Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Chương 79: Cao thủ cờ vây 3




“Ai là người đàn ông trong bức ảnh đó?”

Lucy đang nằm gối đầu lên vai Blue, lần theo những ngọn đồi và thung lũng của những cơ bắp phát triển thích hợp trên ngực anh. Những lời anh nói chẳng có ý nghĩa nào cả - không cho đến khi cô ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt anh. Mặc dù thế cô không rõ anh đang nói về điều gì.

“Bức ảnh nào?”

“Cái ở trên tủ quần áo của em ý,” anh nói, ra dấu bằng đầu anh về phía bên kia căn phòng. “Có một khung ảnh của em chụp với một người đàn ông.”

“Edgar Winston.” Cô nhận ra bức ảnh nào Blue đang nói đến và đẩy người lên để cô có thể nhìn anh một cách thoải mái hơn. Cô gác đầu lên một tay được chống lên bằng khủy tay. “Anh ấy là một người bạn của em.”

Blue nhìn đi khỏi cô, ngang qua căn phòng sáng lờ mờ đến tủ quần áo nơi bức ảnh được đặt. Anh không thể nhìn thấy rõ bức ảnh từ đây. Lucy biết anh hẳn phải để ý đến nó từ lúc nào đó khác rồi. Nhưng suy nghĩ về việc anh đã ở đây mà không có cô, đang nhìn ngó đồ đạc của cô, không làm cô khó chịu. Trên thực tế, phản ứng của cô hầu như trái ngược. Nó làm cô cảm thấy dễ chịu, ấm áp. Blue đã muốn tìm hiểu về cô. Anh muốn biết nhiều hơn.

“Một người bạn,” anh nói một cách yên lặng. Anh quay về phía cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Anh đang nghiêm túc và chán nản. “Như cái cách anh là bạn em ư?”

Có thể nào là Blue đang ghen không? Trái tim Lucy bắt đầu đập nhanh hơn một chút. Nếu anh đang ghen, thì có lẽ anh cảm nhận về cô hơn là một tình bạn đơn thuần.

“Anh đang nói về sex à?” cô hỏi. “Ý của anh là, giống như, em có ngủ với anh ấy không ư?”

Anh mỉm cười, nụ cười làm hằn những nếp nhăn quanh đôi mắt anh. “Em biết đấy, đó là những gì anh yêu thích về em, Lucy. Em chỉ cần tóm đúng trọng tâm của vấn đề và giải quyết nó. Không lòng vòng gì cả.”

Đó là những gì anh yêu thích về em…trong bối cảnh câu nói của Blue, nó chỉ là một cách nói. Lucy khao khát rằng nó là sự thật. Giá mà anh yêu cô. Cái cách mà anh đã làm tình với cô đêm nay, cả ở ngoài hồ nước và trong giường cô, cô có thể gần như tin rằng anh cảm nhận điều gì đó về cô. Một điều gì đó quyền năng và mạnh mẽ. Một điều gì đó rất giống với tình yêu.

Nhưng đó chỉ là mộng tưởng của riêng cô.

“Đó không phải là những gì anh đang cố gắng tìm hiểu à?” cô hỏi Blue. “Có hay không có sex là một phần trong mối quan hệ của em với Edgar?”

“Phải,” anh nói, cười lặng lẽ. “Em đúng. Đó chính xác là những gi anh đang cố gắng tìm hiểu.” Anh nghiêng về phía trước, chống người trên những khuỷu tay để hôn cô. “Mặc dù vậy, anh xin lỗi. Đó không phải là việc của anh. Anh không nên hỏi em. Em không phải nói với anh đâu.”

“Anh không muốn em nói cho anh à?”

Anh biết là cô đang chòng ghẹo anh và anh cười toe toét một cách thành thật. “Những gì anh muốn,” anh nói, “là em nói với anh mọi thứ cần biết về gã tên Edgar này, xuất phát từ thực tế là để không có một cơ may nào mà anh ta sẽ xuất hiện ở đây giận dữ như quỷ, sử dụng một khẩu súng săn hai nòng và đe dọa thổi tung anh đến thiên đường.”

“Điều đó sẽ không có cơ may nào đâu,” Lucy nói lặng lẽ. “Anh ấy chết rồi.”

Blue nhắm mắt lại, thầm chửi rủa chính mình. Trong tất cả những điều vô ý anh có thể nói…”Aw, Lucy anh xin lỗi.”

“Anh có biết đâu. Làm thế nào anh biết được chứ?”

“Anh vẫn xin lỗi,” anh nói lại.

Cô với tay ra, chạm vào má anh. Những ngón tay cô mát lạnh chạm vào da thịt anh và cô chạm vào anh rất nhẹ nhàng. “Anh ấy là đối tác làm ăn với em,” Lucy nói. “Và, phải, mối quan hệ của bọn em là hoàn toàn thuần khiết. Không có sex. Cho dù anh ấy vẫn còn sống, anh ấy cũng không xuất hiện để vung vẩy một khẩu súng săn đâu. Anh ấy sẽ ưng thuận anh. Anh có một thứ đó là vóc người phù hợp với sở thích của anh ấy.”

Những lời cô nói phải mất một lúc anh mới hiểu ra. “Ý em là, anh ta là…?”

“Gay,” Lucy nói. “Em gặp Edgar ở trường đại học. Hai ngày sau lần gặp đầu tiên, nó cứ như thể bọn em đã là bạn thân với nhau mãi mãi. Bọn em cùng kinh doanh với nhau sau khi tốt nghiệp. Thiết kế phần mềm máy tính. Bọn em có một văn phòng ở Charleston và bọn em kiếm tiền như điên.”

“Anh không biết là em có công việc kinh doanh của riêng em,” Blue nói, cầm tay cô lên và đan những ngón tay họ vào với nhau. Bàn tay cô thon thả nhưng mạnh mẽ, với những ngón tay dài và móng tay ngắn.

Cô nhăn mặt với anh. “Vậy anh nghĩ là em đã làm gì giữa trường đại học và sáu tháng trước đây khi em gia nhập lực lượng cảnh sát của Hatboro Creek?”

