Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi

Quyển 1 - Chương 31




- Giết

Theo những đường kiếm tới tấp lấp loáng, Doanh Thừa Phong hét lớn một tiếng, lưỡi dao nhanh như tia chớp cắt ngang cổ họng của một người phía trước, những tia máu bắn tung téo như sối mưa.

Trong đôi mắt Doanh Thừa Phong sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lung quét qua một lượt, trường đao trong tay hắn xuất ra một chùm hoa đao, chém thẳng về phía một tên khác.

Đối mặt với một Sát thần tựa như mãnh hổ, cuối cùng có kẻ đã không chống đỡ nổi, vứt bỏ binh khí tháo chạy về phía hậu phương.

Thật đúng như câu nói binh bại như núi đổ, tuy rằng tranh đấu giữa hai thôn chưa phải là chiến tranh thực sự, nhưng khi khí thế một phương tuyệt đối áp đảo đối phương, tự nhiên sẽ giành được thắng lợi sau cùng.

Sau một loạt những tiếng hô giết, Ngụy gia thôn đã giành đại thắng.

Một lão giả có chòm râu dê cười ha hả đi tới trước mặt Doanh Thừa Phong, vỗ mạnh tay lên ngực hắn, bèn nói:

- Phong huynh, hảo công phu, lần này ngươi đã lập đại công rồi đấy.

Doanh Thừa Phong liên tục lắc đầu, nói:

- Tiền bối quá khen, nếu như không phải là ngài đã kìm chân được vị cao thủ có chân khí tầng 10 kia, thì chúng tôi chưa chắc đã đánh thắng được chúng.

Lão nhân cười ha hả gật đầu đồng ý, nhưng ông lại cảm thán rằng:

- Ài, không được, ta đã già rồi.

Ông ta quả thật là đã nói ra nỗi lòng mình, trận chiến này không thể xem thường, vì lý do thế lực cấp cao của Hồ gia bất ngờ bị đả kích, cho nên khu vực Thái hồ bình lặng lại một lần nữa dấy lên những nguy cơ tiềm ẩn.

Ngụy gia thôn và Hồ gia thôn đã trải qua nhiều trận đánh giết lẫn nhau, hai bên đều có thắng có thua. Nhưng kể từ khi tên tiểu tử khôn sợ chết này gia nhập, trong mấy trận chiến của họ đều giành thắng lợi sau cùng.

Chân khí tầng 8 ở trong cái thôn này tuy cũng được coi là cao thủ, dù thế nào cũng không thể sánh ngang với cường giả chân khí tầng 10 như mình được. Tuy nhiên, tiểu tử này khi chiến đấu với kẻ địch, sát khí đằng đằng, hung mãnh vô song. Mỗi một đòn của hắn đều như muốn một sống hai chết với kẻ địch, dưới cách đánh xả thân bất chấp tính mạng như vậy, đừng nói là cao thủ cùng cấp, cho dù là cao thủ có chân khí tầng 10 như lão cũng còn phải kinh hãi, không muốn giao chiến với hắn.

Mà chính cách đánh tung hoành ngang dọc không màng tới tính mạng của người này, cho nên mới tạo nên sự suy sụp sĩ khí của đối phương, và cuối cùng chịu thất bại.

Một dũng tướng như vậy, e rằng khi lão còn trẻ và mạnh nhất cũng đều kém xa, chứ đừng nói là khi lão đã tuổi cao như này thì lại càng không thể sánh kịp.

Có một người đàn ông chững tuổi sải bước tiến đến, trên người hắn dính đầy máu tươi, trên người toát lên hung hãn sát khí lúc này còn có phần cao hơn cả Doanh Thừa Phong.

Người này chính là Ngụy Tinh người có người con mới bị tử trận, trong lúc giao chiến với Hồ gia, những người khác đều có phần nương tay, duy chỉ có ông ta và Doanh Thừa Phong hiếu chiến đến nỗi chỉ hận là không thể lột da dóc xương đối phương.

