Man Hoang Hành

Chương 30: Phiên ngoại 9: Đại tuyết đặc biệt thiên




Edit: Mộc Lan Beta: Lenivy Lúc hoàng hôn, cuối cùng hai người đã tới huyện Trường Thanh. Vì đây là ngã tư đường, nên Hạ Mộc xuống xe dắt ngựa, còn nàng vén một góc rèm, nhìn ngắm cảnh vật cổ kính bên ngoài. Người qua kẻ lại, tiếng người ồn ào, thật náo nhiệt.

Hạ Mộc dừng trước cửa một khách sạn, tới gần cửa sổ, nói với Tức Mặc Tử Tang: “Tiểu thư, nơi này có một khách sạn, xem ra không tồi.”

Tức Mặc Tử Tang ngồi ngay ngắn, cửa sổ đã buông rèm từ lâu, hỏi: “Phòng khách sạn chia làm mấy loại?”

“Loại tốt nhất là phòng thượng hạng, có đủ thư phòng và phòng khách. Tiếp theo là đến trung phòng, gồm một phòng đơn, ở một số ít khách sạn có thêm cả sảnh hoa. Còn lại là loại phòng thường.” Tất nhiên còn có loại phòng kém hơn nhiều, điều này không cần nói thêm.

“Vậy chàng đi thuê một phòng thượng hạng, ở lại hai ngày. Nơi này có ít bạc, dùng hết thì chàng lại nói với tôi.” Lời vừa dứt, nàng lấy ra một hầu bao đưa cho Hạ Mộc.

Hạ Mộc nhận lấy, dắt xe ngựa về phía khách sạn, còn chưa tới cửa, một tiểu nhị đã nhiệt tình tiến lên đón tiếp. Tử Tang bước xuống xe ngựa.

Thấy một vị tiểu thư xinh đẹp, tiểu nhị rất ngạc nhiên, nhưng không hề thất thố, vội cười nói: “Hai vị khách quan mời vào trong, tiểu nhân đi cất xe ngựa.” Sau đó quay vào trong hét to hai tiếng, để một tiểu nhị khác tới tiếp đãi.

Hạ Mộc nói một câu cảm ơn với tiểu nhị rồi cầm hết hành lý trên xe, theo tiểu thư nhà mình bước vào khách sạn.

Tức Mặc Tử Tang có chút tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh. Tuy rằng mấy năm nay nàng rất hiếu kì về thế giới bên ngoài, nhưng vì phải chấp nhận cuộc sống ru rú trong nhà nên lòng hiếu kỳ này không mãnh liệt lắm. Hơn nữa, nàng cần nắm rõ một số kiến thức cơ bản về thế giới mới và Tức Mặc phủ để đưa ra kế sách hợp lý. Vốn nàng định làm sâu gạo thêm vài năm nữa trong phủ, tiếc thay, kế hoạch đó bị phá hỏng.

Nhưng thôi, không sao cả. Bây giờ nàng đã thoát khỏi chốn tù túng đó. Vậy thì, nàng muốn trải nghiệm một cuộc sống thật vui vẻ ở thời đại này.

Phòng thượng hạng quả là chất lượng rất tốt, đúng như Hạ Mộc nói, có cả thư phòng và phòng khách. Sau khi xem xét một vòng, nàng nói: “Chàng đi gọi người dọn sạch một giường nữa. Tôi ngủ trong phòng ngủ, còn chàng ngủ luôn ở thư phòng.” Trong thư phòng có một cái giường rất lớn, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, không lo không ngủ được.

“Tiểu thư, việc này không tốt lắm. Tôi đi tìm phòng khác là được. Trong khách sạn có giường ghép, giá cả cũng rẻ hơn.” Hạ Mộc nói.

