Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

Chương 16: Áo Lông Mùa Hè (Hạ)




Ở trong Hóa Thần Hải giết một gã trưởng lão chính là đại sự, tuy hắn không sợ phiền toái, nhưng cũng không muốn tự dưng chọc phiền toái.

Dù sao hiện tại bản thân Hóa Thần Hải có phiền toái đủ nhiều rồi.

Hắn vội vàng bấm niệm pháp quyết, hóa giải nguyên khí kiếm kia.

Thân kiếm khuếch tán lần nữa, lại hóa thành hoàn bay đi.

Nguyên khí kiếm mất đi một nửa lực lựng nhưng vẫn chém ra, nó giống như cối xay chém thẳng vào hào quang từ trên cao giáng xuống.

Dư lực của kiếm khí xuyên thấu qua cánh tay phải của Tinh Thuần, cả cánh tay bị cắt một khối huyết nhục lớn xuống.

- A?

Tinh Thuần kêu thảm một tiếng, khí thế toàn thân giảm xuống tận thung lũng, lệ khí trên người tiêu tán, ma khí cũng ẩn vào trong cơ thể, triệt để khôi phục bình thường.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nhìn một kiếm kia, nếu hắn không kịp thu lực lượng, chỉ sợ Tinh Thuần đã bị chém thành hai nửa.

Sau khi mất đi mệnh lệnh, nam tử khôi lỗi khôi phục thần thái lạnh như băng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, gương mặt ngây ngốc.

Mười một khôi lỗi khác cũng như thế, nhưng Lý Vân Tiêu có thể khẳng định, dưới gương mặt thô ráp là dung mạp xảo đoạt thiên công.

Lực lượng Tinh Thuần quá yếu, chỉ có cửu tinh trung giai Võ Đế, căn bản không thể thử lực lượng được, Lý Vân Tiêu vung tay lên, mười hai khôi lỗi hóa thành hào quang bay vào trong huyền khí trữ vật của hắn.

- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi tuyệt đối không thể nào là đệ tử Tử Duệ!

Tinh Thuần kêu thảm thiết, giãy dụa thống khổ cùng sợ hãi nhìn qua Lý Vân Tiêu, hắn không ngừng đổ máu, hơn nữa nuốt rất nhiều đan dược mới khôi phục một chút sức lực.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ha ha, ta là ai không trọng yếu, ta hiện tại muốn nói chuyện thật tốt với Tinh Thuần đại nhân nha, ngươi tu tập ma công từ đâu? Hiện tại trưởng lão nào trong Hóa Thần Hải chủ tu ma công và dùng ma khí luyện chế vật phẩm?

Tinh Thuần cả kinh, nói:

- Ngươi hỏi cái này làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải là người Hóa Thần Hải?

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

- Ta không thích người khác hỏi ta.

Nội tâm Tinh Thuần khiếp sợ càng lớn, khí chất của đối phương giờ phút này đã khác trước, có loại khí chất xuất trần và cao cao tại thượng.

Loại cảm giác này xuất hiện đã làm nội tâm của hắn kinh hoàng, nói:

- Ma công vẫn tồn tại trong Hóa Thần Hải, hơn nữa loại công pháp này tiến giai cực nhanh, có thể đạt được lực lượng trong thời gian ngắn. Khuyết điểm chính là ma nguyên khan hiếm, rất ít người có thể có được tài nguyên như vậy, lại dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, mất đi tâm trí.

Nói đến đây, sắc mặt của hắn tái nhợt, bản thân của hắn cũng lâm vào trạng thái này!

Thời điểm nhập ma đặc biệt thích giết người, thanh tỉnh thì thống hận bản thân mình làm nhuwngc việc đó, trong lòng vẫn sinh ra mâu thuẫn.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

- Vậy tại sao hiện tại nhiều người luyện thế?

Tinh Thuần nói:

- Các hạ quả nhiên không phải là người Hóa Thần Hải, ngay cả cổ ma tỉnh cũng không biết!

- Cổ ma tỉnh? Đó là cái gì?

Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, nghe cái tên là có dự cảm không tốt.

Tinh Thuần có chút do dự, nhưng vẫn nói ra:

- Nếu ngươi có bản lĩnh lẫn vào trong Hóa Thần Hải, hơn nữa thực lực khó lường, mặc dù ta không nói, ngươi cũng sẽ có biện pháp hỏi thăm ra.

Hắn cũng giải vây cho mình, sau đó mới nói:

- Cổ ma tỉnh xuất hiện trong thâm uyên Hóa Thần Hải, trực tiếp thông hướng Thiên Đãng sơn mạch, thỉnh thoảng trong giếng có ma khí tràn ra.

- Cái gì?

Lý Vân Tiêu đã giật mình, lập tức khó tin nổi, nói:

- Thông hướng Thiên Đãng sơn mạch, giếng phun ma khí?

Tinh Thuần nói:

- Đúng thế, cảnh tượng trong Thiên Đãng sơn mạch không nhân loại nào biết, nhưng có thể khẳng định là, thời điểm thượng cổ có nhiều ma tu và ma đầu sau khi chết ma khí không tiêu tan, trữ hàng trong đó. Mà giếng cổ trong Hóa Thần Hải thông hướng sơn mạch, lúc này mới có ma khí trào ra, giúp cho ma tu và nghiên cứu thuật đạo đi lên con đường khác.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu vô cùng ngưng trọng, tuy hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ma khí vô cùng có linh, Thiên Đãng sơn mạch bao nhiêu năm qua, nếu như có ma khí của ma tu còn sót lại, cũng sớm ngưng tụ thành hình, tự thành ma vật, tuyệt đối không thể phun ra từ giếng cổ.

