Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi

Quyển 1 - Chương 15: Cứu người




Nhìn thấy Địch Đan Thanh chịu không nổi lên tiếng cầu xin, mặc dù bản thân chưa đạt được đỉnh cao khoái lạc, Trương Khác vẫn dừng động tác, xuống giường kẽ vỗ lên cặp mông lớn nảy nở của cô, vòng tay qua vòng eo mềmm mại, để đùi cô ắp lấy hông mình, mang theo cơ thể nóng bỏng đó vào phòng tắm.

- Ư... Nước trong bồn tắm sớm đã được xả đầy, hai người chầm chậm chìm vào trong đó, cảm thụ kích thích nóng lạnh giao nhau, Địch Đan Thanh không kìm được phát ra tiếng kêu dài.

- Ở Hồng Kong chẳng phải có Đường Thanh và Tôn Tĩnh Mông sao, hai con bé đó không thỏa mãn được cậu à, còn tới đây hành hạ tôi. Ngâm mình trong nước, Địch Đan Thanh vẫn lặng lẽ rúc trong lòng Trương Khác, vuốt ve lồng ngực y.

- Đừng nói em xấu như thế, bỏ chị lại một mình ở chỗ thế này, em chỉ muốn bù đắp thêm cho chị thôi.

Trương Khác vuốt ve mái tóc dầy bóng mượt của Địch Đan Thanh, nhìn đôi mắt khép hờ mang vẻ thỏa mãn tột độ sau khi ân ái, sự uể oải phát ra phong tình quyến rũ không sao tả siết. Ánh mắt si dại của Trương Khác làm Địch Đan Thanh hết sức kiêu ngạo, thoải mái duỗi mình cho y ngắm nghĩa thỏa thích, Trương Khác hai mắt căng to, nuốt nước bọt ừng ực nhìn hai bầu vú nửa chìm nửa nổi trong nước, nụ hoa hồng càng thêm ướt át, ngang bướng chồi lên mặt nước, nhìn xuyên qua làn nước trong vắt, thấy rõ đám cỏ thơm lay động, thi thoảng để lộ khe rãnh phấn hồng.

Trương Khác nếu còn nhịn được thì không phải làm nam nhân nữa, ôm lấy Địch Đan Thanh, lấp kín miệng cô bằng nụ hôn đầy khao khát, tay nhè nhẹ luồn xuống dưới...

Tiếp tục một lần cuồng dại nữa, hai người tắm rửa sạch sẽ quay trở lại giường, lúc này Trương Khác sức cùng lực kiệt, chẳng còn muốn nhúc nhích lấy một ngón tay.

Ngược lại Địch Đan Thanh càng tinh thần phơi phới, nằm úp trong lòng y, nói chuyện xảy ra ở Perth: - Cổ Chí Nghị của Perth đã đem ý tứ của chúng ta truyền về nước, đoán chừng vài ngày nữa sẽ có câu trả lời, khả năng cao tầng của Trung Dã sẽ sang Perth. Ngoài ra gia tộc Joyce rất hứng thú với phương án của chúng ta, nghị sĩ Joyce cũng có kế hoạch trở về Suối Thánh Đản trong thời gian tới.

- Chuyện này mai chúng ta nói tiếp, một vài chuyện chẳng thể làm trong một ngày, em càng lo tình hình của Hinh Dư hơn. Trương Khác nhìn khuôn mặt Địch Đan Thanh như tỏa sáng, quyến rũ bội phần, người xưa nói nam nhân mạnh tới đâu cũng phải gục trên bụng nữ nhân, quả thật rất có đạo lý.

- Cậu lo cho Hinh Dư? Cô ấy ở đây không bị gì ràng buộc, mọi người đối xử với cô ấy rất tốt, sao cậu lại lo?

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Địch Đan Thanh, không có chút ghen tuông nào, Trương Khác biết cô thật sự không để ý chuyện Lý Hinh Dư ở đây, cho dù không nói tới tình nghĩa ở Kiến Nghiệp, tin rằng Lý Hinh Dư hiền lành cũng sẽ được cô và Vệ Lan thực lòng tiếp nhận.