Lão nhân chậm rãi gật đầu, vẻ mặt thoáng buồn, con trai của Ngụy Tinh là một thanh niên rất được coi trọng trong thôn, thậm chí còn có hi vọng được đào tào nâng đỡ, nhưng không ngờ đã tử trận trong một trận hỗn chiến với, cho nên ông ta cũng rất đau lòng.

Một người trung niên khác cũng đi tới bên cạnh họ, ông ta than nhẹ một tiếng rồi nói:

- Ngụy Tinh, tuy chúng ta lại thắng trận, nhưng lòng thù hận với Hồ gia cũng càng sâu đậm.

Ngụy Tinh bỗng trừng đôi mắt, nói:

- Đã đến nước này rồi, ông còn e ngại gì nữa, nếu lão phu không chết nơi sa trường, thì chúng ta sẽ nhỏ cỏ tận gốc bọn Hồ gia.

- Nói bậy. Sắc mặt lão nhân hơi biến đổi, nói: - Mấy cái thôn này đều không đáng lo ngại, nhưng Hồ gia ở khu Thái hồ thâm căn cố đế, làm sao lại không khiến chúng ta phải đề phòng.

Hung quang trong đôi mắt Ngụy Tinh lóe lên, hai nắm đấm siết chặt, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Lão nhân trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài nói:

- Nhưng mối thù hận giữa chúng ta và Hồ gia thôn càng ngày càng sâu, cứ như vậy e rằng khó có thể kết thúc một cách dễ dàng.

Doanh Thừa Phong nhếc cười nơi khéo miệng, trong lòng thầm nghĩ, ta muốn mấy nhà các ngươi tăng thêm thù hận, chính là muốn khiến cho Hồ gia bị hoàn toàn tiêu diệt, nếu không thì chẳng có ai rảnh rỗi can thiệp vào những tranh chấp như vậy.

Hắn đã trà trộn vào trong cái thôn này được nửa tháng, lúc đầu người trong thôn đều tỏ ra đề phòng hắn, đến sau cùng đối xử với hắn rất chân thành thẳng thắn, tiết lộ cho hắn biết một lượng lớn thông tin, cho nên trong lòng hắn đã sớm có kết hoạch tổng thể.

Khi Doanh Thừa Phong trò chuyện với Phong Huống, chỉ nhắc đến cái tên Hồ Chính Hấn.

Nhưng, một khi hắn đã đến nơi này, đời nào hắn lại dễ dàng rời đi như vậy.

Hắn không chỉ muốn cái mạng nhỏ bé của Hồ Chính Hấn, mà còn muốn cả cái Hồ gia để tế hồn cho Tam Hiệp thôn.

Đương nhiên, đây chỉ là kế hoạch trong lòng hắn, không hề tiết lộ cho bất cứ người nào.

Nếu để cho đám người Phương Phù biết ý nghĩ thật trong lòng hắn, thà giam cầm hắn trong Khí Đạo Tông chứ tuyệt đối không thả hắn ra ngoài.

- Thưa thúc thúc, con nghe nói Hồ gia đã phái cao thủ đến rồi, lần sau chúng ta có tham chiến nữa không ạ? Một người đàn ông trung niên có địa vị tương đương Ngụy Tinh tiến đến, nói với vẻ thận trọng:

- Đó có thể là một vị cường giả Sư cấp, chúng ta đánh không lại đâu.

Lão nhân trừng mắt, nói:

- Hồ gia có người, chẳng lẽ Ngụy gia chúng ta lại không có người sao? Không được nói năng bừa bãi, hãy lui xuống cho ta.

Người nọ hậm hực lui xuống, nhưng đôi mắt Doanh Thừa Phong lại ngầm bừng sáng.

Ở đây được nửa tháng nay, tuy thăm dò được tin tức gần đây và hiểu rõ những người xung quanh, nhưng thủ hạ mới chỉ tiêu diệt hơn mười tên võ giả sĩ cấp của Hồ gia, hắn đã sớm có chút thiếu kiên nhẫn và dự định rời bỏ cái thôn này.

Tuy nhiên, sau khi nghe người này nói xong, hắn lập tức thay đổi chủ ý, dự định tiếp tục lưu lại nơi đây.

