Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 15




Sau ngày đó nói chuyện, Mạc Tuấn Ninh và Mạc Hạo Vũ rời khỏi căn nhà nhỏ. Dù bất kể đồ đạc nào cũng không mang, dù có sự cam đoan của Mạc Tuấn Ninh, nhưng khi Lương Tu Ngôn tiễn họ ra cửa, vẫn lo lắng sau này không được gặp lại.

Cậu còn xin công ty nghỉ một tuần, dù sao cha của bọn họ là chủ tịch của công ty, cậu sợ vạn nhất gặp trong công ty, mọi người xấu hổ.

Cuộc sống kế tiếp, Lương Tu Ngôn đợi một mình ở nhà cả ngày ngâm mình phí thời gian trên trò chơi, thật sự giống như thiếu nhiên sa ngã cắm đầu vào internet theo lời Mạc Tuấn Ninh nói.

Cậu không muốn thừa nhận do hai tên khốn kia rời đi nên mới buồn bã không vui, muốn tìm ếch ba chân thì khó, muốn tìn đàn ông hai giò không đơn giản sao? Huống chi học trưởng đã nói sẽ cố gắng tranh thủ trở về, mình cứ tin tưởng bọn họ là được.

Sau một hồi tự an ủi, Lương Tu Ngôn tinh thần phấn chấn lên trò chơi. Kết quả cậu vừa điều chỉnh tới, nhìn thấy Tô Mạc Già với Bảo Tiêu đại ca xiêu vẹo dính nhau, ngọt ngào không chịu nổi, lập tức rớt ngay cảm xúc.

Chuyện là thế này —

Ngày đó Lương Tu Ngôn vừa lên mạng, đã bị Tô Mạc Già vồ lấy.

“Ngươi xem ngươi xem, ta cuối cùng xuất sư!” Tô Mạc Già kéo Lương Tu Ngôn, kích động xoay vòng trước mặt cậu.

Tuy Lương Tu Ngôn rất muốn ói, dù ngươi xoay vòng một ngàn lẻ tám mươi độ, đạt chuẩn xoay múa ba-lê, ngươi không điều menu hệ thống cho ta xem, ta chẳng thể nhìn thấy chử xuất sư của ngươi a! Chẳng qua, thấy đối phương vui như thế, cậu vẫn thầm lặng chịu đựng ý nghĩ muốn ói.

“Ta cuối cùng có thể không cần phải ơ nơi quỷ quái này nữa, cuối cùng có thể gặp hết trai đẹp cường tráng trên đời này!” Tô Mạc Già như vậy, thiệt có khí phái anh hùng thu thập hết trai đẹp trong thiên hạ vào hậu cung.

Lương Tu Ngôn hắc tuyến, chí hướng của người này thật đúng là chưa từng thay đổi.

“Đừng có nằm mơ, trong nhà ngươi còn có Bảo Tiêu đại ca đó.” Thấy cậu ta hùng tâm tráng chí như vậy, Lương Tu Ngôn không kìm được nhắc nhở, còn có một tòa núi lớn chắn ngang con đường hướng tới hậu cung của cậu.

“Hừ,” lòng hăng hái của Tô Mạc Già không bị ảnh hưởng, “Phải học cái gì tam tòng tứ đức, bằng không ta sớm hay muộn bỏ hắn. Đàn ông có năm thê bảy thiếp có gì không bình thường, trái ôm phải ấp, ngồi hưởng thụ mới là theo đuổi của đàn ông.”

Lương Tu Ngôn thấy có bóng người quen thuộc từ phía sau Tô Mạc Già từ từ đi tới, không khỏi cười trên nỗi đau người khác, cố ý hỏi: “Ngươi không sợ hắn bỏ ngươi trước?”

“Ta còn ước gì đó.” Tô Mạc Già ngẩng đầu, hất cằm, nói, “Ngươi phải biết, đàn ông tiết sớm là vấn đề nguy hiểm, mỗi lần chưa sáp vào cái đã bắn, ta còn chưa thích đủ nữa là. Ta đã sớm muốn đá hắn, tìm người khỏe mạnh có lực kéo dài tốt.”

Oa, người này chết chắc rồi, Lương Tu Ngôn càng nghe càng hăng say, hy vọng cậu ta nói thêm nhiều lời khác người, để cho người phía sau dạy dỗ cái tên nói không biết nghĩ này.

Quả nhiên, Tô Mạc Gia đang nói ra rả, phía sau đột nhiên có người nói chuyện, dọa cậu ta thót tim.

