Mạng Không Còn Lâu

Chương 22: Cố nhân (2)




[Lão dơi già nói sẽ điều chế Độc dược riêng biệt cho em, cũng sẽ dạy em phương pháp khống chế.] Harry biết chính mình không muốn đáp ứng yêu cầu của Prince, cho nên vội vàng đem đề tài chuyển tới chỗ khác, [em trước đó nhất trí cự tuyệt cô ấy, hơn nữa cô ấy trước đây không phải người không biết chuyện như vậy.]

[ em cảm giác cô ta rất kỳ quái, cho nên suy xét cô ta là bị người khác đã khống chế?] một cảm giác chua xót nhỏ lại nhảy đến cổ họng Severus, anh vì bản thân không thể tự mình giúp Harry làm dịu cảm xúc mà tức giận, có lẽ trong đó còn có bị Harry cự tuyệt mà khó chịu.

[ à…… Kỳ thật không phải em phát hiện.] Harry xấu hổ. [ là một người bạn của em phát hiện cô ấy rất kỳ quái cho nên điều tra một chút.]

[ em nghĩ ra lý do khiến hiệu trưởng, giáo sư Phòng chống hắc ma pháp hoặc là y sư của bệnh thật kiểm tra cô ta một chút.] Severus nhỏ khôi phục bình tĩnh,[ nếu bọn họ để ý chuyện này, sẽ phát hiện chân tướng.]

Harry cảm giác chủ ý này quá tuyệt vời, tuy rằng cậu ngay từ đầu cũng là nghĩ như vậy, [ được, em sáng mai liền đi.]

[ ngày mai chính là Lễ Valentine?] Severus nhỏ dò xét hỏi, không biết những lời này có thể che đậy hay không. Đồng thời bắt đầu tính toán lịch ngày, nơi này của anh khoảng cách Lễ Valentine còn có vài ngày, nếu anh suy tính chính xác, có thể đoán ra có lẽ Harry đến từ năm nào!

[ ừa, đúng vậy, hôm nay em còn dạy làm chocolate cho người ta, ha ha.] Harry nghĩ đến bộ dáng Hermione đối với làm bếp hoàn toàn chịu thua, cười thực vui vẻ.

[ em cũng làm tặng người sao?] Severus nhỏ lặng lẽ siết chặt nắm tay.

[ không có đặc biệt tặng cho ai, dù cho làm tốt, vì tránh cho lãng phí, buổi tối em để cho lão dơi già xem như quà tặng.] Harry vẽ một con sư tử nhỏ nịnh hót, trên đầu ngậm một hộp quà, mặt trên viết ‘For Prince’.

[ nếu có thể, em sẽ đặc biệt làm cho ta một phần chocolate Lễ Valentine chứ?] Severus nhỏ chịu đựng hơi nóng ở hai má, một hơi viết lên.

[ đương nhiên.] Harry cố gắng bỏ qua tim đập hết mức, đem từ chocolate này bình thường hóa, xem nhẹ định ngữ phía trước, [dù không phải Lễ Valentine, anh muốn ăn em cũng sẽ làm.]

Severus nhỏ cảm giác được Harry lùi bước, thở dài nhìn nhìn thời gian, tuy rằng không muốn nói ngủ ngon như vậy, [đã khuya rồi, ngủ đi.]

[ ừ, ngủ ngon Prince.] Harry thở dài theo, cậu nghĩ nếu Prince còn sống thì tốt biết bao, hai người bọn họ nhất định phối hợp ăn ý.

Mà Severus nhỏ thì lại tính ra trong chốc lát Lễ Valentine vài năm sau sẽ là chủ nhật, ngày chủ nhật cứ mỗi hai mươi tám năm sẽ lập lại, dưới tình huống không vượt qua thế kỷ, Harry sẽ là người hai mươi năm sau……

Khóe miệng lộ ra tươi cười Slytherin rút ra một tấm da dê mới tinh, bắt đầu liệt kê kế hoạch mấy năm, đầu tiên hoàn thành việc học tốt đẹp tại Hogwarts [một năm rưỡi], sau khi tốt nghiệp đi đến St. Mungo trung lập né tránh chiến tranh [dự tính năm năm], có thể âm thầm làm Độc dược bán kiếm tiền [đang tiến hành], đồng thời rèn luyện thân thể nghiên cứu Độc dược trẻ hóa [kế hoạch lâu dài], sau khi kết thúc chân chính trở thành người nghiên cứu Độc dược độc lập [năm năm], dọn đến Hogsmeade tiếp tục nghiên cứu [mười lăm năm sau].

Về phần vì sao không chờ Harry sau khi sinh liền đi tìm kiếm, hoặc là chờ Harry mười một tuổi liền đến chung quanh Hogwarts. Severus nhỏ suy nghĩ, đầu tiên anh không biết tên họ đầy đủ của Harry, cũng không biết cậu ở nơi nào lớn lên, Hogwarts so với Anh quốc rộng lớn tìm kiếm dễ dàng hơn. Thứ 2 dọn đến Hogsmeade, có lẽ có thể tại Hogwarts tìm một công việc, cung cấp Độc dược, như vậy có thể có càng nhiều cơ hội tiến vào trường học. Trong kế hoạch của Severus nhỏ, hoàn toàn không có ý tưởng trực tiếp làm giáo sư, anh cảm giác anh không thể khoan dung những kẻ không biết gì mà sỉ nhục Độc dược chính mình.

