Mãi Bên Anh

Chương 23




Rất nhiều phụ nữ bị hủy hoại chỉ bởi một nụ hôn.

Quý bà Whistledown, Thời báo Xã hội, 14 tháng Năm năm 1813.

Simon không chắc thời khắc nào anh biết anh đang hôn cô. Đó hầu như chắc chắn là thứ anh chẳng bao giờ biết, chỉ là thứ anh cảm nhận được.

Mãi cho đến phút cuối cùng anh còn có thể tự thuyết phục bản thân anh rằng, anh chỉ đang kéo cô ra sau hàng rào để quở trách, mắng mỏ cô về hành vi bất cẩn có thể đẩy cả hai vào vấn đề nghiêm trọng.

Nhưng rồi có gì đó xảy ra – hay có lẽ nó đã xảy ra rất lâu, và anh chỉ đang quá cố gắng để không chú ý tới nó. Đôi mắt cô thay đổi, chúng gần như rực sáng. Và cô hé miệng ra – chỉ tí xíu thôi, vừa đủ để thở, nhưng cũng vừa đủ để mắt anh không thể rời đi.

Tay anh trườn lên tay cô, lên phía trên mặt vải mịn như sa tanh nhợt nhạt của găng tay cô, nơi làn da trần, và rồi cuối cùng xuyên qua dải lụa mỏng của tay áo. Khéo léo chạm vào lưng cô, kéo cô lại gần, khép chặt khoảng cách giữa họ. Anh muốn cô gần hơn.

Anh muốn cô khắp anh, bên trên anh, bên dưới anh. Anh muốn cô nhiều đến mức làm cho anh kinh hãi.

Anh kéo cô lại, tay anh bao phủ tay cô như một mỏ kềm. Bây giờ anh có thể cảm thấy đầy đủ chi tiết của cô, tới từng centimet cuối cùng. Cô thấp hơn anh một cách đáng kể, nên ngực cô cọ sát vào phía trên xương sườn anh, và đùi anh–

Anh rùng mình bởi ham muốn.

Anh cứng ngắc giữa hai chân, những bắp cơ mạnh mẽ của anh cảm giác hơi nóng tràn lên làn da cô.

Simon rên rỉ, một âm thanh nguyên sơ hòa trộn giữa nhu cầu và thất vọng. Anh không thể có cô trong đêm nay – anh mãi mãi không thể có cô, và anh cần để cho sự đụng chạm này là lần cuối cùng trong cả cuộc đời anh.

Lớp lụa của chiếc váy cô mềm mại và mỏng manh dưới những ngón tay cô, và tay anh vòng qua lưng cô, anh có thể cảm thấy từng đường nét thanh nhã nơi cô.

Và rồi bằng cách nào đó – cho đến ngày hấp hối anh cũng không bao giờ biết bằng cách nào – anh bước ra khỏi cô. Chỉ cỡ hai centimet thôi, nhưng cũng đủ cho luồng khí lạnh buổi đêm len lỏi vào giữa họ.

"Không!" Cô hét lên, và anh tự hỏi cô có biết mình đã mời gọi như thế nào với chỉ một từ đơn giản đó.

Tay anh khum trên hai má cô, giữ chặt cô để anh có thể uống cạn đến từng giọt cuối cùng của cô. Trời quá tối để anh có thể thấy chính xác những màu sắc trên khuôn mặt không bao giờ có thể quên được ấy, nhưng Simon biết được môi cô hồng hào và mềm mại, với chỉ một màu hồng đào nhạt ở khóe môi. Anh biết mắt cô được cấu thành với hàng tá những sắc nâu, với chỉ một đường tròn xanh rêu mê hoặc liên tục thách thức anh chìm sâu trong ấy, để biết điều này thực sự ở đây, hay chỉ là một điều tưởng tượng của tâm trí anh.

Nhưng phần còn lại – cô cảm thấy thế nào, cô có vị ra sao – anh chỉ có thể tưởng tượng ra.

