Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 17




Lương Tu Ngôn cũng chưa quên chính sự của mình, lúc vừa nhấc chân muốn tìm phòng bếp kiếm đại trù tiếp nhận nhiệm vụ thì bỗng nhiên bị chặn đường.

“Đến tửu lâu của ta, không uống một chén, có phải bằng hữu không?”

Kỳ thật, vừa rồi Lương Tu Ngôn thấy Tùy Phong chính là người có tiếng trong truyền thuyết, hơn nữa không biết có cố ý hay không, ngay cả nhìn cũng không nhìn mình, do đó đâu thể không biết xấu hổ qua chào hỏi, nào ngờ người này lại ra vẻ quen thuộc, vô cùng tự nhiên quàng lên vai mình. Thế nên chút ngăn cách vừa rồi thoắt cái biến mắt.

“Còn không phải ta thấy ngươi quá bận bịu sao.” Lương Tu Ngôn chỉ đại đường chật ních người, nói: “Ta tới đây làm nhiệm vụ trung cấp trù sư.”

“Nhiệm vụ gì đó cứ để qua một bên trước đã. Nào, qua ngồi chỗ riêng của ta, ta gọi tiểu nhị mang thức ăn lên cho ngươi.”

Lương Tu Ngôn không ngăn nổi sự nhiệt tình của Tùy Phong, hơn nữa quả thật cậu không có chuyện gì quan trọng lắm, bèn theo Tùy Phong đi tới chỗ ngồi riêng của lão bản.

Nhắc tới chỗ ngồi, thiệt không ra sao, vậy mà đối điện ngay cổng lớn. Có thể nói, người trên đi tới đi lui, liếc mắt vào ttrong đã nhìn thấy họ, hơn nữa nói không chừng bụi bặm rất nhiều.

“Đâu là chỗ ngồi riêng của ngươi à.” Lương Tu Ngôn trêu chọc bảo. “Ta còn tưởng đến căn phòng trang nhã trên lầu hai nữa là.”

“Chỗ ta nào có lầu hai, lầu hai còn chưa mở, mở ra còn đòi hỏi trả tiền thêm.” Tùy Phong vừa nói, vừa lau bàn, châm trà cho Lương Tu Ngôn, tay chân lạnh lẹ, với điệu bộ đó chắc biết không ít việc. “Hệ thống ham tiền, chỉ lầu một đã giựt ta 500 kim, mở lầu hai còn muốn 500 kim, chờ ta kiếm đủ tiền rồi mời ngươi lên lầu hai.”

Lương Tu Ngôn nghe con số đó mà líu lưỡi, 500 kim? Trước nay cậu chơi trò chơi chưa hề kiếm được nhiều tiền như thế, “Ngươi không phải rất nhiều tiền sao, mới rồi còn tùy tay cho mỹ nữ kia 12 kim.”

“Ai nha, ngươi đừng để ta nhắc tới.” Nói đến mỹ nữ kia, Tùy Phong cứ lắc đầu, “Cô nương đó không biết xãy ra chuyện gì, cứ đến đây gây sự, ta muốn giúp những người đó giáo huấn cô ta.”

Người ta coi trọng ngươi chứ gì, quá đơn giản a, Lương Tu Ngôn nói thầm trong lòng. “Nhưng ngươi đâu thể lúc nào cũng giúp cô nàng chùi đít chứ hả?” Chẳng qua cậu là một kẻ tham tiền, tuy không phải tiền của cậu nhưng vẫn đau lòng thay Tùy Phong.

Tùy Phong lại lắc đầu, nói, “Nợ này không thể tính như thế, thoạt nhìn mặt ngoài ta thiệt thòi, nhưng ngươi xem, mấy người chơi đó đâu phải đi không, có lưu phí rồi đó thây?”

Lương Tu Ngôn nhìn quanh đại đường, quả nhiên thấy nhóm người chơi nam kia chọn một bàn.”

Tùy Phong tận lực đè thấp giọng, ghé vào bên tai Lương Tu Ngôn thì thầm: “Bọn họ là người chơi bình thường, ngày thường không cần thiết không chịu vung tiền, nhưng hiện tại khác rồi, bọn họ cảm thấy lão bản này rất nghĩa khí, không tâng bốc cũng ngượng ngùng.”

Nụ cười hồ ly! Lương Tu Ngôn nhìn Tùy Phong nở nụ cười hiền lành, không khỏi nghĩ thế.

Tuy Phong giống như người rảnh rỗi, từ trong bao phục lấy ra một bình rượu và hai chén nhỏ, rót cho mình và Lương Tu Ngôn, nói, “Đến nếm thử, thử xem rượu quả lê ta mới ủ, rất trân quý. Gặp ngươi ta mới lấy ra đó, người thường ta lại không nỡ.”

Lương Tu Ngôn nghe được có rượu uống là hai mắt tỏa sáng, còn chưa uống, trước mở miếng vải che rồi hạ mũi xuống, hít vào một hơi thật sâu, “Rượu ngon! Chỉ ngửi mùi đã biết rượu ngon!” Lương Tu Ngôn tán thưởng, không nói thêm nhiều với Tùy Phong, gấp rút uống thử.

