Mai Hoa Quái Kiệt

Chương 42: Lời người bên sông




Edit: Ha Phuong

Người nọ không phải ai khác mà chính là Tề Thụy Nam, thấy Phó Du Nhiên, hắn khẽ mỉm cười gật đầu ý bảo, "Thái tử phi đã lâu không gặp?"

Phó Du Nhiên cười cười, "Hoài vương Điện hạ tới tìm ta không phải chỉ muốn chào hỏi thôi chứ?"

"Dĩ nhiên không phải, " Tề Thụy Nam giơ tay run run đi đến một gốc cây mai phủ đầy tuyết, "Hôm nay hẹn cô đến đây là muốn thương lượng với cô một chuyện."

Trong đầu Phó Du Nhiên đầy dấu chấm hỏi, nghi ngờ nhìn hắn, Tề Thụy Nam thản nhiên nói: "Hôn sự của Hi Nguyệt."

Phó Du Nhiên nhăn mày, "Rốt cục huynh muốn nói cái gì?"

"Ta muốn biết trước, vì Hi Nguyệt, cô có thể bỏ ra bao nhiêu?"

Phó Du Nhiên không hiểu ý nghĩa trong lời hắn nhưng vẫn nói: "Tất cả."

Tề Thụy Nam khẽ gật đầu, "Hi vọng lời cô nói là lời thật lòng."

Phó Du Nhiên nghi ngờ càng nặng, không nhịn được tiến lên một bước nói: "Rốt cuộc là chuyện gì huynh cứ nói thẳng đi, có liên quan đến Hi Nguyệt sao?"

"Không sai." Tề Thụy Nam mặt không đổi sắc nói: "Ta có thể cưới nàng ấy làm phi."

Phó Du Nhiên trợn tròn mắt: "Huynh nói cái gì?"

Tề Thụy Nam không lặp lại chỉ thản nhiên cười cười, "Nói đến đây, cũng khiến ta hơi khó xử chút, ta vốn có điều kiện."

"Điều kiện gì?" Trong lòng Phó Du Nhiên thầm nhủ, mình cũng không có gì đáng giá để hắn chịu dùng chuyện này để trao đổi điều kiện, chẳng lẽ là muốn mình mưu hại Tề Diệc Bắc?

"Ta muốn một món đồ vật của cô."

"Đồ... đồ gì?" Không phải là muốn mạng Tề Diệc Bắc chứ?

"Một khối tử tinh."

Trái tim Phó Du Nhiên đang gõ trống vừa nghe vậy không khỏi sửng sốt, "Tử tinh?"

Tề Thụy Nam khẽ gật đầu, "Có một lần cô giao cho Hi Nguyệt mang ra khỏi cung đó."

Phó Du Nhiên nhìn hắn hồi lâu, "Huynh nói huynh muốn cưới Lâm Hi Nguyệt chỉ vì khối tử tinh này?"

Tề Thụy Nam nhẹ nhàng cười, "Nàng ấy là bạn thâm giao tử thuở nhỏ với cô, chỉ muốn một khối tử tinh làm đồ cười cũng không tính là quá đáng chứ?"

Phó Du Nhiên càng nghĩ càng mơ hồ, mặc dù đó quả thật là một bảo bối nhưng sao Tề Thụy Nam lại đem nó làm điều kiện để cưới Lâm Hi Nguyệt?

"Là nàng ấy muốn sao? Vậy nàng ấy có thể trực tiếp tới tìm ta."

"Chuyện này nàng ấy không cần phải biết." Trên mặt Tề Thụy Nam vẫn là vẻ thản nhiên, "Nếu như cô đồng ý thì đến lúc đó cứ đưa tử tinh cho nàng ấy, không cần nói chuyện hôm nay chúng ta gặp gỡ."

"Huynh. . . . . . Rốt cuộc có mục đích gì?"

Tề Thụy Nam lại nói: "Ta không muốn nói dối lừa cô, khối kia tử tinh có lai lịch lớn, ở trong tay cô cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu ở trong tay ta lại có chỗ hữu dụng rất lớn."

"Chính là vì cái này huynh mới muốn cưới Hi Nguyệt sao?" Phó Du Nhiên bực bội nói: "Nếu như huynh không thích Hi Nguyệt, coi như huynh có cưới nàng ấy thì nàng ấy cũng chẳng vui vẻ gì. Nàng ấy đã quyết định rời đi, huynh cũng đừng nên đi trêu chọc khiến nàng ấy phải đau lòng nữa."

