Mang Thai Hộ

Chương 4: Thật Sự Là Anh Ta




Trong doanh trại đều là mấy lão già, thỉnh thoảng cũng tụ tập nói một vài câu chuyện vô thưởng vô phạt, Mục Lương Hòa cũng không phải chưa từng nghe qua, một cước vung lên đá sang hướng đoàn trưởng Vương Dịch Bằng. Dù ở trong quân cấp bậc của Mục Lương Hòa cao hơn, mọi người thấy anh đều phải làm quân lễ, nhưng về tư bọn họ chính là anh em chiến hữu thân thiết. Vương Dịch Bằng lưu loát xoay người né tránh, ngồi sang bên cạnh Cố Thành Dĩ tiếp tục trêu ghẹo: "Thẹn quá hóa giận rồi? Tôi thấy chị dâu hãy còn chưa tỉnh ngủ, mau khai ra có phải đêm qua giày vò người ta lợi hại không?"

Kể từ khi nghe nói đến có người chị dâu này, trong lòng Vương Dịch Bằng và Cố Thành Dĩ đã tò mò như bị vuốt mèo gãi cho ngứa ngáy, chỉ hận không thể ngay lập tức đi xem thực hư, có điều luôn luôn bị công việc quấn lấy đến hôm nay mới có chút thời gian rảnh rỗi " Ấy đừng cho là người huynh đệ này nói láo nhé, chị dâu da dẻ mềm mịn thế kia nào có giống bọn đàn ông chúng ta da thô thịt ráp chứ hả, hắc hắc hắc."

Tạ Thanh Ninh thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống thì thấy một trong những đồng đội của Mục Lương Hòa đang nhìn về phía mình cười đến là khoa tương lại có chút ngây ngô, mắt không tự giác liếc nhìn cầu vai người đó, cấp bậc cũng không thấp chút nào.

"Tạ Thanh Ninh, mọi người cứ gọi tên tôi là được." Cô nhìn quanh rồi ngồi xuống bên cạnh Mục Lương Hòa, tiếng gọi chị dâu vừa rồi làm cho lỗ tai vẫn còn ong gong, hai tiếng chị dâu này nói thế nào cũng không dễ tiếp nhận nha.

"Như vậy sao được, chị dâu chính là chị dâu, có phải không Thành Dĩ?"

Cố Thành Dĩ cũng phối hợp gật đầu, sống lưng thẳng tắp, nụ cười nở trên mặt cương nghị làm lộ hàm răng trắng bóng nổi bặt trên nền da màu lúa mạch, mắt không lớn không nhỏ, bên thái dương có một vết sẹo xem ra là vết thương mới nhưng không ảnh hưởng gì đến phong thái cương nghị của anh.

"Tôi là Cố Thành Dĩ , đây là Vương Dịch Bằng, chị dâu cũng gọi tên chúng tôi là được rồi."

Thanh Ninh bắt tay với họ vừa nhẩm thầm cho nhớ tên.

Mục Lương Hòa thu lại ánh mắt quét qua hai người bọn họ nói "Cũng không còn sớm nữa, ở bên kia chắc đã đợi rất sốt ruột chờ rồi."

Cố Thành Dĩ nhìn đồng hồ trên tường cùng Vương Dịch Bằng đứng dậy, chào hỏi rồi đi ra ngoài. Lúc xe khởi động rời đi thì thấy Cố Thành Dĩ thì thầm bên tai Mục Lương Hòa, cũng không biết là nói cái gì mà mặt anh chợt sầm xuống, Cố Thành Dĩ hướng mặt cười xấu xa nhìn Thanh Ninh làm cô mờ mịt vô cùng.

"Anh không đi cùng ư?"

"Ừ, em đi thay đồ rồi cùng tôi ra ngoài một chút." Tầm mắt Mục Lương Hòa rơi vào chiếc áo thun trắng cô đang mặc, quả thật trông có vẻ giống như bọn họ nói lúc nãy, cô rất trẻ tuổi.