Anh lắc đầu. “Anh không biết. Anh đoán là…” Anh nhún vai. “Anh không nghĩ về nó. Anh chỉ luôn hình dung là em ở đây trong thị trấn này tất cả thời gian. Nhưng em đã từng sống ở thành phố.”

“Thực tế là, em chuyển về Hatboro Creek khoảng một năm trước,” Lucy nói với anh. “Ngay sau khi Edgar chết…”

Anh hiếm khi thấy cô đang không mỉm cười, Blue nhận ra. Lucy đã luôn luôn lạc quan vui vẻ, với một nụ cười hay ít ra là một nụ cười toe toét đang bị che dấu, sẵn sàng để thoát ra. Nhưng bây giờ đôi mắt cô đong đầy một nỗi buồn thầm kín làm anh nhức nhối thay cho cô.

“Anh xin lỗi,” Blue thì thầm. “Làm thế nào anh ta…?”

“AIDS,” cô nói một cách dứt khoát. “Nó thật là khủng khiếp. Anh ấy bị ốm rất nặng. Em chỉ nhìn anh ấy …biến mất.” Giọng cô rạn vỡ và cô phải nhìn đi khỏi anh. Blue không muốn nghe thấy điều này.

Nhưng anh đã nghe. Anh chạm vào má cô, nhẹ nhàng đẩy tóc cô ra sau tai. Lucy nhìn vào đôi mắt ấm áp và xanh thẳm và đầy cảm thông, cô cảm thấy đôi mắt của chính mình ngập tràn nước mắt.

“Thật là khó khăn khi nhìn ai đó mà em yêu thương chết đi,” anh nói dịu dàng. “Khó khăn để biết phải nói hay làm gì.” Anh dừng lại. “Anh có một người bạn – Frisco. Alan Francisco. Anh ấy không chết, nhưng anh ấy phải dùng xe lăn. Anh chưa bao giờ biết phải nói gì với anh ấy nữa. Anh không biết phải đối xử với anh ấy như thế nào.”

“Anh đối xử với anh ấy chính xác như cái cách mà anh đã làm trước đây,” Lucy nói. Với bàn tay tự do còn lại, cô lau đi những giọt nước mắt từ đôi mắt cô.

“Thậm chí cả khi anh ấy không cho anh vào?”

“Đặc biệt là khi anh ấy không cho anh vào,” Lucy nói. “Khi Edgar chán nản, em ở bên anh ấy. Em chuyển vào căn hộ của anh ấy. Em sẽ không để anh ấy chịu thua. Anh có biết là có một lý thuyết có tính khoa học rằng tiếng cười và sự hài hước làm tăng tỷ lệ sống sót kể cả những bệnh nhân đang ở giai đoạn cuối của một chứng bệnh không?”

Blue lắc đầu. “Không, anh không biết điều đó.”

“Em ở cùng Edgar đến phút cuối,” Lucy nói lặng lẽ. “Em đang nắm tay anh ấy khi anh ấy ra đi.”

“Em không chạy trốn khỏi bất cứ thứ gì, phải không, Yankee?” Blue tiếp tục. Anh hơi mỉm cười. “Em nên trở thành một SEAL mới phải.”

Cô bật cười với điều đó. “Phải, đúng vậy.”

“Điều gì xảy ra với công việc kinh doanh phần mềm của em?”

“Khi Edgar bị ốm, nó đã ở mức có thể tự vận hành được,” cô giải thích. “Bọn em thuê vài người chủ chốt để làm việc cho bọn em và đóng gói hành lý để lên tàu thủy đi vòng quanh thế giới, nhưng đã quá muộn. Vào lúc Edgar phát hiện ra anh bị AIDS, nó đã đi quá xa. Em nghĩ là anh ấy biết anh ấy bị bệnh được một thời gian rồi. Anh ấy chỉ đang hoãn lại những xét nghiệm thôi. Nên bọn em không bao giờ đến Ai Cập và Kathmandu (thủ đô Nepal). Thay vào đó, em nắm tay anh ấy khi anh ấy chống trả với tất cả những loại biến thể của virút và ba dạng khác nhau của bệnh viêm phổi. Bệnh viêm phổi cuối cùng đã thắng.”

Cô hít vào một hơi thở sâu. Blue vẫn đang lắng nghe, nên cô tiếp tục. “Sau khi anh ấy …ra đi, em đến văn phòng lần đầu tiên trong nhiều tháng. Em không ở đó nhiều hơn ba mươi giây trước khi em biết rằng em không thể quay trở lại. Em không muốn ở đó mà không có Edgar. Người phụ nữ em đã thuê làm giám đốc yêu cầu em đừng bán, ít nhất là không phải ngay lập tức. Cô ấy sợ rằng một trong những công ty lớn hơn sẽ mua đứt bọn em và tất cả nhân viên sẽ bị sa thải. Em không muốn điều đó, nhưng em biết rằng em không thể ở quanh đấy. Nên em chỉ giữ mọi thứ như cũ thôi.”

“Đó là khi em quay trở lại đây đúng không?”

Lucy gật đầu. “Mẹ em để lại cho em ngôi nhà này khi bà mất. Hatboro Creek dường như là một nơi hợp lý để đi. Và rồi cơ hội công việc mở ra ở sở cảnh sát…”

“Thi hành luật pháp là một việc hoàn toàn khác với thiết kế phần mềm máy tính,” Blue nói.

“Đó là ý định của em. Em muốn làm điều gì đó hoàn toàn khác. Và nó đó. Anh nên xem em học bắn. Dù có vẻ khoác lác, em đã có tỷ lệ bắn trúng tâm điểm cao ngay lần đầu tiên em ở sân tập bắn. Em giỏi với việc đó. Em nghĩ là toàn bộ phần còn lại để trở thành một cảnh sát thậm chí sẽ đến một cách dễ dàng hơn. Chàng trai, em đã sai rồi.”

Blue nhìn Lucy, nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô thực sự kể với anh về bản thân cô. Anh đã kể rất nhiều chuyện trong vài ngày qua và cô hầu như chỉ lắng nghe. Thành thực mà nói anh không nghĩ là cô có một cuộc sống bên ngoài Hatboro Creek. Nhưng nó đột nhiên có ý nghĩa đáng kinh ngạc.