Và Chúa tôi, anh đã tưởng tượng nó đến mức nào. Bất chấp cách cư xử bình tĩnh của anh, bất chấp tất cả lời hứa của anh với Anthony, anh vẫn bùng cháy vì cô. Khi anh thấy cô băng qua đám đông, da anh trở nên nóng hổi, và khi anh thấy cô trong những giấc mơ của mình, anh biến thành một ngọn đuốc.

Giờ đây – giờ đây anh có cô trong vòng tay, hơi thở cô nhanh và ngắt quãng bởi ham muốn, mắt cô đờ đẫn bởi nhu cầu có lẽ cô không thể nhận thức được – giờ đây anh nghĩ anh có thể nổ tung.

Và vậy nên hôn cô trở thành một bản năng tự nhiên. Điều ấy thật đơn giản, nếu anh không hôn cô bây giờ, nếu anh không nếm cô bây giờ, anh sẽ chết mất. Nó nghe có vẻ cường điệu quá, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, anh có thể thề đó là sự thật. Bàn tay của sự ham muốn quặn thắt cả ruột gan anh có thể bùng lên thành ngọn lửa, và khiến anh cùng bùng cháy lên với nó.

Anh cần cô quá nhiều.

Khi môi anh cuối cùng cũng bao phủ môi cô, anh không còn nhẹ nhàng nữa. Anh không hung bạo, nhưng nhịp đập trái tim anh quá rộn rã, quá gấp gáp, và nụ hôn của anh là nụ hôn của tên người yêu đói khát, không phải của một quý ngài cầu hôn dịu dàng.

Anh tác động để cô hé môi ra, nhưng cô, cũng, bắt được nhịp đam mê của khoảnh khắc này, và khi lưỡi anh tìm kiếm đường vào, anh không cảm thấy sự kháng cự.

"Ồ, Chúa ơi, Daphne." Anh rên rỉ, tay anh bám chặt vào đường cong của của mông cô, kéo cô lại gần hơn, cần cô cảm nhận sự rung lên bởi khao khát giữa hai háng anh. "Tôi chưa bao giờ biết... Tôi chưa bao giờ mơ..."

Nhưng đó là một lời nói dối. Anh đã mơ với chi tiết sống động. Nhưng không gì có thể sánh bằng thực tế.

Mỗi sự đụng chạm, mỗi thời khắc khiến anh muốn cô thậm chí nhiều hơn, và với mỗi giây trôi qua, anh cảm giác cơ thể anh giành lấy quyền kiểm soát của tâm trí. Điều đó không còn là vấn đề nữa với cái gì đúng, và cái gì thích hợp. Tất cả vấn đề là cô ở đây, trong vòng tay anh, và anh muốn cô.

Và, cơ thể anh nhận ra, cô cũng muốn anh.

Tay anh giữ chặt cô, môi anh ngấu nghiến môi cô. Anh không thể có đủ.

Anh cảm thấy bàn tay đeo găng của cô lưỡng lự trượt lên cao hơn về phía trên lưng anh, nhẹ nhàng dừng lại nơi gáy anh. Da anh như bị kim chích ở mỗi nơi cô chạm vào, rồi bùng cháy.

Và như thế vẫn chưa đủ. Môi anh rời khỏi môi cô, kéo xuống phía cổ gần chỗ hõm mềm mại trên xương đòn cô. Cô rên khẽ ở mỗi lần anh chạm vào, thứ âm thanh khẽ khàng rên rỉ đốt cháy cảm xúc anh thậm chí nhiều hơn lần nữa.

Với bàn tay run rẩy, anh với tới đường viền cổ áo trang trí kiểu vỏ sò một cách tinh vi nơi áo cô. Đó là một sự chạm vào dịu dàng, và anh biết sẽ cần nhiều hơn sự thúc đẩy nhẹ nhàng nữa để nới lỏng lớp vải tơ mỏng manh xuống chỗ căng ra của ngực cô.

