Mãi Thuộc Về Nhau

Chương 1: Quay ngược thời gian




Editor: Melodysoyani

Sau khi rời khỏi Đinh gia, Thích Doãn Dương bám theo phía sau Điền Đại Khánh một đoạn. Công lực của hắn đã hoàn toàn hồi phục, nên chuyện theo dõi người khác vô cùng dễ dàng.

Sau khi nhìn thấy tên kia rời khỏi, mặt mày hớn hở khẽ ngâm nga một bài hát, nhìn dáng vẻ chói mắt này giống như dáng vẻ hài lòng khi mưu kế được thành công, càng khiến cho Thích Doãn Dương tin tưởng chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Hắn nheo tròng mắt đen lại, đáy mắt xẹt qua một ánh sáng nguy hiểm.

Nếu người này có ý đồ tổn thương Đinh Mạt Mạt, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng!

Vì biết rõ chân tướng của sự việc, Thích Doãn Dương cố gắng kiềm lại không vui trong lòng, đi theo Điền Đại Khánh trở về Điền gia ở thành Bắc.

Hắn sử dùng khinh công công, nhẹ nhàng và linh hoạt ẩn nấp trên cây đại thụ, xuyên qua cánh cửa sổ chú ý đến động tĩnh trong đại sảnh Điền gia.

Vừa tiến vào đại sảnh, Điền Đại Khánh lập tức đắc ý phao tin.

“Quá tốt ! Quá tốt! Có thể cứu được nhà chúng ta rồi!”

Một tên khác có dung mạo tương tự như Điền Đại Khánh trong đại sảnh, thoạt nhìn là một nam tử trẻ hơn hắn vài tuổi, nghe vậy lộ ra gương mặt mừng rỡ.

“Có thật không? Đại ca đã đàm phán thành công rồi sao?” Điền Trọng Sinh truy hỏi.

“Còn không thể là thật sao? Hôn sự đã được quyết định!” 

“Đinh Mạt Mạt thật sự gật đầu chịu gả sao?”

“Hừ, ta cố ý dò hỏi thời gian ra cửa mỗi ngày của nàng, đặc biệt chọn lúc nàng không có ở nhà thì mới dẫn bà mai tới. Vào lúc này chuyện hôn sự đã được định, nàng cũng không thể làm chủ được.”

“Đại ca thật sự muốn lấy với nàng sao?”  Điền Trọng Sinh nhịn không được hỏi.

“Không phải là ngươi đang nói nhảm chứ? Nếu như ta không muốn cưới, còn tới cửa cầu hôn làm gì?” 

“Nhưng….Rõ ràng ngươi không hề thích nữ nhân kia, không phải sao?” Giọng nói Điền Trọng Sinh có chút chần chờ.

“Có thích nàng hay không rất quan trọng sao?” Điền Đại Khánh nhún vai một cái, lơ đễnh nói: “Ta không phải vì thích nữ nhân kia mới đến cửa cầu hôn, huống chi nữ nhân kia thì có gì đáng giá để mà thích chứ?”

Nghe giọng điệu khinh miệt này, đáy mắt Thích Doãn Dương ẩn hiện sự tức giận.

Lại là một tên khốn kiếp đáng chết, chỉ biết phê bình ác ý ở sau lưng người khác!

Nếu như người này không có ý gì với Đinh Mạt Mạt, thì tại sao lại tới cửa để cầu hôn chứ? Thậm chí còn ở trước mặt Lư Thu Tuyết, bài ra vẻ mặt thành khẩn cùng thật lòng.

Nhớ lại điều kiện về của hồi môn của bọn họ, lập tức Thích Doãn Dương đã có đáp án.

Xem ra mục đích của người này chính là cướp đoạt “Mã trường Đinh gia” rồi! Lòng nghi ngờ tên này chính là một người khốn kiếp! 

Thích Doãn Dương kiềm chế sự tức giận, tiếp tực lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai huynh đệ này.

