Mai Hoa Quái Kiệt

Chương 13: Người chết sống lại




Editor: Búnn.

Bùi Nguyên Tu nhìn lại tờ giấy này một lần, sau đó châm lửa đốt sạch.

Khóe môi cong lên, thầm nghĩ trong làm: Muốn tham là được, chỉ sợ ngươi không tham mới không thể nắm trong tay.

Ngay sau đó gọi Bùi Đại đến: "Thủ lĩnh Ba Sơn muốn lương thực, muốn mỹ nhân, cho hắn bạc, bảo hắn tự đi mua."

Bùi Đại sắp lui ra thì lại nghe Bùi Nguyên Tu dặn dò: "Làm việc nhớ bí mật, đừng để người khác nắm đằng chuôi!" Im lặng một lát, lại nói: "Để bọn họ an phận, đừng sinh sự, nếu không hủy bỏ toàn bộ giao dịch!"

"Tiểu nhân nhất định chú ý, gia yên tâm!"

"Ừ!" Nghe vậy, Bùi Nguyên Tu vẫy vẫy tay để Bùi Đại lui ra ngoài.

Ba Sơn này là thủ lĩnh của một chi Man Tộc ở biên cảnh Bắc Cương.

Phía bắc Bắc Cương từng có một Đạt Đán quốc, chỉ là một trăm năm trước đã bị Phiên Vương bắc cương đời trước tiêu diệt rồi. Sau khi quốc gia bị tiêu diệt lại biến thành nhiều bộ tộc, mà Ba Sơn là một chi trong số đó.

Tổ tông Phiên Vương Bắc Cương tại đây kinh doanh bốn đời, không lo bên ngoài, bên trong lại yên ổn nên mới nổi tâm làm phản, muốn cắt cứ một phương tự thành một quốc gia, không tiếp tục dưới trướng người khác nữa. Nổi lên hồi lâu, đợi đến lúc thế tử Phiên vương đang làm con tin trong kinh thành lặng lẽ lẩn trốn quay trở lại Bắc Cương mới nâng cờ tự lập một quốc gia.

Như vậy mới có Bùi Nguyên Tu bình định ở cả hai đời, kiếp trước mới trở thành Tĩnh Bắc Phiên Vương.

Cho nên kiếp này, Bùi Nguyên Tu vẫn coi Bắc Cương là vật trong tay hắn. Kiếp này hắn vẫn muốn làm L.B.Q.U.Đ.N Tĩnh Bắc Phiên Vương.

Lúc trước khởi binh chinh Bắc, trong lòng Bùi Nguyên Tu liền có chuẩn bị kỹ lưỡng. Kiếp trước trong đầu hắn chỉ tập trung dồn sức đánh phá Bắc Cương, sau khi trọng sinh so sánh nhiều sự kiện cũng cảm thấy rõ ràng hơn rất nhiều. Bắc Cương dám phản vì không có điều cần phải lo lắng bên ngoài, Man Tộc ở bên kia quá mức nhu thuận, chỉ biết một chút mánh khóe nhỏ. L.B.Q.U.Đ.N Nếu như vậy, hắn liền tạo chút lo lắng xuất hiện từ bên ngoài cho họ.

Man Tộc là dân du mục, tuyệt đối không làm ruộng, cho nên thứ thiếu nhất chính là lương thực.

Lúc sắp vào đông, Bùi Nguyên Tu cho thân tín qua chỗ Phản quân, bí mật qua biên giới thì du thuyết. Hứa hẹn chỉ cần hợp tác, nghe hắn ra lệnh, lương thực vải vóc sẽ không thiếu.

Cuối cùng, Bùi Nguyên Tu đã bắt chẹt được hai bộ tộc. Một trong số đó là Ba Son, còn lại là Đức Lãng.

Ngươi dân của Man Tộc ở hướng Bắc tương đối bưu hãn, thích nhất là tập kích quấy rồi.

