Mãi Bên Anh

Chương 17




London vào những ngày này bị cuốn trôi đi bởi Các-Bà-Mẹ-Tham-Vọng. Tại buổi dạ vũ của Quý bà Worth tuần trước, Tác giả đây đã nhận thấy nhiều hơn mười một Quý-Ngài-Độc-Thân-Được-Quyết-Định-Là-Phù-Hợp, co rúm lại trong từng góc phòng, và thậm chí cảm giác được cả những âm mưu của Các-Bà-Mẹ-Tham-Vọng hun nóng gót chân họ.

Thật khó để quyết định ai, một cách chính xác, là lá thăm tệ nhất, mặc dù Tác giả hoài nghi rằng cuộc cạnh tranh có thể hạ xuống gần như cuộc so găng giữa Quý bà Bridgerton và Bà Featherington, với việc bà Feding hạ gục quý bà B ngay trước mũi. Sau cùng thì, có đến ba quý cô Featherington đang ở trong khu chợ trời hôn nhân hiện nay, trong khi bà Bridgerton chỉ cần lo lắng đến một.

Tuy nhiên, tất cả mọi người có đầu óc về về sự an toàn, được đề nghị rằng, nên tránh xa, rất xa khỏi mùa lễ hội của những chàng trai độc thân, khi các cô con gái nhà Bridgerton – E, F và H – đến tuổi. Quý bà B trông không có vẻ gì là giống như thỏa mãn khi bị vây chặt bởi ba cô con gái trong thành phố này, và Chúa sẽ phù hộ chúng ta, nếu bà có quyết định đặt một ngón chân vào đôi bốt kim loại.

Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 28 tháng Tư 1813.

Đêm nay, Simon quyết định, không thể nào tệ hơn được nữa. Anh không tin điều ấy vào một lúc nào đó trong quá khứ, nhưng cuộc chạm trán kỳ lạ với Daphne Bridgerton dứt khoát thành ra là một cao điểm của tối. Phải, anh đã kinh hãi khám phá ra rằng anh thèm khát – dù cho là trong một thời gian ngắn – em gái bạn thân nhất của anh. Và phải, sự ngu xuẩn của Nigel Berbrooke trong việc cố gắng quyến rũ cô đã làm khó chịu đến từng cảm giác của kẻ phóng đãng như anh. Và cuối cùng là phải, khi Daphne rốt cuộc đã làm anh phát khùng lên vượt quá giới hạn, bằng việc thiếu quả quyết trong việc trừng phạt Nigel như là một kẻ tội phạm, hay lo lắng cho gã ta như thể đó là người bạn thân tình nhất. Nhưng không có việc nào trong số chúng – không một từ nào – so sánh được với sự tra tấn anh phải chịu đựng.

Kế hoạch Ồ-vô-cùng-khéo-léo của anh là lướt vào khiêu vũ, bày tỏ lòng kính trọng với Quý bà Danbury, và rời đi không bị chú ý, đã ngay lập tức rơi tỏm vào sự hủy hoại. Anh chưa bước được quá hai bước vào phòng, thì anh bị nhận ra bởi người bạn cũ từ Oxford, người mà, càng làm cho Simon mất tinh thần hơn nữa, gần đây đã kết hôn. Cô vợ quả là một quý cô duyên dáng hoàn hảo, nhưng thật không may đó là một người với những khát vọng cao trong giới thượng lưu, và cô ta nhanh chóng xác định rõ con đường dẫn đến hạnh phúc cho địa vị của cô ả như được trải thảm, khi sẽ là người giới thiệu vị Công tước mới cho xã hội. Và Simon, mặc dù được xem là kiểu người chán đời, cay độc, đã khám phá rằng anh không đủ thô lỗ đến mức trực tiếp sỉ nhục vợ của người bạn cũ từ Đại học.

Và vì vậy, hai giờ sau đó, anh được giới thiệu với từng quý cô chưa chồng tại buổi dạ vũ, từng bà mẹ của mỗi quý cô chưa chồng tại buổi dạ vũ, và, dĩ nhiên, với từng người chị đã kết hôn của mỗi quý cô chưa chồng tại buổi dạ vũ. Simon không thể quyết định thành phần nào trong số cái đám phụ nữ ấy là tệ nhất. Các quý cô chưa kết hôn dứt khoát là buồn chán, các bà mẹ thì phiền phức với quá nhiều tham vọng, và các cô chị – thì chà, các cô chị gái cứ bắt đầu tiến về phía Simon, khiến anh tự hỏi có phải anh vấp chân vào nhà chứa hay không. Sáu người trong số họ đã đưa ra những lời gọi cực kỳ khêu gợi, hai người đã đút cho anh những thông điệp mời mọc tới phòng ngủ, và còn có cả một cô ả đã thực sự mó tay xuống đùi anh.

Hồi tưởng lại, Daphne Bridgerton bắt đầu được nhìn nhận tốt hơn lên rất nhiều, thật sự là thế.

