Mai Hoa Quái Kiệt

Chương 37: Bi hỉ lẫn lộn




"Cái gì? Hôn lễ vẫn tiếp tục cử hành sao?"

Tề Diệc Bắc vừa nhàn nhã rót cho mình một ly trà vừa nói: "Đúng vậy."

"Tại sao?" Phó Du Nhiên đoạt lấy ly trà trong tay hắn, "Hắn thành thân vậy Huyền Sắc phải làm thế nào? Tề Vũ Tây không phải đã nhớ lại chuyện lúc trước rồi sao, chẳng lẽ hắn muốn thảm kịch xảy ra lần nữa ư?"

Tề Diệc Bắc thở dài, "Chuyện giữa bọn họ ta không rõ ràng lắm, nhưng hôn sự của Tam ca đã chiêu cáo toàn thiên hạ nên không thể hủy bỏ được.

"Thật là! Đang êm đẹp tự nhiên nổi điên muốn thành thân làm chi!" Phó Du Nhiên tức giận nói: "Hắn thành thân vậy ta chẳng phải bị hồn người bám vào một cách vô ích sao? Thật không đáng!"

Nói đến chuyện nhập hồn vào thân, trong lòng Tề Diệc Bắc vẫn còn sợ hãi, hắn đứng dậy ôm Phó Du Nhiên, vùi mặt vào cổ của nàng hít một hơi thật sâu, thì thầm nói: "Cũng may Diệp Ly không có ác ý, nếu không chúng ta đã thật sự không còn gặp được nhau nữa."

Nhớ tới chuyện ngày đó, đôi mắt Phó Du Nhiên cũng đỏ lên, "Chàng nói như vậy chính là cố ý cảm động chết ta đúng không?" Rồi sau đó lại cười nói: "Vì sao chàng lại chịu làm như vậy vì ta?"

Tề Diệc Bắc nhìn khuôn mặt thanh tú lộ ra chút giảo hoạt trước mắt, hắn đưa tay vén vài sợi tóc rũ xuống ra sau tai nàng rồi xấu xa cười một tiếng, "Vì nàng á? Ta chỉ sợ nàng hại người ta thôi. Trong thân thể của nàng chảy dòng máu sơn tặc, như vậy có phải trong tương lại Diệp Ly sẽ biến thành giống như nàng hay không?"

Phó Du Nhiên không nghe được lời ngon tiếng ngọt như trong tưởng tượng thì trừng mắt, "Chàng nói cái gì?"

Tề Diệc Bắc cố làm ra vẻ đứng đắn nói: "Lúc quan sát ảo cảnh ta thấy Diệp Ly cũng là dòng dõi thư hương, một đại gia khuê tú tốt đẹp lại bị biến thành một sơn tặc cướp của. Chẳng phải sẽ thật đáng tiếc sao?"

Đôi mắt của Phó Du Nhiên nheo lại, nàng đưa tay lên, hai ngón tay ở trên cánh tay Tề Diệc Bắc dùng sức bóp một cái, "Thì ra là thế!"

Tề Diệc Bắc bị đau oa lên một tiếng nhưng trong miệng cũng không chịu thua, "Chính là thế, vậy mà có người còn thút tha thút thít, còn chảy cả nước mũi. . . . . ."

"Chàng nhìn cũng kỹ nhỉ!" Phó Du Nhiên cong lên hai ngón tay, làm bộ muốn chen vào đôi mắt Tề Diệc Bắc lại bị hắn d.đ.l.q.đ một phát bắt được, "Có sức lực như vậy chắc thân thể đã tĩnh dưỡng tốt lắm rồi nhỉ?"

"Hả?"

"Đừng có giả ngốc nữa." Tề Diệc Bắc chẳng buồn để ý Phó Du Nhiên đang giả ngu liền ôm ngang người nàng lên, "Nàng còn muốn ta phải nhẫn nhịn tới khi nào?"

Gương mặt của Phó Du Nhiên sung huyết đỏ bừng. Nàng nắm chặt vạt áo Tề Diệc Bắc mà không biết nói cái gì cho phải, cho đến lúc tấm lưng kề sát trên giường mới nắm cả cổ của hắn gắt giọng: "Bây giờ còn là ban ngày đấy."

