Man Hoang Hành

Chương 2




Tiểu thâu không thích cướp bóc, nói cướp bóc là không có kỹ thuật. Làm một tên cướp tài giỏi cũng không dễ dàng, vì sao? Ngươi ngẫm xem, cướp bóc là nghề nghiệp đầy thử thách và nguy hiểm, chỉ cần ngươi chịu liều mạng, có thể được rất nhiều tiền, đương nhiên đó là lúc vận khí tốt. Nếu vận khí không tốt, gặp một kẻ đã bị tiểu thâu trộm túi tiền, vậy ngươi còn cướp được cái gì? Nếu gặp một mỹ nhân, không có tiền, ngươi có thể cướp sắc, nếu gặp người vừa nhìn đã chán ghét, còn không có tiền, chắc chắn ngươi sẽ tức giận! Ngươi tức giận, vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến muốn chết.

Cướp bóc là nghề nghiệp rất nguy hiểm, nguồn gốc của nguy hiểm là đối tượng ngươi đánh cướp, bởi vì, nếu ngươi cướp phải người rất lợi hại, ngươi có thể bị hắn giết.

Cướp, cũng chia rất nhiều loại, cướp sắc, mọi người gọi là hái hoa tặc; cướp đường, mọi người gọi là thổ phỉ; chen chúc phố lớn ngõ nhỏ, mọi người gọi là lưu manh; còn có một loại chuyên chu du trên nước, chính là hải tặc. Có thể thấy được ngành nghề cướp bóc rất phát triển, nhân tài xuất hiện lớp lớp, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước bị chém chết trên bờ cát. Tại sao là chém chết? Bọn cướp đều dùng đao mà!

Lý Hiểu Nhạc hận nhất bọn cướp, bọn cướp từng bị hắn xử lý rất nhiều. Nghe nói gần đây trong kinh thành xuất hiện một hái hoa tặc, tuyên bố muốn vào cung trộm hoàng hậu! Bởi vì hoàng hậu xinh đẹp, lại là người hoàng đế thích nhất, quá có tính khiêu chiến và cảm giác thành tựu! Hoàng cung bắt đầu đề phòng nghiêm ngặt, hoàng đế càng cao hứng, trước kia hoàng hậu chết sống không muốn ở chung với y, hiện tại dựa vào lý do bảo vệ hoàng hậu, liền có thể đem hoàng hậu đến phòng mình, hắc hắc hắc…… Nhưng hái hoa tặc vẫn phải xử lý! Bằng không, mặt mũi của ta để đâu! Hoàng đế thầm nghĩ, hạ quyết tâm tìm mọi người thương lượng, cuối cùng Lý Hiểu Nhạc đề nghị: “Gọi Liễu Như Họa phủ mặt nạ của hoàng hậu, giả dạng làm hoàng hậu, chúng ta bảo vệ hoàng hậu giả, thế nào?”

“Không tệ, ý kiến hay!” Hoàng đế lập tức đồng ý.

Lý Hiểu Nhạc tìm đến Liễu Như Họa, nói chuyện này với hắn, Liễu Như Họa cao hứng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Thật tốt quá, nhân gia đang muốn làm chuyện gì đó, mấy hôm nay quá tịch mịch, Lý ca ca thật hiểu ý ta.”

“Ngươi đồng ý?” Lý Hiểu Nhạc xác nhận.

“Đúng vậy, ta đương nhiên đồng ý, nhưng ta có một yêu cầu nho nhỏ.” Liễu Như Họa nhỏ giọng nói.

“Yêu cầu gì?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.

“Ta không cần ngươi bảo vệ, ta muốn trông thấy hái hoa tặc, ta sống lâu như vậy, chưa từng có kinh nghiệm bị người cướp sắc, ta muốn mạo hiểm một chút, được không?” Liễu Như Họa kéo ống tay áo Lý Hiểu Nhạc, làm nũng.

“Tùy ngươi, chúng ta tuyệt không ngăn cản ngươi!” Lý Hiểu Nhạc đổ mồ hôi lạnh.

“Thật tốt quá! Hái hoa tặc, đừng khiến ta thất vọng a!” Liễu Như Họa cười âm hiểm.

Đỗ Nhất Đạo, ngoại hiệu là Độc Nhất Đao. Tại sao gọi như vậy? Bởi vì đao pháp của y tinh diệu, ra tay tàn nhẫn, không chút lưu tình. Khinh công của y rất cao, vượt tường như giẫm trên đất bằng. Y làm gì cũng tốt, nhưng y lại muốn làm hái hoa tặc! Người ta giật tiền y cướp sắc, không giống người thường.

“Các ngươi biết cái gì, ta đâu phải đạo tặc, việc ta làm phải có bản lĩnh cao.”