Và nhân tiện nói tới Daphne, cô đang ở chỗ quái quỷ nào cơ chứ? Anh đã nghĩ anh thoáng nhìn thấy cô vào một giờ trước, bị bao quanh bởi các anh trai khá to lớn và đáng sợ. (Không phải Simon nhận thấy từng người họ trông đáng sợ, nhưng anh nhanh chóng quyết định rằng, bất kỳ một gã đàn ông nào cũng là một thằng đần, khi khiêu khích cả đám đó dưới danh nghĩa một nhóm.)

Nhưng kể từ đó cô có vẻ như biến mất. Thực tế thì, anh nghĩ cô có thể là quý cô độc thân duy nhất trong buổi tiệc anh chưa được giới thiệu.

Simon đặc biệt không lo lắng về việc cô bị Berbrooke làm phiền, sau khi anh bỏ họ lại nơi Đại sảnh. Anh đã thụi cho hắn một cú cực mạnh vào quai hàm, và không nghi ngờ gì là hắn sẽ bất tỉnh trong vài phút. Có thể là lâu hơn, khi tính đến một lượng lớn chất cồn mà gã Berbrooke đó đã nốc trước vào buổi tối. Và ngay cả khi Daphne ngốc nghếch đối xử dịu dàng với kẻ cầu hôn vụng về của cô, cô cũng không ngốc đến mức ở lại hành lang cùng hắn cho đến khi hắn tỉnh.

Simon liếc mắt lại cái góc mà anh em nhà Bridgerton tụ tập, nhìn như thể họ đang có khoảng thời gian tuyệt đối thân quen. Họ cũng bị mồi chài bởi hầu hết các quý cô trẻ tuổi và các bà mẹ đứng tuổi như Simon, nhưng ít nhất ở đó họ vẫn an toàn hơn về số lượng. Simon chú ý rằng các quý cô trẻ tuổi mới ra mắt lần đầu tiên, không có vẻ gì muốn dành phân nửa thời gian cho nhóm nhà Bridgerton như đã làm với anh.

Simon gửi một cái quắc mắt cau có thẳng đến chỗ họ.

Anthony, người đang lười nhác dựa lưng vào tường, bắt được vẻ mặt ấy và cười tự mãn, đưa ly vang đỏ về phía anh. Rồi nhẹ nghiêng đầu, di chuyển về phía Simon. Simon quay lại, vừa đúng lúc để bị cầm chân bởi một bà mẹ khác, với ba cô con gái, tất cả đều ăn mặc trong những bộ váy dài kiểu cách quái dị, thừa thãi nếp gấp và viền ren, và dĩ nhiên, hàng chục đến hàng trăm dây buộc.

Anh nghĩ về Daphne, với chiếc áo màu xanh lá mạ đơn giản của cô. Daphne, với đôi mắt nâu thẳng thắn và nụ cười rộng mở...

"Thưa Ngài!" Bà mẹ kêu lên the thé. "Đức ngài!" Simon chớp mắt xóa tan ảo ảnh. Gia đình bị-bao-phủ-bởi-dây-nhợ-lòng-thòng đã xoay sở vây quanh anh, với một hiệu quả rõ rệt đến nỗi anh không thể bắn cái nhìn trừng trừng về phía Anthony.

"Thưa Đức ngài." Bà mẹ lập lại. "Thật là vinh dự làm sao khi có được sự chú ý của ngài."

Simon trưng ra được cái gật đầu lạnh nhạt. Những từ ngữ vượt quá giới hạn của anh. Cái gia đình phụ nữ này ép anh chặt đến nỗi anh sợ mình có thể ngạt thở.

"Georgiana Huxley gửi chúng tôi đến đây." Người phụ nữ khăng khăng. "Bà ấy nói rằng tôi đơn giản phải giới thiệu các con gái mình với ngài."

Simon không thể nhớ ai là Georgiana Huxley, nhưng anh nghĩ anh có thể trông như kẻ xa lạ với bà ta.

"Thông thường tôi không táo bạo như thế," người phụ nữ tiếp tục, "nhưng người cha thân mến, đáng quý của ngài là một người bạn của tôi."

Simon cứng người.

"Ông ấy thật sự là một người đàn ông kỳ diệu." Bà ta tiếp tục, giọng như đóng đinh vào não bộ Simon. "Vô cùng biết rõ nhiệm vụ phải làm bởi tước vị của mình. Ông chắc hẳn cũng là một người cha tuyệt vời."

"Tôi không biết điều đó." Simon nghiến răng.

"Ồ!" Người phụ nữ hắng giọng vài lần trước khi xoay sở nói được. "Tôi hiểu rồi. Ôi, lạy Chúa tôi."

Simon không nói gì, hy vọng một ai đó ở quanh đây có thể nhắc nhở bà ta rời đi. Chết tiệt thật, Anthony đâu rồi? Cái đám phụ nữ này hành động như thể anh là một loại ngựa giống được sinh ra để treo thưởng cũng đủ tệ rồi, nhưng phải đứng đây và nghe người phụ nữ này nói cha anh đã là một người cha tuyệt vời như thế nào...