Muỗi bị người ghét vì nó không ngừng vo ve bên tai, rồi thỉnh thoảng sẽ bay xuống chích ngươi một miếng. Mặc dù không đau nhưng cũng loạn tâm.

Bùi Nguyên Tu lợi dụng Man Tộc cũng vì lý do này.

Có câu là: [Tâm tĩnh nhi trí sinh, tâm loạn nhi ngu khởi] (Đại khái là tâm yên tĩnh thì sinh trí thông minh, tâm không yên tĩnh thì ngu đi.)

Người dụng binh kỵ nhất chính là sai lầm rồi bị địch nhân nắm mũi dắt đi.

Phản quân và Bùi Nguyên Tu giao phong chính diện, phía sau lưng còn phải đề phòng Man Tộc tập kích cướp lương thực, L.B.Q.U.Đ.N có thể nói bốn bề đều là địch, khổ không sao tả hết.

Bình ổn chiến loạn, Bùi Nguyên Tu dẫn đại quân hoàn triều, vẫn nắm hai bộ tộc này trong tay. Đây là hai cái đinh hắn đặt ở Bắc Cương.

Bùi Nguyên Tu nâng môi mỏng. Chỉ cần không phải hắn tiến vào chiếm giữ Bắc Cương, dù là ai nhập chủ thì có hai cái đinh Ba Sơn cùng Đức Lãng ở đây, muốn giữ căn cơ cho thăng bằng cũng không dễ dàng. Lại thêm nghiệp kinh doanh bốn đời khổ tâm của Phản Vương, mặc dù bây giờ bị giao nộp, nhưng dư nghiệp ngầm lại có thể dễ dàng thanh lý sạch sẽ như vậy sao? Kiếp trước hắn cũng chịu không ít khổ từ việc này.

Trong lòng Bùi Nguyên Tu cũng không nắm chắc trăm phần trăm rằng có thể được phong Phiên Vương ở Bắc Cương như đời trước. Dù sao sau khi hắn trọng sinh cũng nảy sinh không ít biến cố, L.B.Q.U.Đ.N cho nên quỹ đạo kiếp trước có khả năng bị lệch hướng, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể buông tay. Tĩnh Bắc Phiên Vương phủ ở Bắc Cương là nơi hắn và Cửu Nhi bắt đầu.

Bùi Nguyên Tu vẫn cảm thấy bình thường. Dù đời này hắn không được làm Phiên Vương cũng có phương pháp cưới được Cửu Nhi.

Nhớ đến Lung Nguyệt, Bùi Nguyên Tu khẽ vuốt sách trên bàn, đây là sách hai ngày trước Cửu Nhi mang trả, trên bề mặt còn mùi thơm hoa sơn nhàn nhạt. Đây không phải là mùi hương của son phấn, mà là mùi hoa tự nhiên.

Hẳn là mấy ngày nữa Cửu Nhi sẽ sai người mang trả sách. Một đống sách, suy cho cùng cũng có ngày đọc xong, rốt cuộc phải như thế nào mới có liên hệ với Cửu Nhi?

Bùi Nguyên Tu suy nghĩ, đợi thành lập thương đội thành lập phải lập quy củ, phàm là nơi thương đội đi qua, nếu có chút vật phẩm kỳ lạ thì bằng bất cứ giá nào cũng phải mua về bằng được.

Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Tu gọi Bùi Tiểu, lệnh cho hắn nắm chặt việc tìm người. Thương đội này nhất định phải nhanh chóng thành lập mới được!

Lúc Bùi Tiểu đến trong tay còn cần một tấm thiệp, trên tấm thiệp màu đỏ có thể dễ dàng nhìn thấy chữ Thọ màu vàng.

Sau đó lại nghe Bùi Tiểu nói: "Gia, lão phu nhân trong phủ bên kia mừng thọ, bái thiếp này..."

"Ừ, để ở đây đi..." Bùi Nguyên Tu nhìn qua tấm thiệp, lại nói: "Ngươi đi khố phòng, L.B.Q.U.Đ.N tìm pho tượng Quan Âm đúc vàng ra ngoài đi!"