Đó không phải là cảnh tượng anh được phép nhìn, một nụ hôn anh không xứng đáng được nhận, nhưng anh không thể ngăn được bản thân anh.

Anh cho cô cơ hội để ngăn anh lại. Anh di chuyển với sự chậm rãi đau đớn, dừng lại trước khi lột trần cô để cho cô một cơ hội cuối cùng nói không. Nhưng thay vì mất bình tĩnh như những cô gái trinh trắng, cô cong lưng lại và phát ra một hơi thở mềm mỏng khuấy động, gấp gáp nhất.

Simon không bỏ dở.

Anh ném mặt vải của áo cô xuống, và trong sự chới với, rùng mình vào khoảnh khắc của ham muốn, chỉ chăm chăm nhìn cô. Và rồi, khi môi anh hạ xuống đòi hỏi cô như phần thưởng của anh, anh nghe–

"Đồ con hoang!"

Daphne, nhận ra âm thanh trước khi anh nhận ra, thét lên và giật mình nhảy phắt ra sau. "Ồ, lạy Chúa." Cô thở dốc. "Anthony!"

Anh trai cô chỉ cách khoảng ba mét, và thu ngắn khoảng cách rất nhanh. Mày anh ấy cau lại với nhau tạo thành một chiếc mặt nạ hoàn toàn điên tiết, và khi anh ấy lao vào Simon, anh ấy phát ra một tiếng gầm bản năng của người chiến binh, không giống bất cứ thứ gì mà Daphne đã từng được nghe trong đời.

Chỉ vừa giống thanh âm của con người.

Cô chỉ có đủ thời gian che giấu bản thân cô trước khi cơ thể Anthony đâm sầm vào Simon, với một sức lực mà cô, cũng có thể, bị ngã xóng soài xuống đất bởi một cánh tay quật qua của ai đó.

"Tôi sẽ giết cậu, thằng khốn–" Khúc sau câu nguyền rủa đầy bạo lực của Anthony bị lạc mất khi thụi Simon, tống sạch hơi thở ra khỏi anh.

"Anthony, không! Dừng lại!" Daphne hét lên, vẫn còn nắm chặt vạt trên chiếc áo của cô, dù cho cô đã giật mạnh nó lên, và không có bất cứ nguy hiểm nào cho việc nó lại tuột xuống.

Nhưng Anthony như phát rồ. Anh ấy đấm túi bụi vào Simon, cơn thịnh nộ bừng lên trên mặt, trên từng nắm đấm, trên từng tiếng càu nhàu nguyên sơ của cơn cuồng loạn phát ra từ miệng.

Và với Simon – anh đang chống đỡ, nhưng không thực sự đánh trả lại.

Daphne, đang đứng bên cạnh, cảm thấy như một đứa ngốc vô dụng, đột nhiên nhận ra cô phải xen vào. Nếu không, Anthony đang sẵn sàng giết Simon, ngay tại khu vườn này của Quý bà Trowbridge. Cô vươn tay xuống, cố để giật mạnh anh trai cô khỏi người đàn ông cô yêu, nhưng ngay lúc ấy, họ bỗng dưng xoay tròn trong một cú vụt nhẹ chuyển động, thúc mạnh vào hai gối Daphne, và khiến cô ngã chúi vào trong bờ rào.

"Áaaaaaaaaaaaaaa!" Cô gào lên, cơn đau đâm xuyên qua từng phần của cơ thể nhiều hơn cô có thể nghĩ.

Tiếng thét của cô, hẳn phải chứa đựng cả sự lưu ý sắc nét về sự đau đớn cực độ, nhiều hơn cô nghĩ cô đã lộ ra, bởi vì cả hai người đàn ông ngay lập tức đứng yên.

"Ôi, Chúa ơi!" Simon, đang ở đỉnh điểm của cuộc tranh cãi khi Daphne té ngã, vội vã xông tới giúp cô. "Daphne! Em không sao chứ?"