Simon hoàn toàn không thể chịu đựng được.

"Thưa Ngài! Đức ngài!"

Simon ép đôi mắt xanh lạnh giá quay về phía quý bà đứng trước mặt anh, và tự nói với bản thân phải kiên nhẫn hơn với bà ta. Sau tất cả, bà có lẽ chỉ ca tụng cha anh vì bà nghĩ đó là những gì anh muốn nghe.

"Tôi chỉ muốn nhắc Ngài," bà nói, "chúng ta đã được giới thiệu vài năm trước, khi ngài vẫn còn mang tên Clyvedon."

"Phải." Simon lầm bầm, cố tìm kiếm bất cứ khe hở nào trong cái hàng chướng ngại vật các quý cô quý bà này để anh có thể thoát ra.

"Đây là các con gái của tôi." Người phụ nữ nói, ra hiệu về phía ba quý cô trẻ tuổi. Hai trong số họ có vẻ ưa nhìn, nhưng người thứ ba vẫn còn khoác cái áo choàng trong bộ dạng mũm mĩm trẻ con, và cái áo dài màu cam không ăn nhập gì với màu da cô. Cô không có vẻ gì là đang tận hưởng buổi tối nay.

"Chúng dễ thương chứ?" Bà ấy tiếp tục. "Lòng tự hào và niềm vui của tôi đấy. Và chúng cũng hết sức điềm đạm."

Simon có một cảm giác buồn nôn, rằng anh đã một lần nghe những từ y hệt khi anh đi mua chó.

"Thưa ngài, cho phép tôi được giới thiệu Prudence, Philipa và Penelope."

Các cô gái khẽ nhún gối cúi chào, không một ai dám nhìn vào mắt anh.

"Tôi còn một cô con gái nữa." Bà ta lại tiếp tục. "Felicity. Nhưng con bé chỉ mới hơn mười tuổi một chút, nên tôi không mang nó đến những sự kiện như thế này."

Simon không thể tưởng tượng được tại sao bà ta cảm thấy cần thiết phải chia sẻ thông tin ấy với anh, nhưng anh chỉ cẩn thận chịu đựng việc cắn chặt lưỡi lại (điều đó, anh học được từ lâu rằng, là cách tốt nhất để không trưng sự giận dữ ra) rồi nhắc. "Và quý bà là...?"

"Ồ, xin ngài tha lỗi! Tôi là Bà Featherington, hiển nhiên là thế. Chồng tôi mất đã được ba năm, nhưng ông ấy là người bạn đáng mến nhất của, ơ, cha ngài." Giọng bà kéo lê ở cuối câu, khi bà nhớ ra phản ứng vừa nãy của Simon khi nhắc tới cha anh.

Simon gật đầu cụt ngủn.

"Prudence đã đạt đến sự hoàn mỹ trong việc chơi dương cầm." Quý bà Featherington nói, với vẻ sáng chói gượng gạo.

Simon chú ý rằng cô gái lớn tuổi nhất biểu lộ sự đau khổ, và anh nhanh chóng quyết định không tham dự một buổi hòa nhạc Featherington tại gia nào.

"Và Philipa yêu quý của tôi là một họa sĩ chuyên nghiệp trong các bức tranh màu nước."

Philipa rạng rỡ.

"Và Penelope?" Cái gì đó ác cảm trong anh buộc Simon bật hỏi.

Bà Featherington bắn một cái nhìn tổn thương về phía cô con gái trẻ nhất, người trông có vẻ cực kỳ khốn khổ. Penelope không phải thực sự hấp dẫn, và vóc dáng thấp bé mũm mĩm của cô có phần không được cải thiện bởi việc lựa chọn trang phục của mẹ cô. Nhưng cô trông có vẻ tử tế.

"Penelope?" Bà Featherington lặp lại, giọng bà rít lên chói tai. "Penelope là... ơ... à, con bé là Penelope!" Môi bà run run trong một nụ cười toe toét thất bại thảm hại.

Penelope trông như thể muốn bổ nhào xuống tấm thảm. Simon quyết định rằng nếu bị ép buộc phải khiêu vũ, anh sẽ hỏi Penelope.

"Bà Featherington." Một giọng nói sắc bén và độc đoán chỉ có thể thuộc về Quý bà Danbury, vang lên. "Bà đã giới thiệu xong với ngài Công tước chưa?"

Simon muốn trả lời có, nhưng ký ức về việc Penelope Featherington bị xấu hổ trước mặt khiến anh lầm bầm. "Dĩ nhiên là chưa."

Quý bà Danbury nhướng mày khi đầu bà chậm rãi hướng về phía anh. "Nói dối."

Bà quay sang bà Featherington, giờ đây đã xanh lét. Bà Featherington không nói gì. Bà Danbury cũng không nói gì. Rồi bà Featherington cuối cùng làu bàu gì đó về việc nhìn thấy người họ hàng của mình, nắm lấy ba cô con gái, và gấp gáp chạy đi.