"Không có ta, cô cho rằng cuộc đời này nàng ấy sẽ vui vẻ sao?" Tề Thụy Nam nghiêng mặt đi, nhìn hồng mai trên cành, "Huống chi. . . . . . Ai nói ta không thích nàng ấy?"

Dáng vẻ lạnh nhạt kia khiến Phó Du Nhiên không phân rõ được thật giả, Tề Thụy Nam lại nói: "Ưng thuận hay không đều xem quyết định của cô, cho dù ta thích nàng ấy, lập hay không lập phi đối với ta mà nói cũng không có khác nhau quá nhiều, còn ba ngày nữa chính là sinh nhật của ta, trước lúc đó, ta hi vọng nghe được đáp án của cô."

Tề Thụy Nam xoay người muốn rời khỏi, nhưng mới đi hai bước lại dừng lại, "Trước khi cô đống ý ta có thể yêu cầu cô giữ bí mật được không? Bao gồm cả Tề Diệc Bắc và Hi Nguyệt, không cần nói với bất kỳ ai chuyện ngày hôm nay. Nếu không. . . . . . Hi Nguyệt sẽ đau lòng."

Nghe Tề Thụy Nam một lời nói hai nghĩa, một nỗi tức giận từ từ dâng lên trong lòng Phó Du Nhiên, nàng cảm thấy bóng lưng cao ngất kia đột nhiên trở nên đáng ghét, nàng cắn răng nghiến lợi nói: "Uổng cho ta vẫn coi huynh là thần tượng, nhưng hành động và việc làm ngày hôm nay của huynh đã phá hủy toàn bộ ấn tượng tốt đẹp về huynh ở trong lòng ta!"

Tề Thụy Nam xoay người lại, vẻ mặt hơi tối tăm, "Tề Diệc Bắc không nói cho cô biết sao? Ta xưa nay đã như vậy, có điều bề ngoài khá môt chút, chiếm tiện nghi thôi."

"Ta sẽ không đồng ý với huynh, Hi Nguyệt cũng sẽ không gả cho huynh, loại người như huynh hoàn toàn không xứng cưới Hi Nguyệt làm vợ."

"Vậy sao?" Tề Thụy Nam nở một nụ cười rực rõ, vững vàng bước về phía trước, "Có lẽ cô nên suy tính cho Hi Nguyệt một chút, nàng ấy gả cho ta thì chính là thê tử của ta, ta đương nhiên sẽ quan tâm mến yêu nàng ấy, khiến nàng ấy vui vẻ hạnh phúc cả đời." Hắn nói xong liền quay đầu lại, đưa lưng về phía Phó Du Nhiên phất phất tay, "Buổi trưa ba ngày sau ta sẽ ở đây chờ đáp án của cô."

Nhìn theo bóng dáng Tề Thụy Nam biến mất không thấy gì nữa, Phó Du Nhiên đầy bụng tâm sự ra khỏi Ngự Hoa Viên, Tiểu An Tử đang đợi ở bên ngoài trông thấy Phó Du Nhiên vội vàng tiến lên, Phó Du Nhiên tâm tình không tốt khoát tay nói: "Cái này ngươi đưa đến cungTử Hòe đi, nói ta không thoải mái, ngày khác lại đến thỉnh an."

Tiểu An Tử vội nói: "Điện hạ khó chịu chỗ nào ạ?"

"Không có việc gì." Phó Du Nhiên thờ ơ nói: "Đi đi. Ta trở về nghỉ một lát là tốt, đưa đồ xong thì ngươi sai người xuất cung truyền lời nói Lâm cô nương đến Đông cung một chuyến."

Tiểu An Tử vâng dạ liên tục, sau khi Phó Du Nhiên trở lại bên trong tẩm cung liền ngồi trước cửa sổ ngẩn người, khối tử tinh kia là cha đưa cho nàng, nó còn có ý nghĩa là một vật kỷ niệm, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng cất giấu một giá trị không nhỏ, nhưng nếu như Lâm Hi Nguyệt muốn thì nàng sẽ không do dự. Nhưng dùng cái này để trao đổi hạnh phúc cả đời Lâm Hi Nguyệt? Thấy thế nào đều có vấn đề, huống chi Tề Thụy Nam thật sẽ giống như những gì hắn nói sao? Sau khi cưới Lâm Hi Nguyệt sẽ chuyên tâm đối với nàng ấy, làm cho nàng ấy hạnh phúc sao?