Trên mặt Tề Diệc Bắc hiện lên vẻ thất vọng, "Không muốn? Vậy ta đi thôi." Nói xong làm bộ đứng dậy muốn đi thật.

Phó Du Nhiên kéo hắn lại, "Muốn đi? Đã lên giường cô nãi nãi ta thì không có dễ xuống như vậy đâu!"

"Nàng. . . . . . Làm cái gì? Này! Y phục của ta. Đứng có xé hỏng. . . . . ."

Màn trướng thơm mát bị khuôn mặt tươi cười xấu xa của Phó Du Nhiên kéo rơi xuống, mấy bộ y phục lần lượt bị ném ra ngoài trướng, trong nội thất rất nhanh truyền tới tiếng nỉ non ái muội hòa cùng tiếng thở trầm thấp, Vinh Thăng và Tiểu An Tử đang đứng hầu ở bên ngoài vội vàng thối lui ra khỏi cửa rồi khép chặt cửa phòng, lại đi chuẩn bị vật dụng tắm rửa để hai vị chủ tử vận động xong sẽ tắm ngâm một chút, thư giản giải lao một chút, quả đúng là tri kỷ.

Mặt trời treo cao tới đỉnh đầu lại dần dần hạ về phía Tây, hai chân Phó Du Nhiên vô lực khoác lên trên khuỷu tay tràn đầy mồ hôi của Tề Diệc Bắc, eo mông chỗ nào cũng vừa ê ẩm vừa tê tại giống như bị bẻ gãy vậy. Mà nam nhân ở trên người nàng vẫn còn ra vào không biết mệt mỏi, Phó Du Nhiên d.đ.l.q.đ miễn cưỡng uốn éo người, không muốn thuận theo nữa liền lên tiếng kháng nghị, "Đừng. . . . . ."

Tề Diệc Bắc vẫn không ngừng cử động thân dưới, tay thì kìm giữ hai chân đã hơi co giật của Phó Du Nhiên, nhỏ giọng nói: "Ngoan, một hồi nữa sẽ tốt."

Mồ hôi làm tóc mai hắn bị ướt lại khẽ quăn xoắn dính vào bên má. Phó Du Nhiên nửa mở hai mắt, trên mặt nhuộm một tầng đỏ ửng. Đôi môi khẽ nhếch khiến tiếng rên không ngừng bật ra, không chỉ là vì say tâm trong cuộc chiến này mà còn là kháng nghị Tề Diệc Bắc quá mức mạnh mẽ.

Mồ hôi của hai người hòa quyện vào nhau, Tề Diệc Bắc vẫn không quên khẽ hôn lên đôi môi dụ người, dưới thân tiến công lại càng mãnh liệt hơn, lúc thân thể Phó Du Nhiên run rẩy lần nữa nộp khí giới đầu hàng thì lại kinh sợ phát hiện Tề Diệc Bắc vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nàng khóc không ra tiếng: "Chàng gạt người, mau đi ra. . . . . ."

"Tiểu Nhiên Nhi ngoan, một lần cuối cùng. . . . . ."

Sự thật chứng minh, lời nam nhân nói là không thể tin được.

Sau đó, từ căn cứ xác thực của người dự thính là Tiểu An Tử thì đây chính là một hồi chiến công thành, đánh lâu dài, nhẫn nại chiến đấu! Là khảo nghiệm năng lực tác chiến giữa song phương. Tuy rằng ngày hôm sau Thái tử phi điện hạ sức cùng lực kiệt nhưng tinh thần có thể khen ngợi, nằm ở trong chăn vẫn còn hùng hùng hổ hổ hô to khẩu hiệu ‘tăng cường rèn luyện thân thể, lúc nào cũng phải chuẩn bị chiến tranh, không thể ở trong thế yếu mà phải đoạt lại quyền chủ động, cuối cùng sẽ có một ngày đánh tan được sự mạnh mẽ của Thái tử điện hạ, đạt được thắng lợi toàn diện!’

"Thái tử phi điện hạ," Phó Du Nhiên đang âm thầm hạ quyết tâm thì bị Tiểu An Tử cắt ngang, "Có Tiết Lương đệ, Yến Lương đệ tới thỉnh an Điện hạ ạ."