Simon khoanh tay, nhưng anh hoàn toàn không giữ được vẻ thú vị trên mặt. "Bà đã làm rất tốt đó." Anh nói.

"Chà. Bà ta là một nhúm lông trên não, và các cô con gái cũng thế, có thể ngoại trừ cô gái trẻ không có vẻ quyến rũ lắm." Quý bà Danbury lắc đầu. "Nếu chúng cho con bé mặc màu khác..."

Simon đấu tranh chống lại việc bật cười và thất bại. "Bà không bao giờ học được cách không xen vào chuyện người khác, phải vậy không?"

"Không bao giờ. Và chuyện vui gì sẽ xảy ra?" Bà mỉm cười. Simon có thể nói bà không muốn thế, nhưng bà vẫn mỉm cười. "Và đó là cho cháu." Bà tiếp tục. "Cháu là vị khách kỳ lạ. Có người đã nghĩ cháu sẽ thể hiện những cử chỉ chào đón của mình với nữ chủ nhân buổi tiệc ngay bây giờ."

"Bà luôn bị vây quanh bởi những người ái mộ, thách thức bất cứ sự tiếp cận nào từ cháu."

"Lém lỉnh quá đó." Bà bình luận.

Simon không nói gì, hoàn toàn không chắc chắn làm sao để hiểu được những lời đó. Anh luôn có cảm giác ngờ ngợ rằng bà biết bí mật của anh, nhưng anh không dám chắc.

"Thằng bạn Bridgerton của cháu đến kìa." Bà nói.

Mắt Simon dõi theo hướng lời gợi ý của bà. Anthony thong thả đi tới, và chỉ xuất hiện bên cạnh họ trước nửa giây khi quý bà Danbury gọi anh ấy là kẻ nhát gan.

Anthony chớp mắt. "Cháu xin lỗi, bà mới nói gì cơ?"

"Cậu có thể qua đây và cứu bạn mình khỏi băng đảng bốn người nhà Featherington cả thế kỷ trước."

"Nhưng cháu đang tận hưởng nỗi thống khổ của cậu ấy."

"Hừm." Và không thêm lời nào (hay tiếng cằn nhằn nào nữa) bà bước đi.

"Một người phụ nữ lớn tuổi kỳ lạ." Anthony nói. "Tôi không ngạc nhiên đâu nếu bà ấy là Whistledown đáng nguyền rủa."

"Ý cậu là người phụ trách các tin tức nhảm nhí tầm phào ấy hả?"

Anthony gật đầu và dẫn Simon đến chỗ cái cây mọc gần đó trong góc, nơi các người em trai đang đợi. Khi họ bước đi, Antony cười toe và nói. "Tôi để ý thấy cậu trò chuyện với rất nhiều quý cô trẻ tuổi thích hợp."

Simon làu bàu những từ khá tục tĩu và tồi tệ trong hơi thở.

Nhưng Anthony chỉ phá lên cười. "Cậu không thể nói là tôi không cảnh báo cậu, phải không?"

"Thật cay đắng làm sao khi phải thừa nhận rằng cậu có thể đúng trong bất cứ chuyện gì, nên làm ơn đừng yêu cầu tôi làm thế."

Anthony phá ra cười nhiều hơn nữa. "Vì câu bình luận đó, tôi sẽ bắt đầu giới thiệu cậu với các quý cô vừa mới ra mắt tôi."

"Nếu cậu làm thế," Simon cảnh cáo, "cậu sẽ sớm nhận thấy bản thân mình chết một cách rất từ từ và đau đớn."

Anthony nhăn răng. "Bằng kiếm hay súng?"

"À, độc dược. Một liều vô cùng và cực kỳ mạnh."

"Chậc." Anthony dừng bước dọc theo phòng khiêu vũ, đến trước mặt hai thành viên khác của nhà Bridgerton, cả hai rõ là được đánh dấu bởi mái tóc màu hạt dẻ, chiều cao và khung xương hoàn hảo của họ. Simon chú ý thấy rằng một người có đôi mắt màu xanh lục, người còn lại có màu mắt nâu giống Anthony, nhưng hơn thế, ánh đèn mờ ảo của buổi đêm khiến cho ba người đàn ông gần như có thể hoán chỗ cho nhau.

"Cậu nhớ các em trai tôi chứ?" Anthony lịch sự hỏi. "Benedict và Colin. Tôi chắc rằng cậu nhớ Benedict ở Eton. Đó là người bám sát gót chúng ta tới ba tháng khi lần đầu tiên đến đấy."

"Không đúng!" Benedict phá ra cười, nói.

"Tôi không biết cậu đã gặp Colin chưa, thực thế." Anthony tiếp tục. "Cậu ấy hiển nhiên còn khá trẻ để đã gặp cậu."

"Rất vui được gặp anh." Colin vui vẻ nói.

Simon để ý thấy một tia sáng bất lương lóe lên trong đôi mắt xanh lục nhạt của chàng trai trẻ, và không thể làm gì hơn ngoài việc mỉm cười lại.