Anh biết rằng cô là một người mới – rằng cô mới chỉ ở trong lực lượng cảnh sát sáu tháng. Anh đã không biết rằng trước đó cô sống và làm việc ở thành phố. Cô sở hữu công việc kinh doanh máy tính thành công của chính cô. Cô chắc hẳn đã đi gặp gỡ khách hàng, mặc những bộ vest công sở, đi giày cao gót…

Well, không lẽ là không. Lucy chắc hẳn là một trong những người thoải mái, với quần jean và áo thun kiểu kinh doanh máy tính. Điều đó giống với phong cách của cô hơn. Nhưng dù thế nào, cô rõ ràng là có một cuộc sống ngoài Hatboro Creek.

Anh vui mừng cho cô, và buồn cho những gì cô đã trải qua cùng với bạn cô.

“Trở thành một cảnh sát không dễ dàng đến thế.” Lucy gượng cười, cố gắng che giấu nỗi buồn trong đôi mắt cô.

Blue kéo Lucy lại với anh, ôm cô thật chặt. Anh cá rằng cô đã mỉm cười với bạn cô Edgar trong tất cả những tháng dài đằng đẵng đó cho đến khi anh ta chết. Anh có thể hình dung ra cô đang mỉm cười vì Edgar, mặc dù cô đang khóc trong lòng. Cô là một người thật đặc biệt.

Khi anh ôm cô thật gần, khi cô vùi mặt cô vào cổ anh, Blue đột nhiên cảm thấy nhịp đập của chính con tim mình. Nó đang đập chậm rãi và ổn định và có thể là hơi mạnh hơn và lớn hơn anh từng cảm thấy trước kia. Anh cảm nhận được một cảm giác êm đềm, một trạng thái của sự thanh thản, nhiều quyền năng và trọn vẹn hơn bất kỳ lúc nào anh từng cảm nhận thấy trong toàn bộ cuộc đời anh.

Và điều đó thật kỳ quặc như quỷ vậy, bởi vì hiện tại anh đang là đối tượng tình nghi chính của vụ án giết anh con dượng anh. Anh nên cảm thấy hỗn độn, tức giận, thất vọng và phiền muộn chứ.

Nhưng tất cả những cảm giác hỗn độn đó đã bị đẩy sang bên, bị thu nhỏ lại bởi một cảm xúc mạnh mẽ hoàn toàn trọn vẹn.

Anh đã yêu Lucy Tait mất rồi.

Suy nghĩ đó không biết từ đâu thình lình bật ra trong đầu anh, và phản ứng đầu tiên của anh là ngay lập tức gạt bỏ nó hoàn toàn. Điều đó thật là buồn cười. Anh không thể nào. Yêu không xảy ra theo cách này. Tình yêu ập đến nhanh chóng và mạnh mẽ và tàn phá dữ dội, như một con mèo rừng vồ con mồi của nó.

Những cảm xúc mà anh đang có với Lucy lúc này – dù chúng có là gì đi chăng nữa – cũng đã lén lút vào trong anh khi anh không để ý. Anh đã dần dần bị bao quanh bởi hơi ấm nhẹ nhàng này, bởi hạnh phúc êm ái này.

Anh thích cô. Anh thực sự, thực sự thích cô. Có lẽ đó là những gì đang xảy ra.

Nhưng anh cũng thực sự thích Joe Cat và suy nghĩ của việc bị tách rời khỏi Cat không chấn động anh như cái cách suy nghĩ về việc rời khỏi Lucy đã làm.

Nó còn nhiều hơn là sex, mặc dù chúa biết là anh đã nhớ cô chỉ chưa đầy năm phút sau khi anh rời khỏi cô. Đó là nụ cười của của cô, âm thanh tiếng cô cười, tính thẳng thắn của cô, sự thành thật một cách không ngần ngại, đó là những gì anh thực sự nhớ.

Lucy nâng đầu cô lên và vẫn cố gắng mỉm cười. “Em phát hiện ra bằng một cách khó khăn rằng em tốt hơn khi làm thiết kế phần mềm,” cô nói với anh. “Sự thật là, em là một cảnh sát tệ hại.”

“Không, em không phải.”

Cô lắc đầu, che miệng anh bằng tay cô. “Anh biết là em đã không lường trước được công việc, nên cho em một ân huệ và đừng cố gắng giả vờ như em có,” Lucy nói. “Em thích sự thật, McCoy – bất kể nó có thể khó khăn đến thế nào. Đừng nói dối chỉ bởi vì sự tử tế.”

Anh kéo tay cô ra, hôn nhẹ lên những ngón tay cô. “Anh không có,” Blue nói. “Sự trung thực cũng rất quan trọng đối với anh, Lucy. Cả cuộc đời anh đã nhìn thấy con người sử dụng người khác.” Anh im lặng trong một lúc, rồi anh nói thêm, “em có biết rằng em là người phụ nữ đầu tiên anh …từng dính dáng đến…mà không có những lý do dấu kín để ở bên anh không?”

Lucy nhìn đi chỗ khác, hy vọng Blue không thể nhìn thấy những bí mật mà cô đang che dấu. Bởi vì cô có một động cơ đằng sau. Cô yêu anh – và cô muốn anh cũng yêu cô. Đó là lý do chủ yếu bị ẩn dấu. “Anh đang cường điệu,” cô nói. “Anh đang làm thế đấy”.

“Anh không có.”

“Anh đang nói với em rằng anh biết một sự thật là mỗi một người trong tất cả những người phụ nữ mà anh từng –“

“Không có nhiều đến thế đâu,” anh bình thản cắt ngang.

“Điều đó thật khó mà tin được.”

“Nó là sự thật.”

“Và không ai trong số họ ở bên anh đơn giản chỉ bởi vì họ thích anh à?”

“Không ai trong số họ đã từng thử để hiểu anh.” Anh dừng lại. “Ngoại trừ em.”

Những lời êm ái của anh làm má cô đỏ bừng. Giá mà cô không muốn nhiều hơn từ anh – nhiều hơn một tình bạn dễ chịu đầy gia vị với tình dục nóng bỏng. Nhưng cô đã muốn nhiều hơn. Cô muốn nhiều hơn nữa.