Cô chỉ sụt sùi, cô gắng không di chuyển. Những bụi gai đang đâm vào da cô, và mỗi một giây phút chỉ làm kéo dài sự xây xát này hơn.

"Tôi nghĩ cô ấy bị thương." Simon nói với Anthony, giọng anh đầy lo lắng. "Chúng ta cần nâng cô ấy thẳng dậy. Nếu chúng ta xoay cô ấy lại, cô ấy có khả năng thậm chí bị mắc kẹt tệ hơn."

Anthony gật đầu ngắn gọn, cụt ngủn, cơn giận dữ đối với Simon tạm thời được đặt sang một bên. Daphne đang đau đớn, và đó phải là ưu tiên hàng đầu.

"Chỉ cần giữ chặt lấy, Daff." Simon nói nhẹ, giọng anh dịu dàng và êm ái. "Tôi sẽ vòng tay quanh em. Rồi sau đó nâng em dậy và đặt em xuống. Em hiểu không?"

Cô lắc đầu. "Anh sẽ làm xước chính da anh đấy."

"Tay áo tôi dài. Đừng lo về phần tôi."

"Để tôi làm chuyện này." Anthony nói.

Nhưng Simon phớt lờ anh ấy. Trong khi Anthony đứng đó chẳng giúp ích gì, Simon với tới bụi gai tảo bẹ lộn xộn của bờ rào, và chậm rãi đưa bàn tay đeo găng xuyên qua vào đám hỗn độn ấy, cố gắng chèn áo choàng phủ quanh cánh tay anh giữa những nhánh cây đầy gai và làn da trần, như đang tra tấn anh của Daphne. Tuy nhiên, khi anh chạm đến ống tay áo cô, anh phải dừng lại để gỡ lưỡi dao – những đầu nhọn sắc bén khỏi chiếc váy lụa của cô. Vài cành cây đã xuyên thẳng qua lớp vải và đang đâm vào da cô.

"Tôi không hoàn toàn gỡ nó ra được." Anh nói. "Váy em sẽ rách mất."

Cô gật đầu, dằn mạnh từng tiếng. "Em không quan tâm." Cô hổn hển. "Dù gì nó cũng đã bị hủy hoại rồi."

"Nhưng–" Dù cho Simon đã trong việc kéo chính xác chiếc áo đó lên xuống chỗ eo cô, anh vẫn cảm thấy không thoải mái khi chỉ ra lớp vải gần như rũ xuống bên phải người cô trước kia khi những cành cây xé rách lớp vải lụa. Thay vào đó, anh quay sang Antony, và nói. "Cô ấy sẽ cần áo khoác của cậu."

Anthony đã nhún vai một cách lạc lõng.

Simon quay sang Daphne và khóa chặt mắt anh vào mắt cô. "Em sẵn sàng chưa?" Anh hỏi dịu dàng.

Cô gật đầu, và có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của anh, nhưng anh nghĩ bây giờ cô có vẻ bình tĩnh hơn một chút, khi mắt cô chú mục vào khuôn mặt anh.

Sau khi đảm bảo chắc chắn không còn nhánh cây nào vẫn còn đâm vào da cô, anh đặt tay xa hơn ngược lại vào bụi gai, rồi vòng tay qua trọn người cô, cho đến khi tay anh chạm vào và khóa chặt với nhau phía sau lưng cô.

"Đếm tới ba." Anh thì thào.

Cô gật đầu lần nữa.

"Một... Hai..."

Anh giật mạnh cô lên và ra khỏi đó, áp lực khiến cả hai nằm xóng soài.

"Anh nói là đến ba!" Daphne hét.

"Nói dối đấy. Tôi không muốn em căng thẳng."

Daphne có thể muốn đeo đuổi cuộc tranh cãi, nhưng đây không phải là lúc, khi cô nhận ra cô đang ăn mặc một cách rách rưới, và cô ré lớn, tay cô bay lên để che lấy cơ thể mình.