- Dù sao cô ấy còn có người nhà, lẻ loi một mình ở đây, tách biệt với quê hương, không biết có ngày về không, tạm thời không sao, lâu dần không ổn, em cảm nhận được tâm trạng của cô ấy.

Địch Đan Thanh nghe vậy cũng không hề có chút bất mãn nào, chính vì y luôn luôn biết quan tâm lo lắng, cho nên cô mới không kiềm được mình ngả vào vòng tay của y, không hề hối hận.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Lần này Cẩm Hồ cấp quyền kỹ thuật mới nhất của mình còn có ý nghĩa to lớn hơn lần miễn phí chuyển nhượng kỹ thuật của TI...

Tiết Minh Lâu cùng Giang Mẫn Chi xem hết thời sự ngày hôm đó, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, nhìn sang thấy sắc mặt Giang Mẫn Chi âm trầm, cũng hiểu với góc độ của Giang Mẫn Chi càng quan tâm tới chuyện Cát Kiến Đức bị xuất huyết não cuối cùng phải nằm liệt giường.

Một quan viên cũng ở cấp tỉnh bộ ngang hàng với mình mà có kết cục như thế, không thể không khiến Giang Mẫn Chi nảy sinh liên tưởng cùng suy nghĩ tới ảnh hưởng xấu của nó. Tiết Minh Lâu biết chủ đề này mẫn cảm nên chỉ giữ im lặng.

- Thủ đoạn của tên đó lợi hại thật, không ngờ kéo đổ được một quan viên cấp tỉnh như thế. Trái với sự cẩn thận của Tiết Minh Lâu, Giang Mi chẳng hề cố kỵ gì nói:

Tiết Minh Lâu thời gian gần đây luôn thu thập tư liệu liên quan tới Cẩm Hồ, hắn biết khá rõ chuyện ân oán giữa Cát Kiến Đức và Cẩm Hồ, nghe Giang Mi nói bừa thiếu suy nghĩ, nhíu mày lại, lòng hơi bực mình, len lén nhìn Giang Mẫn Chi, thấy khóe miệng ông ta giần giật, tựa hồ bị lời của Giang Mi kích động.

- Chị Giang Mi, cái tên đó là ai? Tào Hổ chỉ nghe người xung quanh hay nói tới "tên đó", hình như là nhân vật rất khiến người ta kiêng kỵ, rốt cuộc tới giờ vẫn không rõ đó là ai.

- Em quan tâm làm gì? Giang Mi cũng không muốn bàn luận về kẻ đó, khẽ gõ đầu Tào Hổ: - Chuyện của em thế nào? Tán được tiểu mỹ nữ kia chưa? Đừng nói với chị là bị người khác nhanh chân chiếm mất rồi.

- Sao có thể thế được, chị quá thiếu lòng tin vào em rồi, chỉ có điều cảm thấy cô bé đó thanh thuần lay động lòng người, không ngờ tới bất chuyện vài lần đều bị cô ta lơ đi, khiến em càng thấy thú vị, không muốn mạnh tay thôi. Tào Hổ mặc đầy hưởng thụ, tựa hồ có cảm giác mèo vờn chuột.

- Không phải là không tán được người ta nên kiếm cớ chứ, bị hộ hoa sứ giả của người ta chặn lại rồi hả? Giang Mi hất luôn một chậu nước lạnh:

- Em mà không tán được à? Thằng ngốc kia chẳng phải là bạn trai gì của cô ta, chẳng qua là tên hàng xóm lớn lên bên nhau từ nhỏ, cùng lắm là yêu đơn phương thôi. Nghe nói mẹ hắn là phó thị trưởng Tân Vu. Tào Hổ vẻ mặt khinh bỉ, rồi chuyện sang kiêu ngạo: - Nếu chẳng phải lão gia tử muốn kiểm tra thành tích cuối kỳ, em phải ôn tập thì đã xong việc rồi, nhất định qua Tết em sẽ có cô bé đó trong tay. Chị Giang Mi, chị với em không, nếu em không tán đổ cô bé đó, chị bảo em làm gì, em làm cái đó.