"Athony đây đã nói rất nhiều thứ đáng phỉ báng về anh," Colin tiếp tục, nụ cười toe toét trở nên xấu xa, "mà từ đó tôi có thể chắc rằng chúng ta rất thích hợp để trở thành những người bạn vĩ đại."

Anthony đảo mắt. "Tôi có thể chắc chắn cậu hiểu tại sao mẹ tôi cho rằng Colin luôn là đứa con đầu tiên dồn bà vào thế điên rồ nhất."

Colin nói. "Thực tế thì, em tự hào với bản thân về điều đó."

"Mẹ tôi, may mắn thay, có thời gian trì hoãn ngắn ngủi từ sự quyến rũ lịch thiệp của Colin." Anthony tiếp. "Cậu ấy thực ra chỉ mới vừa trở về từ chuyến du hành ngoạn mục ở lục địa."

"Chỉ mới vừa về tối nay." Colin nói, nhăn răng cười hết sức trẻ con. Cậu ta có cái nhìn tự mãn về bản thân. Simon quyết định là cậu ấy không lớn tuổi hơn Daphne bao nhiêu.

"Tôi cũng chỉ mới trở về từ chuyến hành trình của mình." Simon nói.

"Đúng vậy, ngoại trừ đó là những cuộc du hành vòng quanh thế giới của anh, tôi nghe là thế." Colin nói. "Tôi sẽ rất yêu thích được nghe về chúng một ngày nào đó."

Simon gật đầu lịch sự. "Dĩ nhiên rồi."

"Anh đã gặp Daphne chưa?" Benedict hỏi. "Con bé là Bridgerton duy nhất hiện diện ở đây mà chưa được giới thiệu."

Simon cân nhắc về việc trả lời câu hỏi ấy sao cho tốt nhất, thì Colin phát ra một tiếng khịt mũi, và nói. "Ồ, Daphne đã được giới thiệu rồi. Thật đáng thương, nhưng đã được giới thiệu."

Simon dõi theo cái nhìn soi mói của cậu ấy dọc theo phòng khiêu vũ, nơi Daphne đang đứng cạnh mẹ cô, đưa mắt nhìn, như Colin đảm bảo, khốn khổ hết sức có thể.

Và rồi đột ngột anh nhận ra – Daphne là một trong số các quý cô trẻ tuổi, độc thân, đang kinh hãi khi được dẫn qua lại bởi mẹ mình. Cô là một người biết lẽ phải và thẳng thắn, và dĩ nhiên cô phải thế. Cô không thể nào quá hai mươi, và do tên cô vẫn là Bridgerton, nên cô rõ ràng là một trinh nữ. Và bởi vì mẹ cô – chà, dĩ nhiên cô bị bẫy chặt vào những vòng giới thiệu lẩn quẩn không hồi kết.

Cô trông đau khổ đến từng chi tiết bởi kinh nghiệm mà Simon đã trải qua. Không hiểu sao, điều đó khiến anh cảm thấy tốt hơn.

"Một trong chúng ta phải cứu con bé." Benedic đăm chiêu.

"À," Colin nhếch mép nói. "Mẹ đã chỉ giữ con bé ở đó với Macclesfield tới mười phút rồi."

"Macclesfield?" Simon hỏi.

"Ngài Bá tước." Benedict trả lời.

"Con trai của Castleford."

"Những mười phút?" Anthony hỏi. "Tội nghiệp Macclesfield."

Simon bắn cho anh cái nhìn tò mò.

"Không phải Daphne quan tâm tới việc lặt vặt đó." Anthony nhanh chóng đế thêm. "Nhưng khi mẹ nhồi nhét vào trong đầu con bé việc, ờ..."

"Truy kích," Benedict giúp ích bằng cách điền vào.

" – một quý ngài," Anthony tiếp tục, gật đầu cám ơn về phía em trai, "bà có thể trở nên, ờ..."

"Tàn nhẫn." Colin kết thúc.

Anthony mỉm cười yếu ớt. "Phải. Chính xác."

Simon nhìn về phía ba người đầy thắc mắc. Rõ ràng là, Daphne trông đang khổ sở, Macclesfield đang quét mắt khắp phòng, đoán chừng là để kiếm ra lối thoát gần nhất, và mắt Quý bà Bridgerton lấp lánh tia sáng tham vọng mà Simon thấy cảm thông cho chàng Bá tước trẻ tuổi.

"Chúng ta nên cứu Daphne." Anthony nói.

"Chúng ta thật sự nên làm thế." Benedict thêm vào.

"Và cả Maclesfield nữa." Anthony tiếp tục nói.

"Ồ, chắc chắn rồi." Benedict tiếp tục thêm vào.

Nhưng Simon chú ý rằng không ai nhảy ra hành động.

"Tất cả các anh chỉ đang nói thôi, phải không?" Colin cười nắc nẻ.

"Anh không thấy là em bước ra đó để cứu con bé." Anthony bắn trả.

"Chết tiệt, không. Nhưng em không bao giờ nói chúng ta nên làm thế. Anh, mặt khác..."

"Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế?" Cuối cùng Simon cũng hỏi.