Thanh Ninh đi theo anh vào phòng, nghe nói vậy thì không vui mở miệng: "Người ta mới thay rồi, anh nói xem muốn đưa tôi đi đâu nào?" Trực giác nói cho cô biết chỗ đó chắc chắn không phải là nơi tốt gì, Thanh Ninh theo dõi diễn biến trong đôi mắt đen của anh, mỗi lần không vui cô đều mím miệng, đôi môi đỏ thắm bị kéo thành một đường thẳng.

"Thanh Ninh, có một số việc không phải muốn trốn tránh là có thể tránh khỏi, em là người thông minh, hiểu ý của tôi chứ."

Mục Lương Hòa kéo cô lúc ấy đang thất thần đi lên lầu, từ trong hộp lấy ra một bộ sườn xám màu trắng dúi vào trong tay cô. Thanh Ninh tay nắm chặt một góc sườn xám ương ngạnh nhìn lại anh, thầm muốn ngang ngược mà đem bộ váy ném xuống đất lấy chân giậm lên, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt thâm trầm của anh làm cho thất bại.

Xe ra khỏi đại viện, hôm nay Mục Lương Hòa tự mình lái xe, Thanh Ninh cúi đầu kéo kéo bộ sườn xám đang mặc trên người, trước ngực là hai hàng nút áo rườm rà, trên váy vẽ họa tiết hoa sen màu đỏ, cánh hoa tỏa tới tận bên hông, trên cổ đeo một chuỗi trân châu đen, dưới chân đi đôi giày 3 tấc (khoảng 9cm) màu trắng tiệp màu váy. Cả người cô phục sức giống y như mấy bà vợ bé trong vũ trường Đại Thượng Hải thời xưa, so với cách ăn vận bình thường của cô chênh lệch quá lớn. Nhớ tới Mục Lương Hòa lúc nãy nhìn thấy cô trang điểm thế này đôi mày rậm cũng phải nhướng lên một chút, trong mắt lóe lên ánh sáng kinh ngạc không thôi.

Lẽ nào mình thế này sẽ được mẹ anh ta khen ngợi ư, câu trả lời dĩ nhiên là không biết. Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, cô hạ cửa kính xuống ngắm nhìn cảnh vật lướt vùn vụt qua bên ngoài, mỗi cành cây ngọn cỏ nơi này vẫn quen thuộc như thế. Cô lại nghiêng đầu ngắm nhìn một bên gò má anh lúc anh chuyên chú lái xe, sống mũi rất cao, ngũ quan góc cạnh ý như nhân vật bước ra từ trong tranh.

Mục Lương Hòa liếc khóe mắt nhìn sang thấy cô đang mím môi, đánh tay lái quẹo phải vào trong ngõ hẻm, hai bên đường đi đầy ngô đồng với màu lá đã ngả sang vàng. Cơn gió thổi qua, lá vàng như những cánh bướm khô là đà rơi xuống, nhảy nhót trong không trung như một vũ khúc.

"Xuống xe thôi."

Mục Lương Hòa mở cửa xe duỗi tay về phía cô, bàn tay to của anh vẫn luôn ấm áp khô ráo, lòng bàn tay có vết chai mỏng, cô do dự hai giây cuối cùng đưa tay cho anh, để mặc anh dắt đi vào trong viện. Việc phải đến cuối cùng sẽ đến, con đường này là cô tự chọn, dù có phải quỳ xuống lết cũng phải đi vào.

Trong viện có một mảnh vườn trồng đủ loại hoa được sắp đặt rất chỉnh tề, gió nhẹ thổi qua làm nụ hoa rung rinh lay động. Trước cửa biệt thự màu trắng đặt mấy cái bể lớn kề nhau bên trong trồng hoa sen, chỉ tiếc hiện tại đã hết mùa, chỉ còn lại lá khô. Mục Lương Hòa dắt cô đi lên bậc thang, lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng, suy cho cùng vẫn rất hồi hộp.

Ra mở cửa là dì giúp việc, nhìn thấy bọn họ liền quay đầu vào trong hô lên một tiếng, tiếp đó thấy một người phụ nữ trung niên xuất hiện, trên người cũng mặc sườn xám, ngũ quan tinh xảo, cho dù không còn trẻ nhưng dung mạo vẫn mỹ lệ, từ trên người tỏa ra khí chất hiền hòa ưu nhã khó có người có thể bắt chước, Thanh Ninh đoán diện mạo của Mục Lương Hòa chính là được di truyền từ mẹ rồi.