“Nhìn bề ngoài, chúng ta đã là vợ chồng. Chàng xem có đôi vợ chồng nào ngủ riêng không? Dù sao sự tình đã đến bước này, không cần lo nghĩ chuyện gì cả. Về sau, tôi bảo chàng làm gì thì chàng làm cái đó, tôi không muốn có người phát hiện chúng ta chỉ là vợ chồng giả.” Tức Mặc Tử Tang nói, nàng không muốn Triệu Thế Tử sinh nghi, nên mới chọn loại phòng thượng hạng, có một phòng ngủ, thư phòng ở tạm cũng được, như vậy chẳng những bảo vệ an toàn cho mình, hơn nữa che giấu rất tốt khỏi tai mắt người ngoài.

Bản thân nàng chẳng thiếu bạc, nên không cần chàng ta phải tiết kiệm tiền cho mình. Trước đây, vì nàng biết bản thân mình sắp phải rời khỏi phủ nên sớm chuẩn bị tất cả mọi thứ. Mà tiền là thứ không thể thiếu.

Khi tới Tức Mặc phủ, nàng chỉ ở trong viện của mình, chi tiêu gì đó đều là phủ xuất tiền trả. Nàng tiêu riêng càng hiếm hoi, tiền tiêu vặt hàng tháng và lợi tức thu được từ sản nghiệp gần như còn nguyên.

Hơn nữa, cộng thêm số quà tặng hàng năm nhận được và trang sức châu báu mà nàng có cũng không ít. Tử Tang tìm mọi cách đổi thành ngân phiếu hoặc thu vào trong không gian của vòng ngọc. Tuy nàng không được sủng ái, nhưng thân phận Đại tiểu thư Tức Mặc phủ vẫn rất có giá trị. Vì thế, tổng cộng lại là một khoản tiền không nhỏ. Ngoài ra, còn có mười vạn lạng bạc Lão thái quân lấy khỏi túi của Nhị phu nhân Âu thị cơ mà!

Nghĩ đến số tiền này, khoé miệng Tức Mặc Tử Tang hơi nhếch lên, mỉm cười. Sau khi bà ta mang tiếng quản lý hộ số sản nghiệp của mẫu thân lưu lại, thì nàng đoán được ngay số sản nghiệp này đã bị thay đổi hoàn toàn. Bởi vậy, nàng mới đưa ra ý tưởng để Âu thị mua lại, để bà ta phải nhổ ra số bạc đã nuốt trọn. Vốn dĩ, nàng tưởng thu được năm, sáu vạn lượng bạc đã là rất nhiều, không nghĩ tới Lão thái quân đưa ra giá mười vạn lượng. Âu thị chắc chắc rất đau lòng, đến giờ chưa chắc đã hết giận!

Hiện nay, tổng cộng số vàng bạc châu báu trên người nàng có hơn 10 vạn lượng bạc, nếu không phải nàng có tinh thần lực để tự bảo vệ mình, còn cất giấu trong không gian của vòng ngọc thì sao nàng dám mang trong người nhiều tiền như thế. Với số tiền này, nàng có thể trải qua một cuộc sống giàu có thoải mái, không cần bận tâm đến chuyện tiền bạc.

Nhưng cuộc đời luôn có những chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Không biết có phải do Tức Mặc Tử Tang quá tự tin hay không, không nghĩ đến chuyện bất ngờ sẽ xảy ra

***

Màn đêm tối đen như mực.

Tức Mặc Tử Tang đã ngủ say, nhưng trong thư phòng Hạ Mộc không cách nào chìm vào giấc ngủ, xoay người mấy lần liền. Chẳng phải do chỗ ngủ không thoải mái, chỉ là hắn không thể bình tĩnh suy ngẫm những chuyện xảy ra trong thời gian này.

Nhà của hắn rất nghèo khó, vì kiếm kế sinh nhai, năm chín tuổi, hắn bán mình làm nô tài, theo gia đình chủ nhân chuyển đến kinh thành. Không ngờ, vừa đến nơi, chủ nhân đắc tội quý nhân, bị đày khỏi kinh đô. Còn hắn lại bị bán lần nữa, về sau vào Tức Mặc phủ.

Tuy là hạ nhân trong viện của Đại tiểu thư, đôi lần từng nhìn thấy tiểu thư, nhưng chưa một lần được tiếp xúc chính diện với vị tiểu thư cao cao tại thượng này.

