong tạo cực không biết năm nào tháng nào, cho nên ta phải từ vật khác tăng thực lực bản thân lên.

Huyền Hoa nói:

- Ngươi là đồ biến thái, thực lực đã đủ khủng bố, trước kia chưa bước vào siêu phàm nhập thánh, ta còn không có lòng tin thắng ngơi, hiện tại càng không thể nào.

Sắc mặt của hắn chán nản.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Sự do người làm nha.

Lúc này bên ngoài cửa có tiếng nói vọng vào, nói:

- Thành chủ Lật thành Lôi Viên, bái kiến các vị tiền bối.

Giọng nói kia mang theo kính sợ và run rẩy, không dám đẩy cửa tiến vào.

Sau khi Lôi Viên nhận được tin tức liền chạy tới, bởi vì gần đây có cuộc chiến Ngũ Hà Sơn, đã chấn kinh cả tây vực, Thánh Vực không ngừng truyền thông báo tới các môn phái tăng viện binh, Lật thành cũng đi không ít cao thủ, nhưng đều tan thành mây khói, hài cốt không còn.

Đám người Lý Vân Tiêu vừa xuất hiện, Lôi Viên lúc này phán đoán vô cùng có khả năng là cường giả may mắn sống sót trong cuộc chiến Ngũ Hà Sơn trở về, lúc này bất chấp tầm hoan tác nhạc với vũ cơ, lập tức chạy tới nơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.