"Dùng cái này." Anthony nói, đẩy mạnh khoác của anh vào cô. Daphne chấp nhận một cách biết ơn và quấn cơ thể lại với cái áo khoác thượng hạng của Anthony. Nó vừa vặn với anh ấy một cách hoàn hảo, nhưng với cô nó rộng đến mức có thể dễ dàng bao bọc cô.

"Em ổn không?" Anh ấy cộc lốc hỏi.

Cô gật đầu.

"Tốt." Anthony quay sang Simon. "Cám ơn cậu đã đưa con bé xuống."

Simon không nói gì, nhưng cằm anh hạ nhanh xuống chấp nhận lời cám ơn của Anthony.

Đôi mắt Anthony bắn mạnh ngược lại phía Daphne. "Em chắc chắn em không sao chứ?"

"Vẫn còn hơi đau một chút." Cô thú thật. "Và em chắc sẽ cần giúp đỡ để xoa thuốc vào khi em về nhà, nhưng không có gì mà em không thể chịu được."

"Tốt." Anthony nói lần nữa. Rồi anh ấy thu nắm đấm và tống thẳng vào mặt Simon, dễ dàng hạ đo ván người bạn đáng tin tưởng của mình xuống đất.

"Đó," Anthony phun ra, "là vì làm ô uế em gái tôi."

"Anthony!" Daphne rú lên. "Ngừng hành động vô nghĩa đó lại mau! Anh ấy không làm ô uế em."

Anthony lắc lư và trừng trừng lườm cô, mắt anh rực lửa. "Anh thấy ng–"

Dạ dày Daphne như bị khuấy đảo, và trong chốc lát cô sợ rằng cô thực sự nôn ra. Chúa ơi, Anthony đã thấy ngực cô! Anh trai cô! Quá sai trái so với lẽ thường.

"Đứng lên," Anthony sẵng giọng, "để tôi có thể đập cậu cú nữa."

"Anh có điên không?" Daphne thét lớn, nhảy xổ vào giữa anh ấy và Simon, vẫn còn đang nằm trên mặt đất, tay đè chặt con mắt bị thương. "Anthony, em thề nếu anh đánh anh ấy lần nữa, em sẽ không tha thứ cho anh."

Anthony đẩy cô qua một bên, và chẳng dịu dàng gì. "Cú tiếp theo," anh khạc ra, "là vì phản bội tình bạn của chúng ta."

Chậm rãi, và trong sự kinh hoàng của Daphne, Simon đứng dậy.

"Không!" Cô hét to, tiếp tục nhảy phắt lại giữa họ.

"Tránh ra, Daphne." Simon nhỏ nhẹ đề nghị. "Đây là chuyện giữa hai người bọn tôi."

"Hoàn toàn chắc chắn là không! Trong trường hợp không ai nhớ, tôi là người duy nhất đã–" Cô dừng lại giữa chừng. Chẳng có ích gì khi nói. Cả hai người đàn ông đều chẳng ai lắng nghe cô.

"Tránh ra đi, Daphne." Anthony nói, giọng vẫn còn vẻ đe dọa. Anh ấy thậm chí không nhìn cô, cái trừng trừng vẫn còn tập trung qua đỉnh đầu cô, thẳng vào mắt Simon.

"Chuyện này thực nực cười! Chúng ta không thể thảo luận như những người trưởng thành sao?" Cô nhìn từ Simon qua anh trai, rồi xoay phắt đầu lại về phía Simon. "Chúa nhân từ! Simon! Nhìn mắt anh kìa!"

Cô vội đến cạnh anh, chạm vào mắt anh, giờ đã sưng vù lên.

Simon vẫn bình thản, không động đậy dưới sự chạm vào lo lắng của cô. Những ngón tay cô nhẹ lướt qua da sưng phồng của anh, một cách dễ chịu kỳ lạ. Anh vẫn nhói đau vì sự thinh lặng của cô, dù lần này không phải là với ham muốn. Cảm thấy thật tốt khi có cô ở cạnh anh, tuyệt vời, xứng đáng và trắng trong.