"Gia! Đây là thọ lễ ngài muốn đưa qua đó sao?" Bùi Tiểu lộ vẻ mặt không muốn, tượng Quan Âm này bằng vàng thật đó: "Không bằng đưa hai đôi ngọc như ý được không? Trong khố phòng có rất nhiều cái đó!"

Bùi Nguyên Tu liếc hắn cười mắng: "Đồ tham tiền nhà ngươi! Sau này gia còn có thể thiếu vàng sao? Ngươi mau tìm người, thành lập xong thương đội mới là chuyện nên làm."

"Hắc hắc!" Bùi Tiểu vò đầu, từ nhỏ hắn theo Bùi Nguyên Tu vào trong quân, dù là nói đến binh mã hay lương thực thì đều chuyển sang tiền bạc, những vật phẩm trang trí bằng ngọc là vô dụng nhất, mang đi đổi bạc còn phải cò kè mặc cả, khua môi múa mép.

"Thứ lão phu nhân thích nhất là gì?" Bùi Nguyên Tu hỏi.

"Bạc!' Bùi Tiểu không nghĩ ngợi gì đáp ngay. Bây giờ hắn nhìn thấy rõ ràng, nếu Bùi lão phu nhân thích nhân tài sẽ không quản lý tài sản, nếu không phải sản nghiệp tổ tiên của Bùi phủ không ít thì đã sớm bị mấy miệng ăn của Trần gia vét sạch, L.B.Q.U.Đ.N đến hôm nay cũng chỉ còn cái phòng trống rỗng. Nhị gia lại là người học đòi văn vẻ, vai không thể gánh vác trách nhiệm. Suốt ngày hô bằng gọi hữu, dùng vàng bạc đến tiệm ăn sang trọng uống rượu đàm thơ. Sớm muộn gì nhà này cũng bị đánh bại.

"Lúc thiếu bạc, có khối vàng lớn đặt trước mặt, chỉ có thể nhìn mà không thể dùng thì ngươi làm gì thế nào?" Bùi Nguyên Tu hỏi.

Bùi Tiểu vỗ gáy, bừng tỉnh đại ngộ: "Tiểu nhân sẽ mang tượng Quân Âm này tới Hoàng giác tự, cầu đại sư mở vải phủ tượng phật!"

"Coi như không ngu ngốc, xuống đi! Những chuyện ta dặn dò phải nhanh chóng làm cho xong!" Bùi Nguyên Tu cười hắn.

Bùi Tiểu ra đến cửa, bỗng vén rèm quay lại: "Gia, người bên kia phủ còn chờ ở cửa sau, chờ tin chính xác của ngài đó!"

"Vậy nói cho bọn họ rằng ta sẽ đến!" Hắn đồng ý trở về, để đưa đồ cưới mẫu thân hắn lưu lại về đây. Kiếp trước hắn chỉ được thấy danh sách đám đồ cưới đó, rồi sau đó bị hai người Trần thị lợi dụng lấy cớ Trần Liên Bích là phu nhân của hắn, bắt hắn giao đồ cưới vào trong tay nàng. L.B.Q.U.Đ.N Sau khi giao đồ đó vào tay Trần thị thì cũng giống như vào tay trái ra tay phải. Cuối cùng đến lúc Trần Liên Bích chết thì đồ cưới này chỉ còn lại vài món.

Kiếp này, hắn phải nắm chặt mọi thứ trong tay mới tốt, miễn cho lại bị người không liên quan lấy hết sạch. Mặc dù hắn không trông cậy vào việc phát tài nhờ đồ cưới của mẫu thân, nhưng những thứ đó cũng mang theo một phần ký ức. Dù thế nào cũng không thể để người ngoài chiếm tiện nghi được.

Hạ nhân Bùi phủ nhận được tin chính xác, nhận tiền thưởng, vui mừng trở về bẩm báo.

