Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

Chương 23: Người Bán Chó Con




Lúc cô tỉnh lại, có lẽ là trưa ngày hôm sau. Hơn nữa không biết từ bao giờ mà cô đã ở trong một căn phòng khá lớn nhưng lại không có một ai. Tinh Nghiên đứng lên, cơn đau nhức giữa hai chân truyền đến nhắc nhở cô nhớ lại mọi chuyện. Trước lúc hôn mê, hình như cô đã đến gặp Quách Diệp Thiên Kỳ sau đó bị hắn ăn sạch. Tinh Nghiên cắn môi, cô thật sự không hiểu tại sao mình có thể khuất phục dưới thân hắn như vậy. (T: Bị mê trai... TN *Trừng* T: À, không có gì...)

Mặc dù Tinh Nghiên đã sớm không còn là cô gái trong trắng nữa, nhưng bốn năm nay cô thật sự cách ly với phái nam cũng chưa từng quan hệ với bất cứ ai. Đột nhiên lại bị sự điên cuồng của hắn chiếm lấy khiến thân thể cô bây giờ không khác lần đầu quan hệ là mấy. Y như bị cỗ xe tăng cắn qua, đau kinh khủng.

Hơn nữa Tinh Nghiên vẫn nhớ đêm qua Quách Diệp Thiên Kỳ còn gọi tên cô, không phải Lausia mà là Nghiên. Một chữ này khiến trái tim cô đập loạn. Tinh Nghiên cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình liền mạch lại, cô mở cửa phòng ra rồi đi dọc theo hành lang lầu hai. Đây là căn biệt thự lớn, được trang trí theo phong cách hoàng gia. Từ chỗ Tinh Nghiên có thể nhìn thấy đại sảnh và cửa ra vào phía bên dưới. Người giúp việc và vệ sĩ nhìn thấy cô cũng không hề ngạc nhiên. Tinh Nghiên đánh giá xung quanh, tòa dinh thự này chắc cũng rộng hơn ba ngàn mét vuông.

Chiếc cầu thang lượn với đường cong lớn là nét chấm quyến rũ nhất cho phòng khách. Được làm từ gỗ nâu, trên những bậc thang đều có lót thảm đỏ. Từ đây có thể nhìn thấy cánh cửa lớn ở phía xa có vài người đứng hai bên canh gác. Tổng thể cả biệt thự là màu nâu trầm kết hợp cùng ánh đèn thủy tinh lớn được treo trên trần nhà cao, tạo nên cảm giác rất sang trọng.

Tinh Nghiên định đi xuống dưới đại sảnh để tìm người hỏi han xem mình đang ở đâu, mặc dù cô đã biết đây là căn hộ mới mua của Quách Diệp Thiên Kỳ. Đúng lúc này Hữu Quân từ một căn phòng không xa bước ra, nhìn thấy cô cậu đi tới.

“Lâu quá không gặp, thiếu phu nhân.”

Trên tay Hữu Quân còn cầm vài hồ sơ, có lẽ Quách Diệp Thiên Kỳ đang ở trong căn phòng đó, vừa rồi cậu đã đưa văn kiện cho hắn ký xong.

Tinh Nghiên không thấy kì lạ khi Hữu Quân gọi mình như vậy. Trên thực tế lúc cô rời đi tất cả những chuyện vô lý đều đã viết trong bức thư rồi. Tinh Nghiên thở dài phất tay. “Tôi bây giờ không phải thiếu phu nhân của cậu nữa, gọi là Lausia là được. Quách Diệp Thiên Kỳ đâu?”

“Lão đại đang ở căn phòng đằng trước.” Hữu Quân ngắn gọn đáp, sau đó định rời đi.

Tinh Nghiên lại lên tiếng hỏi. “Anh ta... không mất trí nhớ sao?”

“Lúc đó mật báo cho biết có nội gián trà trộm bên trong căn cứ, hắn ta đã đánh cắp nguồn dữ liệu dầu khí quan trọng của chúng tôi. Đêm đó cô bỏ đi, lão đại bị tai nạn xe là thật nhưng không mất trí. Ssu khi tỉnh lại, ngài đã nhận ra cô gái Kha Hân kia có điểm khác thường nên mới dùng kế thuận nước đẩy thuyền, giả vờ mất trí.”

Vậy nên, ngay từ lúc gặp cô ở buổi đấu giá đó Quách Diệp Thiên Kỳ đã nhận ra cô rồi?

Tinh Nghiên như người mất hồn, cô hoàn toàn khiếp sợ.