Phó Du Nhiên cúi đầu xem xét thân thể của mình rồi lại nhìn Tiểu An Tử, "Ngươi xem bộ dáng ta bây giờ thích hợp gặp các nàng sao?"

Không chỉ có một ngày không có rời giường, đầu còn chưa chải, mặt chưa rửa, hình tượng xác thực rất kém, nhưng gần đây Tiểu An Tử cũng cơ trí không ít, vội vàng nói: "Vậy thì không gặp ạ?"

"Giờ không gặp." Phó Du Nhiên khoát tay áo, "Ra nói. . . . . . Ta bị trật eo, đang ngủ rồi, hôm khác sẽ đi tìm các nàng."

Tiểu An Tử dạ một tiếng rồi lui xuống, Phó Du Nhiên chống người đứng dậy, muốn phồng má lên nhưng hình như hơi khó khăn.

Tiết Huyên Ninh và Yến Bội Nhược, hai người này mà không lên sàn thì có lẽ Phó Du Nhiên sẽ quên mất họ, nhưng trên thực tế bọn họ không chỉ là tiểu thiếp của Tề Diệc Bắc mà còn là hòn ngọc quý trên tay của trọng thần trong triều, vào cung đã hơn bốn tháng nhưng Thái tử không hề chạm vào họ, thậm chí còn không thèm để ý tới, các nàng tuổi còn trẻ mà lại bị loại đối xử như vậy, Phó Du Nhiên cũng rất muốn đồng tình với các nàng nhưng nàng không làm được.

Đã là con người thì vĩnh viễn có lòng tham, được một liền muốn hai, mà Phó Du Nhiên lại là một sơn tặc thì lại càng không có ngoại lệ.

Tình cảm giữa Liên Hoa và Tử Mạc thật khiến nàng hâm mộ, thời gian đã qua cả ngàn năm nhưng Huyền Sắc vẫn không từ bỏ, vẫn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh người thương. Tuy rằng kiếp này cái tên Tử Mạc kia có chút như cái P, giống như nổi điên la hét muốn đón dâu nhưng vẫn không thể ngăn cản Phó Du Nhiên hâm mộ phần tình cảm này.

Cho nên Tề Diệc Bắc nói như vậy khiến nàng rất cảm động, mà sau khi nàng cảm động thì theo quy luật lòng tham của nàng cũng lặng lẽ khởi động tăng lên.

Nàng muốn độc chiếm Tề Diệc Bắc, một đời một kiếp.

Không, phải gieo họa cho hắn đời đời kiếp kiếp có lẽ sẽ càng tốt hơn.

Vì vậy chuyện này liền bị quyết định.

Chuyện gì? Ừm. . . . . . Chính là nàng muốn độc chiếm Tề Diệc Bắc, chuyện quyết tâm "Thanh lý môn hộ".

Ừ, còn phải lập tức tìm Lâm Hi Nguyệt vào cung thương thảo tính khả thi của chuyện này.

"Tiểu An Tử!" Phó Du Nhiên lớn tiếng gọi, "Đến Mặc phủ tìm Lâm cô nương vào cung!"

Thái tử phi có lệnh thì Tiểu An Tử nào dám trì hoãn, thiếu điều muốn chắp cánh bay ra khỏi cung, nhưng cho dù như thế thì Lâm Hi Nguyệt vẫn mè nheo đến tận lúc mặt trời lặn mới vào cung.

Vừa mới thấy Phó Du Nhiên, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Phó Du Nhiên nghiêm mặt nói: "Cuộc sống của mi nay thật thoải mái nha, ngày ngày đi dạo phố, rồi thổ lộ tình cảm nên không thèm quan tâm ta nữa chứ gì, lại trễ như thế mới chịu đến."

Lâm Hi Nguyệt hừ một tiếng, "Đương nhiên là có chuyện mới trì hoãn, có chuyện mau nói có rắm mau thả, buổi tối lão nương còn muốn đi ngắm sao đấy."

Ngắm sao? Cùng với ai không cần nói cũng biết, Phó Du Nhiên chế giễu: "Đổi nghề coi bói rồi hả?"