" Lương Hòa mau đưa vợ con vào đi, đây chính là Thanh Ninh đúng không, nghe ba Lương Hòa nói con mới từ nước ngoài trở về hả, mấy năm nay con chịu khổ rồi." Mẹ Mục bước đến nắm tay Thanh Ninh nhẹ nhàng tinh tế nói. Thanh Ninh đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ đến tình huống này, thấp thỏm nhìn sang Mục Lương Hòa, thế nhưng anh lại xoay mặt đi, rõ ràng là không có ý giúp cô.

"Không khổ cực đâu dì ạ, con có chút quà nhỏ, hy vọng dì sẽ thích." Mục Lương Hòa nhìn cô giống như làm ảo thuật lấy quà từ phía sau ra, khóe miệng kéo lên nhìn sang chỗ khác, vừa đúng chạm vào tầm mắt nhu hòa của mẹ đang nhìn lại.

"Sao lại gọi dì, con nên gọi mẹ giống Lương Hòa ấy, đây, mẹ cho phí sửa miệng nè."

Lương Nhu Hoa giống như làm ảo thuật đưa ra một bao lì xì nhét vào trong tay cô. Thanh Ninh nắm bao lì xì nặng trĩu trên tay đắn đo không biết làm thế nào, đành phải đánh ánh mắt về phía người kia, lần này Mục Lương Hòa không lơ đi nữa mà ngược lại gật đầu một cái, ý bảo cô nhận lấy.

Không ngờ mẹ của Mục Lương Hòa lại ôn hòa như vậy, lúc nào cũng đều nói năng dịu dàng tinh tế, không có ra vẻ trưởng bối chút nào, nhân lúc mẹ chồng Lương Nhu Hoa vào phòng bếp, Thanh Ninh sà vào bên cạnh Mục Lương Hòa thì thầm: "Thủ trưởng, chiến thuật vu hồi (*) của anh làm rất tốt nha."

(*) Chiến thuật vu hồi: tấn công bên sườn.

"Em cho là họ không đoán ra cái gì ư?" Câu hỏi này của Mục Lương Hòa vừa đúng phản vấn lại câu mà Thanh Ninh đã hỏi, đích thực là với sự khôn khéo tinh tế của họ thì không thể không nhận ra. Từ lần trước gặp lão thủ trưởng ba chồng, giờ lại gặp mẹ chồng, bọn họ đều nghĩ cho cô, không lập tức chạy đến chất vấn cô tại sao lại bỏ đi ngay sau khi vừa đăng ký kết hôn với Mục Lương Hòa, cũng không hỏi bọn họ ban đầu vi sao kết hôn

"Thủ trưởng, bây giờ hối hận hả?"

"Nếu em có thể mau chóng nhập cho đạt vai diễn quân tẩu này thì tôi không có gì phải hối hận cả." Mục Lương Hòa bỏ lại một câu nói rồi đứng dậy đi ra ban công. Thanh Ninh đưa ánh mắt đánh giá cách bài trí của căn phòng đều là một phong vị sắc thái cổ điển rồi theo sát chân Mục Lương Hòa. Đứng bên cạnh thủ trưởng, có anh che chở cho dù quân địch có cường mạnh thế nào thì cơ hội sống sót cũng lớn hơn.

Mục Hồng Quân đang ngồi trên ghế ngoài sân, đây là lần thứ hai Tạ Thanh Ninh gặp ông, lần trước gọi ông là lão thủ trưởng, lần này dù sao cũng thể tiếp tục gọi thế được nên cùng Mục Lương Hòa gọi một tiếng ba.

"Nha đầu, lần trước vẫn gọi ta là lão thủ trưởng kia mà, cuối cùng cũng nghe được con gọi ba rồi, nếu lần này con không gọi ba xem ta có lột da Lương Hòa không." Lão thủ trưởng vừa nói vừa nhíu mày trừng mắt, sức mạnh tràn đầy, khí thế răn dạy tự nhiên toát ra. Thanh Ninh thầm nhủ may mắn, may mà cô gọi một tiếng ba, dáng vẻ răn đe người khác của lão thủ trưởng cùng Mục Lương Hòa giống nhau đến mấy phần.