Hữu Quân không nói gì thêm liền rời đi. Cậu trước giờ luôn là người làm đúng phận sự của mình, về việc vì sao lão đại lại ra lệnh không cần phải che dấu Tinh Nghiên về kế hoạch kia cậu cũng không dám có ý kiến. Nhưng Hữu Quân hy vọng, lần gặp lại này sẽ không khiến lão đại trở thành bộ dáng điên cuồng như lúc Tinh Nghiên rời đi nữa.

Lúc đó dường như lão đại trở thành kẻ hủy diệt, cứ muốn ra lệnh đả động tới cảnh sát quốc tế phải tìm được Tinh Nghiên. cũng may là có Lý Minh Hoàng và Thiên My ngăn cản còn bằng không dù phải có động đến bom nguyên tử thì cậu nghĩ lão đại cũng dám làm. (T: Chỗ này mang tính ví dụ, không đáng tin.)

Người điên tình, luôn rất nguy hiểm.

Tinh Nghiên mở cửa phòng bên cạnh, bên trong là không gian khá lớn, toàn bộ vật dụng đều phủ một lớp vàng kim sang trọng, Tinh Nghiên dám cá chắc chắn đây là vàng thật. Cô đưa mắt nhìn về phía Quách Diệp Thiên Kỳ cách mình không xa, hắn đang quay lưng về phía cô, cúi người dém chăn cẩn thận cho Thiên Diệc.

Thằng bé ngủ say được người dịu dàng quan tâm như vậy thì liền bất giác kéo góc áo khoác của hắn, miệng luôn nói. “Mẹ... tiểu Diệc biết lỗi rồi, mẹ đừng giận...”

Tinh Nghiên vừa nghe thấy thanh âm con nít ủy khuất của con trai thì tâm tư dần thả lỏng, thế mới nói thằng nhóc này chính là bảo bối có thể phục hồi tâm trạng của cô.

Quách Diệp Thiên Kỳ không quay lưng lại, hắn thừa biết nãy giờ Tinh Nghiên vẫn đứng ở cửa, chỉ lên tiếng nhàn nhạt. “Em vẫn luôn nghiêm khắc với thằng bé thế sao? Ngay cả lúc ngủ nó vẫn quen miệng xin tha lỗi.”

Tinh Nghiên hừ một tiếng: “Đó là phương pháp dạy con của tôi, không can tới anh.”

Lời vừa nói xong thì Tinh Nghiên cũng biết đời cô cũng xong luôn rồi, bởi cô nhìn thấy bóng lưng của Quách Diệp Thiên Kỳ hơi cứng lại. Tiêu rồi, sao cái miệng cô cứ luôn miệng nói lời phản nghịch như vậy. Tinh Nghiên dám thề với trời là không phải cô cố tình tỏ ra mình không thua hắn, nhưng lại không thể không như nhím xù lông khi đối mặt với hắn.

“Con nít sẽ nghịch phá, không cần quá nghiêm khắc.” Nhưng Quách Diệp Thiên Kỳ không tức giận, không đúng. Tinh Nghiên biết rõ là hắn dù tức giận nhưng lại cố nhẫn nhịn.

“Đó là anh chưa nhìn thấy mấy trò phá phách của nó thôi.” Tinh Nghiên nói thầm trong lòng, sau đó bước lên vài bước, cân nhắc một lúc mãi cũng không biết nói như thế nào.

Quách Diệp Thiên Kỳ không cho không khí im lặng kéo dài quá lâu, hắn nói. “Nghiên, tôi vẫn nhớ em.”

“Ừ!” Tinh Nghiên hờ hững nói. Cố làm cho ngữ khí không lộ ra sự ngạc nhiên trong lòng. Hắn nhớ cô? Là nhớ nhung hay ý hắn muôn nói chỉ đơn thuần là hắn không hề mất trí? Nếu Quách Diệp Thiên Kỳ nói 'Nghiên, tôi không hề mất trí.' vậy Tinh Nghiên cũng sẽ không mờ mịt như vậy. Về khoản nói ra lời thâm sâu khiến người ta khó hiểu thì Quách Diệp Thiên Kỳ chắc chắn đứng nhất.

Quách Diệp Thiên Kỳ cơ hồ tức giận với thái độ chỉ 'ừ' một tiếng đơn giản của Tinh Nghiên. Hắn đang nói bao năm nay hắn vẫn rất nhớ cô, nhớ đến điên lên vậy mà cô gái kia lại vô tâm vô phế chỉ 'ừ' cho có lệ? Hắn tức chết, đích thị là muốn vác Tinh Nghiên về phòng 'dạy dỗ' cô thật tốt.

