Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố

Chương 34: Chương hạnh phúc cuối cùng




Kỳ Tiễu ngồi trong văn phòng trường chờ gần 1 giờ thì giáo viên phụ trách khối 11 mới lững thững đi vào.

Một phụ nữ trung niên thấp bé tóc ngắn cũn cỡn vừa vào cửa liền tới bàn làm việc lộn xộn lục lọi tìm kiếm gì đó, cuối cùng lấy ra một phần tư liệu, tầm mắt dừng trên ảnh chụp trong hồ sơ rồi lại nhìn sang cậu cứ thế đảo qua đảo lại vài vòng, công thức hỏi: “Kỉ Tiễu?”

Kỉ Tiễu gật đầu.

Nữ nhân nói: “Chủ nhiệm lớp em không ở đây, tôi dẫn em đi nhận lớp, đi thôi.”

Chuông vào học đã vang lên 20 phút trước, khối 11 nằm trên lầu 4 của trường trung học Phụ Trung U Đại, Kỉ Tiễu đi theo cô giáo một đường từ khối 10 đi lên, lớp học hai bên hành lang có rất nhiều học sinh hiếu kỳ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh tò mò đánh giá bọn họ.

Rốt cục cũng tới trước lớp 11-1, trên bục giảng một ông thầy hói đầu đang phun mưa xuân liên tục, thấy bọn họ liền ngừng lại.

Giáo viên phụ trách khối đứng trước cửa lớp học nhìn chung quanh một chút, dừng tại vị trí thứ 2 đếm ngược từ dưới lên trong góc lớp trống không, mày khẽ nhíu lại, nhỏ giọng hỏi: “Diêm Trừng không đi học?”

Ông thầy đồng dạng nhíu mày, khẩu khí mang theo bất mãn: “Ừ, học sinh nói ngày mai có trận đấu bóng rổ, nên đội tuyển muốn huấn luyện.”

Cô phụ trách gật gật đầu, tiếng nói mềm mại hơn chút: “Là có trận đấu à, để tôi hỏi lại chút…” Nói xong lại quay sang Kỉ Tiễu chỉ chỉ một vị trí khác cách không xa chỗ trống đó nói: “Em trước tạm ngồi ở chỗ đó, chờ tới khi giáo viên chủ nhiệm lớp về sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho em.” Tiếp lại cùng ông thầy thì thầm vài câu liền ly khai.

Kỉ Tiễu mang theo balo trống trơn bước vào lớp đi qua đám bạn học đang tròn mắt dõi theo cậu thẳng tới chỗ ngồi tạm thời, bạn cùng bàn thấy cậu đến nơi mới không tình nguyện đem đồ đạc của mình thu lại, nhường chỗ trống cho Kỉ Tiễu ngồi xuống.

“Khụ khụ, chúng ta tiếp tục…”

Ông thầy hói đầu gõ gõ mấy cái lên mặt bàn mới đem tầm mắt cả lớp từ trên người cậu dời đi, mặt ai nấy đều nhăn như khỉ ăn ớt mà tiếp tục nghe ông thầy phun mưa.

“Bài kiểm tra đầu tiên từ khi khai giảng tới giờ, chỉ có 1/3 lớp đạt tiêu chuẩn, đề bài cũng đều là kiến thức đã học, nhưng chỉ qua một đợt nghỉ hè các em liền quên hết sạch, vậy bài kiểm tra sau các em định học hành thế nào đây…”

Bùm bùm lải nhải ước chường hơn 10p, đám nam sinh dưới lớp ngáp dài ngáp ngắn liên tục, ông thầy mới lôi tập bài kiểm tra ra, báo điểm từ cao tới thấp.

“Thái Hiểu Mông 94, vẫn là em cao điểm nhất lớp.”

Ông thấy nói xong, một nam sinh đeo mắt kính ngồi ở hàng thứ 3 đứng dậy, dưới sự ngưỡng mộ của đám bạn học cầm bài kiểm tra của mình về chỗ ngồi.

“Hoàng Khải 90. Thang Văn Thiến 88….” Liền như vậy một đường nhớ kỹ, tập bài kiểm tra trong tay ông thầy ít dần, nguyên bản đám người đều tỏ ra thờ ơ sau khi nhận bài kiểm tra liền thu hồi thoải mái trên mặt, thẳng cho tới khi chỉ còn một bài kiểm tra cuối cùng.

“Xong rồi…” Kỉ Tiễu nghe thấy có người nhẹ nhàng nói một tiếng.

Ông thầy đem tờ giấy cuối cùng lắc lắc trong tay, tỏ vẻ khó chịu: “Diêm Trừng 60 điểm.”

“A!” bỗng một nam sinh ngồi sau lưng Kỳ Tiễu lên tiếng cợt nhả nói: “Chu lão sư, Diêm Trừng không có trong lớp, em nhận thay cậu ấy!”

Ông thầy họ Chu hừ lạnh một tiếng rồi đem tờ giấy ném cho cậu ta, muốn mở miệng giáo dục một phen nhưng người lại không có ở đây chỉ có thể nuốt bực tức trở về.

Kế tiếp chính là chữa bài kiểm tra, bạn học cùng bàn cũng không có ý muốn chia sẻ đề bài với Kỳ Tiễu, Kỳ Tiễu nhìn nhìn bảng đen chốc lát, cảm thấy không thú vị liền quay đầu nhìn chằm chằm sân thể dục trống rỗng ngoài cửa sổ cũng chả nhúc nhích gì.

