Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

Chương 259: Áp chế cùng uy hiếp




Lời ‘anh Hoành Vũ’ của Lăng Tiêu làm tóc gáy tôi dựng hết lên, tôi quay đầu nhìn vào trong xe. Lâm Hoành Vũ thò đầu ra, cũng giật mình luôn, cả buổi mới nói nên câu.”Đừng hiểu lầm, anh đưa cậu ta về thôi”

“Đưa cậu ấy về đây?”. Lăng Tiêu cau mày.

“Anh biết gì đâu, nửa đường đụng mặt cậu ta”. Lâm Hoành Vũ rụt đầu về, lái xe đi.”Hai đứa từ từ nói chuyện đi”

Xe Lâm Hoành Vũ đi rồi, lầu dưới lại chìm trong im lặng. Tôi đứng đối mặt với Lăng Tiêu, tôi không biết anh nghĩ gì, trong đầu tôi rất loạn, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời nghẹn họng.

“Em đi đâu?”. Lăng Tiêu vuốt mặt tôi, âm thanh vụn vỡ, ngón tay lạnh như băng.

“Anh đợi ở đây bao lâu vậy? Không phải bảo anh về nhà à, sao mà anh lại ngốc như vậy?”. Tôi cầm tay anh, nhận ra tay mình cũng không khá hơn tay anh là bao.

“Lúc em nói những lời, sao không nghĩ lại là anh thế nào về nhà được chứ…”. Lăng Tiêu đưa cái hộp giấy cho tôi.”Sinh nhật vui vẻ”

“Đây là gì vậy?”. Tôi nhận lấy, mở hộp ra, bên trong là khối ngọc bích.

“Nếu sớm biết là không đi ăn cơm được, anh thà để tiền mua miếng ngọc khác…”. Lăng Tiêu tiếc rẻ nói.

“Em thích cái này”. Tôi nắm lấy cái hộp, xém xíu nữa trào nước mắt. Đưa tay ôm chầm Lăng Tiêu, tên này thật gầy. Tôi cắn răng, đệt, có thế nào đi nữa, tôi không tin mẹ Lăng Tiêu có thể làm gì anh, biến mất? Giết anh thiêu cháy vẫn còn lại tro mà, muốn dọa ông đây sao?

“Hôm nay gặp chuyện gì vậy, không nói cho anh được sao?”. Tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng túm lấy tóc tôi.

“Mời em ăn khuya đi, em đói bụng, lát nữa từ từ kể cho anh nghe”. Tôi buông anh ra, dẫn đầu đi trước.

Lăng Tiêu không lên tiếng, lặng lẽ theo sau.

Tôi ngồi ở quán đồ nướng, trước mặt là một mớ xiên thịt dê, chất đống như núi nhỏ, tôi hít một hơi, đối diện với Lăng Tiêu ở phía bên kia cái núi.”Mẹ anh tìm em”

“Mẹ anh?”.Lăng Tiêu đang cầm lon bia, dùng chân gạt mẩu đá bên dưới đi, nghe được câu của tôi, anh ngẩng đầu lên, lon bia bị anh bóp, vang lên tiếng “póc”.

“Ừ, anh bình tĩnh nghe em nói hết”. Tôi bỏ xâu thịt dê vào miệng, từ chiều đến giờ tôi chưa ăn gì, thấy Lăng Tiêu xong khẩu vị lại trở về, nhận ra mình đói lả.

“Buổi chiều em nên báo cho anh biết, để anh đến đón em là xong chuyện”. Lăng Tiêu cúi đầu than thở một câu.

“Mẹ anh không cho nói với anh, bảo là nếu nói cho anh biết, sẽ làm cho anh biến mất…”

“Bà ấy học ảo thuật sao, biến người sống…”

“Chủ yếu là bà ấy nói cho em nghe sơ về kế hoạch 5 năm dành cho anh”

“Mới 5 năm sao, bà cho anh kế hoạch đến 50 tuổi nè”. Lăng Tiêu mặt mày nhăn nhó.”Thế nào?”