Quách Diệp Thiên Kỳ đứng lên, quay người lại, ánh mắt hắn sâu thẳm u tối, sắc bén tựa như ngàn vạn mũi kiếm nhìn cô. “Em không hề ngạc nhiên?”

“Ừ!” Ngạc nhiên? Cũng có, nhưng nhiều hơn là ngu ngốc không hiểu ý tứ của hắn.

Giọng nói Quách Diệp Thiên Kỳ đanh lại, hoàn toàn lạnh lùng. “Một cơ hội nữa, em và con ở lại bên tôi, không ai được đi nữa.”

Lần này hắn thật sự mong cô cũng ừ một tiếng. Nhưng Tinh Nghiên lại cười, nụ cười nhạt nhòa như nắng bên ngoài cửa sổ nhìn hắn. “Anh không có tư cách yêu cầu bất cứ điều gì ở tôi.”

Quách Diệp Thiên Kỳ nắm chặt tay chứng tỏ thái độ không sao cả của Tinh Nghiên đã chọc giận hắn. Quách Diệp Thiên Kỳ một lời cũng không nói, hắn mở ngăn tủ cạnh giường lấy ra một xấp giấy rồi đưa đến trước mặt cô.

Tinh Nghiên nghi ngờ nhận lấy sau đó mở ra xem, ngay lập tức cô kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn hắn đầy phẫn nộ. “Quách Diệp Thiên Kỳ anh...”

Tinh Nghiên không thể nói gì nữa, người đàn ông này vậy mà đã làm bản xét nghiệm DNA. Kết quả cho thấy Thiên Diệc và hắn là quan hệ huyết thống, là cha con thật sự. Tinh Nghiên vừa sợ vừa tức giận chiêu đánh phủ đầu này của Quách Diệp Thiên Kỳ.

Quách Diệp Thiên Kỳ lạnh nhạt lướt qua cô, đi đến quầy bar nhỏ phía xa rót một rót rượu vang đỏ. Hờ hững lên tiếng, “Kết quả xét nghiệm này hoàn toàn có hiệu lực trước pháp luật.”

“Anh rốt cuộc là muốn cái gì đây?” Tinh Nghiên nghiến răng tức giận cơ hồ bốc khói.

Quách Diệp Thiên Kỳ khẽ cong khóe môi cười, tuy vậy nhưng ánh mắt âm trầm không hề vui vẻ càng làm người khác đề phòng. Hắn nhẹ nhàng đung đưa chất lỏng trong cái ly thủy tinh, hoàn toàn thản nhiên nói. “Nếu em không đồng ý cùng tiểu Diệc ở lại đây, vậy thì lúc ra tòa em nghĩ quan tòa sẽ cấp quyền nuôi dưỡng cho ai? Cho tôi hay là em?”

Cho người có điều kiện hơn, đương nhiên là vậy. Tinh Nghiên biết quan hệ của Quách Diệp Thiên Kỳ ở trong chính phủ cũng rất rộng, hắn hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen.

“Quách Diệp Thiên Kỳ, anh cũng thật quá đê tiện, chẳng lẽ ngoại trừ uy hiếp ra anh không còn suy nghĩ gì khác sao?” Tinh Nghiên vẫn vô cùng phẫn nộ, con trai là của cô, bao năm nay cô vẫn chăm sóc tiểu Diệc rất tốt. Người đàn ông này dựa vào đâu đòi tranh quyền nuôi dưỡng với cô. Quách Diệp Thiên Kỳ luôn biết cách đánh vào điểm yếu của Tinh Nghiên, mà Thiên Diệc chính là điểm yếu duy nhất vủa cô.

Đối với lời lên án của Tinh Nghiên hắn cũng không tức giận, tao nhã uống một ngụm rượu rồi nhíu mày nhìn cô. “Tinh Nghiên, em nghĩ tôi sẽ để cho con trai mình lưu lạc ở ngoài phạm vi của 'Quách Diệp' gia tộc sao? Bây giờ tôi cho em hai lựa chọn, một là cùng tiểu Diệc ở lại hai là, để tiểu Diệc ở lại.”

Nói thì nói vậy nhưng với cách làm việc bá đạo của Quách Diệp Thiên Kỳ cho dù Tinh Nghiên chọn số hai thì hắn cũng cưỡng chế cô chọn lại số một.

Tinh Nghiên ưu thương lui ra vài bước, Quách Diệp Thiên Kỳ ngay cả dời ánh mắt cũng chưa từng, từ đầu đến cuối hắn điều quan sát biểu cảm của cô. Tinh Nghiên chợt cười lạnh, khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Cô nhìn hắn, mỉa mai. “Vậy là tôi phải cảm ơn Quách Diệp lão đại đã cho tôi cơ hội được ở bên cạnh con trai sao?”