Ba ngày sau, quả nhiên trong thôn xuất hiện hai vị cường giả họ Ngụy, theo lời lão nhân, đây là cường giả cấp sư đến tử bổn gia, sự xuất hiện của họ đã nhận được sự tôn kính của toàn thôn, hơn nữa làm tăng rất nhiều lòng tin của tất cả thôn dân.

Chỉ có điều, trong lòng Doanh Thừa Phong có chút khinh thường.

Tu vi của hai người này chỉ là võ sư Hắc Thiết Cảnh mà thôi, chưa từng được hắn đếm xỉa tới.

Phải biết rằng, khi hắn đạt được chân khí cấp 8, hắn đã có có năng lực trảm sát cường giả Hắc Thiết Cảnh rồi, tới nay khong chỉ chân khí tu luyện đột phá lên cấp võ sư, mà còn lực lượng tinh thần tăng lớn, trong tay lại có ba bộ Linh khí siêu phẩm cùng với rất nhiều thủ đoạn vốn có, đương nhiên là không thèm để ý tới hai vị võ sư Hắc Thiết Cảnh này.

Lão trưởng thôn cùng với thuộc hạ hầu hạ hai vị lão gia võ sư đến từ bổ gia một cách cẩn thận, mục đích của lão rất rõ ràng, ngoài việc muốn mượn sức mạnh của họ để mưu lợi càng nhiều cho cái thôn của lão ra, còn muốn gửi gắm mấy hậu bối có thiên phú tu luyện vào trong bổn gia.

Số lượng thôn sở thuộc của Ngụy gia ở trong toàn bộ khu vự Thiên Hồ có đến hơn trăm thôn, mà cái thôn này của họ khi so sánh với các thôn khác trong Ngụy gia thì lại không có bất cứ ưu thế nào, cho nên lão trưởng thôn rất coi trọng cơ hội lần này.

Nếu như sau này có một cường giả cấp võ sư bước ra từ thôn này, thì sẽ rất có lợi cho toàn bộ thôn.

Chỉ có điều, hai người đó chẳng hề để ý, từ đầu đến cuối không hề đưa ra một lời hứa nào.

Lại một số ngày nữa trôi qua, hai người đó nhận được một bức thư mật, hạ lệnh toàn bộ thanh niên tráng sĩ trong thôn lập tức xuất kích.

Đây là lần hành động đầu tiên có cường giả cấp võ sư tham gia chỉ huy, tất cả thanh niên đều hưng phấn dị thường, nhưng các bậc phụ lão có kinh nghiệm phong phú trong thôn lại thấy trong lòng thấp thỏm bất an.

Trước đây, các cuộc tranh đấu giữa hai thôn chỉ giới hạn ở cấp võ sĩ, bọn họ còn có thể khống chế được toàn cục. Tuy nhiên khi nâng vượt cấp lên, sau khi có sự lộ diện của cường giả cấp võ sư, thì bọn chúng đã biến thành vật hy sinh rẻ mạt mà thôi.

Trong chiến đấu kiểu cấp số này, chỉ cần hai vị võ sư kia không rút lui, cho dù bọn họ đều chết sạch sẽ, cũng không dám tùy tiện rời khỏi chiến trường.

Hơn nữa, dựa theo lời đồn trong thôn, lần hành động này đều được đôi bên coi trọng, e là trận chiến cuối cùng quyết định địa bàn sinh sống hàng chục năm sau này của khu vực Thái hồ.

Doanh Thừa Phong theo chân đại đội đi hết nửa ngày, hội hợp với đội ngũ của 3 thôn khác tại một địa điểm ven hồ.

Mục tiêu của Ngụy gia lần này rất lớn, thanh niên tráng sĩ của 4 thôn hợp lại có đến bảy, tám trăm người, trong đó tỷ lệ tu luyện võ đạo chiếm khoảng 10%, mà chủ lực quân chính là 8 vị cường giả cấp võ sư.

Trong số 8 người này, có 6 Hắc Thiết Cảnh và 2 Thanh Đồng Cảnh.