Sáng sớm hôm ấy tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trên giường của tiểu thư, còn bị người khác phát hiện, hắn cảm thấy trời đất như sụp đổ, không đứng vững được nữa. Đầu óc là một mảnh trắng xoá trống rỗng, hắn nghĩ mình đang mơ, đang mơ…

Thanh âm lạnh lùng của tiểu thư đột nhiên kéo hắn về hiện thực. Hắn không thể không thừa nhận một chuyện rất đáng sợ. Tuy không tự nguyện, nhưng sự thật là chuyện đó đã xảy ra.

Tất cả mọi chuyện tựa như một giấc mộng. Không kịp có phản ứng gì, hắn đã cùng Tiểu thư rời khỏi Tức Mặc phủ, rời khỏi kinh thành.

Tiểu thư vốn cao quý trở thành thê tử của hắn, cùng hắn hồi cố hương. Việc này không thể tưởng tượng nổi, haizz… Không đúng, chuẩn xác mà nói đâu phải là vợ chồng chân chính, là giả, nhưng dù nói như thế, hắn cũng không cách nào tưởng tượng được một gã sai vặt như mình lại nên vợ nên chồng với một tiểu thư cao quý như vậy. Hắn đã làm bẩn sự trong sạch của tiểu thư, hắn đã làm một chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

Tuy hắn không ngốc, nếu hắn cẩn thận hơn một chút, hắn sẽ không bị người khác lợi dụng. sẽ không hại tiểu thư của mình. Vốn dĩ tiểu thư đang sống trong cảnh nhung lụa, sau này sẽ cùng vị thế tử xuất sắc kia kết thành vợ chồng…

***

Sáng sớm hôm sau, khi Tử Tang tỉnh dậy, Hạ Mộc lập tức lấy nước cho nàng rửa mặt. Hắn thuần thục hầu hạ nàng chải đầu và đi chuẩn bị điểm tâm cho tiểu thư.

Bây giờ, chuyện của hắn và tiểu thư đã xảy ra, hắn không thể thay đổi sự thật, đành chấp nhận số phận, mỗi ngày sống thật tốt. Việc duy nhất hắn có thể làm lúc này chính là tận tâm hầu hạ tiểu thư cho tốt, cống hiến hết sức lực vì tiểu thư.

Tức Mặc Tử Tang không biết Hạ Mộc đã hạ quyết tâm như vậy; nàng rửa mặt chải đầu xong, thấy Hạ Mộc cầm một chén nước vào, đặt ở trên bàn, nói: “Tiểu thư, đây là nước đã đun sôi. Người uống trước đi, cho bụng ấm đã, sau đó mới ăn điểm tâm thì tốt hơn.”

Tức Mặc Tử Tang hơi bất ngờ nhìn Hạ Mộc, không nghĩ đến tâm tư hắn lại tinh tế như thế.

Im lặng uống nước, không lâu sau, Hạ Mộc dẫn tiểu nhị bưng điểm tâm tiến vào, nàng đang định dùng bữa thì phát hiện hắn lại tiếp tục làm đầu gỗ đứng bên cạnh, bèn nói: “Ngồi xuống cùng ăn đi.”

Hiện tại thân phận của Hạ Mộc đã được tự do, quan hệ giữa nàng và hắn là hai người cùng hợp tác, tất nhiên không thể coi hắn như hạ nhân được.

“Tiểu thư, như vậy không tốt.” Hạ Mộc rất quy củ.

Nếu Hạ Mộc không thể bỏ được thân phận nô tài, rất dễ bị mấy cái đuôi kia phát hiện ra, vì thế nàng nói: “Hạ Mộc, chàng không phải nô tài của tôi, trên danh nghĩa chúng ta đã là vợ chồng.. Ừm, về sau chúng ta coi nhau như đối tác sẽ tốt hơn, mọi người có thể cùng ngồi ăn. Tôi nói thật cho chàng biết, dọc đường có người theo dõi chúng ta. Nếu chàng khăng khăng giữ nô tính, dễ bị người khác phát hiện lắm.”