Lâm Hi Nguyệt "Hừ" một tiếng, "Mi không biết sao? Tối hôm nay có hiện tượng mưa sao băng trăm năm khó gặp đấy, trong thành cũng có rất nhiều người chạy tới ngoại ô để ngắm."

"Sao băng?" Phó Du Nhiên hưng phấn nên quên béng mất dự tính ban đầu của mình, "Giờ nào"

"Khoảng chừng giờ tý đó."

Nàng hào hứng nhẩm tính thời gian, thấy xấp xỉ còn có ba canh giờ liền hăng hái phân phó Tiểu An Tử chuẩn bị tốt một lò than để buổi tối đi ngắm sao thì sử dụng.

Lâm Hi Nguyệt im lặng nhìn Phó Du Nhiên thu xếp một hồi mới tức giận nói: "Rốt cục mi tới tìm ta làm cái gì?"

Lúc này Phó Du Nhiên mới nhớ lại chính sự liền đem chuyện Diệp Ly nương nhờ thân thể nàng nói ra, lại kể lại chuyện tình rối rắm của Huyền Sắc và Tề Vũ Tây một cách sinh động như thật, Lâm Hi Nguyệt nghe được sửng sốt một chút sau đó liền nhiệt liệt vỗ tay, "Hay! Kịch bản này thật quá hay, chúng ta hãy đi cảm ơn người chế tác đi!"

Phó Du Nhiên đánh vào đầu Lâm Hi Nguyệt một cái, Lâm Hi Nguyệt nhìn ánh mắt nghiêm túc của Du Nhiên, toét miệng nói: "Mi nói. . . . . . Đó không phải là sự thật chứ?"

"Mi nói xem?"

Sắc mặt Lâm Hi Nguyệt chợt biến, "Mi không có việc gì chứ?"

Phó Du Nhiên đứng dậy, uy vũ sinh phong múa một bộ "Phục Hổ La Hán Quyền", Lâm Hi Nguyệt thấy vậy mới gật đầu, xem ra là không có việc gì.

"Nói như vậy. . . . . . Kiếp trước Quốc sư và Ung vương. . . . . . Cái kia?"

"Đại khái chính là như vậy."

"Ung vương có nhớ lại chuyện của kiếp trước không?"

Phó Du Nhiên gật đầu, Lâm Hi Nguyệt lập tức vỗ bàn, "Thật khó tưởng tượng! Nhưng như vậy thì vì cái gì còn phải cưới Khuynh Thành làm vợ?"

"Ừm. . . . . Có lẽ là. . . . . . Không muốn đối mặt với quá khứ của mình chăng?"

"Đúng là khốn kiếp!"

Phó Du Nhiên khó hiểu nhìn Lâm Hi Nguyệt, "Cũng không phải là vứt bỏ mi...mi tức giận cái gì?"

Lâm Hi Nguyệt thở phì phò nói: "Cho tới nay, trừ Tề Thụy Nam ra thì thần tượng thứ hai của ta chính là Quốc sư đại nhân, trong cảm nhận của ta hắn giống như một thiên tiên. Không ngờ hắn còn trải qua một chuyện tình lâm li bi đát như vậy, cái tên Tề Vũ Tây chết tiệt kia, Huyết Chú cũng đã giải trừ rồi thì nên nên đi theo Quốc sư đại nhân tiêu dao sinh thế mới đúng, thế nhưng hắn lại muốn bi kịch tái diễn một lần nữa!" Nói xong nàng chợt bụm miệng, trong miệng bi ai quát lên: "Chợt nghe Kinh Thiên một tiếng sấm, cuộc đời này Quốc sư là vì ai, cái tên Tề Vũ Tây chết tiệt kia, vì hắn mà xé ruột xé gan cả ngàn năm a a. . . . ."

Giọng hát uyển chuyển, tiếng hát du dương. Phó Du Nhiên liên tiếp vỗ tay, cuối cùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tình huống bây giờ đến tột cùng như thế nào ta cũng không rõ nữa, có điều ta có thể khẳng định ngoại trừ cá nhân Tề Vũ Tây nguyện ý, thì Hoàng Đế tứ hôn cũng là một vấn đề đấy, hiện tại muốn dừng lại cũng không được nữa. Nếu hôn sự này một khi thất bại thì sợ là Cố Khuynh Thành cũng không thể không gả cho Đông Phương Cẩn được nữa."