"Nha đầu, biết chơi cờ vây không?"

"Con biết làm cờ bay."

Mục Hồng Quân không cười, ngược lại Mục Lương Hòa bật cười ra tiếng.

"Nha đầu rất thẳng thắn, không tệ."

Tạ Thanh Ninh chỉ là ăn ngay nói thật, trợn mắt nhìn Mục Lương Hòa một cái, sau đó bê ghế lại ngồi bên xem cha con họ đánh cờ. Cũng không phải cô không biết chơi cờ vây, chỉ là không muốn chạm đến nên làm bộ cái gì cũng không biết, không ngờ vậy mà lại được lão thủ trưởng khen.

"Thanh Ninh, em xuống bếp giúp mẹ đi." Mục Lương Hòa vừa hạ một quân cờ vừa nói, cô gật đầu đi xuống bếp. Trong bếp dì giúp việc đang nấu thức ăn, Lương Nhu Hoa thì ở một bên thái rau, dáng vẻ hiền hậu làm cho cô thấy xấu hổ vô cùng.

"Thanh Ninh con ra ngoài đi, ở đây đầy mùi dầu khói, chỉ lát nữa là xong rồi."

"Con giúp mẹ rửa rau nhé." Thanh Ninh thấy trên bồn rửa còn rau vẫn chưa rửa nên đem bỏ vào chậu. Thủ trưởng bảo cô vào giúp mà cô không làm thì trong lòng cảm thấy áy náy. Cô đoán là do có Mục Lương Hòa che chở nên gia đình anh đối với cô rất ôn hòa ấm áp. Đã nhiều năm không được hưởng thụ cảm giác ấm áp này, cô lại phát hiện chính mình không nỡ buông tha, tâm tình lúc này so với trước đây có sự biến hóa dữ dội vô cùng.

Trong nhà cũng không có quy củ như đại gia tộc, tất cả đều rất tùy ý, Thanh Ninh lần đầu lấy thân phận con dâu đến nhà cha mẹ chồng dần dần cũng vơi bớt lo lắng và hồi hộp. Tạ Thanh Ninh phát hiện địa vị của cô đã áp đảo hẳn Mục Lương Hòa, trên đường trở về vô cùng hưng phấn cùng anh ba hoa. Mục Lương Hòa vẫn chuyên chú lái xe, thành phố C có một quảng trường âm nhạc, cứ mỗi dịp cuối tuần thì người đặc biệt nhiều, xe đến đó hầu như đều bị kẹt, đường về đại viện của bọn họ lại phải đi qua đoạn đường này, không may bị tắc đường.

Mục Lương Hòa kéo cửa kính xe xuống tùy tiện gác tay lên, tay còn lại đặt trên vô lăng. Thanh Ninh buồn chán bật radio lên, trong radio đang phát dự báo thời tiết ngày mai, nói là ngày mai thời tiết tốt. Cô lấy từ trong túi một chiếc kẹo cho vào miệng rồi cũng kéo cửa kính xe xuống.

Mạnh Kiết Nhiên cũng bị kẹt xe ở quảng trường âm nhạc, dòng xe đặc kín phía trước nhích từng chút một, hắn cũng từ từ theo sát, được 2 mét thì không di chuyển thêm được nữa, hắn buồn bực đốt một điếu thuốc.

Tạ Thanh Ninh đột nhiên nhìn thấy Mạnh Kiết Nhiên lúc hắn đang cúi đầu châm thuốc, lập tức thu hồi tầm mắt, vội vàng nâng kính xe lên làm Mục Lương Hòa nghi ngờ nhìn sang.

Mắt Mạnh Kiết Nhiên liếc thấy một gò má quen thuộc, để chứng minh nghi ngờ hắn bấm điện thoại.

Đầu kia điện thoại không hề báo trước vang lên, Thanh Ninh sợ hết hồn vội ngắt cuộc gọi rồi tắt máy.

Mạnh Kiết Nhiên ngược lại bật cười, đẩy cửa xe ra xuống, cúi người nhìn chiếc xe hơi màu đen trước mặt, hắn dám chắc cô gái đang ngồi trong xe chính là cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.