Hắn cẩn thận hầu hạ nàng, bởi vì trước đây giữa bọn họ là quan hệ chủ – tớ, quan niệm về giai cấp không dễ bị xoá tan như vậy. Nhưng không thể nô tính quá mức thế được, bằng không Triệu Thế Tử kia không tin nàng cam tâm tình nguyện kết làm vợ chồng với Hạ Mộc.

Hạ Mộc kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình, rồi cung kính đáp lời, sau đó tiếp nhận bát đũa, không hỏi gì khác. Điều này khiến Tử Tang rất hài lòng.

Dùng xong điểm tâm, đợi tiểu nhị đến dọn sạch bàn, Tức Mặc Tử Tang nói với hắn: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

“Cần chuẩn bị xe ngựa không?” Hạ Mộc hỏi.

“Không cần.”

Tức Mặc Tử Tang mặc một bộ cẩm y trắng, sánh vai cùng Hạ Mộc ra khỏi khách sạn. Nàng thả tinh thần lực ra, mấy cái đuôi kia vẫn bám theo sau không rời; nghiêng đầu liếc Hạ Mộc vẻ mặt tuy trấn định, nhưng nhìn kỹ, vẫn là lộ ra một chút bất an, đôi lúc còn len lén nhìn xung quanh. Động tác này tuy tự nhiên như thường, nàng vẫn nhìn ra được, hắn đang cố gắng tìm gì đó.

“Sao nào?” Tức Mặc Tử Tang hỏi.

“Nô… Tôi muốn coi ai đang theo dõi.” Hạ Mộc thành thật nói.

“Chàng chỉ cần giống như bình thường là được. Chuyện kẻ theo dõi không cần chàng quản, dáng vẻ này của chàng dễ khiến họ biết họ đã bị lộ, như vậy rất bất lợi với chúng ta.” Tức Mặc Tử Tang nói.

“Vâng.” Hạ Mộc lên tiếng trả lời, vẻ mặt hơi xấu hổ. May mắn tiểu thư nhắc nhở mình, nếu không đã phá hỏng chuyện của tiểu thư. Xem ra đúng là mình rất ngốc nghếch. Nhưng mà thật kỳ quái, làm sao tiểu thư phát hiện ra người theo dõi mà mình không biết tí gì. Theo lý mà nói, mình hay bôn ba bên ngoài, hẳn là tính cảnh giác phải cao hơn tiểu thư mới đúng.

Không phải hắn khinh thường tiểu thư nhà mình, mà là tiểu thư từ trước tới nay ít lộ diện, hàng ngày đều ở trong viện, không mấy tiếp xúc với bên ngoài. Tính cách tiểu thư hơi lập dị một chút, lại đơn thuần thiện lương, không biết nhiều lắm mới phải.

… Ừm, quả nhiên tiểu thư nhà mình rất lợi hại! Cuối cùng, hắn chốt hạ như vậy.

Đơn thuần thiện lương! May mắn Tử Tang không đọc được suy nghĩ của Hạ Mộc. Nếu không, nàng sẽ nghi ngờ từ đâu mà hắn lại có ý nghĩ đó, đúng là lập dị thật, nhưng dựa vào đâu mà nói là đơn thuần thiện lương chứ.

Tức Mặc Tử Tang và Hạ Mộc thoải mái dạo chơi, nàng không chủ ý mua gì cả, đa số là đồ ăn vặt. Mấy năm gần đây, nàng chỉ ăn đồ ăn phòng bếp nhà chính chuẩn bị, quanh đi quẩn lại có mấy món, sớm ngán chết đi được. Nên nàng vô cùng hứng thú với đồ ăn vặt trên phố. Giờ Tức Mặc Tử Tang đã ra khỏi chốn nhà cao cửa rộng, nàng cảm thấy thế giới của mình rộng mở, là một cánh chim tự do.

Kiếp trước, nếu không phải bị nhốt thì là cảnh vội vàng chạy trốn, chưa từng thực sự sống một cuộc sống đúng nghĩa. Ông trời cho nàng một cuộc sống mới, vì thế nàng nhất định phải sống tốt, vui vẻ sống hết cuộc đời ở thế giới cổ xưa này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.