"Này!"

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói dọa Phó Du Nhiên giật mình, Lâm Hi Nguyệt cười cười ngồi xuống bàn, "Đang nghĩ gì thế?"

Kéo Lâm Hi Nguyệt ngồi xuống, Phó Du Nhiên nghiêm mặt nói: "Nếu như Hoài vương muốn thành thân với mi...mi có vui vẻ không?"

Gương mặt Lâm Hi Nguyệt lập tức sung huyết đỏ bừng, "Mi...mi nói nhăng cuội gì đó, chúng ta cũng không có xảy ra chuyện gì, hắn, hắn sao phải lấy ta."

Có mùi vị mờ ám! Phó Du Nhiên chợt đứng lên nhìn chằm chằm Lâm Hi Nguyệt quát: "Mi. . . . . . Rốt cuộc mi và hắn là thế nào? Có phải thất thân rồi không?"

Lâm Hi Nguyệt vội vàng chạy ra đóng chặt cửa điện lại rồi nghiêm mặt nói: "Mi nhỏ tiếng chút, nói bậy bạ không à, làm gì có chuyện gì."

"Không có sao mi bày ra bộ dáng này hả?" Phó Du Nhiên nhìn hai gò má đã đỏ ửng của Lâm Hi Nguyệt, than thở một tiếng rồi ngồi xuống, "Xong rồi xong rồi, để cho hắn được như ý rồi."

Lâm Hi Nguyệt không nói hai lời vỗ lên cái ót của Phó Du Nhiên, trợn trắng mắt nói: "Ban ngày ban mặt còn nói mớ à, mi cho là ta sẽ ngu ngốc giống như mi sao?"

Phó Du Nhiên chớp chớp mắt, "Vậy rốt cuộc là như thế nào?"

Lâm Hi Nguyệt nhăn nhó ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Đêm hôm đó không phải đi ngắm sao sao? Lúc đó. . . . . . Có hôn một cái."

Phó Du Nhiên nổi trận lôi đình, khó trách Tề Thụy Nam lại không hề sợ hãi như vậy! Nàng xốc Lâm Hi Nguyệt quăng mạnh lên giường, không nói hai lời nhào tới vạt áo Lâm Hi Nguyệt.

Lâm Hi Nguyệt sợ hết hồn la oai oái: "Làm gì vậy?"

"Cởi quần áo! Kiểm tra!"

"Mi điên rồi à?"

Phó Du Nhiên ra vẻ từng trải nói: "Không cần cởi hết, chỉ cần trễ cổ áo xuống một chút thôi, ta chỉ muốn nhìn cổ và bả vai của mi."

Trên mặt Lâm Hi Nguyệt lại leo lên một chút sắc hồng, nắm chặt cổ áo lớn tiếng nói: "Ta nói không có tức là không có, chỉ hôn một cái thôi, mi cho rằng Tề Thụy Nam là Tề Diệc Bắc sao? Hắn không có háo sắc như vậy."

"Mi biết rõ nhỉ!" Phó Du Nhiên thở phì phò ngồi trở lại, "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, đừng nhìn cái vẻ đẹp đẽ của hắn mà bị lừa, nói không chừng bên trong lòng của hắn đều là đen tối."

Lâm Hi Nguyệt nhíu mày ngồi vào bên cạnh bàn nói: "Mi làm sao vậy? Có phải là hắn và lão Tề xảy ra xung đột gì không?"

Phó Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Hi Nguyệt hồi lâu rồi thở dài thật mạnh, lắc lắc đầu nói: "Không có, vẫn là câu nói kia, nếu như hắn muốn cưới mi thì mi có vui vẻ không?"

Lâm Hi Nguyệt có một nháy mắt mất hồn nhưng rất nhanh cười nói: "Vậy phải xem vì sao hắn muốn cưới ta, nếu như hắn thật lòng với ta, ta đương nhiên vui vẻ."

"Nếu như hắn có mục đích thì sao?"

"Mục đích gì?"

Phó Du Nhiên chột dạ cười gượng hai tiếng, "Thuận miệng thôi, chỉ là ta cảm thấy mi đừng nên hãm vào quá sâu, Tề Thụy Nam tuyệt đối không đơn giản giống chúng ta nhìn thấy như vậy đâu."