“Thậm chí hồi còn trung học,” Blue nói với cô. “Thậm chí cả Jenny Lee –“ Điều gì đó thay đổi trong đôi mắt anh. Nó hầu như không thể nhận thấy được. Hầu như thôi. “Theo một vài phương diện, cô ấy là tệ nhất. Anh đã mất một thời gian dài để vượt qua việc cô ấy đã sử dụng anh theo cái cách mà cô ấy đã làm. Sau đó anh bắt đầu tin vào nó. Một vài người phụ nữ thích ở bên một người đàn ông trong một bộ quân phục. Những người khác thì theo đuổi một sĩ quan – không quan trọng em là ai chừng nào mà em có một vài cấp bậc. Một lần anh gặp một cô gái - cô ta dường như thực sự dễ thương. Hóa ra là cô ta và anh trai cô ta đang viết một cuốn sách về đội Mười SEAL.”

Lucy ngồi dậy, đôi mắt cô hơi nheo lại. “Anh, tất nhiên,” cô nói, “có những tiêu chuẩn đạo đức cao hơn những người phụ nữ đó, chưa bao giờ sử dụng người khác theo bất kỳ cách nào trong toàn bộ cuộc đời anh. Mỗi lần anh về nhà với một người phụ nữ, anh đang tìm kiếm một mối quan hệ đầy ý nghĩa – điều gì đó dài lâu, điều gì đó đặc biệt, đúng chứ?”

Blue cúi đầu anh trong một sự đầu hàng giả vờ. “Lý lẽ của em lại đúng rồi. Chỉ có Jenny Lee…” Anh tự ngắt ngang chính mình. “Đừng nói về Jenny Lee nữa.”

Ý tưởng tuyệt vời.

Lucy nhìn anh. “Vậy hãy thành thật với em,” cô nói. “Anh có biết làm thế nào để bẻ gãy cổ một người đàn ông như cái cách mà cổ Gerry đã bị bẻ gãy không?”

Blue gật đầu. “Có,” anh nói. “Anh biết.”

Cô lĩnh hội thông tin đó, vẫn đang nghiên cứu khuôn mặt anh, đôi mắt màu nâu thẫm của cô trông thật nghiêm túc. “Anh đã từng…” Cô dừng lại. ”Có lẽ em không nên hỏi anh điều này.”

“Anh đã từng thực hiện nó chưa à?” Blue hỏi câu hỏi mà cô định nói. “Anh đã ở trong rất nhiều trận đánh hoặc những tình huống chống khủng bố nơi mà kẻ thù phải bị tiêu diệt hoàn toàn, thường là một cách yên lặng. Nên, phải, anh đã từng thực hiện nó. Nó phù hợp và hiệu quả,”

Đôi mắt Lucy nheo lại lần nữa. “Anh đang nói về việc giết người khác đấy.”

Blue lắc đầu. “Một kẻ khủng bố, kẻ đã bắt cóc và tra tấn và giết chóc cả một con tàu thủy đầy những người dân thường không phải là con người đối với anh.”

“Nói là vậy, nhưng đó là những gì anh cảm thấy trong sức nóng của trận chiến, “ Lucy nói. “Sau khi nó qua đi anh không tự hỏi họ là ai ư? Anh không cảm thấy tồi tệ sau đó ư?”

“Không,” anh nói thẳng thừng. “Không tội lỗi. Không hối hận. Có gì hay với việc anh có cảm giác tồi tệ chứ? Theo cách mà anh thấy, anh không giết họ - họ tự giết chính mình bằng cách tự đặt mình vào tình huống mà họ phải đối đầu với anh.”

“Nhưng mọi sự sống đều rất quan trọng,” Lucy tranh cãi.

“Em nói điều đó với những tên khủng bố ý,” Blue nói. “Nếu em có thể thuyết phục bọn chúng về sự thật đó, anh sẽ còn hơn cả đồng ý. Cho đến khi đó, công việc của anh là bảo vệ và phòng chống – bằng vũ lực chết người, nếu cần thiết. Anh không phải là một đại sứ hay một nhà ngoại giao, Lucy. Anh là một người lính. Anh sẽ thích hơn nếu như những nhà đại sứ hay những nhà ngoại giao có thể hoàn thành công việc đó. Anh sẽ là người đầu tiên đứng lên để tung hô nếu như toàn bộ thế giới này có thể sống trong sự hòa hợp đầy đủ. Quỷ thật, anh vui mừng dùng toàn bộ cuộc đời anh để giải cứu nạn nhân của những thảm họa tự nhiên. Nhưng điều đó không có cách nào xảy ra ở bất kỳ thời điểm nào trong tương lai gần.”

“Em biết điều đó,” Lucy nói với một tiếng thở dài.

“Chúng ta đang làm nhiều nghiên cứu về những vũ khí không giết người,” Blue nói. “Nếu có một vài loại súng làm choáng hay súng gây mê có thể đảm bảo sự trung lập một cách chắc chắn, để kéo dài thời gian, bọn anh sẽ cân nhắc sử dụng chúng. Trong những tình huống xác định, khi những tên khủng bố đang ngủ, trong trường hợp đó, bọn anh sẽ tiêm thuốc gây mê, bằng ống tiêm. Nhưng còn những tên không ngủ thường sẽ không ngồi im và đợi để em đến gần với một mũi tiêm đâu. Và với một khẩu súng, thì nó khó mà trở nên chính xác.”

“Và điều đó trở nên khắc nghiệt khi em đang ở trong một tình huống sống còn. Mọi điều em làm là tập trung để sống sót, và giữ cho những người đồng đội sống sót. Nếu em chỉ gây mê tên khủng bố X thay vì giết hắn, em sẽ tiêu tốn một lượng năng lượng và khả năng của não để băn khoăn xem có thể em không làm đúng, và có thể hắn sẽ bật dậy và tàn sát một nửa đội của em với khẩu HK-93 của hắn. Nhưng chết là chết. Em làm nó đúng, và em biết nó như thế. Tên khủng bố X không thể bật dậy và giết bất kỳ ai sau khi cổ của hắn đã bị bẻ gãy.”

