Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi

Quyển 1 - Chương 8: Luyện chế bồi nguyên dịch




Từ Học Bình nhìn thẳng vào mắt Trương Khác, nghiêm nghị hỏi: - Vậy cháu thành thực nói cho bác biết, tài chính của Cẩm Hồ có vấn đề gì không?

Trương Khác thấy vậy thu lại nụ cười: - Cát Kiến Đức nói Cẩm Hồ có 3 tỷ lai lịch bất minh, cháu có thể trả lời. Số tiền đó bao gồm hai bộ phận, một là khi xưa Ái Đạt trợ giúp TI phát triển chip giải mã VCD, hai bên đạt thành giao dịch ngầm, Ái Đạt có được 15% lợi nhuận từ chip giải mã, số đó khoảng 700 - 800 triệu, Hứa Tư sang Hong Kong lập công ty chính là chặn lợi nhuận này bên đó. Số còn lại cơn bão tình chính Châu Á năm 97, cháu cùng Diệp gia, Tôn gia liên hợp lập quỹ đầu cơ kiếm lợi từ đồng Bath và đồng Won. Những lời này chỉ nói ở đây thôi, ra ngoài cháu quyết không thừa nhận.

Từ Học Bình nhìn Trương Khác, gật đầu rồi lại lắc đầu: - Cháu ddos, vẫn còn thích mạo hiểm, hai chuyện này tách ra là cục diện chết, nhưng liên hệ lại người ta sẽ nghĩ thế nào? Người ta sẽ chỉ nhìn thấy Hứa Tư thoát thân từ trong vụ án Tân Phong, chưa tới ba năm, chuyển mình từ Hong Kong mang về mấy tỷ đồng đầu tư. Chuyện này không thể để người ta tra ra được, bác liên hệ trước, mai cháu xong việc rồi thì cùng bác lên Bắc Kinh một chuyến.

- Chuyện này để thêm nhiều người biết khả năng bị lộ tin rất cao, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng và nghiệp vụ của Cẩm Hồ ở ĐNÁ. Trương Khác không muốn chút nào: - Cho cháu thêm chút thời gian, cháu sẽ biến số tiền đó thành khoản đầu tư nước ngoài, chắc chắn không để lại chút manh mối nào nữa.

- Cháu làm thế là hồ đồ, là không tin tưởng vào đảng và chính phủ. Từ Học Bình nổi giận: - Lần này cháu dùng thủ đoạn thông minh vặt là không được, chỉ cần nghi ngờ còn đó, bên trên sẽ cảnh giác với Cẩm Hồ, không có bức tường nào là không lọt gió, tới khi chuyện lộ ra cháu càng không giải thích được.

- Sao cháu phải tin bọn họ? Trương Khác nói ngay, thấy Từ Học Bình mặt trắng bệch mới chợt nhớ kiếp này mình không phải trải qua chuyện cha bị vu oan, Đường Học Khiêm vào tù, nói câu đó là quá nặng. Mà Từ Học Bình lại là người máu đỏ lòng son, chính trực ngay thẳng, vội đầu hàng: - Cháu sai rồi, cháu nghe an bài của bác.

Sắc mặt Từ Học Bình dịu đi một chút, nhưng cơn giận còn chưa tan hết, đang muốn tiếp tục chỉ điểm Trương Khác thì di động trên bàn y reo vang, ông biết điện thoại Trương Khác mang theo rất ít người biết, lo y có chuyện quan trọng, bảo y nhận điện thoại trước.

Trương Khác vừa nhấc máy liền nghe thấy Diệp Kiến Bân hưng phấn reo hò luôn mồm: - Sinh rồi, sinh rồi, 3 cân 2, đứa bé này khẳng định tốt số, sinh đúng vào mùng 1 Tết. Khi nào cậu tới xem, trông hồng hào yêu cực...

Trương Khác chúc mừng một hồi, rồi nói mình phải đi Bắc Kinh, Diệp Kiến Bân hỏi nguyên do, im lặng một chút rồi nói dứt khoát: - Tôi sẽ quay về ngay, ngày kia gặp nhau ở Bắc Kinh.

Trương Khác nói không cần, bị Diệp Kiến Bân lảm nhảm một thôi một hồi, nói y chưa đủ thành thục, xử lý việc cảm tính, vừa làm cha được mấy phút đã lên mặt rồi, dù sao Diệp Kiến Bân cũng phải về báo tin mừng cho lão gia tử, nên đành tùy hắn.

Ngày hôm sau mùng 2 Tết, từ sáng sớm cả nhà Trương Tri Hành đã tới cửa nhà Đường Học Khiêm, hai nhà có một thời gian rồi không gặp nhau, vui mừng thân thiết khỏi phải nói, bất kể Trương Khác bên ngoài thế nào, trước mặt bốn vị gia trưởng chỉ có phận nỗ lực đóng giả một sinh viên đại học thuần khiết.

Đường Thanh thấy cả nhà Trương Khác tới thì ngạc nhiên lắm, đợi nghe thấy Trương Tri Hành đặt vấn đề, Đường Thanh thẹn đỏ mặt, chỉ nói một câu con không muốn lấy chồng, rồi chạy về phòng, vừa chạy vừa nhìn Trương Khác một cái, Trương Khác thấy thế vội vàng chạy theo.