“Nếu em ngoan ngoãn một chút tôi cũng không cần dùng phương pháp này đối phó với em.”

Tinh Nghiên cười vài tiếng, tuy rằng trong lòng đang dậy sóng. Cô chỉ không muốn ở trước mặt hắn tỏ ra sợ hãi, Tinh Nghiên ngồi xuống ghế sofa, có vẻ tùy tiện hỏi. “Hay là cứ nói thẳng ra đi, mặc kệ anh mất trí hay là giả vờ thì xin anh hãy nhớ kỹ một chuyện. Giữa chúng ta không hề có ràng buộc, tôi cũng không cần phải nhượng quyền nuôi con lại cho anh.”

Quách Diệp Thiên Kỳ mím môi, một tia tán thưởng lướt qua đáy mắt. Hắn nhìn cô lúc lâu, khóe khẽ nâng lên, ngữ khí cũng hòa hoãn vài phần. “Hay là từ nay tôi sẽ ngày ngày vác hoa hồng đến nhà em, theo đuổi em lại từ đầu. Như vậy chẳng phải sẽ có ràng buộc sao?”

Đùa sao? Quách Diệp Thiên Kỳ trong trí tưởng tượng của cô không phải là người thích nói đùa, một lời nói của hắn đều quyết định kết quả chứng khoáng toàn cầu. Nhưng... nếu lời này của hắn là đang nghiêm túc thì... Mô phật, Tinh Nghiên cứ nghĩ đến việc Quách Diệp Thiên Kỳ sẽ vác một bó bông tới trước mặt cô rồi nói mấy lời sến sẩm... cô thà chết sớm còn hơn, bởi vì cảnh đó chỉ diễn ra khi ngày tận thế sắp kéo đến.

Chút suy nghĩ vụn vặt của Tinh Nghiên Quách Diệp Thiên Kỳ chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấu, hắn còn thấy hai bã vai cô đang run lên như thể sắp nhịn cười đến mức nội thương thì sắc mặt càng tệ đi. Quách Diệp Thiên Kỳ mím môi, chuyển đề tài, ngữ khí lại trở nên nghiêm túc. “Nếu em cho là chúng ta không có ràng buộc thì quả thật là một ý nghĩ sai lầm.”

“Ý anh là...” Tinh Nghiên cảm thấy hơi bất an chau mày.

Quách Diệp Thiên Kỳ khẽ mỉm cười. “Em chính là vợ tôi, sao lại không có ràng buộc.”

“Anh nói cái gì?” Tinh Nghiên suýt nữa bị sặc nước miếng của mình mà chết, cô kinh ngạc đứng lên trố mắt nhìn Quách Diệp Thiên Kỳ. Nói nhảm, cô là vợ hắn khi nào?

Quách Diệp Thiên Kỳ tao nhã đi tới, tiện tay để ly rượu lên bàn. Hắn thong thả bước tới trước mặt cô, không bề có ý định dừng lại khiến Tinh Nghiên bất giác lui về phía sau nhưng sau cô là ghế sofa, Tinh Nghiên ngã xuống sau đó hắn cũng nhanh chóng ấn người xuống. Cánh tay rắn chắc trực tiếp chống lên thành ghế, đối với cô cười nhẹ. Quách Diệp Thiên Kỳ hiếm khi nở nụ cười, nhưng lúc này đây, nụ cười tà mị của hắn khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ khẩn trương.

“Để tôi nói lại nhé, em là vợ hợp pháp của tôi. Đúng vậy, không cần ngạc nhiên đâu Nghiên của tôi, chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp và tôi chỉ đang thực hiện đúng trách nhiệm của người chồng thôi.” Gương mặt Quách Diệp Thiên Kỳ chỉ cách Tinh Nghiên chừng 10cm, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai Tinh Nghiên đầy mờ ám nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng không đổi.

“Không thể nào...” Tinh Nghiên lắc đầu, làm sao có thể có chuyện khó tin như vậy? Từ khi nào thì cô đã là vợ của hắn? Cô cùng hắn đăng ký kết hôn khi nào?