"Đúng là hồng nhan họa thủy!" Lâm Hi Nguyệt vẫn đang chìm đắm trong bi phẫn không thể tự thoát ra được, "Còn nói nàng ta thích sư huynh của mình, chỉ là vớ vẩn! Hôm nay sư huynh của nàng ta rời kinh mà nàng ta đều không lộ mặt. Không hề đi tiễn chân."

Phó Du Nhiên ngạc nhiên nói: "Sao mi biết? Sao mi lại biết được Mộc Thanh Y?"

Lâm Hi Nguyệt bĩu môi, "Ta không biết hắn, chỉ biết tiểu sư muội của hắn, hôm nay Tử Yên và Sư huynh của nàng ta cùng nhau rời đi, ta theo Tề Thụy Nam đi tiễn chân nàng ta, cũng bởi vì như thế nên mới vào cung trễ."

Phó Du Nhiên có chút kinh ngạc."Mi và nàng ta có quan hệ tốt vậy sao?"

"Cái nha đầu kia thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là tính tình quá thẳng thắn và ngoan độc một chút thôi."

"Nàng ta không muốn làm Hoài Vương phi nữa hả?"

Lâm Hi Nguyệt hả hê cười một tiếng, "Có ta ở đây thì nàng ta có phần thắng sao?"

Phó Du Nhiên muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại, nụ cười trên mặt dần dần ảm đạm xuống. Đợi đến cuối năm, Lâm hi Nguyệt cũng sẽ rời đi.

Lâm Hi Nguyệt cười vỗ vỗ nàng: "Làm gì thế? Giả bộ u buồn? Đồ cưới cho ta đã chuẩn bị xong chưa? Đến lúc ta đi phải có để ta mang theo đó."

Phó Du Nhiên miễn cưỡng cong cong đôi môi, "Yên tâm. Bảo đảm sẽ đưa cho mi một món lễ lớn."

Lâm Hi Nguyệt nhìn sắc trời một chút rồi nói: "Mi kêu ta tới không chỉ muốn nói mỗi chuyện này chứ? Dù sao thấy nó cũng không có quan hệ lớn với mi."

Phó Du Nhiên đã thay đổi chủ ý, nàng không thể tước đoạt thời gian có hạn của Lâm Hi Nguyệt, chuyện thanh lý môn hộ đành phải tự mình suy nghĩ biện pháp thôi.

"Còn có thể có chuyện gì? Chuyện ta bị nhập vào thân còn không nghiêm trọng sao? Gọi mi tới để nghe ca chuyện mới mẻ thôi."

Lâm Hi Nguyệt gật đầu, "Đúng là đủ mới mẻ, nhưng mà mi làm trì hoãn thời gian quý báu của ta rồi đó nha."

"Được rồi." Phó Du Nhiên đẩy Lâm Hi Nguyệt ra cửa, "Mau biến đi, mất công chút nữa cửa cung đóng thì mi lại trách ta làm hỏng chuyện tốt của mi."

Tuy rằng Lâm Hi Nguyệt mơ hồ cảm thấy Phó Du Nhiên tìm nàng cũng không phải vì chuyện này nhưng cũng lười hỏi, đợi thời điểm nàng ấy muốn nói thì sẽ nói.

Lại qua một lúc nữa cũng đã gần đến giờ tý, Tề Diệc Bắc vẫn chưa trở lại, mà giờ này thì cửa cung đã sớm đóng, hắn có thể đi đâu? Chẳng lẽ lại đi tìm Cố Khuynh Thành?

Không phải, trải qua mấy ngày nay Phó Du Nhiên gần như có thể khẳng định giữa Tề Diệc Bắc và Cố Khuynh Thành cũng không tồn tại ẩn tình đen tối gì đó, như vậy, chẳng lẽ là bởi vì hôm nay Mộc Thanh Y rời kinh, Tề Diệc Bắc sợ Cố Khuynh Thành khổ sở nên mới chạy tới an ủi sao? Suy nghĩ kỹ một chút thì chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Vậy. . . . . . Nàng cũng đến an ủi Cố Khuynh Thành.