“Tốt nghiệp, ra nước ngoài, kết hôn, đối tượng định sẵn rồi, Hứa Bội Bội”

Lăng Tiêu sặc một ngụm bia trong cổ họng, vừa thông được đã ho dữ dội, tôi vội vàng đưa khăn giấy cho anh.

“Này cũng làm thành kế hoạch chính thức mà nói cho em nghe sao?”. Anh cầm khăn giấy che miệng, nhìn sang tôi.

“Ừ, dẫu sao thì ý tứ chính là, bọn mình nhất định phải chia tay, không chịu thì anh sẽ biến mất, đau ngắn còn hơn đau dài”. Tôi uống coca.”Như vậy sẽ tốt cho hai ta, đại loại vậy”

Lăng Tiêu không nói tiếp, ngón tay nhẹ nhàng vòng ở đầu lon bia, cái này rất giống mẹ mình, di truyền sao?

“Em trả lời thế nào?”. Anh hỏi.

“Em còn trả lời thế nào nữa, em bảo ngay cho bà biết thời đại mới không có ép duyên, còn nữa, nào phải em dụ dỗ con trai bà, là con trai bà dụ dỗ em mà”. Vừa nghĩ đến giọng nói cùng thái độ kia của mẹ anh là tôi muốn bốc hỏa.”Muốn gì thì sao lại tìm em, phải tìm anh mới đúng, mẹ nó em mới là người bị hại mà”

“Ôi, em thật là”.Lăng Tiêu phá lên cười.”Bà ấy không mắng à, gì cũng nói hết ra”

“Thái độ đó của mẹ anh, nếu không phải là nhìn bộ dạng xinh đẹp của bà, em đã chẳng nương tay đâu”

“Em định làm thế nào?”

“Cái gì là làm thế nào, em có thể làm gì, em chỉ là nói thẳng hết với bà…”

“Em nói cái gì?”

“Anh sốt ruột cái gì, em cứ nói vậy thôi, giờ em nói hết với anh cả rồi còn gì

“Mẹ anh chắc sẽ không làm gì em….”

“Vấn đề là bà ấy có thể làm gì anh”.Tôi cầm mấy xiên thịt tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói để anh biết là tôi đang nghĩ cách.”Anh trở về đi, giả bộ nói em và anh đã chia tay…”

“Không”. Lăng Tiêu không chờ nghe tôi nói hết đã ngắt lời.

“Không là không cái gì, anh nghĩ sao?”

“Không giả bộ, nếu giả bộ thì phải đến khi nào, luôn có lúc không giả bộ được, khi sửa chữa lại khó xử”.Lăng Tiêu đẩy đưa cây kẹo mút trong miệng, lấy ra ném xuống đất, đưa tay về phía tôi.”Đưa anh điếu thuốc”

Tôi bị làm cho giật mình, muốn thuốc lá? Bình thường thì có dụ anh thế nào cũng không thèm đụng, lúc này lại chủ động muốn hút thuốc.

“Không phải anh không hút sao?”. Tôi lấy điếu thuốc cho anh, nhìn anh châm thuốc, thả ra vòng khói tròn.”Đệt, anh bỏ thuốc thật hay giả vậy, đụng đến nhìn chuyên nghiệp dã man”

Lăng Tiêu cười cười, kẹp điếu thuốc nhìn tôi.”Đẹp trai không?”

“Cút đi”. Tôi mắng, lúc Lăng Tiêu hút thuốc là nhìn rất thành thục, nhớ lại dáng vẻ anh lúc cầm kẹo mút lúc bình thường, đột nhiên thấy không quen.”Anh nghĩ ra được gì không?”

“Lật bài ngửa, cùng lắm thì chừa được đường lui”

“Đường lui?”

“Ừ, nếu mà về nhà thì phải xác định, không chừng bố anh sẽ nhốt anh lại, khóa ở gara”

“Trời ạ, bố anh là mafia sao?”

“Vậy nên không về được, nhưng nếu ổng phong tỏa kinh tế….”. Lăng Tiêu suy nghĩ, đột nhiên đứng dậy.”Đi, lấy tiền”

“Bây giờ?”. Tôi đứng lên đi theo, không biết Lăng Tiêu có ý gì.”Lấy tiền gì cơ?”