Sắp xếp tốt kế hoạch tương lai Severus nhỏ đem nội dung đều nhớ kỹ, ngay lập tức thiêu bỏ tấm da dê này, anh không thể để các Slytherin có cơ hội biết anh có muốn ý trung lập, làm tốt tất cả thiếu niên không được tự nhiên mang theo mỉm cười mà ngủ.

Mà từ phòng Độc dược rốt cục đi ra Snape đang cầm chocolate Harry làm, chờ đợi điểm mười hai giờ, anh phải chờ đến một khắc Lễ Valentine kia, ăn hết chocolate chờ đợi đã lâu này.

Sáng sớm ngày hôm sau, Harry theo sát Ron, Hermione đi ra phòng ngủ Gryffindor, ngay cả bữa sáng đều lười ăn liền thẳng đến văn phòng Snape.

{ mau mở cửa cho tôi.} trên bức họa tiểu xà tuy rằng nhìn không tới Harry khoác áo tang hình, nhưng hiển nhiên thanh âm thiếu niên và Xà ngữ ra lệnh chúng nó vẫn là vâng theo. Medusa cũng đã sớm nhân được Snape cảnh cáo, nếu Harry đến cho cậu quyền lợi tiến vào vô điều kiện.

{ cảm ơn.} Harry lắc mình tiến vào cửa lớn, giống cậu suy đoán, Severus còn chưa có rời giường. Đương nhiên, bây giờ còn không đến sáu giờ.

Snape ngay khi cửa mở ra kia trong nháy mắt liền cảnh giác đã tỉnh, chỉ là từ tiếng bước chân nghe ra là Harry, anh quyết định tiếp tục giả bộ ngủ.

Thiếu niên nhìn qua chocolate chính mình đêm qua để lại trên bàn, hiện tại trên mặt sạch sẽ. Cậu tin Severus nhất định là chính mình ăn hết, mà không phải tùy tiện dùng Scourgify. Đợi trong chốc lát xác định người đàn ông không có lao tới sắp xếp cho cậu nhiệm vụ, thực tự giác liền đến đến bên cạnh giá sách tiếp tục đọc sách, lúc này vừa thấy đến thời gian bữa sáng.

“Pipi.” Harry sờ sờ bụng mình, gọi gia tinh tài giỏi.

“chủ nhân Harry, có cái gì Pipi có thể giúp ngài?”

“Bình thường bữa sang của Severus mấy giờ đưa tới? Hôm nay đưa hai phần đi.” Harry hướng phía phòng ngủ nhìn nói.

“Bữa sáng chủ nhân là Pipi chuẩn bị khi có yêu cầu.”

Harry vừa nghe liền hiểu được, thời gian bữa sáng là không có giờ giấc chuẩn xác, “Vậy cậu hai mươi phút sau đưa đến, tôi đi gọi thầy thức dậy.”

Snape nghe được Harry nói sẽ gọi chính mình thức dậy, cảm giác phương pháp giả bộ ngủ rất chính xác, quả nhiên không quá hai phút, hơi thở của Harry liền xuất hiện tại bên người anh. “Dậy đi.” Người đàn ông làm bộ như không có nghe thấy, đến lúc tay Harry đặt lên cánh tay anh lay động, mới không tình nguyện mở to mắt. “Hi, Harry.”

“Hi, Severus.” Harry không dám nhìn vào mắt đối phương, tư thế ngủ của Severus rất tốt, nằm ngửa trên giường, dưới lớp chăn mềm mại, chỉ là nơi nào đó thấy được chỗ phồng lên khiến cậu muốn bỏ qua cũng khó.

“Không nghĩ tới hôm nay sớm như vậy em đã tới rồi.” Severus xốc chăn lên ngồi dậy, anh lập tức chú ý tới tiêu điểm tầm mắt của Harry. “Đây là việc thực bình thường, ta nghĩ em rất rõ ràng?”

Harry gật đầu qua loa, cậu đương nhiên rất rõ ràng vấn đề buổi sáng. Phồng lên là một chuyện thực bình thường, nhưng thái độ hoài nghi của đối phương khiến cậu có chút khẩn cấp, “Em đương nhiên biết, e cũng thường xuyên như vậy.”

“Hửm?” Snape thân thể nghiêm về trước, khẩn cấp bậc cha chú quan tâm, trên thực tế rất suy nghĩ cẩn thận mở miệng, “Vậy em đều là giải quyết như thế nào?”

“Liền…… Chính là như vậy.” Harry mạnh miệng nói, “tắm nước lạnh.”

“Thì ra như vậy, nếu em có cần, ta có thể chỉ dạy em.” Snape đầy mặt chính trực nói, sau đó khóe miệng cong lên, “Có cần ta hiện tại làm làm mẫu cho em?”