Lucy vẫn đang nhìn anh. “Em đã hiểu quan điểm của anh,” cô nói. Cô không cần phải đồng ý với anh, nhưng rõ ràng là anh đã suy nghĩ rất nhiều về nó. Anh là một người lính. Anh phải lấy mạng người khác – không phải bởi vì anh muốn thế, nhưng bởi vì anh phải làm thế. Cô đã đọc về một vài người thuộc những lực lượng đặc biệt – SEAL Hải quân và Mũ nồi xanh và một vài lực lượng khác – những người thực sự yêu thích việc chém giết. Blue rõ ràng không phải một trong số họ.

Nhưng anh cũng sẽ không xin lỗi cho những gì anh đã làm. Bảo vệ và phòng chống. Lucy biết anh sẽ hy sinh cuộc sống của mình; anh sẽ chết để hoàn thành công việc của anh.

Bao nhiêu người mà cô biết có thể nói như thế?

Cô liếc nhìn anh. Anh vẫn đang nhìn cô. Cô có thể thấy trong đôi mắt anh là anh đang đợi để cô đưa ra vài lời bình luận phủ định nữa. Anh đang gồng mình chịu sự chỉ trích và phản đối của cô.

“Anh biết đấy, em thực sự thích anh, Blue McCoy,” Lucy nói với một nụ cười.

Blue cũng bật cười. Lời bình luận của cô thật đúng là Lucy. Cô thực sự thích anh. Nó làm anh cảm thấy trong lòng ấm áp. Ấm áp, nhưng cũng buồn bã. Có thể nào anh thích nghe cô nói với anh rằng cô yêu anh hơn?

Trời đất ơi, điều rắc rối đó sẽ mang đến sự rối loạn cho đầu óc. Nhưng anh muốn nó, anh nhận ra. Anh muốn cô yêu anh.

“Chúng ta nên cố gắng ngủ đi,” Lucy nói, nằm lại ra giường. “Ngày mai chúng ta sẽ có một ngày dài.”

“Chúng ta dự tính sẽ giải quyết vụ này à?”

Lucy thở dài khi anh đặt tay anh vòng quanh cô, kéo cô quay trở lại vị trí thoải mái trên ngực anh. “Không,” cô nói. “Ngày mai chúng ta sẽ lái xe đến Charleston và thuê một thám tử tư – ai đó có nhiều hơn sáu tháng kinh nghiệm. Anh ta hay cô ta sẽ giải quyết vụ này.”

“Xin thứ lỗi, cảnh sát Tait…?”

Lucy nhìn lên khi cô đang bơm xăng vào bình xăng chiếc xe tải của cô để nhìn thấy một người phụ nữ trông có vẻ mệt mỏi ở phía bên kia của máy bơm xăng, lấy xăng cho bình xăng của xe ô tô của bà.

Đó là Darlene Parker, vợ của Matt. Chiếc xe có khoang xếp hành lý cũ của bà đầy lên đến tận nóc, và Tommy, cậu con trai nhỏ của bà, đang ngồi ở ghế trước. Matt không thấy đâu.

“Tôi định gửi cái này cho cô,” Darlene nói, đưa cho Lucy một cái phong bì, lén nhìn xung quanh để chắc rằng không có ai đang nhìn họ, “nhưng khi mà cô ở ngay đây, tôi nghĩ là tôi có thể mạo hiểm để đưa tận tay nó cho cô. Đừng để bất kỳ ai thấy nó.”

“Bà định rời thị trấn à?” Lucy hỏi, gấp nó làm hai và cho nó vào túi sau quần jean của cô.

Darlene gật đầu. Bà dường như an tâm khi chiếc phong bì đó đã khuất tầm nhìn. Bà hạ thấp giọng hơn nữa, khuôn mặt gầy gò của bà bồn chồn và lo lắng. “Tôi viết để nói cho cô những gì thực sự xảy ra vào đêm Gerry McCoy chết.”

Lucy cảm thấy một sự trào dâng của niềm hy vọng. “Bà biết ai giết Gerry McCoy à?”

Nhưng Darlene lắc đầu khi bà dừng bơm xăng và đậy lại nắp bình. “Không. Nhưng tôi biết rằng Matthew đã được trả một ít tiền để tạo nên câu chuyện về việc nhìn thấy Blue ở trên rừng cây, đang tranh cãi với anh trai cậu ta. Tôi biết sự thật là Matt không nhìn thấy bất cứ điều gì kiểu như thế. Ông ấy đã ở với tôi cả đêm. Nó có hết trong bức thư. Khi cô đọc nó, cô sẽ biết.”

Darlene vội vàng đến văn phòng trạm xăng để trả tiền. Khi Lucy nhìn qua cửa kính, Darlene nhanh chóng quăng vài cái hóa đơn lên quầy. Bà quay trở lại xe ô tô của bà, nhưng Lucy đã chặn bà lại.

“Nếu bà rời thị trấn,” Lucy nói điềm đạm, “bà sẽ không thể trình bày về điều này với cảnh sát.”

Darlene đã lắc đầu rồi, “không,” bà nói. “Tôi sẽ không làm thế. Tôi đã làm nhiều hơn những gì tôi nên làm rồi. Họ đã giết Gerry McCoy. Họ sẽ chẳng nghĩ ngợi về việc giết người lần nữa.”

“Họ là ai?”

“R.W.Fisher,” Darlene thì thầm. “Và cảnh sát. Cô là sĩ quan cảnh sát duy nhất mà tôi hoàn toàn chắc chắn là không dính líu vào.”

Cảnh sát ? Và R.W.Fisher ? Giết Gerry McCoy ? Đầu Lucy quay mòng mòng.

Darlene đẩy cô ra và mở cánh cửa xe ô tô. “Tôi đang rời thị trấn với Tommy khi mà tôi còn có thể,” bà nói. “Matt sẽ kết thúc với cái cổ của chính ông ta bị bẻ gãy, nhưng đó là do lỗi lầm chết dẫm của chính ông ta.”

Bà đóng cửa xe một cái sầm, rồi khóa nó lại. Lucy cúi xuống kính để mở. Tommy nhìn chằm chằm một cách ủ rũ vào cô từ nơi cậu đang ngồi, xung quanh là những túi và đồ đạc chưa đóng gói mà mẹ cậu đã quăng, những phút cuối, vào xe ô tô.

“Làm thế nào bà biết về những điều này?” cô hỏi. “Darlene, tôi cần biết bà lấy thông tin này ở đâu ra.”