Cả ba anh em nhà Bridgerton nhìn anh với biểu cảm tội lỗi y chang.

"Chúng ta nên cứu Daff." Benedict lại nói.

"Chúng ta thật sự nên làm thế." Anthony lại thêm vào.

"Đó là những gì hai anh trai tôi quá nhát cáy để nói cho anh," Colin nhạo báng nói, "rằng họ chết khiếp vì mẹ."

"Đúng thế." Anthony nói, không ngăn được cái rùng mình.

Benedict gật gù. "Hoàn toàn tán thành."

Simon nghĩ, anh chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng đáng buồn cười hơn thế. Đây là những anh em nhà Bridgerton, vậy đó. Cao lớn, đẹp trai, lực lưỡng, với từng quý cô trên đất nước này chạy theo quyến rũ, và họ ở đây, hoàn toàn sợ hãi trước sai lầm nho nhỏ của một người phụ nữ.

Đương nhiên, đó là mẹ của họ. Simon cho rằng ai cũng phải xem xét tính đến điều đó.

"Nếu tôi cứu Daff," Anthony giải thích, "mẹ có thể khiến tôi mắc vào nanh vuốt của bà, và thế là tôi đi tong."

Simon nén cười khi tâm trí anh ngập tràn hình ảnh Anthony, bị dẫn đi hết từ chỗ quý cô chưa chồng này đến quý cô chưa chồng khác bởi mẹ mình.

"Bây giờ thì cậu hiểu tại sao tôi lại tránh các nhiệm vụ kiểu này như tránh bệnh dịch rồi ấy." Anthony dữ dội nói. "Tôi sẽ bị tấn công từ hai phía. Nếu các quý cô ra mắt và mẹ của họ không tìm thấy tôi, mẹ chắc chắn sẽ đảm bảo việc tôi có thể tìm thấy họ."

"Chính xác!" Benedict la lên. "Sao anh không cứu con bé, Hastings?"

Simon liếc một cái về phía Quý bà Bridgerton (hiện ngay lúc này đang quàng chặt tay bà quanh khuỷu tay của Macclesfield) và quyết định anh tốt hơn nên được gọi chung với cái đám này là chết nhát.

"Bởi vì chúng tôi chưa từng được giới thiệu, tôi chắc điều ấy sẽ hoàn toàn không thích hợp." Anh ứng chế.

"Tôi đảm bảo là không như thế đâu." Anthony đáp trả. "Cậu là một Công tước."

"Thì sao?"

"Thì sao?" Anthony lặp lại. "Mẹ tôi sẽ tha thứ cho bất cứ sự không phải phép nào, nếu điều đó có nghĩa là giành được một Công tước, cho vị trí thính giả của Daphne."

"Này nhìn đây nè." Simon kịch liệt nói. "Tôi không phải con cừu non ngây thơ phải hy sinh để bị làm thịt cho cái bệ thờ hôn nhân của mẹ cậu."

"Anh không trải qua nhiều thời gian ở Châu Phi, phải không?" Colin châm biếm.

Simon phớt lờ cậu ta. "Ngoài ra, em gái anh đã nói–"

Cả ba cái đầu nhà Bridgerton quay ngoắt về phía anh. Simon ngay lập tức nhận ra anh đã lỡ lời. Tệ rồi đây.

"Cậu đã gặp Daphne?" Anthony chất vất, giọng chỉ có chút lịch sự như một sự an ủi đối với Simon.

Trước khi Simon thậm chí có thể trả lời, Benedict chồm tới trong một tư thế không-thể-gần-hơn-được-nữa, và hỏi. "Tại sao anh không đề cập đến việc đó?"

"Đúng thế." Colin nói, lời anh dứt khoát đến đáng lo ngại, lần đầu tiên trong suốt cả tối nay. "Tại sao?"

Simon lườm hết từ người anh trai này đến người anh trai khác, và hoàn toàn rõ ràng hiểu được tại sao Daphne vẫn còn chưa kết hôn. Cả bộ ba này hẳn đã tham chiến, đe dọa không phải tất cả thì cũng là những người cầu hôn phù hợp – hoặc ngu xuẩn nhất.

Điều này rõ ràng giải thích được cho việc của Nigel Berbrooke.

"Thực ra thì," Simon nói, "Tôi tình cờ gặp cô ấy ở Đại sảnh, khi tôi đang tìm đường đến phòng khiêu vũ. Đó là khi" – anh chĩa thẳng cái lườm vào đám nhà Bridgerton – "khá rõ ràng rằng cô ấy là một thành viên của gia đình các anh, nên tôi giới thiệu bản thân mình."

Anthony quay sang Benedict. "Chắc hẳn đó là khi con bé lẩn trốn Berbrooke."

Benedict quay qua Colin. "Chuyện gì đã xảy ra với Berbrooke? Em biết không?"

Colin nhún vai. "Chịu. Có thể cần trốn đi để săn sóc trái tim tan vỡ." Hoặc cái đầu thất thường của hắn, Simon gay gắt nghĩ.