Bùi lão phu nhân nghe xong thì mừng thầm: Chỉ cần đến là được, ngươi đến không sợ kế hoạch không thành!

Quay đầu nói với Trần Liên Bích: "Ngươi cũng nghe được rồi, mau chuẩn bị cho tốt, cô nãi nãi sẽ làm chủ cho ngươi!"

Trần Liên Bích ngượng ngùng gật đầu.

Bùi Viễn ngồi bên cạnh, khó chịu truyền thẳng lên đại não, khó chịu vì Bùi Nguyên Tu không chịu dẫn hắn đi Vạn thọ yến ở Linh Hữu. Nếu không phải vì thế thì làm sao hắn lại không dám nói câu nào với mấy người ở quốc học, lại còn giả bệnh để tránh né bạn đồng môn. Đến nay hắn vẫn mơ hồ cảm thấy ánh mắt nhìn hắn của bạn đồng môn tràn ngập trào phúng.

Nghĩ đến đây, mặt Bùi Viễn đen như mực, từ phòng của Bùi lão phu nhân cáo lui ra ngoài, dẫn theo người hầu thân cận cùng vài gã sai vặt đánh ngựa xuất phủ giải khuây.

Hắn lại chợt nhớ tới Nghiên mực Thao Hà hôm trước Tống Minh mới lấy ra, nói đây là đồ biểu muội Thất công chúa đưa cho ăn, trong giây lát cảm thấy vô cùng uy phong.

Nghiên mực Thao Hà, nghiên mực Đoan Nghiễn, nghiên mực Hấp, nghiên mực Rừng Nê được xưng là Tứ Đại nghiên mực nổi tiếng. Nghiên mực mà Tống Minh lấy ra cũng là một trong những loại nghiên mực nổi tiếng, còn là vật ngự dụng từ trong cung, hẳn là vật vô cùng quý báu. Khiến những người yêu thích sách vở như bọn hắn cảm thấy vô cùng hâm mộ.

Lúc này Bùi Viễn suy nghĩ một lát đã nảy ra ý nghĩ, không bằng đến mực bảo trai, nhìn xem có tìm được vật vừa ý không.

Mực bảo trai, ý nghĩa như tên, là văn phòng tứ bảo của kinh thành, cửa hàng khắc dấu thi họa nổi tiếng nhất.

Quyết định chủ ý, Bùi Viễn đánh ngựa đến phố Trạng Nguyên.

Đến trước cửa Mực bảo trai, có người làm ra đón khác, tiến lên phía trước nhận dây cương dắn ngựa vào chuồng. Bùi Viễn xuống ngựa, không nói một lời, đi thẳng vào trong cửa hàng. Việc vụn vặt đều có hạ nhân lo liệu.

Mới vào cửa đã chạm mặt hai vị thiếu niên đi tới. Nhìn dáng vẻ thì có lẽ tuổi tác không lớn lắm, một người chừng mười bốn mười lăm tuổi, một người nhỏ hơn một chút, chừng hơn mười tuổi.

Nhìn y phục, mặc dù là tơ lụa nhưng lại không quá nổi tiếng cùng quý giá, cõ lẽ không phải là con cháu của gia đình tôn quý. Vẻ ngoài của người nhỏ tuổi rất tốt, đặc biệt là khóe môi treo nụ cười yếu ớt, nói động lòng người cũng không đủ. Khiến Bùi Viễn đột nhiên nhớ tới tiểu công tử quay đầu nhìn lại gặp ở lần thi huyện năm đó. Mặc dù lúc quay đầu nhìn lại tiểu công tử đó trừng mắt, nhưng cũng có vẻ đặc biệt phong tình, chỉ là hai chữ 'phong tình' này dùng trên người một tiểu công tử thì có vẻ không ổn, nhưng nếu dùng từ khác thì lại không chính xác.

Vậy...

Người trước mặt này không phải là tiểu công tử kia sao?