Đi vào phòng, thấy Đường Thanh ôm gối bông to đùng ngồi ngây ra trên giường, Trương Khác ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh, ôn nhu nói: - Hôm qua cha mẹ mình mới nói, mình cũng bất ngờ, vốn mình định làm một nghi thức cầu hôn thật đặc biệt.

Đường Thanh bỏ gối xuống, nhìn chằm chằm Trương Khác: - Nghi thức hay không mình không bận tâm, chỉ không muốn bị gả đi một cách hồ đồ như thế. Rồi ôm lấy Trương Khác: - Bạn còn chưa nói yêu mình lần nào.

Trương Khác ôm chặt Đường Thanh vào lòng, nhìn đôi mắt đẹp gần trong gang tấc, chân thành nói: - Mình yêu bạn, yêu bạn suốt đời.

Đường Thanh cũng nhẹ nhàng nói: - Mình cũng yêu bạn.

Trương Khác thở phào: - Chúng ta xuống nhé?

- Đợi lát nữa đi, hiện giờ xuống mất mặt lắm. Đường Thanh ôm Trương Khác như ôm gối: - Còn một chuyện nữa, nói cho mình biết, rốt cuộc bạn có bao nhiêu cô em gái yêu quý.

Trương Khác cười: - Mình có mỗi mình bạn là em gái yêu quý thôi.

Đường Thanh nghĩ một lúc mới nhớ ra tính tất cả nữ nhân chắc chắn có quan hệ với Trương Khác thì chỉ cô là ít tuổi hơn Trương Khác thôi, tức giận đấm liên tục lên ngực y: - Đồ khôn lỏi. Đấm chán ngả đầu lên vai y: - Bỏ đi, không hỏi nữa, chỉ chuốc lấy phiền não, chỉ cần bạn yêu mình cả đời là được.

- Mình phải làm phải làm một chuyện, xong rồi mình sẽ nói tất cả cho bạn, sau khi chúng ta kết hôn, mình sẽ không bao giờ để bạn buồn nữa. Cảm thấy bờ vai truyền tới cơn run rẩy, Trương Khác nghiêng đầu sang hôn lên môi Đường Thanh, dịu dàng nói: - Mình không chỉ yên bạn kiếp này, kiếp trước, kiếp này và kiếp sau, mình đều yêu bạn, vĩnh viễn đối tốt với bạn.

Một lúc sau Đường Thanh mới ngẩng đầu lên, nỗ lực cười thật tươi: - Bạn là cái đồ đại phong lưu, chỉ biết nói mấy lời ngọt ngào dỗ cô gái ngốc nghếch như mình. Đường Thanh đứng dậy kéo Trương Khác ra ngoài: - Bạn cứ tha hồ mừng thầm đi, hừ. Tới cửa Đường Thanh do dự một lúc quay đầu lại: - Đừng bao giờ để cha mẹ mình biết, mình sợ họ thương tâm.

Trương Khác thấy day dứt vô cùng, ôm chặt lấy Đường Thanh không nói lên lời, Đường Thanh im lặng để y ôm một lúc lâu mới nói: - Thực ra mình được lợi hơn các cô ấy rất nhiều rồi, bạn đừng nghĩ nhiều quá. Chỉ cần chúng ta vui vẻ ở bên nhau là đủ rồi.

Thấy Trương Khác và Đường Thanh nắm tay nhau từ phòng ngủ đi ra, mấy người lớn trao đổi ánh mắt vui mừng, Lương Cách Trân đứng dậy kéo Đường Thanh tới bên cạnh, hạnh phúc nhìn con dâu xinh đẹp mãi không thấy chán, lấy ra một cái nhẫn: - Tiểu Khác có phúc lắm mới có được cô vợ ngoan như con, cái nhẫn này là mẹ và cha Tiểu Khác tích góp mua được, không phải thứ quý trọng gì, chỉ cần con không chê, từ nay chúng ta là người một nhà rồi.

Đường Thanh cúi gằm mặt, má đỏ như có lửa đốt, gọi một tiếng: - Mẹ. Rồi quay sang phía Trương Tri Hành: - Ba.

Trương Tri Hành cũng cười không khép miệng lại được, liên tục nói được được được.

Lần này tới Trương Khác cũng hết sức quy củ tới trước mặt Đường Học Khiêm, Cố Kiến Bình: - Ba, mẹ.

Đường Học Khiêm cười ha hả: - Ba không có gì tặng tiểu phú ông như con, thế này đi, hộp cờ Vân Tử ba tặng cho con, dù sao ba cũng không đánh thắng được con nữa rồi.

Cố Kiến Bình thì càng vui khỏi phải nói, bà nhắm chuẩn chàng rể này lâu rồi, cũng đưa cho Trương Khác một cái nhẫn, cùng một cặp với cái của Đường Thanh.

Hai nhà không có thân thích gì ở Kim Sơn, lại không muốn làm ầm ĩ, nên chỉ ăn với nhau một bữa cơm đính hôn, hẹn cả nhà Từ Học Bình tới, coi như cám hơn làm mai, chỉ có Chỉ Đồng là cứ rầu rĩ không vui, đến lúc về kéo y hỏi riêng: - Anh kết hôn rồi, em phải gọi anh bằng chú à? Trương Khác lén ước hẹn với Chỉ Đồng sau này vẫn gọi là anh, lại lấy laptop mang theo người ra, kiếm một bộ phim hoạt hình cho Chỉ Đồng xem, mới dỗ được Chỉ Đồng lẫn y lăn ra ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.