"Chà, nó giải thích mọi thứ, tôi chắc thế." Anthony nói, đánh mất biểu hiện hống hách của một kẻ độc tài nhưng vẫn ra vẻ tử tế, và một lần nữa trở lại là một tên đồng hành trác tác và một người bạn thân.

"Ngoại trừ việc," Benedict khả nghi nói, "tại sao anh không nhắc đến việc đó."

"Bởi vì tôi không có cơ hội." Simon thọc vào, vung tay đầy điên tiết. "Trong trường hợp cậu không nhận ra, Anthony, cậu có một số lượng lớn các anh chị em lố bịch đến nỗi, cũng cần một lượng lớn thời gian lố lăng y hệt thế để giới thiệu tất cả bọn họ."

"Ở đây chỉ có hai chúng tôi." Colin chỉ ra.

"Tôi về nhà đây." Simon thông báo. "Cả ba đều khùng cả rồi."

Benedict, có vẻ như là người bảo vệ nhất trong số các anh trai, đột nhiên nhăn răng cười toe toét. "Anh không có em gái, phải không?"

"Lạy Chúa, không."

"Khi nào có con gái, anh sẽ hiểu."

Simon khá chắc chắn là anh sẽ không bao giờ có con gái, nhưng anh ngậm chặt mồm lại.

"Đó có thể là một cuộc thử thách." Anthony nói.

"Mặc dù Daff tốt hơn hầu hết tất cả," Benedict xen vào, "nhưng thực tế thì con bé lại không có nhiều người cầu hôn phù hợp."

Simon không thể tưởng tượng được tại sao lại không.

"Anh không thật sự chắc chắn là tại sao." Anthony trầm ngâm. "Anh nghĩ con bé là một cô gái xinh đẹp hoàn hảo."

Simon quyết định đây không phải là thời điểm để đề cập đến việc anh chỉ cách cô chừng hai centimet khi chống lại việc đè cô vào tường, ấn chặt hông vào cô, và điên cuồng hôn cô. Nếu anh không khám phá ra cô mang họ Bridgerton, anh đã có thể làm chính xác những điều đó.

"Daff là tuyệt nhất." Benedict đồng ý.

Colin gật đầu. "Một cô gái tuyệt dịu. Thật sự là một người dễ gần."

Có đến một khoảng im lặng khó xử, và rồi Simon nói. "À, có là một người dễ gần hay không, tôi cũng không có ý định đến đó cứu cô ấy, bởi cô ấy đã nói với tôi khá rõ ràng rằng, mẹ các anh đã cấm không cho cô ấy được để mắt đến sự hiện diện của tôi."

"Mẹ tôi đã nói thế à?" Colin hỏi. "Anh chắc hẳn phải có một tiếng tăm đen kịt."

"Một định mệnh tốt của việc không công bằng." Simon lầm bầm, hoàn toàn không chắc tại sao anh lại bảo vệ bản thân.

"Tệ quá đấy." Colin làu bàu. "Tôi đã nghĩ là sẽ yêu cầu anh dẫn tôi đi một vòng."

Simon nhìn thấy trước được hình ảnh khá gian xảo trong một tương lai xa của cậu ta.

Anthony đấm nhẹ vào lưng Simon, và đẩy anh tới trước. "Tôi chắc là mẹ tôi sẽ thay đổi suy nghĩ khi được đưa cho sự cỗ vũ thích hợp. Đi nào."

Simon không còn lựa chọn nào khác ngoài bước lại chỗ Daphne. Một trong những giải pháp này đòi hỏi việc thật sự tạo nên một màn kịch cỡ bự, và từ lâu Simon đã học được rằng anh không phải là người đóng kịch giỏi cho lắm. Hơn nữa, nếu anh ở vào vị trí của Anthony, anh có thể sẽ làm chính xác những điều tương tự.

Và sau một buổi tối với các chị em nhà Featherington, và các cô gái khác cũng giống thế, Daphne không thể nào nghe tệ bằng nửa tất cả số ấy.

"Mẹ!" Anthony gọi lớn bằng một giọng vui vẻ khi họ đi đến chỗ nữ Tử tước. "Con không thấy mẹ suốt cả tối."

Simon chú ý thấy đôi mắt xanh biếc của Quý bà Bridgerton sáng lên, khi bà nhìn thấy con trai đi tới. Có là Bà Mẹ Tham Vọng hay không, thì quý bà Bridgerton rõ ràng là rất yêu đám con mình.

"Anthony!" Bà nói. "Thật tốt được gặp con. Daphne và mẹ chỉ mới vừa trò chuyện với Ngài Macclesfield."

Anthony gửi cho Ngài Macclesfield cái nhìn thương hại. "Vâng, con thấy rồi."

Simon bắt gặp ánh mắt Daphne trong một khoảnh khắc và rất khẽ, lắc đầu. Cô đáp lại với cái gật đầu, cũng khẽ khàng nhất. Cô thật là một cô gái nhạy bén.