Đỗ Nhất Đạo đột nhập hoàng cung, giống như y đã nói trước, y mò tới cung điện của hoàng hậu. Thật sự quá thuận lợi, thủ vệ không nghiêm ngặt! Đỗ Nhất Đạo cảm thấy mình rất may mắn, hoàng hậu ta đến đây!

Vung mê dược, tất cả cung nữ thái giám hôn mê, Đỗ Nhất Đạo liền ôm hoàng hậu bỏ chạy, khinh công của y quả rất tốt.

Lý Hiểu Nhạc, hoàng thượng và hoàng hậu nhìn Đỗ Nhất Đạo cao hứng bừng bừng khiêng hoàng hậu giả đi, đều tỏ vẻ thương cảm cho y.

Đỗ Nhất Đạo dừng chân trong miếu đổ nát, buông hoàng hậu xuống.

“Hoàng hậu thật xinh đẹp a, dáng người cũng rất nhỏ nhắn, chắc chắn hương vị không tệ.” Đỗ Nhất Đạo vươn tay định cởi quần áo hoàng hậu, hoàng hậu hôn mê đột nhiên mở to mắt, cười tủm tỉm nhìn Đỗ Nhất Đạo.

“Ngươi chính là hái hoa tặc?”

“Đúng vậy, mỹ nhân.”

“Ta sống lâu như vậy, chưa từng gặp hái hoa tặc, hôm nay được mở rộng tầm mắt. Mọi người đều nói diện mạo hái hoa tặc rất hèn mọn bỉ ổi, ta thấy ngươi lại rất sáng sủa, sao ngươi phải làm hái hoa tặc? Không thú được lão bà ư?”

“Cái đó và thú lão bà chẳng liên quan, ta thích mỹ nhân, càng thích ngủ với mỹ nhân. Nhưng thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được. Như vậy rất mới lạ rất kích thích, vì tìm kiếm loại cảm giác này, ta mới đi trộm mỹ nhân.”

“Hóa ra là thế a, ta sống lâu như vậy, chưa từng làm với hái hoa tặc, hôm nay ta có thể hái ngươi sao, dễ nhìn?”

“Gì!” Đỗ Nhất Đạo vừa nghe, choáng váng, hoàng hậu muốn hái mình? Hái hoa tặc bị hái! “Hoàng hậu, ngươi làm như vậy, chắc chắn hoàng thượng……”

“Ta không phải hoàng hậu, ta là Liễu Như Họa.” Liễu Như Họa kéo mặt nạ của hoàng hậu xuống, lộ ra diện mạo vốn có, so với hoàng hậu còn xinh đẹp hơn vài phần. Đỗ Nhất Đạo nhìn Liễu Như Họa, chảy nước miếng!

“Dễ nhìn, chúng ta bắt đầu đi.” Liễu Như Họa móc ra rất nhiều thứ từ trong lòng ngực, đông cung đồ, kỹ thuật hợp phòng, còn có rất nhiều dụng cụ, Đỗ Nhất Đạo thấy mà đổ mồ hôi lạnh.

“Hái hoa tặc, vì hái ngươi, ta đã chuẩn bị đủ, ngươi xem ngươi, sao hưng phấn như vậy a!”

Toàn thân Đỗ Nhất Đạo đã phát run, hưng phấn cái quỷ, ngươi không thấy ta đang sợ hãi sao!

“Ngươi nói xem, trước tiên chúng ta chơi trò ngược thân được không?” Liễu Như Họa vẫy vẫy roi da trong tay, “Ta sẽ khiến ngươi thoải mái!”

“Không cần, ta không cần…” Đỗ Nhất Đạo vội vàng chạy trốn, còn chưa ra khỏi cửa đã bị cánh tay biến dài của Liễu Như Họa bắt lấy cổ áo, kéo y trở về. Đỗ Nhất Đạo choáng váng, má ơi, đi đường ban đêm có ngày gặp quỷ!

“Ngươi là người hay quỷ?” Đỗ Nhất Đạo hỏi.

“Ta là quỷ, nhưng ta đã tu luyện thành hình người, ngươi yên tâm đi.” Liễu Như Họa cười tủm tỉm, “Đừng cố gắng chạy trốn, hôm nay ta sẽ không cho ngươi đi.”

“Cứu mạng a! Từ nay về sau ta không bao giờ làm hái hoa tặc nữa!”

Không có kinh nghiệm thê thảm đau đớn, con người không thể phát triển. Đỗ Nhất Đạo bị Liễu Như Họa lăn qua lăn lại đến chết khiếp, âm thầm thề, ta phải đổi nghề, ta không bao giờ cướp sắc nữa, nghĩ xem, mình cướp hoàng hậu, mặc dù là người giả, nhưng chắc chắn hoàng đế sẽ truy nã mình. Trốn đến đâu thì tốt? Thiên hạ đều là đất của vua, di, có, làm hải tặc tốt lắm, biển rộng, hoàng thượng chạm không đến. Ta thật thông minh!

