Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

Chương 28: Bởi Vì Chó Mà Ra?




Sau khi Thanh Long chạy đi, Kija, Hak, Yoon cùng Athlet chật vật chạy về phòng, trong đầu ai cũng chỉ nghĩ về việc chữa thương cho Yona, ngoại trừ Athlet. Ả ta nhìn chằm chằm vào"xác chết", í lộn, thân thể đang bất tỉnh nhân sự, hay nói đúng hơn là............một cái xác ướp!! Thân thể Yona được cuốn băng từ đầu tới chân, từ trên xuống dưới, không khác gì xác ướp. Athlet thầm ghen tỵ, rõ ràng cô đẹp hơn Yona nhiều ( ATSM nặng!), thế mà chẳng ai quan tâm tới cô, cứ coi cô như không khí vậy. -Yona, ta đã không muốn hại ngươi, nhưng vì tương lai của ta, ta đành phải giết ngươi thôi! -Athlet.

-Hak, huynh đưa ta cái hộp mật ong trong túi đệ với! -Yoon nói.

-Đệ lấy mật ong làm gì? -Hak đáp, đưa cái hộp cho Yoon.

-Khỏi sẹo. ( bịa đấy) -Yoon đáp cụt lủn.

Hak gật đầu, đi làm việc khác. Bỗng Yoon gọi mọi nguời lại, hỏi:

-Nè mọi người, đây là cái gì vậy? -Đưa khẩu súng ra.

-Cái gì thế? -Hak hiếu kỳ hỏi.

-Cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ thấy cái này. -Kija cũng tò mò.

-Ukm! -Athlet cũng gật đầu tán thành.

-Vì ngươi là công tử bột B-ạ-c-h X-à mà lị! -Hak trêu.

-Ngươi... -Kija đỏ mặt đến mức như muốn phun trào.

-Chắc cái này chỉ có Yona tỷ mới biết! Đành phải chờ tỷ ấy tỉnh lại thôi! -Yoon nói, mọi người gật đầu

SÁNG HÔM SAU

-Ơ....ưm..... -Yona yếu ớt mở mắt ngồi dậy.

-Tỷ! -Yoon đang làm đồ ăn thì thấy Yona tỉnh dậy mà kêu lên.

-Muội dậy rồi à? -Athlet tươi cười thăm hỏi, nhưng răng thì nghiến ken két. muốn bật quai hàm.

-Muội có sao không? -Hak và Kija như có thần giao cách cảm, không hẹn mà đồng thanh hỏi.

-Grrrrr.... -Athlet nghe thấy mà nổi gân xanh, móng tay xé nát phần dưới váy, oán hận nhìn Yona. Quá đáng, quá đáng, thật quá đáng. Athlet ta đẹp thế này mà éo có đứa nào quan tâm ta là sao? ( chỉ có 4 từ tả Athlet hiện giờ, đó là: ẢO TƯỞNG SỨC MẠNH)

-Muội không sao. -Yona dịu dàng trả lời.

-Không sao là tốt rồi! -Hak và Kija thở dài nhẹ nhọm.

Yona cười, một nụ cười tươi nhất mà cô từng làm. Kể từ khi chứng kiến cảnh ba mẹ bị giết, Yona dường như không có cười. Nếu có, thì chỉ là một cú nhếch môi, cười nửa miệng hay cười lạnh, cười khinh bỉ, chứ không cười tươi như thế này. Sống ở thế giới đã làm cô thay đổi tính cách không ít. Chợt Yoon hỏi, đưa ra khẩu súng:

-Tỷ, bọn đệ thấy cái này trong túi tỷ!

-A! Súng của tỷ! -Yona hốt hoảng lấy lại cây súng.

-Súng? -Mọi người thắc mắc đống thanh hỏi.

-Mọi người đã dùng nó chưa? -Yona đổ mồ hôi hột nói,

-Chưa. -Yoon lắc đầu, Yona nghe thấy thở phảo nhẹ nhõm.

-Tại sao muội lại hỏi vậy? -Athlet hiếu kỳ hỏi.

-Đây là súng! Một vật có thể giết người ngay tức khắc mà không cần phải sáp lại gần. Nhưng đây là một khẩu súng đặc biệt! Nó đã được tẩm độc dược mạnh. Chỉ cần sượt qua cũng có thể làm chết người. Ai mà không quen cầm nó thì cũng chết vì bị đau tim đấy! -Yona nói, mặt tối sầm.

Mọi người nghe có phần run sợ, cũng thôi tò mò về khẩu súng trên tay Yona. Nhưng họ cũng vui khi Yona tỉnh dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.