Và anh chuẩn bị làm điều đê tiện nhất trong quãng đời mình.

Khi Anthony đã giải quyết xong chuyện này bằng bạo lực, chấm dứt cơn giận của anh ấy, và cuối cùng đề nghị Simon cưới cô, Simon chuẩn bị sẵn sàng để nói không.

"Đi ra khỏi đây, Daphne." Anh nói, giọng nghe lạ lẫm với chính tai anh.

"Không, em–"

"Đi!" Anh gầm lên.

Cô bước nhanh, đè nặng lưng cô vào bờ rào, nơi cô có thể nhìn chăm chú trong kinh hãi vào cả hai người đàn ông.

Simon gật đầu dứt khoát với Anthony. "Đánh tôi đi."

Anthony sững sờ trước yêu cầu đó.

"Làm đi." Simon nói. "Để chuyện này chấm dứt đi."

Nắm đấm của Anthony chùng lại. Anh không di chuyển đầu, nhưng mắt anh ấy lia về phía Daphne. "Anh không thể." Anh ấy buột miệng. "Không khi mà cậu ấy chỉ đứng đây và yêu cầu điều đó."

Simon bước tới vài bước, đưa vẻ mặt đầy nhạo báng của anh lại gần hơn. "Làm ngay bây giờ đi. Khiến tôi phải trả giá đi."

"Cậu sẽ trả giá tại bệ thờ hôn nhân." Anthony đáp trả.

Daphne hổn hển, âm thanh lôi kéo sự chú ý của Simon. Tại sao cô ngạc nhiên? Cô có chắc chắn hiểu hậu quả là gì, nếu như hành động của họ, hành động ngu ngốc của họ không bị phát hiện?

"Em không ép buộc anh ấy." Daphne nói.

"Anh sẽ làm thế." Anthony cấm cẳng.

Simon lắc đầu. "Ngày mai tôi sẽ lên đường tới Lục địa."

"Anh đi sao?" Daphne hỏi. Giọng nói cô tác động đến anh như một con dao đầy tội lỗi, cắt nhỏ đến từng mảnh vào trái tim anh.

"Nếu tôi ở lại, em sẽ mãi mãi bị làm vẩn đục vì sự hiện diện của tôi. Sẽ tốt hơn nếu tôi rời khỏi đây."

Môi dưới cô run rẩy. Điều đó như giết chết anh. Một âm thanh duy nhất rời rạc thoát khỏi môi cô. Tên anh, và lắp đầy niềm khao khát, khiến tim anh như siết chặt làm hai.

Phải mất đến một lúc khi Simon nói. "Tôi không thể lấy em, Daff."

"Không thể hay không muốn?" Anthony gặng hỏi.

"Cả hai."

Anthony thụi anh lần nữa.

Simon bị đánh gục xuống đất, choáng váng bởi sức mạnh của cú đấm vào cằm anh. Nhưng anh xứng đáng nhận đến từng sự đau nhói, đến từng phát đạn của nỗi đau này. Anh không muốn nhìn Daphne, không muốn bắt được thậm chí cái nhìn thoáng qua trống rỗng trên gương mặt cô, nhưng cô đang quỳ cạnh anh, tay cô dịu dàng vòng sau lưng anh để giúp anh tự đứng thẳng dậy.

"Tôi xin lỗi, Daff." Anh nói, buộc bản thân phải nhìn cô. Anh cảm thấy chuếch choáng đến lạ, và anh chỉ có thể nhìn bằng một mắt, nhưng cô vẫn đến giúp anh, thậm chí sau cả khi anh cự tuyệt cô, và anh nợ cô quá nhiều. "Tôi rất xin lỗi."

"Giữ những từ ngữ bi đát ấy lại đi." Anthony khạc nhổ. "Tôi sẽ gặp cậu vào lúc bình minh."

"Không!" Daphne hét.