Làm hải tặc, phải có trang phục và đạo cụ của hải tặc. Bịt mắt, vẹt, mũ, quần áo. Vừa đủ, tốt, đổi nghề làm hải tặc.

Kỳ Lân Vương phải ra biển, đến quốc gia khác ngoại giao, đương nhiên cần mang theo nhiều lễ vật quý giá, bởi vậy Lý Hiểu Nhạc bị kéo tới, cùng hộ tống bảo vật. Kỳ thật Lý Hiểu Nhạc không nguyện ý đi, nhưng tin tức này bị Liễu Như Họa biết, hắn chết sống đòi theo, nói cái gì mà: “Nhân gia sống lâu như vậy, chưa từng ra nước ngoài, ta muốn đi!” Lý Hiểu Nhạc không mang theo hắn, hắn sẽ chơi xấu, ở lì trong nhà Lý Hiểu Nhạc. Lý Hiểu Nhạc không còn cách nào, đành mang theo hắn. Nhưng ra biển, ngươi có từng thấy yêu quái say tàu chưa? Lần này Lý Hiểu Nhạc đã được tận mắt thấy, Liễu Như Họa chóng mặt đến thất điên bát đảo, nôn ọe không ngừng, một thời gian sau mới thích ứng được, không còn say tàu. Mà hắn không say tàu, đến lượt bọn thị vệ suy sụp.

“Ngươi xem ngươi, cái mông lớn, vì sao không có cơ ngực.” Đây là kết quả sau khi Liễu Như Họa sờ soạng mông của một thủy thủ.

“Thật sự làm ta thất vọng rồi, ngươi là thị vệ của Thiên triều ư, nhìn kiểu đầu của ngươi, quá lỗi thời.” Liễu Như Họa vỗ vỗ bả vai thị vệ.

“Thuyền trưởng!” Liễu Như Họa sờ thuyền trưởng từ đầu đến chân mấy lần, “Trông thấy không có, cơ ngực lớn, cơ bụng rắn chắc, cái mông vểnh. Dáng người nam nhân tiêu chuẩn!” Thuyền trưởng cảm giác rất tự hào, nhưng câu tiếp theo của hắn liền khiến thuyền trưởng ỉu xìu, “Bất quá, chân ngươi hơi ngắn, diện mạo không đẹp, nếu ngươi trẻ hơn chút thì tốt rồi!”

Một đường như vậy, mọi người vượt qua cuộc sống bị Liễu Như Họa tra tấn tinh thần.

“Phía trước có hải tặc!” Thủy thủ hô.

“Hải tặc?” Mọi người đều lo lắng, chỉ có Liễu Như Họa hưng phấn.

“Ta sống đến bây giờ vẫn chưa từng gặp hải tặc!”

“Bây giờ là đánh cướp, biết không, đánh cướp, các ngươi phải phối hợp hành động của chúng ta! Nếu các ngươi nghe lời, chúng ta không đả thương người, nếu các ngươi phản kháng, chúng ta đành ra tay.” Độc nhãn Đỗ Nhất Đạo nói.

“Bây giờ là đánh cướp, nam nữ quay đầu vào tường, cám ơn!” Con vẹt trên vai Đỗ Nhất Đạo tiếp lời.

Lý Hiểu Nhạc vừa nghe, ôm bụng cười cười to, bọn hải tặc rất tức giận, các ngươi thật sự không coi ai ra gì! Dám xem thường chúng ta.

“Không phải xem thường các ngươi, mà là hoàn toàn không để các ngươi vào mắt.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Các ngươi đừng khiến Lý ca ca sinh khí, Lý ca ca là lưu manh trong lưu manh, cường đạo trong cường đạo, cực phẩm trong ác bá.” Liễu Như Họa nhắc nhở.

“Liễu Như Họa, ngươi câm miệng cho ta!” Lý Hiểu Nhạc hung dữ nói, Liễu Như Họa sợ tới mức im lặng.

“Liễu Như Họa……” Đỗ Nhất Đạo nghe đến cái tên đó, hai chân run rẩy.

“Di, ngươi không phải hái hoa tặc dễ nhìn sao?” Liễu Như Họa nhận ra Đỗ Nhất Đạo, cực kỳ cao hứng, “Hái hoa tặc dễ nhìn, ngươi đổi nghề khi nào, làm hải tặc ư?”

“Yêu, yêu quái! Cứu mạng a…”

Kết quả là, tất cả hải tặc bị Lý Hiểu Nhạc đánh cướp, Đỗ Nhất Đạo bị Liễu Như Họa bắt được. Mọi người vô cùng thương cảm nhìn Đỗ Nhất Đạo bị Liễu Như Họa kéo đi.

“Hy sinh một mình ngươi, hạnh phúc cho tất cả chúng ta, huynh đệ, đi đường bình an.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.