Tôi nhìn cảnh Lăng Tiêu luân phiên rút từng tấm thẻ trong túi để vào máy rồi rút ra, cuối cùng đã hiểu vì sao anh lại gấp gáp đi rút tiền.

“Lẽ ra buổi chiều em nên báo cho anh biết”. Lăng Tiêu thở dài, dựa theo máy ATM, toàn bộ thẻ ngân hàng của anh đã bị khóa hết.

“Hành động của bố mẹ anh thật…”. Tôi cảm thấy hối hận khi mình đi lòng vòng trên đường lâu như vậy.

“Không sao, anh có cách”. Lăng Tiêu nhéo cằm tôi, lấy điện thoại ra.

“Anh thật không về nhà?”. Tôi nhìn anh, tình cảnh này rất ngặt nghèo, hiện tại nghỉ hè, không về trường ở được, cũng không đủ tiền thuê phòng.

“Không về”. Anh mở danh bạ điện thoại, nói một câu với bên kia.”Đây là bố mẹ ép”

“Gọi điện cho người nhà à?”

“Ừ, hẳn là đã nói trước cho bà con họ hàng rồi, không cho anh tiền”. Lăng Tiêu cúp điện thoại, bỏ nó lên cằm, cau mày.

“Tìm phòng nhỏ ở trọ đi, em còn tiền, hôm nay được chú hai lì xì”. Tôi nói, gộp tiền của hai người lại, ở mấy ngày không khó.

“Không cần, có chỗ ở”.Lăng Tiêu vỗ vỗ tôi.

Tôi đứng bên đường, nhìn Lâm Hoành Vũ lái xe đến, thiếu chút nữa ngã nhào. Lăng Tiêu nói có chỗ ở là tìm hắn? Tôi chỉ vào xe của Lâm Hoành Vũ, hỏi Lăng Tiêu. “Chuyện là sao?”

“Chỉ có thể tìm ảnh thôi”. Lăng Tiêu ngoắc chiếc xe.”Anh còn quên hỏi, sao em biết anh Hoành Vũ?”

“Bạn của chú hai em, sao anh gọi ổng là anh…”. Tôi có chút không được tự nhiên, Lâm Hoành Vũ với chú hai tôi không cách nhiều tuổi lắm, tôi vẫn xem hắn như đồng trang lứa với chú hai, giờ Lăng Tiêu gọi hắn là anh, tôi lại có cảm giác thấp cơ.

“Vậy anh gọi ảnh là chú sao…”. Lăng Tiêu phá lên cười.”Không thì em gọi anh là chú đi”

“Cút sang một bên đi”

Lâm Hoành Vũ mở cửa xe bước xuống, nhìn hai đứa tôi, cả buổi mới mở miệng nói với Lăng Tiêu.”Hồi nãy sao không nói, anh đi được nửa đường mới lôi đầu anh lại, muốn sao?”

Lăng Tiêu không trả lời, lôi tôi lên xe, đóng cửa xe lại. Lâm Hoành Vũ lên theo, khởi động xe, lại quay đầu hỏi.”Cậu định trường kỳ kháng chiến đó hả? Đi đâu?”

“Tùy anh”. Lăng Tiêu nói.

“Cái gì cũng chịu à?”

“Căn phòng phía bên bờ hồ của anh còn trống còn gì, vậy đi”. Lăng Tiêu lui người tựa vào phía sau, lên tiếng.

“Được thôi, đại thiếu gia”. Lâm Hoành Vũ xoay người ngồi lại.”Xong cái này là mình không ai nợ ai”

“Cho tôi mượn xe”

“Không phải cậu có xe sao, khóa lại à?”

“Không, tôi sợ bố mình tìm ra, lấy xe anh không phải an toàn sao?”

“Cho cậu mượn chiếc Kim Bôi”. Lâm Hoành Vũ nhìn trước mặt.”Cậu phải lái xe mới được à, cậu không thể đi bộ, cũng không ngồi xe buýt à? Bây giờ là cậu lưu lạc đầu đường xó chợ đó, còn tưởng mình là thiếu gia sao?”