Simon nhìn Anthony và trao cho anh cái gật đầu ngắn gọn. Rồi anh quay lại Daphne, và nói. "Nếu điều đó c-có thể dành cho bất kỳ ai, Daff, đó sẽ là em. Tôi h-hứa với em như thế."

"Anh đang nói về chuyện gì vậy?" Cô hỏi, sự bối rối khiến đôi mắt sẫm màu chuyển thành rồ dại. "Ý anh là gì?"

Simon chỉ nhắm mắt lại và thở dài. Giờ này ngày mai anh đã chết, vì anh chắc như quỷ là anh không né tránh cuộc đấu súng với Anthony, và anh khá nghi ngờ rằng cơn cáu giận của Anthony đủ lạnh nhạt để bắn thẳng lên trời.

Vậy nhưng – trong phần nào một cách thảm bại kỳ lạ, anh có thể đạt được thứ anh luôn luôn mong muốn ngoài cuộc đời anh. Anh cuối cùng đã có sự trả đũa chống lại cha.

Lạ lùng, nhưng dù vậy, đây không phải là cách anh nghĩ nó kết thúc. Anh đã nghĩ – chà, anh không biết anh đã nghĩ gì – hầu hết đàn ông đều cố gắng dự báo trước cái chết của chính họ – nhưng không phải như thế này. Không phải với đôi mắt người bạn thân nhất cháy rực lòng căm hờn. Không phải với cánh đồng quạnh vắng lúc rạng đông.

Không phải với nỗi nhục nhã.

Bàn tay Daphne, đang xoa xoa anh đầy dịu dàng, bao phủ quanh vai anh và đang rung nhẹ. Cử động đó làm choáng váng đôi mắt ướt của anh khi mở ra, và anh thấy gương mặt cô đang rất gần – gần và điên tiết.

"Có chuyện gì với anh vậy?" Cô yêu cầu. Anh chưa bao giờ trông thấy cô như vậy trước kia, đôi mắt lóe lên đầy giận dữ, và đau đớn, và thậm chí có chút tuyệt vọng. "Anh ấy sẽ giết anh! Anh ấy sẽ gặp anh ở một cánh đồng hoang vắng nào đó ngày mai và bắn chết anh. Và anh hành động như anh muốn anh ấy làm điều đó."

"Tôi k-không m-m-muốn c-chết." Anh nói, tâm trí và cơ thể quá kiệt sức đến mức chẳng thèm quan tâm đến việc anh đang nói lắp. "N-nhưng tôi không thể cưới em."

Tay cô buông thõng khỏi vai anh, và cô lảo đảo lùi lại. Ánh mắt đầy nỗi đau và sự chối bỏ gần như không thể chịu được. Cô cúi xuống với ánh nhìn trơ trọi, bị bao bọc trong cái áo khoác quá lớn của anh trai, vài cành cây và nhánh con vẫn còn vướng trên tóc cô. Khi cô mở miệng ra để nói, những lời ấy như thể xé toạc tâm hồn. "T-Tôi luôn biết tôi không phải là mẫu phụ nữ đáng mơ ước của cánh đàn ông, nhưng tôi không bao giờ nghĩ có ai đó yêu thích cái chết hơn là cưới tôi."

"Không!" Simon thét, bò rạp trên chân, mặc cơn nhức nhối âm ỉ và nỗi đau nhói làm chới với cơ thể anh. "Daphne, không phải thế."

"Cậu nói đủ rồi." Anthony nói bằng một giọng cụt ngủn, bước đến giữa họ. Anh ấy đặt tay trên vai em gái, dẫn cô tránh xa khỏi người đàn ông làm vỡ nát trái tim cô, và có thể phá hủy danh tiếng của cô vĩnh viễn.

"Chỉ một điều nữa thôi." Simon nói, căm ghét vẻ bào chữa, cái nhìn van xin mà anh biết phải đang trong mắt anh. Nhưng anh phải nói với Daphne. Anh phải chắc chắn cô hiểu.

Nhưng Anthony chỉ lắc đầu.

