Man Hoang Kỷ Niên

Chương 3




Càng ở lâu bên cạnh Lăng Vân Đoan, Lưu Ngạn càng thấy người này trong ngoài bất nhất, ấn tượng hồi trước về y giờ đã bay vèo đi đâu mất rồi.

Lúc trước, Lăng Vân Đoan trong mắt Lưu Ngạn là một nhân vật cấp thần tượng, toàn thân chói sáng, tính tình tốt năng lực vượt trội, là trí thức ưu nhã, là một con người hoàn mỹ.

Hiện tại thì sao? Lưu Ngạn nắm chặt quần lót, nhìn người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình, thật muốn chửi quá. Lúc trước anh đúng là bị mù nên mới nghĩ y là quân tử, hiện tại mới nhận ra, y đích thực là lưu manh giả danh tri thức.

“Em nói là không được! Anh mà còn thế là em giận đấy!”

Lăng Vân Đoan ai oán nhìn anh, Lưu Ngạn lại quyết tâm không thể cho y nhìn, lần này không thể thỏa hiệp, đã từng này tuổi rồi, làm xong kiểu gì mai cũng nằm bẹp trên giường…. Như vậy vừa không hay lại không tốt cho cơ thể. Y không biết xấu hổ nhưng Lưu Ngạn thì có, nếu thực sự vì làm nhiều quá mà sinh bệnh…, còn không bằng giết anh luôn đi, xấu hổ muốn chết.

Lăng Vân Đoan thấy kế sách năn nỉ không thành, lại không dám mạnh tay, đành phải ngượng ngùng buông anh ra, ngoan ngoãn mặc quần áo nằm trên giường, nhìn Lưu Ngạn ý bảo y đã buông tha ý nghĩ trong đầu rồi.

Lưu Ngạn đề phòng đứng bên cạnh một hồi, thấy y thật sự không có động tác gì khả nghi, mới dám cẩn thận nằm xuống.

Tắt đèn, Lăng Vân Đoan nói: “A Ngạn, anh có thể ôm em không? Em yên tâm, thực sự anh sẽ không làm gì đâu.”

Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, xoay người, chủ động cầm lấy tay y, Lăng Vân Đoan lập tức kéo anh vào trong ngực mình, thỏa mãn cười.

“A Ngạn, gặp được em thật tốt.”

Có lẽ là được bóng đêm che giấu, Lưu Ngạn cũng can đảm hơn, anh nằm trong lòng Lăng Vân Đoan, khẽ xê dịch để tìm một vị trí thoải mái, sau đó nói: “Em cũng rất vui, gặp được anh thật tốt.”

Hai người im lặng, Lưu Ngạn do dự nói tiếp: “Có đôi khi… Có rất nhiều sự thật làm cho người ta khó có thể đoán trước được. Hồi trước còn đi học, có đánh chết em cũng không nghĩ rằng sau này sẽ ở bên anh đến cuối đời. Khi đó anh cứ như tảng băng di động ấy, em còn nghĩ có phải muốn thành tích tốt hơn em cũng phải lạnh lùng như thế không? Em cũng thử căng mặt như thế hai ngày, kết quả là cơ mặt cứng lại, còn thầy giáo nói gì em vẫn không hiểu. Sau đó em lại học anh, cố gắng giữ cho bản thân sạch sẽ, chân không dính bụi, mặt không vết dơ, nhưng mà chỉ được vài ngày là không chịu nổi, không cho em nghịch ngợm quả là muốn lấy mạng em luôn. Sau đó em suy nghĩ cẩn thận lại, mới thấy trời sinh em đã ngu ngốc hơn anh, cho dù có học theo biểu cảm của anh thì em cũng không thể được như anh. Ha ha ha….khi đó em thật ngốc.”

Rõ ràng là anh kể chuyện vui hồi xưa, nhưng Lăng Vân Đoan lại không thấy vui vẻ gì cả, y ôm chặt Lưu Ngạn, giọng điệu áy náy: “Xin lỗi em, A Ngạn, khi đó anh… anh vô tâm quá, hoàn toàn không biết em…..”

Lưu Ngạn vỗ vỗ y, cười nói: “Cái này sao phải xin lỗi, khi đó sao chúng ta có thể nghĩ đến hiện tại, nếu lúc đó anh có tâm tư không đứng đắn mới là không bình thường ấy.”

Nói là như thế, nhưng Lăng Vân Đoan vẫn thấy áy náy khó chịu. Nếu lúc trước y với Lưu Ngạn không biết cũng không sao, cho dù lúc trước nữa họ không quen, nhưng vẫn là bạn học. Hơn sáu năm Lưu Ngạn để ý tới y, vậy mà cho đến khi tới dự cuộc họp lớp kia y mới nhận ra là hồi đi học y không có chút ấn tượng nào với Lưu Ngạn. Y cảm thấy tiếc nuối vì hai người đã bỏ phí nhiều thời gian như vậy.