“Hắc hắc, đợi sau khi Mã Trường Đinh gia về tay của ta, ta lập tức bán nó đi, đến lúc đó đừng nói là mối nguy cơ về việc thu chi của nhà chúng ta có thể vượt qua một cách bình yên, mà còn có thể có thêm một số bạc lớn và óng ánh để chi tiêu nữa đấy!”  Giọng Điền Đại Khánh lộ ra tham lam.

“Mặc dù như vậy rất tốt, nhưng chỉ là thật uất ức cho đại ca khi phải cưới nữ nhân kia làm thê tử.” Điền Trọng Sinh thở dài: “Đều tại ta không tốt, nếu như không phải do ta nhẹ dạ cả tin những lời sàm ngôn của bằng hữu xấu xa, không để ý đại ca phản đối, lấy ra hơn phân nửa gia sản để hùn vốn kinh doanh, kết quả là tất cả bạc bị người ta lừa gạt mất hết, hại không thể xoay vòng vốn để đem đi trả nợ ở trong nhà, bằng  không đại ca cũng không cần cân não để nghĩ cách động tới Mã trường Đinh gia rồi.”

“Biết là tốt rồi, sau này khi làm việc thì cẩn thận một chút. Thật may là chuyện này vẫn chưa được truyền đi, trước tiên chỉ cần ta nhanh chóng cưới Đinh Mạt Mạt về nhà là được! Đệ cũng đừng áy náy như vậy, mặc kệ nói thế nào, ta cũng có được lợi ích trong hôn sự này, dù nói thế nào, Đinh Mạt Mạt này cũng là mỹ nhân bại hoại (=.= Ê câu này chắc ý nói đẹp nhưng mà gây họa hay gì đó, nói chung hiểu sơ sơ =)), chờ sau khi ta chơi chán nàng rồi, đưa nàng một tờ hưu thư là được.”

“Đại ca thật thông minh, thật biết cách tính tính toán chu toàn!” Vẻ mặt Điền Trọng Sinh đầy bội phục.

“Hắc hắc, vậy sao?”

Nghe cuộc đối thoại của hai huynh đệ bọn họ, Thích Doãn Dương càng thêm tức giận.

Mặc dù đã sớm đoán trước được chuyện này không đơn thuần, nhưng không ngờ bọn họ lại xấu xa đến thế!

Trong lúc Thích Doãn Dương sặp không kếm chế được nữa định xuất hiện, Điền Trọng Sinh lại hỏi: “ Nhưng Đinh Mạt Mạt kia cũng không phải là kẻ ngu, nàng thật sự sẽ gả cho đại ca, còn ngoan ngoãn dâng Mã trường Đinh gia sao?”

“Hắc hắc, dù nàng không muốn gả thì cũng không thể nào được, mẫu thân nàng cũng đã lập chứng từ rồi, không chỉ viết rõ ràng là sẽ gả nữ nhi cho ta, cũng đồng thời lấy Mã trường Đinh gia làm của hồi môn.”

“Mẫu thân nàng thật sự viết chứng từ như vậy sao? Mau đưa ta xem một chút!” Điền Trọng Sinh hưng phấn cúi đầu.

“Ừ,  có thể chứ.”

Điền Đại Khánh lấy tờ chứng từ từ trong ngực ra, trên mặt tràn đầy đắc ý.

Điền Trọng Sinh mở tờ chứng từ ra, nhưng mà hắn vẫn chưa kịp nhìn cẩn thận, bỗng nhiên có một viên đá nhỏ từ trên trời rớt xuống, làm rách trang giấy!

Huynh đệ bọn họ nhìn chằm chằm vào miếng chứng từ đã bị rách là làm hai mảnh, sững sờ tại chỗ.

“Chuyện này….Tại sao lại như vậy?”  Điền Đại Khánh kêu lên.

“Không phải là do ta xé!” Điền Trọng Sinh hốt hoảng, vội vàng mở miệng làm sáng tỏ: “ Bỗng nhiên có thứ gì đó từ của sổ bay vào, khiến nó bị rách!”