Tuyệt đối không phải là nàng không yên lòng, sợ bọn họ châm lại lửa tình mà là. . . . . Ừm, chỉ là quan tâm tiểu cô tử thôi, đúng là một hiền tẩu nhỉ!

Cửa cung đã đóng sao? Không làm khó được Phó Du Nhiên đâu, nàng có một khối kim bài hộ thân vạn thử vạn linh của Hoàng hậu đây này.

Nhưng. . . . . . Không ngờ kim bài của Hoàng hậu lại xài năng lượng mặt trời nên khi trời tối liền mất tác dụng . . . . . .(Nguyên bản của tác giả nhá, Phương không phịa đâu, chết cười đi được á!)

"Thái tử phi điện hạ, trong cung có quy củ rằng sau khi cửa cung đóng, trừ lệnh bài của Hoàng thượng thì bất luận kẻ nào trong hậu cung cũng không được ra khỏi cung." Thị vệ kính cẩn lễ phép đem kim bài trả lại cho Phó Du Nhiên.

"Vậy sao? Còn có cái quy củ này à? Sao ta không biết?" Phó Du Nhiên chống nạnh, "Huống chi ta được tính là người trong hậu cung sao?", cung Thái tử là phạm vi hậu cung à? ‘Hậu cung’ là chuyên chức danh thuộc sở hữu của của Hoàng thượng, ngươi thật là đáng chết dám đem Đông cung so sánh với hậu cung, ngươi có ý đồ gì?"

Cái này. . . . . . . Hình như có thể xử vào tội "Đại nghịch bất đạo" không?

Thị vệ kia vội vàng quỳ xuống, "Tiểu nhân lỡ lời."

"Biết là tốt rồi." Phó Du Nhiên cười nói: "Ta không sợ nói cho ngươi biết, hoàn toàn chính xác là không phải mẫu hậu để cho ta xuất cung mà là tự ta đột nhiên có cái ý niệm này."

Thị vệ kia sợ hết hồn, "Điện hạ, cho dù là như thế cũng kính xin Điện hạ sáng sớm ngày mai hẵng xuất cung ạ."

"Thật là!" Phó Du Nhiên cau mày nói: "Nhược điểm của ngươi bây giờ đang ở trên tay ta, còn không biết nên làm gì sao?"

Thị vệ lại quỳ xuống, "Điện hạ, ngài bỏ qua cho tiểu nhân đi, tiểu nhân mới vừa làm đến chức vị thủ lĩnh thị vệ nên không thể phạm một chút lỗi lầm nào được ạ."

"Ngươi không phải cần sợ, ta phải xuất cung đi tìm Thái tử điện hạ, đại khái là sau nửa đêm, sau khi chúng ta ngắm sao xong sẽ quay về."

Thị vệ sững sờ liếc nhìn chung quanh một chút, những thị vệ còn lại cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, "Điện hạ," hắn vừa chắp tay vừa nói, "Thái tử điện hạ đã sớm hồi cung, Điện hạ muốn đi đâu tìm kiếm?"

Phó Du Nhiên mở trừng hai mắt, không tin nói: "Chuyện khi nào?"

Thị vệ kia sai người cầm lấy sổ ghi chép ra vào cung, "Điện hạ mời người xem, hậu cung. . . . . . Và người trong Đông cung ra vào hoàng cung, phần lớn là đi qua cửa này ạ."

Phó Du Nhiên cầm quyển sổ lại gần cây đuốc một chút, một cái chớp mắt liền liếc tới phần ghi chép Tề Diệc Bắc hồi cung, vậy là thời điểm Lâm Hi Nguyệt rời khỏi thì hắn cũng đã hồi cung, nhưng lại chưa trở lại tẩm cung, sao lại chậm chạp như vậy, rất không có khả năng hắn ở chỗ của Chiêu Thái đế hoặc Hoàng hậu, như vậy đáp án liền rõ rành rành, Tề Diệc Bắc ở Đông cung, đi tới chỗ ở của tiểu thiếp rồi.

Phó Du Nhiên trả lại sổ ghi chép cho thị vệ, trong lòng dâng lên một sự tức giận, Tiểu An Tử đáng chết dám thông tin chậm trễ, thật là đáng chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.