Nhưng mà Quách Diệp Thiên Kỳ cũng không định giải đáp thắc mắc này của Tinh Nghiên. Hắn nâng một tay vuốt ve gò má mịn màng của cô, động tác nhẹ nhàng như sợ chỉ cần sơ ý thì món bảo vật mà hắn trân quý sẽ vỡ ra. Tinh Nghiên không né tránh bởi vì có né cũng không được, Quách Diệp Thiên Kỳ hài lòng mỉm cười âm thanh bớt đi vài phần lạnh lùng. “Nghiên, em có biết câu 'vật hoàn cố chủ' không? Em chính là như vậy, qua bao nhiêu năm cuối cùng em cũng trở lại, ngồi trước mặt tôi, hơn nữa...”- Hắn hơi ngừng lại, nhớ tới cách đây vài giờ cô vẫn nằm dưới thân hắn vô lực rên rỉ, âm thanh kiều mị vang lên bên tai khiến ngọn lửa trong lòng Quách Diệp Thiên Kỳ lại rực cháy, hắn âm trầm nhìn cô. “Hơn nữa hương vị của em so với bốn năm trước lại càng mê người.”

“Anh...” Tinh Nghiên ngẩng đầu muốn mắng hắn một tiếng vô sỉ, Nào ngờ hắn bỗng cúi thấp đầu, hôn đôi môi ngọt lịm của cô. Không hề do dự ngậm lấy cánh môi mềm hơi run rẩy của Tinh Nghiên, công thành chiếm đất cùng chiếc lưỡi đinh hương của cô trêu đùa.

Tinh Nghiên dường như bị điện giật, trong nhất thời quên cả phản kháng, sóng lưng cô cứng ngắt mặc kệ để khí lực của hắn tàn phá khoang miệng mình. Nụ hôn của hắn từ bá đạo bởi vì cô không hề chống cự mà trở nên ôn nhu, sau đó là triền miên không dứt. (T:Đã nói là mê trai... à mà thôi.)

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng Roly dè dặt vang lên. “Chủ tịch, dưới đại sảnh có ngài thị trưởng Antonin đang đợi, ngài có gặp không ạ?”

Tinh Nghiên bị âm thanh của Roly làm cho thức tỉnh, cô hốt hoảng đẩy Quách Diệp Thiên Kỳ, cô không dám tưởng tượng nếu cô gái bên ngoài vào đây thì chắc cô sẽ cắt cái lớp da mặt này đi mất. Quách Diệp Thiên Kỳ như hiểu được sự ngại ngùng của Tinh Nghiên, hắn không buông cô ra cũng không trả lời cô thư ký đang đứng bên ngoài đợi. Tinh Nghiên càng dùng sức đẩy, người đàn ông này điên rồi sao? Quách Diệp Thiên Kỳ cười nhẹ, âm thanh phát ra từ nơi sâu tít trong yết hầu vô cùng quyến rũ.

Dường như cả nửa thế kỷ trôi qua, Quách Diệp Thiên Kỳ mới quyến luyến rời khỏi môi cô, Tinh Nghiên chống tay xuống ghế ra sức thở. Nếu chậm thêm một giây nữa cô sẽ chết vì ngạt thở mất.

“Năm phút nữa tôi xuống.” Ánh mắt hắn vẫn chất chứa sự say mê nhìn Tinh Nghiên, nhưng giọng nói đã trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

Roly nãy giờ cũng vô cùng kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài, nghe được câu trả lời của hắn thì vâng dạ một tiếng rồi rời đi. Nghe thấy tiếng giày cao gót đi xa dần Tinh Nghiên mới thở phào, cái cô thư ký kia chắc hẳn là người có thần kinh thép mới đủ kiên nhẫn đứng bên ngoài lâu như vậy.

Quách Diệp Thiên Kỳ nâng cằm cô lên, Tinh Nghiên cũng không còn sức chống cự. Hắn hơi nhếch môi, gương mặt anh tuấn chất chứa sự dịu dàng hiếm thấy nhìn cô. “Nghiên, tôi thật sự nghiện em rồi.”

Tinh Nghiên. “...”

“Thật muốn mang em đi về phòng để 'yêu' thật tốt.”

Tinh Nghiên cắn môi. “...”

Quách Diệp Thiên Kỳ bất mãn dùng tay giữ lấy đôi môi nhỏ bị hắn hôn đến đỏ lên của cô. Hắn không cho cô hành hạ đôi môi của mình như vậy. “Bất quá em chỉ được cái cứng miệng, vào thời khắc then chốt nhất chẳng phải cũng nhu thuận dưới thân tôi sao?”

Mặt Tinh Nghiên đỏ đến cấp độ sáu, đến lúc này cô trừng mắt nhìn hắn. Cũng không dám làm hắn giận, bộ dáng nhẫn nhịn phẫn nộ này của cô lọt vào mắt hắn khiến hắn càng thêm cao hứng, hắn khẽ cười rồi xoa đầu cô vài cái sau đó đứng lên rời đi.

Cánh cửa đóng lại kéo theo tâm trạng cô cũng thả lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.