Nhưng Lăng Vân Đoan cũng biết, nếu không phải trước kia hai người gặp nhau, nếu không phải Lưu Ngạn nhận ra y, thì hai người càng không thể được như hiện tại.

Hai ý nghĩ này cứ đánh nhau trong đầu y, y biết là vô ích, nhưng vẫn không thể ngừng suy nghĩ, so sánh. Nếu như hồi còn trẻ y cũng chú ý tới Lưu Ngạn, hiện tại hai người sẽ thế nào chứ?

Có lẽ hiện giờ hai người là người xa lại, có lẽ sẽ đến với nhau sớm hơn, nhưng cho dù thế nào, hiện tại hai người đã có một cuộc sống tuyệt vời.

Chỉ vậy là đủ rồi.

Y nghĩ vậy, rồi cười thoải mái, quyết định thoát khỏi mớ suy nghĩ rối rắm kia, khẽ thì thầm bên tai Lưu Ngạn: “A Ngạn, em thấy hồi đó anh lạnh lùng vậy, nhưng có biết lý do vì sao không?”

Vấn đề này đương nhiên là Lưu Ngạn rất tò mò, nhưng vì ngại nên cũng không hỏi, nhỡ lại khiến y nhớ lại chuyện không hay, giờ thấy y chủ động nói, nên anh cũng cẩn thận hỏi: “Vì sao?”

Lăng Vân Đoan cười cười: “Hồi trước anh không nói cho em, vì sợ em sẽ khinh thường anh. Nhưng hiện giờ chúng ta đã là người một nhà, có giấu cũng chẳng làm gì. Có lẽ em không biết, hồi đó anh lạnh lùng kiêu ngạo, chẳng qua là do anh không biết phải hòa nhập với mọi người như thế nào, mà lúc đó còn đang tuổi thiếu niên, suy nghĩ còn nông cạn, sợ mình sẽ làm ra hành động khiến mọi người chê cười, cho nên anh cảm thấy không nói gì, không chơi với ai có lẽ là cách bảo vệ bản thân tốt nhất, giờ mới thấy lúc đó anh ngây thơ đến đáng thương.”

Lưu Ngạn cau mày, trong giọng nói có vài phần khổ sở: “Vì sao lại thế chứ?”

Lăng Vân Đoan chạm vào mái tóc mềm mại của anh, nói: “Quá khứ đã lâu như vậy rồi, anh cũng đã quên, không cần em phải hao tổn tâm tư lo lắng. Chuyện nhà anh anh cũng chưa từng nói với em, từ nhỏ anh sống với bà ngoại cho đến năm mười tám tuổi, lúc đó cha mẹ anh vì nhiều lý do nên không thể chăm sóc anh, cũng không đón anh về nhà. Đến khi tốt nghiệp cấp ba thì cho anh đi du học, mất vài năm. Bà ngoại cũng đã lớn tuổi, bình thường lo ăn mặc học hành cho anh cũng đã khó khăn, còn bận tâm gì đến chuyện tâm sinh lý của thiếu niên chứ, lúc đó anh gần như là bị tự kỷ rồi. Ra nước ngoài không lâu thì anh gặp Vương Dũng, em cũng biết y từ trước tới giờ vô tâm vô phế, da mặt lại dày, thường xuyên lấy cớ đồng hương rủ anh đi chơi. Anh biết là cậu ta có ý tốt, cũng không cự tuyệt, lúc này anh mới dần tiếp xúc với nhiều người, tính tình cũng dần dần thay đổi, nhưng bạn bè thì vẫn chỉ có mình Vương Dũng. Sau đó anh về nước, vừa lúc cả hai lại ở cùng nơi, cho nên cậu ta cũng giới thiệu bạn bè của cậu ta cho anh, vì thế anh quen với Triệu Kha và Lý Mục. Tính tình của anh có biến hóa, nhưng bản tính thì vẫn còn, với người ngoài không biểu hiện nhiều, chỉ khi ở cùng họ mới không che dấu. Tính tình anh không tốt họ vẫn có thể chịu đựng được, cho nên anh rất cảm kích bọn họ. Hiện tại có em, A Ngạn, tính tình anh như thế, khiến em phải chịu khổ rồi.