"Đợi đã." Simon đặt tay lên ống tay áo của người đàn ông đã từng là bạn thân nhất của anh. "Tôi không thể sửa chữa chuyện này. Tôi đã có–" Anh thở hắt ra một hơi rời rạc, cố gắng góp nhặt lại những suy nghĩ. "Tôi đã có những lời thề, Anthony. Tôi không thể cưới cô ấy. Tôi không thể sửa chữa chuyện này. Nhưng tôi có thể nói cho cô ấy–"

"Nói cho con bé chuyện gì?" Anthony hỏi với vẻ hoàn toàn lãnh cảm.

Simon nhấc tay khỏi ống tay áo Anthony và cào vào mái tóc đen. Anh không thể nói cho Daphne. Cô sẽ không hiểu.

Hoặc tệ hơn, cô hiểu, và tất cả những gì anh có từ cô là lòng thương hại. Cuối cùng, nhận ra Antony đang nhìn anh với vẻ mất kiên nhẫn, anh nói. "Có thể tôi đơn giản sẽ khiến chuyện này tốt hơn một chút."

Anthony không di chuyển.

"Làm ơn." Và Simon tự hỏi anh có bao giờ khẩn cầu nhiều đến vậy vào trước đó hay chưa.

Anthony vẫn bất động trong vài giây, rồi anh ấy nhích qua một bên.

"Cám ơn cậu." Simon nói bằng một giọng trang trọng, dành cho Anthony một cái nhìn lướt qua ngắn gọn nhất trước khi đối mặt với Daphne.

Anh nghĩ có thể cô từ chối nhìn anh, sỉ nhục anh với sự khinh rẻ, nhưng thay vào đó anh thấy cô hất cằm lên, đôi mắt tỏ ra ngang ngạnh và thách thức. Chưa bao giờ anh ngưỡng mộ cô đến thế.

"Daff." Anh bắt đầu, không chắc phải nói những gì, nhưng hy vọng những lời ấy bằng cách nào đó sẽ đến đúng lúc và không đứt quãng. "Không phải như em nghĩ đâu. Nếu có thể là bất kỳ ai, thì đó sẽ là em. Nhưng lấy tôi sẽ phá hủy em. Tôi không bao giờ có thể cho em những gì em muốn. Em sẽ chết dần từng ngày một, và việc phải chứng kiến điều đó sẽ giết chết tôi."

"Anh không bao giờ làm tổn thương em." Cô thầm thì.

Anh lắc đầu. "Em phải tin tôi."

Đôi mắt cô ấm áp và chân thật khi cô dịu dàng nói. "Em tin anh. Nhưng em tự hỏi liệu anh có tin em không."

Những lời ấy của cô như cú đấm tống thẳng vào ruột anh, và Simon cảm thấy bất lực cũng như rỗng tuếch khi anh nói. "Xin hãy biết rằng tôi không bao giờ có ý làm em tổn thương."

Cô vẫn bất động lâu đến nỗi Simon tự hỏi cô có ngừng thở hay không. Nhưng rồi, thậm chí không nhìn ngay cả anh trai, cô nói. "Em muốn về nhà ngay bây giờ."

Anthony vòng tay qua cô và xoay cô đi, cứ như anh ấy đơn giản có thể bảo vệ cô khi che chắn cô khỏi tầm nhìn của anh. "Chúng ta sẽ đưa em về nhà," anh ấy nói bằng một giọng nhẹ nhàng, "đưa em vào giường, và lấy brandy cho em."

"Em không muốn brandy." Daphne nói một cách sắc bén. "Em muốn suy nghĩ."

Simon nghĩ Anthony trông có tý ngơ ngác trước câu nói đó, nhưng với tất cả sự tán thành, những gì anh ấy làm là siết chặt cánh tay dưới của cô một cách trìu mến, và nói. "Rất tốt, cứ vậy đi."

Và Simon chỉ đứng đó, vỡ nát và đẫm máu, cho đến khi họ biến mất vào trong màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.