“Tại sao đang êm đẹp lại có đồ bay vào được chứ? Chắc là do người nào đó giở trò quỷ rồi!”

Huynh đệ Điền gia vừa nóng giận đi ra khỏi đại sảnh, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Thích Doãn Dương hảy xuống từ đoạn cây.

“Ngươi là người nào, tại sao có thể tự tiện xông vào gian phòng của người khác chứ?” Điền Trọng Khánh tức giận thét hỏi.

“Mới vừa rồi là ngươi cố ý ném đá vào nhà, phá hủy tờ giấy này?” Điền Trọng Khánh tức giận giơ tờ giấy bị rách lên chất vấn.

Mắt thấy hắn không phủ nhận, Điền Đại Khánh càng thêm tức giận.

“Được lắm, lại dám phá hư chuyện tốt của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!”

Điền Đại Khánh giận tới mất lý trí, nổi giận gầm lên một tiếng liền nhào tới, muốn quơ tay đánh Thích Doãn Dương.

Thích Doãn Dương tránh được  loại công kích tầm thường này một cách dễ dàng, thần hình thoắt một cái, bỗng nhiên tiến tới gần trước mắt Điền Trọng Sinh, ngay lúc tên kia còn chưa kịp phản ứng thì hai mảnh giẩy trong tay của hắn đã bị cướp đi.

“Ngươi….Ngươi muốn làm cái gì?” Điền Đại Khánh tức giận cực kỳ la hét.

Mặc dù tấm chứng từ đã bị hư, nhưng không chừng còn có thể dùng để bức Lư Thu Tuyết thực hiện ước định, nhưng nếu chứng từ bị cướp đi, vậy xem như là không thể làm được rồi!

Đến lúc đó, nói không chừng hắn không chỉ không chiếm được Mã trường Đinh gia, mà ngay cả trăm lường bạc kia cũng không thể đòi lại, đây chẳng phải là tiền mất tật mang sao?

“Mau giao chứng từ ra đây!” Điền Đại Khánh nóng vội gào thét.

Thích Doãn Dương trả lời bằng cách hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó xé ra ở trước mặt bọn họ lần nữa, ban đầu chĩ bị xé ra làm hai, giờ lại thành bốn miếng nhỏ, không chỉ có như thế, hắn còn muốn bỏ những tờ giấy vụn kia vào trong tay áo.

“Ta cảnh cáo các ngươi, nếu sau này các ngươi lại dám động tới Đinh gia với bất kỳ ý nghĩ xấu xa gì, nhất định kết quả của các ngươi so với tờ chứng từ này còn thảm hại hơn!”

Sau khi lạnh lùng quăng lại lời cảnh cáo, Thích Doãn Dương không để ý tới sắc mặt xám mét của hai huynh đễ bọn họ nữa, nhanh chóng rời khỏi Điền gia.

……

“Mẫu thân, người nói cái gì?” 

Trong đại sảnh Đinh gia, truyền ra tiếng kêu kinh ngạc của Đinh Mạt Mạt.

Vẻ mặt nàng khiếp sợ nhìn mẫu thân, trong đầu nhất thời rơi vào trống rỗng.

Cách sáng sớm của ngày hôm này không lâu, nàng đã lên đường đi tuần tra mã trường, cố gắng hao phí mấy tiếng thời gian để hoàn thành sớm những công việc thường ngày.

Cho nên nàng mới cố gắng như vậy,  tất đều vì ngày mai Thích Doãn Dương sẽ phải rời khỏi, nên nàng hy vọng có thể ở bên cạnh hắn nhiều thêm một chút.

Sau khi tốn hơn nửa tiếng so với bình thường để xử lý xong công việc, nàng cưỡi “Truy Nguyệt” chạy về, không người mới vừa về tới cửa nhà, còng chưa kịp lấy hơi, mẫu thân lập tức lôi kéo nàng, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng.