“Không thỏa mãn ngươi? Không thích đủ?”

“A!” Vừa nghe giọng nói ấy, Tô Mạc Già lập lức nhận ra ai, lập tức cảm thấy không ổn, ngay cả thời gian chỉ trích Lương Tu Ngôn không trượng nghĩa còn không có, bởi vì cả người cậu bị Bảo Tiêu đại ca ôm vào lòng, cúi xuống hôn, lấp mấy lời muốn nói về yết hầu.

Lương Tu Ngôn xem hai người ban ngày ban mặt, giữa nơi công cộng hôn nhau khí thế, có cảm giác chói mắt.

Nhìn người ta có đôi có cặp, thân thiết vô cùng, chẳng phải có ý bắt mình ấm ức sao, cậu thiệt tình cảm thấy mình có máu M a.

Vật vã chờ hai người tách ra, Bảo Tiêu đại ca dáng vẻ chiếm giữ mười phần, ôm Tô Mạc Già vài lòng không tí kẻ hở, cảnh giác đánh già Lương Tu Ngôn.

Lương Tu Ngôn bị hắn nhìn chòng chọc đến phát cáu, hận không thể chỉ tay lên trời thề, mình và Tô Mạc Già tuyệt đối không có bất cứ quan hệ gì. Chẳng qua nghĩ tới bọn họ thật đúng là có trải qua chút ấy ấy. Thế là, lập tức chả còn sức.

May có Tô Mạc Già vô tâm vô phế, mới đánh vỡ xấu hổ giữa hai bên.

“A, ngươi còn ở đây à?”

Lương Tu Ngôn lại hắc tuyến, “Sao, ngươi không hy vọng ta ở đây quấy rầy các ngươi sao?”

“Hề hề, ta không có ý này.” Tô Mạc Già cười thiệt giả tạo, ai có nhãn lực đều nhìn ra, chắc chắn hy vọng Lương Tu Ngôn biến đi, để cậu ta và Bảo Tiêu đại ca khanh khanh ta ta, “Kỳ thật chỉ cần ngươi không sợ đau mắt hột, ta cũng chẳng đế ý.”

Ai kêu các ngươi ngay tại chỗ biểu diễn động tác ái tình a! Lương Tu Ngôn lặng lẽ nôn trong lòng.

“Quên đi, có ngươi có việc thì làm tiếp đi, không cần để ý ta.” Lương Tu Ngôn khoát tay, nói, cậu không muốn tiếp tục làm bóng đèn.

Tạm biết Tô Mạc Già và Bảo Tiêu đại ca, Lương Tu Ngôn đi tới trạm dịch, lựa chọn truyền tống kinh thành.

Cậu hiện tại trên đỉnh đầu có môt cái nhiệm vụ ẩn tàng — tìm kiếm chủ nhân của nửa mảnh ngọc bội còn lại, cùng với một nhiệm vụ chức nghiệp sinh hoạt — trung cấp trù sư. Nhiệm vụ ẩn tàng không có đầu mới, mà nhiệm vụ trung cấp trù sư cậu đã xem qua công lược trên diễn đàn, trong đó có một cái đơn giản nhất, đó là lựa chọn một căn tửu lâu nổi tiếng trong thành phố lớn, tìm đại trù trong tửu lâu. Tuy đối với cái từ “nổi tiếng” này, tác giả công lược không nói ra định nghĩa chính xác, nhưng hắn nói, trên cơ bản có thể gặp xác suất 50% trở lên.

Kinh thành là thành thị lớn Lương Tu Ngôn quen thuộc nhất, tất nhiên là một sự lựa chọn của cậu. Còn tửu lâu nổi tiếng, chắc chắn là “Phong vũ tửu lâu”.

Nó không nhất định là căn tửu lâu lớn nhất kinh thành, nhưng tuyệt đối nổi tiếng nhất, bởi vì trong một loại tửu lâu hệ thống, ông chủ của nó là một người chơi.

Đến nay không ai có thể giải thích, tại sao có người nguyện ý bỏ một đống tiền mua một căn tửu lâu, nếu muốn chơi kinh doanh mô phỏng, vậy đến trò chơi này làm gì?

Chẳng qua điều nay không gây trở ngại tồn tại của nó như một câu truyện truyền kỳ, người này truyền miệng người kia, tiếng tăm lan xa.

Đương nhiên, Lương Tu Ngôn chỉ mới nghe tiếng chứ chưa vào quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.