Darlene khởi động xe ô tô với một tiếng gầm. “Tôi đã nói với cô quá nhiều rồi.”

“Ít nhất cũng cho tôi địa chỉ bà đang chuyển tới, để tôi có thể tìm bà trong trường hợp –“

“Cô đang đùa đấy à?”

Darlene vào số và nhấn ga. Lucy phải nhảy ra để tránh bánh xe sau không nghiến lên chân cô.

Giọng nói lạo xạo của Darlene lơ lửng đằng sau qua cửa kính để mở. “Nếu tôi là cô, tôi sẽ rời khỏi thị trấn trước khi cô cũng kết thúc như Gerry McCoy.”

Lucy rút chiếc phong bì Darlene đã đưa cô ra khỏi túi quần. Cô lấy từ túi khác ra một cái bút và ghi nhanh xuống biển số xe. Phòng khi cần. Cô trả tiền xăng và quay trở lại chiếc xe tải của cô trước khi mở chiếc phong bì ra.

Nó là một lá thư viết tay, chỉ có một tờ. Nét chữ của Darlene nguệch ngoạc và khó đọc.

Một cái liếc qua nói cho Lucy biết là lá thư không được ký tên. Nếu không có Darlene đích thân ở đó để chứng minh nội dung thư thì nó sẽ hầu như không làm được gì để bác bỏ câu chuyện của Matt Parker. Mặc dù vậy, cô vẫn đọc nó cẩn thận, qua từng từ xiêu vẹo một.

Như Darlene đã nói, bà đã viết rằng Matt đã ở nhà cả buổi tối vào đêm mà Gerry McCoy bị giết. Bà nói rằng sau khi Matt đưa ra lời tuyên bố về việc ông ta đã nhìn thấy Gerry và Blue ở gần đường Gate’s Hill đêm đó, ông ta đột nhiên có rất nhiều tiền. Khi Darlene hỏi ông ta về nó, bởi vì ông ta đang là một người thất nghiệp, ông ta nói với bà là cứ lo việc của bà thôi.

Nhưng sau đó Matt đã nói với bà rằng ông ta nhận tiền từ R.W.Fisher, và ít tháng nữa, sau khi vụ ồn ào này lắng xuống, ông ta sẽ được đảm bảo có một công việc để làm cho Vua thuốc lá.

R.W.Fisher.

Nó dường như thật lố bịch. Người đàn ông thành công nhất, giàu có nhất trong thị trấn can dự vào vụ giết người ư?

Và cảnh sát cũng được cho là có can dự vào nữa. Darlene không nói là tại sao bà nghĩ rằng đó là sự thật hay ai đã đưa cho bà thông tin đó. Bà chỉ tuyên bố là cảnh sát không thể tin tưởng được.

Lucy nhìn lên từ lá thư, nhìn chằm chằm vô định và bầu trời buổi sáng. Blue đã nhìn thấy Fisher đang có một cuộc trao đổi bí ẩn với Gerry ở câu lạc bộ thị trấn vào đêm Gerry bị giết.

Cô muốn đi nói chuyện với R.W.Fisher để tìm hiểu điểm kỳ lạ trong báo cáo khám nghiệm tử thi về việc lượng cồn trong máu của Gerry ở thời điểm anh ta chết. Cô muốn hỏi Fisher xem ông ta có nghĩ rằng Gerry đã say trước khi lên sàn nhảy để gây lộn với Blue và Jenny không.

Cô đã nói với cảnh sát trưởng Bradley về việc muốn nói chuyện với Fisher…

Và ông ta phản ứng không chỉ bằng cách lấy đi vụ điều tra khỏi cô, mà còn đình chỉ cô khỏi lực lượng cảnh sát và bảo cô đi khỏi thị trấn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Darlene đúng và cảnh sát – bao gồm cả Sheldon Bradley – đã dính dáng vào một âm mưu nào đó?

Và nếu như, bởi vì muốn nói chuyện với Fisher, cô đã đến quá gần với sự thật thực sự thì sao?

Những thứ đã đến trong những lá thư buổi sáng là nguyên nhân sự khấy đảo trong văn phòng của cảnh sát trưởng Bradley. Bất chấp điều đó, Annabella đã dừng Lucy lại khi cô đang hướng đến cái bàn làm việc của cô.

“Tôi nghĩ là cô đã bị sa thải,” người phụ nữ già dặn nói với cô bằng cung cách như thường lệ, đốt một điếu thuốc lá với một que diêm.

“Tôi chỉ lấy…vài thứ từ tủ đồ của tôi,” Lucy nói. “Đóng gói một ít đồ đạc.” Thật lạ là cô cảm thấy tốt hơn, và cô ra dấu về nơi ồn ào. “Điều gì xảy ra vậy?”

“Hồ sơ về lực lượng của Blue McCoy vừa đến,” người điều phối viên trả lời cô với chất giọng cáu kỉnh, đang thở ra một đám khói thuốc. “Cô có biết anh ta là một bậc thầy trong nghệ thuật chiến đấu ở những cuộc chiến giáp lá cà không?”

“Well, vâng, ừm…thực ra thì, tôi biết,” Lucy nói.

Lucy không thể tin được là cô dám đi vào trong sở cảnh sát. Những bức tường màu be nhạt nhẽo bình thường dường như đang rỉ ra những âm mưu. Những khuôn mặt quen thuộc của những người đồng nghiệp dường như đột nhiên trở nên nham hiểm.

Cô có lẽ đang phản ứng thái quá. Cô chỉ có lời phát biểu không có căn cứ của Darlene Parker – một phụ nữ người mà, theo những gì Lucy biết, có thể mắc chứng hoang tưởng. Nếu R.W.Fisher và toàn bộ sở cảnh sát đã giết Gerry McCoy, thì phải có lý do, phải có động cơ chứ. Darlene không cung cấp cho cô một lý do nào, và Lucy đang có một khoảng thời gian khó khăn bởi một trong những lý do của chính cô.