“Không cần, cám ơn!” Harry lui về phía sau ba bước, “Bữa sáng lập tức đến, em ở phòng khách chờ thấy.” Nói xong bỏ chạy.

Snape nhịn không được bật cười, đem Harry thần kinh thô hoàn toàn đánh bại, thiếu niên mặt đỏ lên, mà người đàn ông cũng thực tự giác tiến vào phòng tắm, không có kích thích Harry nữa.

Harry một bên đẳng Snape rửa mặt một bên đọc sách, cậu hiện tại đã có thể linh hoạt vận dụng Occlumency, cảm xúc bối rối vừa rồi đã không thể ảnh hưởng việc cậu đọc sách. Một thoáng chốc Pipi sẽ đưa điểm tâm lên, biết rõ cậu yêu thích chocolate gia tinh vì phối hợp Lễ Valentine đặc biệt làm bánh ga-tô cho Harry.

“Sáng sớm mà ăn như vậy ngọt không tốt cho răng.” Snape sảng khoải đi đến bên người Harry, sau khi tắm nước lạnh khí lạnh tản ra, tóc cũng chưa có khô hết.

Harry phản xạ có điều kiện thi triển vô thanh chú giữ ấm, sau đó chạy đến phòng rửa mặt lấy đến một cái khăn mặt sạch sẽ giúp Snape lau tóc. Đây là một chuyện rất có cảm giác thành tựu, đối với lão dơi già giáo sư luôn phòng bị giao đến trong tay chính mình. Từ lúc trải qua một lần sau, Harry liền thích loại cảm giác nắm trong tay này. Cũng không hề nghi ngờ qua chính là một thần chú khô ráo nhỏ, vì cái gì Snape luôn là không tự mình giải quyết.

Snape hưởng thụ Harry mát xa đầu, tiếp nhận khăn mặt trực tiếp khiến nó nhảy trở lại chỗ cũ, “Đừng tưởng rằng lấy lòng ta có thể bỏ qua chuyện này, bữa sáng mà ăn bánh ngọt như vậy, em muốn cùng Dumbledore giống nhau mỗi cuối tuần đều uống dược ngừa sâu răng sao?”

“Kỳ thật không ngọt.” Harry biện giải, cậu trực tiếp lấy đầu ngón tay chấm một chút chocolate, để đến bên miệng Snape, “Không tin thầy nếm thử.”

Ánh mắt Snape nhìn chằm chằm vào Harry, kéo tay thiếu niên lập tức lùi lại, trực tiếp mở miệng dùng đầu lưỡi liếm. Liếm ngón trỏ Harry, “Hừm, mùi đậm.”

Cho dù là Harry không nhạy bén, cũng hiểu được vừa rồi hành vi quá mức của mình, cho dù là lấy cái dĩa xiên một chút cho Snape nếm thử cũng tốt a! Cho dù em vì ăn bánh ngọt mà rửa tay thầy cũng đừng mở miệng vui vẻ như vậy a! Trong lòng vô hạn rít gào Harry lập tức bày tư thái hành vi đầy ngay thẳng, kiên định, như làm sai không được mở miệng.

Snape cũng ngầm tát chính mình một cái, chẳng lẽ là rạng sáng ăn chocolate ngâm rượu lại khiến anh say sao, chocolate này anh kiểm tra qua, tuyệt đối là Harry làm, mà ngoại trừ Harry, cũng không có người có thể xâm nhập nơi này chạm vào chocolate.

“Đúng rồi, tối hôm qua em bỏ quên vài cái bánh chocolate, thầy có thấy không?” Harry điền đầy bụng, cầm ly sữa nóng được Pipi cất giữ uống.

“Ngươi xác định là bỏ quên?” Snape nheo mắt lại hỏi.

“Nếu thầy ăn, chính là em tặng thầy. Nếu thầy không cần, chính là em bỏ quên.” Harry ưỡn ngực ngẩng đầu hùng hồn, “Em cảm giác Draco hẳn là sẽ thích, cậu ta giống như rất thích ăn đồ ngọt.”

Snape nghĩ chính mình ăn hết hộp quà chocolate và con đỡ đầu cùng cha mẹ đoàn tụ tại Đức, quyết định tha cho Draco một mạng, “Thật sự là đáng tiếc, đã ăn hết rồi.”

“A, em biết mà. Thế nào, em cố ý bỏ nhiều hơn một ít chocolate đen, không thêm sữa.” Harry vui vẻ liền nói lộ miệng, vội vàng bù lại, “Em cảm giác đàn ông nên ăn nhiều đắng một chút ”

===================

Tác giả có lời muốn nói: Ách, về tính toán ngày ta không hiểu lắm, ta chỉ biết quả thật là thời gian có tuần hoàn, cho nên trăm năm, có được [19 năm âm lịch và dương lịch bình thường có thể trùng hợp, [nhưng là không hề trùng hợp tình huống]. Chủ nhật không trùng nhau, can chi không trùng nhau. Cứ 28 năm dương lịch thì chủ nhật trùng nhau [trên một trăm năm không trùng nhau] lịch âm dương không trùng nhau.]…… Chúng ta coi như giáo sư nhỏ rất cố chấp mà tính ra Harry là người hai mươi năm sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.