Lâm Hi Nguyệt cười có chút cô đơn, "Nhưng đã là con người thì chắc chắn sẽ có khuyết điểm có ưu điểm, nếu như mi thật lòng đợi một người, sẽ phải lưu tâm đến ưu điểm của hắn, giúp đỡ hắn trừ bỏ những khuyết điểm."

"Hi Nguyệt." Phó Du Nhiên nắm tay của Hi Nguyệt, "Mi cảm thấy hắn. . . . . . Thích mi sao?"

Lâm Hi Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi khẽ cười nói: "Người kia, nhìn thì có vẻ như gần gũi nhưng thật ra thì tính tình đạm bạc cực kì, trong lòng cự tuyệt người bên cạnh thân cận, nhưng mà chuyện hắn đã đáp ứng ta thì ngược lại chưa từng nuốt lời."

"Mi thật rất thích hắn sao?"

Lâm Hi Nguyệt cười cười, "Mi làm sao vậy? Cứ hỏi vấn đề này mãi."

Phó Du Nhiên lắc đầu, "Không có, chỉ xem mi có đột nhiên thay đổi chủ ý muốn ở lại kinh thành hay không thôi."

"Giữa chúng ta sẽ không có kết quả, ta cần gì phải lãng phí thời gian." Nói xong những lời này, Lâm Hi Nguyệt trầm mặc hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói: "Nghe nói mi đã chuẩn bị không ít đồ cưới cho ta, giờ cho ta xem trước được không?"

"Nóng lòng gì chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ là của mi." Tâm tình Phó Du Nhiên đột nhiên trở nên bình tĩnh rất nhiều, "Bất kể như thế nào, ta đều hi vọng mi có được hạnh phúc."

Lâm Hi Nguyệt cười cười, đột nhiên khẽ cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Phó Du Nhiên, nhỏ giọng nói: "Du Nhiên, ta rất hâm mộ mi đấy, lão Tề là một nam nhân tốt, mi nhất định phải nắm chặt lấy hắn đấy."

Phó Du Nhiên khẽ gật đầu kiên định nói: "Mi không phải cần phải hâm mộ ta, mi về sau sẽ hạnh phúc hơn."

Lâm Hi Nguyệt "Ừ" một tiếng, hai người cứ như vậy ôm nhau, qua thật lâu, Lâm Hi Nguyệt mới buông tay ra, cười đùa nói: "Đồ cưới sớm đưa ta chuyên chở ra ngoài nha, chờ trải qua sinh nhật của hắn thì ta sẽ rời đi, lúc đó mi cũng không cần phải đi đưa tiễn ta, gả cho người ta rồi cũng trở nên sướt mướt hơn, khiến ta nổi cả da gà." Dứt lời lại thở dài, "Hy vọng có thể nhanh chóng trở về hầu hạ Lâm đại trại chủ, sau này muốn gặp hắn chắc chắn sẽ rất khó khăn, xa thế kia. . . . . ."

"Hi Nguyệt. . . . . ."

Lâm Hi Nguyệt cười nói: "Làm gì mà giống như oán phụ vậy? Cẩn thận khiến lão Tề nhìn thấy lại quăng mi đi ôm tiểu thiếp khác đấy. Yên tâm đi, ta sẽ mau sớm mang chồng cùng đi bái phỏng Thái tử phi điện hạ."

Phó Du Nhiên cười cười, "Mi đừng an bài mọi việc sớm như vậy, việc đời khó đoán, nói không chừng đến lúc đó mi cũng không đi đấy."

Thấy ánh mắt thăm hỏi của Lâm Hi Nguyệt quăng tới, Phó Du Nhiên cười khanh khách nói: "Đi thôi đi thôi, đồ cưới hai ngày nữa sẽ được chuyển đến, đảm bảo mi sẽ hài lòng."

Trong mắt Lâm Hi Nguyệt đã thấy lệ quang lóe lên, nàng quay đầu lại đi thật nhanh ra cửa, trong miệng vừa mắng: "Thật là một đứa bạn không có nghĩa khí, nhanh như vậy liền đuổi ta đi, cô nãi nãi ta cũng không phụng bội nữa, lần sau trở lại, ta muốn nhìn thấy tiểu cháu ngoại, hai người cố gắng lên."

Nhìn theo bóng lưng Lâm Hi Nguyệt đi ra cửa, Phó Du Nhiên thở dài thật sâu, cuối cùng cười lẩm bẩm: "Có mấy ngày, đi đâu lấy ra cháu ngoại cho mi bồng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.