"Và ai đây?" Quý bà Bridgerton hỏi, mắt bà rạng ngời lên trước gương mặt Simon.

"Công tước mới của Hastings." Anthony trả lời. "Con chắc là mẹ nhớ cậu ấy trong những ngày con ở Eton và Oxford."

"Dĩ nhiên." Quý bà Bridgerton lịch sự nói.

Macclesfield, đang cực kỳ thận trọng giữ sự im lặng, nhanh chóng định vị được thời gian tạm lắng đầu tiên của cuộc trò chuyện, và tung đòn.

"Tôi nghĩ tôi thấy cha tôi."

Anthony bắn cho ngài Bá tước trẻ tuổi cái nhìn thích thú và hiểu biết. "Vậy thì đi đến chỗ ngài ấy đi."

Bá tước trẻ làm theo, hết sức sốt sắng.

"Mẹ nghĩ ngài ấy ghê tởm cha mình." Quý bà Bridgerton bối rối nói.

"Vâng ngài ấy có thế đấy." Daphne tiêu cực trả lời.

Simon nín cười. Daphne nhướng mày, im lặng thách anh dám đưa ra lời bình luận.

"Chà, dù sao thì, ngài ấy có một danh tiếng kinh hoàng." Quý bà Bridgerton nói.

"Có vẻ như khá nhiều người có điệu bộ đó vào những ngày này." Simon lẩm bẩm.

Mắt Daphne mở lớn, và lần này Simon có cơ hội nhướng mày, im lặng thách thức cô dám đưa ra lời bình luận.

Cô đương nhiên, không làm thế, nhưng mẹ cô lườm anh sắc bén, và Simon có một ấn tượng dễ nhận thấy rằng bà đang cố quyết định, địa vị Công tước có được gần đây của anh có lần nữa thay thế cho tiếng tăm xấu xa hay không.

"Cháu không tin là cháu có cơ hội được gặp bác trước khi cháu rời đất nước, thưa bà Bridgerton." Simon nhẹ nhàng nói. "Nhưng cháu rất vui được làm điều đó bây giờ."

"Tôi cũng vậy." Bà ra hiệu về phía Daphne. "Đây là con gái tôi."

Simon đỡ lấy bàn tay đeo găng của Daphne, và đặt một nụ hôn cực kỳ lịch sự lên các khớp ngón tay. "Tôi rất vinh dự được chính thức làm quen với cô, Quý cô Bridgerton."

"Chính thức?" Quý bà Bridgerton thắc mắc. Daphne mở miệng, nhưng Simon cắt ngang trước khi cô có thể nói bất cứ gì. "Tôi đã nói với anh cô về buổi gặp gỡ ngắn ngủi của chúng ta đầu tối nay."

Quý bà Bridgerton đột ngột quay đầu về phía Daphne. "Con đã được giới thiệu với Công tước trước vào tối nay? Sao con không nói gì cả?"

Daphne mỉm cười không thoải mái. "Chúng ta đã khá bận rộn với ngài Bá tước. Và trước đó, là với Ngài Westborough. Và trước đó, là với–"

"Mẹ hiểu ý con rồi, Daphne." Quý bà Bridgerton gầm gè.

Simon tự hỏi sẽ thô lỗ không thể tha thứ được thế nào nếu anh phá ra cười.

Rồi bà Bridgerton xoay nụ cười hết cỡ của mình vào anh – và Simon nhanh chóng hiểu ra nơi Daphne có nụ nười rộng mở ấy từ đâu – và Simon nhận ra bà Bridgerton đã nhanh chóng quyết định tiếng xấu của anh có thể bỏ qua được.

Một tia sáng lạ xuất hiện trong mắt, và đầu bà như quả lắc đồng hồ di chuyển từ Daphne sang Simon.

Rồi bà mỉm cười lần nữa.

Simon đấu tranh với ham muốn chuồn sớm.

Anthony chồm người lại gần, và thì thầm vào tai anh. "Tôi rất xin lỗi."

Simon nói giữa hai hàm răng nghiến chặt. "Tôi có thể giết chết cậu."

Cái lườm băng giá của Daphne nói rằng cô đã nghe cả hai bọn họ, và không hề thấy thú vị.

Nhưng bà Bridgerton bị lãng quên trong ngây ngất, tâm trí bà có lẽ đang ngập tràn những hình ảnh của một đám cưới hoành tráng.

Rồi mắt bà nheo lại khi tập trung vào cái gì đó đằng sau đám đàn ông. Bà nhìn áp đảo khó chịu khiến Simon, Anthony và Daphne, tất cả vặn cổ lại để thấy ai đang tới.

Bà Featherington đang chủ định bước đến thẳng chỗ họ, Prudence và Philipa ngay bên phía sau. Simon chú ý rằng Penelope ở đâu đó không thể thấy được.

Thời gian tuyệt vọng, Simon nhanh chóng nhận ra, cho tiếng kêu của một điệu nhảy không thể tránh. "Quý cô Bridgerton," anh nói, xoay đầu đối mặt với Daphne, "cô có muốn khiêu vũ không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.