Tuy nhiên, điều thật sự khiến Doanh Thừa Phong có chút kinh hãi, chính là qua quan sát trang trí trên mũ, hắn phát giác có một luồng hơi thở cường đại tàng ẩn trên hòn đảo nhỏ.

Sức mãnh liệt của luồng hơi thở này, thậm chí chỉ thấp hơn so với Phong Huống sư tổ một bậc mà thôi.

Cường giả Bạch Ngân Cảnh, lần này thậm chí có cường giả Bạch Ngân Cảnh chỉ huy, phát hiện này khiến Doanh Thừa Phong phấn chấn tinh thần, cái quyết định lưu lại nơi đây quả nhiên là một quyết định đúng đắn.

Sau khi mọi người hội hợp, phân thành từng nhóm ngồi thuyền bơi ra hòn đảo nhỏ giữa hồ.

Vào lúc chính ngọ cùng ngày, bọn họ gần như xuất hiện cùng lúc với một đội thuyền khác.

Hai đội tàu nhìn nhau từ phía xa xa, rõ ràng là đã hẹn từ trước quyết một trận sống mái.

Thoạt nhiên, có một giọng nói đầy hung ác vang lên từ phía thuyền của đối phương:

- Ngụy Xuyên Hồng, Ngụy gia các ngươi lần này giậu đổ bìm leo, hết lần này tới lần khác xâm phạm Hồ gia thôn của ta, phải chăng các ngươi cho rằng bọn ta dễ bị bắt nạt.

Phía trước một chiếc thuyền lớn, một trong hai vị cường giả Thanh Đồng Cảnh của Ngụy Gia cất cao giọng:

- Hồ Khải Xương, ba mươi năm Đông hà ba mươi năm Tây hà, chẳng lẽ ngươi đã quên rằng ba mươi năm trước chính Hồ gia các ngươi chủ động khiêu khích, đã cướp đoạt khu vực hồ này hay sao?

Bóng người chợt lóe, một người trung niên cường tráng xuất hiện trên mũi thuyền của đối phương. Thân hình khôi ngô, đôi mắt phát ra hung quang tứ phía, tức giận nói:

- Đó là quy định của Tề Thiên lão tổ, chúng ta tỉ võ giành thắng lợi, làm sao lại có thể đem ra so sánh với bây giờ.

Ngụy Xuyên Hồng sải bước tới mũi thuyền, nói:

- Không sai, Tề Thiên lão tổ đưa ra quy định này, chính là để cho các Gia tộc lớn trong Thái Hồ chúng ta cạnh tranh lẫn nhau, kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì bị đào thải. Ha ha, Nay Hồ gia các ngươi đã suy yếu, lại còn muốn chiếm giữ dải địa bàn này của Thái Hồ, rõ ràng là kẻ ngu si nói lời loạn ngôn.

Nét mặt của Hồ Khải Xương dần chuyển sắc trắng bệch, hắn phát nộ rằng:

- Thối rắm, kẻ nào nói Hồ gia chúng ta thế suy, Ngụy Xuyên Hồng, ngươi có gan thì lên đây thử xem, cho các ngươi biết Ngụy gia các ngươi bị diệt vong như thế nào.

Ngụy Xuyên Hồng hừ một tiếng, nói:

- Nhiều lời vô ích, kẻ dưới cơ hãy xem đây.

Lão đưa tay phất một cái, đội thuyền bỗng tiến về phía trước, không ngờ lão chủ động tấn công.

Những người này sinh sống trên Thái Hồ, lục chiến thủy chiến đều rất tinh thông, một khi giao chiến, bỗng hiện lên một cảnh tượng đao quang kiếm ảnh hỗn loạn.

Cũng không biết là có phải hai bên đã hẹn trước, không những quân số hai bên không khác nhau là mấy, đến cả cường giả cấp võ sư cũng tương đương.

16 vị võ sư chém giết nhau, phía dưới có hàng trăm người cùng nhau hỗn chiến, chỉ sau chốc lát, máu tươi loang lổ khắp nơi, có người đã tử trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.