Vốn nàng cho là, có thể mẫu thân lại nghe thấy lời đồn đại về nàng ở nơi nào đó, không ngờ lại là nói về hôn sự của nàng, hơn nữa con nói đã định rồi!

Tại sao lại có thể như vậy?

“Mẫu thân, người đang nói giỡn với con sao?” Nàng nhíu mày hỏi, tự đáy lòng hy vọng đây chỉ là một trò đùa.

“Dĩ nhiên là không phải, mẫu thân làm sao có thể lấy chuyện hôn sự của con ra đùa giỡn được? Mẫu thân đã giúp con định xong hôn sự, con không cần phải lo lắng cả đời này không có ai để dựa vào nữa.” Lư Thu Tuyết nói.

Chân mày Đinh mạt Mạt chau càng chặt hơn, đáy lòng dâng lên một cảm giác kháng cự mãnh liệt.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng lo lắng là mình có nam nhân để dựa vào hay không, bỗng nhiên lúc này mẫu thân lại nói nàng biết bà đã định hôn dùm nàng, ngược lại mới khiến nàng lo lắng!

“Chuyện này xảy ra lúc nào, sao con lại không biết?” Nàng vừa khổ não vừa lo lắng hỏi.

“Vừa mới được đính ước vào hôm nay.”

“Ai, sao mẫu thân lại không nói trước cho con biết một tiếng vậy?” Đinh Mạt Mạt cực kỳ ảo não.

Trong quá khứ nàng chưa từng nghĩ qua mình sẽ lập gia đình, coi như thật sự muốn gả, thì đối tượng cũng phải giông như….. (=w=)

Một bóng dáng tuấn tú và cao lớn hiện lên trong lòng, khiến tiết tấu nhịp tim của Đinh mạt Mạt chợt rối loạn.

Nàng không nhịn được nhớ lại tình cảnh hắn thân mật lau nước mắt và dơ bẩn trên mặt nàng khi ở chuồng ngựa vào hôm qua, sự chăm sóc dịu dàng kia khiến nàng mặt đỏ tim đập, còn có ánh mắt nóng rực và chuyên chú kia….

Hắn là nam tử duy nhất khiến tim nàng đập thình thịch, mặc dù hắn phải rời khỏi, mặc dù nàng biết có lẽ duyên phận của bọn họ không thể tiến xa hơn, nhưng mặc kệ như thế nào, dưới tình huống nàng đã động lòng với Thích Doãn Dương, thì làm sao nàng có thể gả cho những người khác được!

“Chớ buồn, Mạt Mạt, mẫu thân cũng vì nghĩ cho con thôi!” Lư Thu Tuyết tận tình khuyên nhủ: “Con đã đến tuổi phải lấy phu quân rồi, huống chi đối phương lại không để  ý những lời đồn nhảm ở bên ngoài kia, có thể  nhìn ra được là một nam tử thật lòng thích con.”

Đinh Mạt Mạt vừa nghe, tâm tình càng thêm nóng nảy.

“Chẳng lẽ vì đối phương không ngại, thì con phải gả sao? Những lời đồn đãi kia đều là chuyện nhảm vốn không phải là sự thật, vốn không nên ngại!” Nàng tức giận la ầm lên.

Lư Thu Tuyết biết mình không cẩn thận đã lỡ lời, vội vàng trấn an dịu dàng.

“Dĩ nhiên không nên để ý, mẫu thân biết những nam gần đây con chịu không ít uất ức, cho nên hy vọng có một nam nhân tốt không thèm để ý đến những lời đồn nhảm kia, có thể để con dựa vào cả đời!” Bà nhìn nữ nhi yêu dấu, không khỏi có tràn đầy cảm thán trong lòng.

Rõ ràng nữ nhi tài mạo song toàn như thế, nhưng cũng đã mười tám xuân xanh rồi, mà bên cạnh lại không có nửa người theo đuổi, ông trời không khỏi cũng qua không công bằng rồi đi!