Nhưng cô không thể hoàn toàn không đếm xỉa đến những gì Darlene đã nói với cô. Trên thực tế, Lucy đã coi những gì Darlene cảnh báo là nghiêm trọng đến mức muốn được trang bị vũ khí. Tất nhiên, cô đã nộp lại vũ khí mà sở cảnh sát trang bị cho cô khi cô tranh cãi kịch liệt với cảnh sát trưởng Bradley hai ngày trước. Nhưng cô có giấy phép cá nhân cho một khẩu súng nhỏ hơn – khẩu súng mà ngẫu nhiên là đang được cất giữ một cách phức tạp là ở tủ để đồ của cô trong phòng để đồ ở sở cảnh sát.

Toàn bộ những ngày này không diễn ra theo cái cách mà cô đã lên kế hoạch một chút nào hết. Cô nhận thấy cô lại đơn độc một lần nữa và có một khoảnh khắc của sự thất vọng cho đến khi cô bắt được mùi hương thơm lừng của cà phê và bánh ngọt tỏa ra từ nhà bếp. Khi cô đi xuống dưới nhà cô thấy Blue đang chuẩn bị bữa sáng. Anh chào đón cô với một nụ cười và một nụ hôn thơm mùi sirô từ cây thích. Điều đó thật tuyệt – cô không thể kêu ca về việc đó.

Nhưng sau bữa sáng, Lucy phải rời ngôi nhà một mình, dự định lái xe vào thị trấn để đến thư viện sao ra vài trang danh sách từ Những Trang Vàng về những thám tử tư trong cuốn danh bạ điện thoại Charleston. Hôm nay cô đã dự định tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên nghiệp trong cuộc điều tra vụ giết người này.

Thay vào đó, cô ở đây, bị hoảng sợ bởi sự nghi ngờ điên rồ của Darlene Parker, rón rén xuống những bậc thang của sở cảnh sát, hy vọng cô đến được tủ để đồ của cô, lấy được khẩu súng của cô và ra khỏi nơi quái quỷ này trước khi ai đó ngoài Annabella để ý đến cô.

Không có một cơ hội nào.

Cảnh sát trưởng Bradley dừng cô lại trong hành lang trên đường cô quay ra cửa.

Lucy cẩn thận giữ cho khuôn mặt cô không có biểu cảm gì, hy vọng thực tế rằng cô nghi ngờ ông ta có tham gia vào âm mưu kinh khủng, rồ dại trên toàn thị trấn không thể hiện trong đôi mắt cô.

Nhưng ông ta không hỏi cô đang làm gì ở đây. Ông ta liếc nhìn cô và nói, “Cô có biết là Blue McCoy được huấn luyện rộng khắp về nghệ thuật chiến đấu không ?”

Lucy nhìn xuôi về phía bàn của Annabella, nơi mà người điều phối viên đang hút một điếu thuốc khác, đang nhìn với một sự hiếu kỳ không hề xấu hổ.

“Tất cả những SEAL hải quân đều như thế,” cô nói điềm tĩnh. “Tôi ngạc nhiên là ông không biết điều đó đấy.”

“Không, tôi không biết điều đó,” Bradley nổi đóa. “Vừa rồi Annabella nói với tôi là cô biết về việc huấn luyện nghệ thuật chiến đấu của McCoy. Và tôi ngẫu nhiên đã nói chuyện với người vợ bé nhỏ xinh đẹp của bác sĩ Harrington ngày hôm qua, và cô ấy lưu ý đến thực tế rằng cô đại loại như tìm hiểu rất nhiều thông tin về những lực lượng đặc biệt trong quân đội.”

“Sarah cường điệu thôi. Tôi không biết nhiều đến thế - “

“Những gì tôi muốn biết là vì lý do quỷ quái gì mà không có một tí thông tin nào về điều đó được đặt trên bàn tôi?”

“Tôi không nghĩ –“

Bradley nhét một vài tờ giấy vào tay Lucy. Nó là những trang sao lại từ hồ sơ cá nhân của Blue. Nhiều dòng chữ đã bị bôi đen, sự xóa bỏ không nghi ngờ gì là vì những lý do bảo mật. Nhưng có một danh sách đầy đủ những lĩnh vực mà Blue đã ở mức chuyên gia – hay cao hơn – hiện diện. Nghệ thuật chiến đấu và đánh giáp lá cà ở mức cao trong danh sách đó.

Lucy đập nhẹ những tờ giấy, bị mê hoặc bất chấp thực tế rằng đây là hồ sơ cá nhân của Blue, bất chấp thực tế là cô đang bị vây quanh bởi những kẻ được cho là có dính líu vào cái chết của Gerry McCoy.

Cô đọc lướt qua đánh giá tâm lý ngắn gọn được viết ở cuối trang thứ hai. “Carter McCoy là một ứng cử viên hoàn hảo cho chương trình SEAL,” cô nói. “Anh ấy là một người thận trọng, thường điềm tĩnh, kiên trì, người không ngại phải hành động. Không phải thế, tính tình của anh có thể thay đổi ở một vài thời điểm. Anh cũng là một người cô đơn, miễn cưỡng hoặc không thể chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình với bất kỳ ai ngoài những người bạn rất gần gũi với anh, thậm chí kể cả họ. Carter McCoy là –“

“Cô đã thấy hồ sơ đó,” cảnh sát trưởng Bradley ngắt lời cô, “và cô nói cho tôi biết là cô có nghĩ rằng McCoy có những kỹ năng và những huấn luyện cần thiết để hắn ta có khả năng bẻ gãy cổ một người không.”

Lucy nhìn chằm chằm ông ta. Cô không muốn trả lời câu hỏi đó. Cô không thể trả lời câu hỏi đó, không thể trả lời mà không kết tội Blue. Nhưng nếu cô từ chối trả lời, Bradley sẽ cho rằng cô đang che giấu sự thật.

“Blue McCoy là một trung úy trong SEAL hải quân,” cô nói với cảnh sát trưởng. “Anh ấy là một sĩ quan hiện hành của Alpha Squad, đội Mười SEAL.” Cô đập những tờ giấy vào bàn tay cô. “Theo đó, anh đã giành được bao nhiêu là huy chương cho sự dũng cảm –“

“Tôi không hỏi cô một bản tóm tắt lý lịch của hắn ta,” Bradley nói. “Tôi chỉ hỏi là Blue McCoy có những kỹ năng và được đào tạo để giết người theo cái cách –“

“Anh ấy không bao giờ làm điều đó,” Lucy phản đối.