- Việc này thuật trưởng đại nhân biết không?

- Đương nhiên, chuyện lớn như thế, thuật trưởng đại nhân làm sao có thể không biết, thật sự là chê cười!

Tinh Thuần hừ lạnh, nói:

- Ngươi nên đi nhah đi, lẻn vào Hóa Thần Hải cũng không phải là chuyện thú vị gì, tuy ngươi có trọng bảo trong người, nhưng cũng không nên ngây thơ cho rằng có thể chông lại Hóa Thần Hải.

Lý Vân Tiêu nói:

- Cổ ma tỉnh ở đâu?

Tinh Thuần cả kinh nói:

- Ngươi muốn đi cổ ma tỉnh? Ha ha, ngươi là người ngoài muốn đi cổ ma tỉnh, ngươi điên rồi!

Hắn cười vang vọng, nhưng nụ cười nhanh chóng cứng lại, bởi vì hắn phát hiện Lý Vân Tiêu không phải đang nói đùa, hơn nữa vẻ mặt âm độc hơn trước, áp lực thật lớn áp thẳng vào hắn.

- Ở ngay cuối biển, tại thiên uyên!

Tinh Thuần vội vàng trả lời.

Hắn cũng không biết vì cái gì chính mình lại nghe lời, dường như không cách nào chống lại mệnh lệnh của người trước mặt.

Lý Vân Tiêu quay người bay đi, hắn bay ra khỏi tiểu viện này.

Nội tâm Tinh Thuần run lên, lúc này phát hiện đối phương khủng bố không phải dựa vào khôi lỗi.

Mà là thực lực quá mạnh, bản thân mình khó với tới, thậm chí khó có thể chạm đến, cho hắn cảm giác không nhìn rõ sâu cạn.

Hắn sợ hãi nói ra:

- Cổ ma tỉnh do Nguyên Đức phó hội trưởng tự mình gác, không người nào dám tới gần. Nếu cần ma khí có thể phân phối, tự đi xin.

- Nguyên Đức?

Lý Vân Tiêu nhíu mày, Nguyên Đức hai mươi năm trước chính là phó hội trưởng Hóa Thần Hải, quản lý võ tu Hóa Thần Hải, thực lực mạnh mẽ, nghe nói năm đó đã là siêu phàm nhập thánh.

Không ít mọi người lén cho rằng, Nguyên Đức đã có thực lực đệ nhất Hóa Thần Hải, còn trên cả Lỗ Thông Tử.

Lý Vân Tiêu hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, lập loè biến mất khỏi tiểu viện, chỉ còn lại có vài đạo hồ quang điện lóe lên trong tiểu viện, sau đó liền tiêu tán.

Tinh Thuần cho rằng mình nằm mơ, hắn tuyệt vọng phát hiện, chính mình còn không nhìn thấy độn quang của đối phương, nếu không phải một cánh tay bị chém đứt còn trên mặt đất, hắn vẫn không tin đây là sự thật.

Hắn vội vàng đi nhặt cánh tay lên, hóa thành một đạo độn quang bay đi, tìm tới thuật đường trị thương.

Nơi này là Hóa Thần Hải, trị liệu đứt tay đứt chân dễ dàng như ăn cơm uống nước, chỉ cần không phải đứt cổ, cũng không có vấn đề gì. Dù đứt cổ, chỉ cần không chết cũng không có vấn đề.

Vị trí vùng biển Hóa Thần Hải không ở trong tứ hải, cũng không ở trên Thiên Võ Giới, mà là không gian độc lập, thật giống như vùng biển trôi nổi, nó bị Thiên Võ Giới giới lực chế ước, treo ở trong phạm vi Thiên Vũ Đại Lục.

Cái gọi là cuối vùng biển chính là vị trí giao giới giữa Hóa Thần Hải và Thiên Vũ Đại Lục, đó là hư không vũ trụ bao la bát ngát, cũng bị người Hóa Thần Hải gọi là thiên uyên.

Thiên uyên xuất hiện thông đạo giao giới cũng không kỳ lạ, nhưng Lý Vân Tiêu cũng không tin trên đời có chuyện trùng hợp như thế, lối đi kia vừa vặn chỉ thẳng hướng Thiên Đãng sơn mạch.

Người khác đối với Thiên Đãng sơn mạch có lẽ không hiểu lắm, nhưng tự mình trải qua, tăng thêm đám người Linh Mục Địch miêu tả, hắn trên cơ bản hiểu rõ cấu tạo của Thiên Đãng sơn mạch.

Đó nguyên bản là vết nứt không gian, trực tiếp xé mở Thiên Võ Giới và Ma giới.

Từ thượng cổ đến nay, cũng không phải thời điểm Ma Chủ hàng lâm, mà là ma vật không ngừng xuất hiện trên đại lục, nhưng đã bị giới lực áp chế, vẫn không xuất hiện ma vật cường đại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.