Rượu quả lê thơm nồng hương trái cây, mùi vị trong chua có ngọt, trong hiện thực không dễ mà nếm được. Bình rượu nhỏ bị hai người ngươi một ly ta một ly, rất nhanh đã thấy đáy.

“Sau khi rời phó bản, các ngươi đi chẳng còn ai, cũng chả liên lạc.” Tùy Phong hỏi.

Rượu quả lê tuy là rượu trái cây, nhưng độ say vẫn có đủ, Lương Tu Ngôn uống hồi có chút trì trệ đầu óc, cố gắng nghĩ ngợi, mới nhớ ra y nói sự kiện nào. “À, lúc ấy bằng hữu ta có cái nhiệm vụ phải làm, kêu ta qua hỗ trợ.”

“Nhiệm vụ gì, hiện tại làm xong chưa?”

Lương Tu Ngôn còn chưa uống say đến mức nói ra cái nhiệm  vụ mất mặt ấy, “Chuyện cỏn con, đã sớm giải quyết, có điều đụng phải chuyện kỳ quái.”

Tùy Phong rót rượu cho Lương Tu Ngôn, y hứng thú hỏi: “Hửm? Việc gì lạ?”

Lương Tu Ngôn nghĩ Tùy Phong cũng là người từng trải, chắc chắn mạnh hơn hai con gà là cậu và Tô Mạc Già, bèn nói ra tuốt tuồn tuột chuyện gặp sát thủ giấu mặt ở Tức Mặc.

“Ừm.” Tùy Phong xoay chén rượu trong tay, trầm tư chốc lát, nói, “Ngươi gần đây có đắc tội ai không?”

“Không có.” Lương Tu Ngôn vội lắc đầu, vấn đề này cậu đã tham khảo qua cùng Tô Mạc Già.

“Xem ra…”

“Cái gì?” Lương Tu Ngôn thấy có triển vọng, vội vàng truy hỏi: “Suy đoán điều gì?”

Tùy Phong uống một hơi cạn rượu trong chén, nói: “Xem ra là vì món đồ nào đó trên người ngươi. Gã giết ngươi một lần không đủ, còn giết lần hai, bằng tình hình này, phải rất hận đến độ muốn tẩy trắng ngươi, hay muốn bạo món trang bị nào đó trên người ngươi.”

Lương Tu Ngôn nghe phân tích như thế, cảm thấy rất có đạo lý, nhưng ngẫm nghĩ lại, hỏi tiếp: “Nhưng trên người ta có cái gì đáng giá, gã muốn bạo cái gì?”

“Ừm,” Tùy Phong định rót thêm cho mình một ly, kết quả đỗ ra, phát hiện bình rượu đã trống không, không khỏi thở dài, nâng bình tính cả chén rượu  thu vào, chờ Lương Tu Ngôn sắp quýnh đít, mới chậm rãi mở miệng: “Không nhất định là trang bị, cũng có thể là đạo cụ nhiệm vụ.”

Đạo cụ nhiệm vụ? Lương Tu Ngôn nghĩ ngợi, kế đó bừng tỉnh, gật đầu nặng nề, “Có đạo lý! Trên người ta vừa lúc có nửa mảnh ngọc bội, là đạo cụ của nhiệm vụ ẩn tàng giành được trong lăng mộ đợt trước.”

Khi hai người nói chuyện, tiểu nhị lần lượt bưng đồ ăn lên. Tùy Phong không ngừng gắp cho mình và Lương Tu Ngôn thức ăn, lại không bình luận nhiều về suy đoán của Lương Tu Ngôn.”

Mà Lương Tu Ngôn đang sắm vai Sherlock Holmes, trong đầu toàn muốn biết rõ chân tướng, ngay cả món ngon cũng không làm cậu chú ý. “Nhưng mà, ngươi nói sao gã biết trên người ta có đạo cụ của nhiệm vụ ẩn tàng?”

“Này…” Cũng chẳng biết y có cố ý không, nói mà chỉ nói một nửa, sau đó ăn miếng cá, khen: “Tay nghề đại trù lại tiến bộ nha.”

Lương Tu Ngôn nhìn y chậm rãi nhai nuốt, do hết cách nên chỉ có thể rốt ruột.

Tùy Phong không đành lòng lại bắt cậu chờ, cuối cùng giải thích tiếp: “Có hai loại khả năng, thứ nhất, lúc bình thường ngươi nói chuyện không cẩn thận bị người khác nghe được.”

Lương Tu Ngôn gật đầu, mình quả thật không chú ý phương diện này, bị kẻ trộm nghe được cũng có khả năng.”

“Thứ hai, ngươi quên lúc ấy còn có sáu người khác cùng vào phó bản cũng biết chuyện này sao?”

Lương Tu Ngôn nghe mà lòng chợt nhảy dựng, cậu chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, bởi vì trong lòng cậu, sau khi trải qua phó bản sinh tử lăng, tất cả mọi người là bạn, sao lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.