"Tiểu công tử xin dừng bước!" Bùi Viễn ma xui quỷ khiến bước lên phía trước

"Có chuyện gì?" Minh Hiên thấy người tới không quen biết liền hỏi.

Hôm nay hắn cùng Lung Nguyệt tới đây để chọn lễ vật. Lung Nguyệt mượn nhiều sách ở chỗ Bùi Nguyên Tu như vậy, liền cảm thấy như đang chiếm tiện nghi của người ta, nên muốn báo đáp lại một chút.

Vốn định nhờ các ca ca ra ngoài tìm đồ với nàng, tiếc rằng mấy ngày nay bọn họ thật sự rất bận nên đành phải bắt Minh Hiên đi cùng. Nếu nàng ra ngoài một mình, dù có Kim Ngô Vệ mặc thường phục đi xung quanh thì tuyệt đối sẽ không qua được cửa của phụ thân.

Minh Hiên cười nàng: "Lễ vật tặng người khác thì việc gì phải ra ngoài tìm, vật nào trong cung mà không tốt hơn bên ngoài đến trăm lần?"

Lung Nguyệt nói: "Biểu ca không hiểu, vật trong cung đều là ngự dụng, mặc dù là thứ tốt, nhưng lúc sử dụng không thể tùy ý, nếu không cẩn thận để hỏng thì phải báo lại cho phủ nội vụ. Làm gì có ai nhận được vật ngự dụng mà không cẩn thận cất trong khố phòng? Cái đó đâu có gọi là tặng lễ vật, mà phải gọi là đưa tổ tiên tới!" Dứt lời liền ngừng lại, cầm lấy nghiên mực Phương Đoan lên quan sát, rồi sau đó lại nói: "Còn nữa, vật trong cung, tùy y quơ tay cũng là một xấp dày, vừa thấy đã cho người ta có cảm giác qua loa. Không bằng muội tự ra ngoài tìm, mặc dù không tốt bằng trong cung, nhưng cũng là một phần tâm ý."

"Đều phụ thuộc vào sự quan tâm của muội thôi! Muội ưng cái nào chưa?"

"Ừ, bộ bút lông Hồ Châu này không tệ." Lung Nguyệt buông nghiên mực trong tay xuống, cầm lấy một cái bút lông nhỏ, chỉ thấy cán khá nhọn, liền thốt lên: "Nhọn như trùy mà sắc như dao!" Quay đầu về phía Minh Hiên, hỏi: "Biểu ca thấy thế nào? Ta thấy chữ, tranh sắt, ngân câu(1) của Bùi Tướng quân rất có lực đạo, nhưng lại không nghiên cứu kỹ khi dùng bút. Tuy bút lông cừu dễ khống chế, người mới học có thể dùng, nhưng chữ viết ra lại quá mức mượt mà đáng yêu, ngược lại lại phá hủy căn cốt, quả thật không cân xứng với Bùi tướng quân!"

"Muội nói tốt thì là tốt!" Minh Hiên cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ dung túng.

Lung Nguyệt khẽ chun mũi, nói: "Ra ngoài với biểu ca luôn là như vậy. Tốt! Tốt! Tốt! Nếu tiểu ca ở đây, chắc chắn sẽ giống như xe bò luôn cãi lại muội!"

Minh Hiên sờ sờ mũi, cười gượng hai tiếng. Thầm nghĩ: Nha đầu kỳ lạ, nói tốt thì muội lại bảo là không thú vị. Nói không tốt thì muội sẽ tuôn ra một đống văn tự, cuối cùng cũng phải nói tốt. Tất cả cái có lý đều tập trung hết trên người muội rồi.

Lung Nguyệt quyết định chọn bút lông Hồ Châu, lệnh người làm gói lại, chuẩn bị hồi cung với Minh Hiên, vừa ra đến cửa thì gặp Bùi Viễn.

***

(1) dấu hình móc câu (biểu thị văn viết chính xác hoặc sự vật đúng tiêu chuẩn, thời xưa cũng dùng làm dấu cần chú ý hoặc bỏ đi).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.