“Vậy anh cho tôi mượn xe đạp”. Lăng Tiêu nắm tay tôi, bỏ trong lòng bàn tay xoa xoa.”Tôi muốn chính thức đi làm, đi bộ, chen xe mệt lắm”

“Đi làm công còn có vụ lái xe đi, cậu hỏi Kiều Dương xem mỗi ngày đi bằng gì?”

“Xe buýt”. Tôi trả lời ngay.

“Ai cha”. Lăng Tiêu nằm lên đùi tôi.”Cho người ta thời gian thích ứng đi”

“Lỡ đâu không đủ tiền xăng nữa kìa”. Tôi nói thêm một câu.

“Ày…”

Lâm Hoành Vũ đưa chúng tôi đến dưới căn nhà kia của hắn, chìa khóa quăng vào tay Lăng Tiêu, đi ngay, lúc gần đi có nói một câu.”Có chút tiền đồ đó, đừng để bố cậu xem thường”.

“Bố tôi bận như vậy, sức đâu mà nhìn tôi…”. Lăng Tiêu đáp trả một câu, đưa tôi lên lầu.

“Hai người quan hệ ra sao, ổng chịu giúp đến vậy luôn”. Tôi đi sau, hỏi.

“Em hỏi xem con chó ngao Tây Tạng cục cưng của ảnh là ở đâu ra?”. Lăng Tiêu vừa mở cửa vừa nói.”Tối em còn phải về đúng không?”

“Giờ là khuya, em phải về”

“Ừ, vậy anh đưa em về”. Anh xoay người định ra cửa.

“Được, em tự về”. Chỗ này cách nhà tôi không xa, đi bộ 20 phút là đến.

“Anh cùng em về”. Lăng Tiêu ôm lấy tôi.”Anh còn bỏ xe dưới nhà em”

“Còn chạy à? Không phải nói sợ bố anh tìm ra sao?”

“Phải chạy xe về đã”

Tôi với Lăng Tiêu ra đường lớn trong đêm khuya, cái ngày sinh nhật này khiến cho hai đứa tôi đi qua muôn vàn cảm xúc. Vốn là bảo Lăng Tiêu đi làm, chẳng qua là đối phó tình cảnh, để cho bố không xem Lăng Tiêu là một tên rãnh rỗi tối ngày trêu mèo chọc chó, không nghĩ hiện tại sẽ thành thế này, xem ra anh còn định xong sinh nhật tôi là lo đi du lịch suối nước nóng nữa kìa.

“Nhà anh lo phong tỏa cũng thật là nhanh quá đi”. Tôi không nhịn được phải cảm thán một câu.

“Hẳn là tìm em xong mẹ anh đã hành động rồi, thái độ của em ác liệt quá, mẹ nhìn qua là biết không đùa”. Lăng Tiêu khoác vai tôi.

“Vì cái gì mà em không thành thật cơ chứ, anh không về nhà, họ có thể cứ vậy mà bỏ qua cho anh không?”. Giọng nói kia của mẹ Lăng Tiêu lại hiện lên trong đầu tôi, làm tôi thấy lạnh sống lưng.

“Đảm bảo là không”. Lăng Tiêu cười cười.”Em đừng lo lắng, anh biết phải làm gì”

Hai đứa tôi tiếp tục im lặng bước về phía trước, nụ cười của Lăng Tiêu có phần miễn cưỡng, tôi có thể nhìn ra trong lòng anh không cứng được vậy đâu, chẳng qua là gắng gượng để tôi yên tâm thôi.

Anh xử lý việc này như vậy, có sơ suất ở đâu không, tôi chẳng cách nào phán đoán được, cái này không giống với nhà tôi, tôi với bố còn căng thẳng, sau lưng tôi bố vẫn lén quan tâm, tôi làm gì nghĩ gì, mẹ tôi đều nói lại cho bố. Nhưng nhà Lăng Tiêu làm cho tôi thấy như đấu tranh giai cấp, lực lượng còn chênh lệch như vậy.

“Mẹ anh nói, trong mắt họ, chúng ta chỉ là mấy đứa trẻ”

“Bà ấy nghĩ sai rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.