Thành phố Tân Vu? Cha người đó đang làm thị trưởng ở đó, Tiết Minh Lâu giật mình, nhìn sang Giang Mẫn Chi, thấy ông ta tự hồ suy nghĩ gì đó, không có phản ứng, Tiết Minh Lâu áp lo lắng trong lòng xuống, không muốn nhiều lời.

Mặc dù tới giờ Tiết Minh Lâu vẫn không biết rằng vì sao Giang Mi lại nhiệt tình với chuyện Tào Hổ theo đuổi cô bé chỉ có duyên gặp mặt một lần đó, nhưng cực kỳ phản cảm cô ta và Tào Hồ đem cô gái ngây thơ ra làm đối tượng đánh cược, không muốn nghe tiếp nữa, đứng dậy cáo từ: - Bác Giang, thời gian không còn sớm nữa, bác nên nghỉ ngơi đi ạ.

- Bác Giang, cháu cùng về trường đây, làm phiền anh Tiết cho đi nhờ một đoạn. Tào Hồ thấy vậy cũng đứng lên theo, miệng tuy nói khách khí, nhưng vẻ mặt thì đó như là chuyện hết sức hiển nhiên, trong mắt hắn, Tiết Minh Lâu chẳng qua bám váy Giang Mi mới có địa vị hôm nay.

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc Lý Tại Thù đang ở Kiến Nghiệp cùng Kim Nam Dũng thương lượng đối sách xong, bật TV lên xem tin tức, đúng lúc đưa tin Ái Đạt thông qua hiệp hội xúc tiến kỹ thuật tăng cường giao lưu hợp tác kỹ thuật, thậm chí sẽ thông qua hiệp hội tiến hành cấp quyền kỹ thuật.

- Rốt cuộc y muốn làm cái gì? Y điên rồi sao?

Xem hết thời sự, Lý Tại Thù đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ mãi, cuối cùng nhấc điện thoại lên: - Hội trưởng...

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

- Mặc dù Cát Kiến Đức có kết cục này cũng là xứng đáng, nhưng cậu không lo khiến một số người phản cảm à? Sáng sớm thức dậy, nghe tin về Cát Kiến Đức, Địch Đan Thanh không khỏi lo lắng.

- Người có suy nghĩ thỏ chết cáo thương cũng khó tránh khỏi, chẳng lẽ em đi nói với người ta rằng thực ra ông ta ngã bệnh là không liên quan tới em à? Sớm biết ông ta yếu đuối như thế thì em đã chẳng tung ra hai bài viết đó rồi. Trương Khác mặt rất vô tội và hối hận.

- Người biết nội tình còn đỡ, cho dù có bất mãn cũng sẽ không cố ý nhắm vào Cẩm Hồ, chỉ lo những người không rõ chân tướng sẽ làm lớn chuyện, nhận định Cẩm Hồ làm thế là vì lật đổ Cát Kiến Đức.

Địch Đan Thanh vẫn còn có chút lo lắng, thấy Trương Khác vẫn cười thiếu nghiêm túc, cũng bật cười: - Cậu vẫn không thay đổi được cái thói quen đó, trước kia vì chuyện Tân Vu cũng làm ầm lên, rồi lần này cũng thế..

Còn chưa nói hết di động trên bàn nhá đèn rung lên, Địch Đan Thanh đi tới nhận điện thoại nói vài câu, cúp máy bảo Trương Khác: - Trung Dã còn nóng vội hơn trong tưởng tượng, Lưu Trường Trì người đứng đầu Trung Dã đích thân tới, sáng lên máy bay, an bài tiệc vào tối nay.

- Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, trước khi hội đàm phải cho người ta chút thời gian khảo sát thực địa. Buổi tối bảo Lương Quân đi cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.