“Nó là câu hỏi có hay không, Tait. Hắn ta có hay không có kỹ năng và sự huấn luyện để bẻ gãy cổ một người?”

Bradley đang nhìn cô. Annabella đang nhìn cô. Xa xa xuôi xuống hành lang, Travis Southeby và Tom Harper đều đang nhìn cô. Tất cả họ đều đang đợi câu trả lời của cô.

“Tất cả SEAL đều làm –“

Nhưng cảnh sát trưởng Bradley không lắng nghe một chút nào nữa. “Điều đó nghe như là một câu trả lời có với tôi. Đến chỗ thẩm phán,” ông ta nói với Travis. “Hãy lấy một lệnh bắt giam và đưa tên khốn đó vào tù. Chúng ta có động cơ và bây giờ chúng ta đã có cách thức.”

“Động cơ gì?” Lucy hỏi, đi theo Bradley xuống hành lang, quay trở lại văn phòng ông ta. “Blue McCoy có động cơ gì để giết anh trai anh ta?”

Bradley dừng lại và nhìn cô như thể cô là họ hàng của thằng ngốc làng.”Jenny Lee Beaumont,” ông ta nói. “Cô ta đủ để là động cơ cho gần như bất kỳ gã chết tiệt nào.”

“Điều đó thật là buồn cười –“

“Cô có động cơ hay hơn à?” Bradley nói, quay người lại nhìn cô. “Hay có lẽ cô có một kẻ bị tình nghi hoàn toàn khác trong đầu?”

Họ đã giết Gerry McCoy, Darlene Parker đã nói một cách đáng ngại. Họ sẽ chẳng nghĩ ngợi về việc giết người lần nữa.

Lucy lắc đầu, chậm rãi lùi lại. “Không,” cô nói. “Không, tôi không có.” Cô nhìn vào mắt cảnh sát trưởng, cố gắng để xem xét ông ta có khả năng giết người không. Cũng nhiều như cô không thích người đàn ông này, cô thấy khó mà tin được điều đó. Nhưng cô đã sai về rất nhiều điều trước đây rồi.

“Đã có lệnh bắt, cảnh sát trưởng,” Travis gọi.

“Gọi Tom và đi bắt McCoy đi,” Bradley nói với Travis. Ông ta quay sang Lucy. “Hắn ta vẫn đang ở nhà cô phải không?” Ông ta mỉm cười ra vẻ hiểu biết. “Trong phòng ngủ dành cho khách?”

Lòng dạ Lucy như thắt lại. Họ đang đi bắt Blue. Họ sẽ đưa anh ra tòa, buộc tội anh giết anh trai con dượng anh. Hoặc có lẽ họ sẽ không đưa anh ra tòa. Có lẽ họ sẽ đơn giản là giết anh, thay vào đó, tuyên bố rằng anh chống cự sự bắt giữ.

“Hãy để tôi đi theo,” cô nói với Bradley, đầu óc cô đang chạy một dặm trong một phút khi cô tìm kiếm một lối thoát. “Tôi có thể nói chuyện với anh ta để anh ta đi theo một cách yên lặng.”

“Phải, hay là cô có thể đánh động hắn ta - cảnh báo cho hắn nên hắn có thể chạy trốn. Cô không còn làm việc cho tôi nữa, nhớ chứ?” Bradley nói. Ông ta gật đầu với Travis, kẻ đang hướng ra cửa, Tom Harper là người bước theo sau. “Không, tôi muốn cô ngồi xuống ngay đây trong văn phòng của tôi và ở lại đây cho đến khi tôi được báo cáo là McCoy đã ở sau những song sắt.”

“Ông không thể giữ tôi ở đây,” Lucy nói một cách sít sao, nỗi sợ hãi cho Blue mạnh hơn và sắc nhọn hơn mối bận tâm của cô về sự an toàn của chính cô.

“Có, tôi có thể,” Bradley nói. “Chúng ta có thể làm nó theo một trong hai cách. Cô có thể ngồi xuống một cách ngoan ngoãn và yên lặng, hoặc là tôi có thể bắt giữ cô. Cô chọn theo cách nào?”

Lucy đi ra khỏi phòng vào trong hành lang, hướng đến cửa trước. “Bắt giữ tôi đi.”

“Sẽ theo cách cô chọn,” cảnh sát trưởng nói. Ông ta gọi xuống hành lang, “Annabella, gọi Frank Redfield lên đây để bắt giữ Lucy Tait.”

Lucy có thể thấy Annabella đang giở một cách điên cuồng cuốn mã hóa của cô ta, cố gắng để tìm một mã hóa thích hợp cho tình huống này. Người điều phối viên cuối cùng đã từ bỏ và cứ thế nhấc điện thoại lên.

Nhưng Frank đã ở trên những bậc thang rồi. Ông ta bước vào trong hành lang ngay phía trước Lucy, chặn đường thoát của cô ra khỏi tòa nhà này.

“Thôi nào, Lucy,” ông ta nói. “Tại sao cô lại muốn làm cho bản thân gặp rắc rối chứ?”

“Nếu ông đang bắt tôi,” cô nói, “thì vì tội gì?”

“Mưu toan cản trở việc thi hành luật pháp,” cảnh sát trưởng Bradley nói.

“Điều đó thật nực cười,” Luc nói, quay lại đối mặt với ông ta, “và ông biết thế. Ông đang cố gắng bắt giữ tôi với tội danh đó. Cứ thử đi.”

Cô bước vòng qua Frank, người đang nhìn xuống hành lang vào cảnh sát trưởng, chờ đợi lời chỉ dẫn. Nhưng cảnh sát trưởng không nói một lời. Ông ta im lặng khi Lucy đẩy cánh cửa mở ra và bước xuống những bậc thang vào trong ánh mặt trời buổi sáng nóng bức.

Cô đã bắt thóp được Bradley.

Lucy chạy đến chiếc xe tải của cô, và khởi động máy với một tiếng gầm thậm chí trước cả khi cô đóng cửa lại. Cô ra khỏi bãi đỗ xe trong tiếng rít của những lốp xe và hướng thẳng về đường Fox Run, cầu nguyện rằng cô không quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.