“Con không muốn gả. Mẫu thân, nếu như không phải đối tượng mà nữ nhi thật lòng muốn gả, nữ nhi thà cả đời không lấy.” Đinh Mạt Mạt nói xong, trong đầu lại hiện lại bóng dáng của Thích Doãn Dương.

Cho dù mới quen biết hắn gần nửa tháng, cho dù nàng không rõ thân phận lai lịch của hắn, nhưng nàng biết tâm tư của hắn hoàn toàn khác với những nam nhân nông cạn ở trong thành kia.

Hắn không chỉ không tin những lời đồn nhảm kia, thậm chí còn bất bình dùm nàng, nàng nghĩ, nàng sẽ vĩnh viễn nhở mũi tên trên tay hắn, một màn kia đã hù dọa Tưởng Kiệt Vũ và bọn người đáng ghét kia bỏ chạy.

Đang lúc Đinh Mạt Mạt đang đắm chìm trong tình cảnh của ngày hôm đó Lư Thu Tuyết lại ấp úng nói: “Nhưng….Mẫu thân đã lấy năm trăm lượng của người ta làm thù lao…”

Đinh Mạt Mạt nghe vậy đầu không ngừng đau nhức, không ngờ động tác của mẫu thân lại mau như vậy.

“Trả lại năm trăm lượng bạc là được, cùng lắm là đưa thêm cho đối phương xem như là tiền bồi thường.” Đinh Mạt Mạt không chút đau lòng nói.

Chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề, nàng không quan tâm mình tồn thêm chút ngân lượng.

“Nhưng….Vấn đề là….Mẫu thân đã lập chứng từ…”

“Cái gì?!” Còn lập chứng từ?

Trán Đinh mạt Mạt mơ hồ đang bị đau, không nhịn được thở dài.

Xem ra tình huống này còn khó giài quyết hơn so với nàng nghĩ, sớm biết như vậy thì ngày hôm này nàng đã không ra cửa, vậy thì có thể ngăn cản tất cả chuyện này xảy ra rồi.

“Mẫu thân viết gì trên chứng từ?” Nàng hỏi.

“Đã…” Trên mặt Lư Thu Tuyết xẹt qua chút lúng túng, nhỏ giọng nói: “Đã viết, sẽ lấy Mã trường Đinh gia làm của hồi môn….”

“Cái gì?!”

Đinh Mạt Mạt cực kỳ khiếp sợ, quả thật không thể tin vào ta mình.

Lấy Mã trường Đinh gia làm hồi môn? Đây không phải là chắp tay đưa tâm huyết của tổ phụ và phụ thân cho người khác sao?

“Làm sao mẫu thân….Làm sao lại có thể đồng ý chuyện bất thường như vậy chứ?” Đinh Mạt Mạt dậm chân vừa tức giận lại nóng nảy.

Mắt thấy phản ứng kịch liệt của nữ nhi, Lư Thu Tuyết càng thêm chột dạ.

“Ta….Thật ra thì ta cũng rất do dự, nhưng…..Nhưng liền…..” Lư Thu Tuyết cau mày thở dài, thật ra thì bà cảm thấy rất hối hận vì đã viết chứng từ một cách nhanh chóng như vậy.

Chỉ trách tính tình của bà dịu dàng lại mềm yếu, không giống nữ nhi quả quyết lại kiên cường như vậy, lúc ấy rõ ràng bà vẫn còn chần chờ do dự, nhưng cũng làm theo lời khuyên bảo của Giang Phụng Nương và Điền Đại Khánh.

Đinh Mạt Mạt nhắm mắt lại, thở phào một hơi, trước tiên là ép buộc mình tỉnh táo lại.

“Được rồi đến tột cùng thì đối phương là người nào?” Nàng mở miệng hỏi. Mới vừa rồi vì nàng liên tiếp gặp “vui mừng” nên đầu óc có chút choáng váng, căn bản quên hỏi vấn đề quan trọng nhất.

“Là Điền Đại Khánh của Trà hành Điền gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.