Lưu Ngạn sụt sịt, nói: “Nói linh tinh gì đấy, tính tình anh tốt mà, làm gì có chuyện không tốt. Ngược lại, em so với anh —-”

“A Ngạn, đừng coi nhẹ bản thân. Với anh không ai có thể so với em, anh lại càng không thể. Nếu như anh không gặp được em, thì không biết tương lai anh sẽ thế nào, cuộc sống chắc vẫn cứ nhàm chán như vậy cho tới khi chết đi, giống như một cái xác không hồn vậy. Vậy nên A Ngạn, em đừng nói những câu ngu ngốc kiểu như em vô dụng ấy, ở trong mắt em, anh có thể coi là có bản lĩnh, nhưng em lại có thể thay đổi cả cuộc đời anh, A Ngạn, sao có thể nói là em không có năng lực được?”

Trong bóng tối, mặt Lưu Ngạn đỏ bừng, nóng rực: “Cũng chỉ có anh mới thấy em như thế, rõ ràng là….”

Lăng Vân Đoan đùa anh: “Rõ ràng là gì? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi? Đúng là thế còn gì. Trong mắt anh, em là tốt nhất, em cũng chỉ cần ở đây biến chỗ này của anh thành tốt nhất, quản người khác nói linh tinh làm gì.”

Lưu Ngạn không biết phải phản bác thế nào, một lúc lại nghĩ sang chuyện khác, bất an nói: “Cha mẹ anh…giờ có hay tới không?”

Lăng Vân Đoan hừ một tiếng: “Đã là dĩ vãng rồi. Hai năm trước họ muốn anh về làm việc cho dòng họ. Nói đúng ra thì họ là cha mẹ anh, đương nhiên anh sẽ có nghĩa vụ giúp đỡ. Nhưng ai ngờ họ được một muốn mười, còn bắt anh ở đó làm cả đời cho họ. Hừ, nghĩ anh là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp á? Hiện tại thế lực hai bên ngang nhau, nếu muốn chiến thì cả hai cùng chết. Hơn nữa họ tham gia vào chính trị, thù hằn cũng nhiều, sẽ không dám làm gì anh đâu. Làm vậy dễ lộ ra sơ hở để đối thủ lợi dụng, tóm lại là em cứ yên tâm.”

Việc này không liên quan đến Lưu Ngạn, mà y cũng không muốn Lưu Ngạn dính líu gì vào, cho nên chỉ nói mấy câu qua loa. Lưu Ngạn nghe xong quả thực là cũng không hiểu rõ ràng, cũng không muốn phải hiểu đến cùng, anh chỉ đau lòng cho Lăng Vân Đoan, khi nhỏ thì bị vứt bỏ, đến lúc lớn thì bị tính kế lợi dụng.

Nhưng nhắc đến cha mẹ, lại không thể không nói tới cha mẹ anh ở nhà, đối với họ và Lăng Vân Đoan, anh đều khó xử.

“Em… người nhà em, có lẽ cả đời này họ cũng không thể biết được quan hệ của chúng ta, em xin lỗi….”

Lăng Vân Đoan thở dài: “A Ngạn ngốc, ngay từ đầu anh đã nói với em rồi, em không cần khó xử. Nếu cần anh sẽ không xuất hiện trước mặt họ, anh không cầu người nhà em có thể tán thành sự tồn tại của anh, cũng không muốn em phải hao tâm tổn trí. Chỉ cần em ở bên cạnh anh là tốt rồi, chúng ta còn có Tiểu Bách với Tiểu Lưu, thế là đủ rồi. Nửa cuộc đời của anh vẫn sống một mình, giờ đã có ba người thân, anh còn gì mà không hài lòng chứ? Đây là ông trời đã hậu đãi anh rồi, nếu còn muốn cầu thêm nữa, thì tham lam quá.”

Lưu Ngạn càng nghe càng khổ sở, anh ôm chặt Lăng Vân Đoan, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi…. em xin lỗi…..”

Lăng Vân Đoan ôm lấy anh, nói: “Nếu thật sự nói đến lỗi lầm, vậy anh cũng nên nói. Nếu anh không xuất hiện, có lẽ giờ em vẫn bán vằn thắn ở trên trấn, tuy không dư dả nhưng ngày ngày an nhàn tự tại, có thời gian chăm sóc cha mẹ, Tiểu Bách ngoan ngoãn lại có tương lại, sau này em sẽ tìm được một người phụ nữ ở bên em, cuộc sống rất tốt đẹp. Giờ ở bên anh, phải chịu cảnh lén lút, lúc nào cũng lo sợ bị người nhà phát hiện. Em cũng là đàn ông, anh lại ích kỷ như vậy, không thể khống chế bản thân, muốn nhốt em trong nhà, chăm sóc con cái. Em cũng phải có sự nghiệp riêng của mình nhưng anh lại không muốn buông tay. Anh là người ích kỷ, không biết thỏa mãn, còn muốn trói buộc em, em không phải xin lỗi anh.

A Ngạn, cho dù có thế nào, mong em hãy nhớ kỹ một điều, gặp được em là điều tuyệt vời nhất cả cuộc đời anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.