Trước khi hết tiết, ông thầy nói bởi vì người không đạt yêu cầu rất nhiều nên ông ấy muốn cho những người đó một cơ hội nữa, tuần sau kiểm tra lại, nếu biểu hiện còn không tốt hơn như vậy không thể cứu.

Chu lão sư đi rồi, không khí lớp học vốn âm trầm không bao lâu liền sôi nổi hẳn lên, đại bộ phận học sinh đều oán giận ông thầy dạy toán này nên chỉ chăm chăm rủa xả ổng vô nhân tính bắt bọn họ vì kỳ kiểm tra này mà học muốn điên rồi, thỉnh thoảng trong ồn ào hỗn loạn có nhiều ánh mắt tò mò cùng những tiếng bình luận tranh cãi hướng về phía cậu, Kỉ Tiễu vẫn luôn cúi đầu tựa như cái gì cũng không biết không quan tâm.

Tiếp theo là tiết của thầy chủ nhiệm, chủ nhiệm khoảng 30 tuổi vóc người cao lớn bưu hãn tục tằng, mười phần là hán tử phương Bắc, hơn nữa còn có một cái đầu bóng lưỡng, nhưng lại có một cái tên thực khí phách: Võ Thiết, thường gọi là ‘Thiết ca”, tính tình ngay thẳng, ăn to nói lớn, dạy lớp 11-1 và lớp ngữ văn 3.

Thầy trước hết giới thiệu Kỉ Tiễu cho cả lớp rồi sắp xếp chỗ ngồi cho cậu, nói cả lớp hảo hảo giúp đỡ cậu, còn cậu cái gì cũng chưa nói. Kỉ Tiễu đến khi bị gọi tên mới đứng dậy, sau đó lại yên lặng ngồi xuống. Thiết ca đại khái cũng biết cậu hướng nội, nên cũng không yêu cầu cậu đứng trước lớp giới thiệu về bản thân, trực tiếp vào bài học luôn.

Thật vất vả mới hoàn thành xong những tiết học buổi sáng, giữa trưa Kỉ Tiễu không tới căng tin ăn cơm, cậu cũng không biết căn tin ở đâu, bởi vì chuông hết tiết vừa tan, lớp học liền không một bóng người. Kỉ Tiễu vì thế từ trong balo lấy ra một chai nước khoáng uống 2,3 ngụm!

Có lẽ là do học sinh trong lớp không thích người ngoài hoặc cũng có thể là do Kỉ Tiễu khí chất có vấn đề mà toàn bộ buổi sáng không một ai lại gần nói chuyện với cậu, chỉ có bạn cùng bạn thuận miệng hỏi một câu: “Cậu sống ở ngoại thành sao?”

Kỉ Tiễu không trả lời, thậm chí còn không liếc nhìn cậu ta lấy một cái. Bạn cùng bàn lại xác định cậu nghe thấy lời mình, vì thế hừ một tiếng: “Tự cao tự đại…”

Kỉ Tiễu liền cứ thế một mình nằm úp sấp lên bàn thật lâu trong lớp, thi thoảng có vài cơn gió nhè nhẹ ngoài cửa sổ thổi vào hất tung tóc mái cậu, tiết trời tháng 9, ve sầu vẫn râm ran kêu mãi không ngừng, ngược lại cậu thừa dịp trong lớp vắng lặng liền nhắm mắt dưỡng thần. thẳng tới khi trên hành lang truyền tới tiếng đập bóng có tiết tấu phá vỡ không gian yên tĩnh này.

Thanh âm đó từ xa vọng lại gần, tiến vào phòng học, chậm rãi dừng ở bên tai Kỉ Tiễu. chiếc ghế bên cạnh cách cậu một lối đi bị kéo ra, có người ngồi xuống, sau đó chính là thanh âm lục lọi đồ vật, có chút ồn ào.

Kỉ Tiễu bị tiếng động làm cho ngẩng đầu lên, thấy vài người đi vào trong lớp, hướng phía này vừa đi vừa gọi: “Diêm Vương! Mày đã về rồi sao, vừa rồi trong căn tin, lão hói còn hỏi mày đấy, chúng tao liền bảo mày vẫn còn ở trong sân vận động.”

“Ừ…” nam sinh cũng không ngẩng đầu lên vẫn tìm kiếm gì đó, chỉ bớt thời giờ hừ một tiếng đáp lại.

“Mày đã chơi bóng tới trưa, vậy chiều nay mày có tham gia chơi với bọn tao nữa không?” bên kia hỏi lại.

Nhưng lại bị một người khác chen ngang đánh gãy, dùng ngữ khí trêu đùa nói: “Yah, chơi bóng kiểu gì mà sàn tập thủng mấy lỗ, rõ ràng là Diêm Vương chơi đùa cùng đại mỹ nhân…” tên kia mở đầu ăn nói bất nhã một câu còn chưa nói xong đã bị nam sinh tên ‘Diêm Vương’ cắt ngang.

Cậu ta nói: “Thiếu đánh à?” thanh âm lười biếng, ân ẩn còn có thể nghe ra ý cười.

Nhưng đám kia lại không dám mở miệng.

Lúc này, Ngũ Tử Húc bước vào, vừa thấy liền gào to: “Diêm Vương! Kinh Dao nói chờ mày đi ăn cơm kìa.”

“Biết rồi.” Diêm Trừng nói xong đem đống đồ bày bừa trên bàn nhét vào trong balo rồi tống vào trong ngăn bàn, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại hướng Kỉ Tiễu thẳng tắp nhìn lại, sau đó gãi gãi cằm hỏi: “Mới tới?” thanh âm Diêm Trừng không thấp, nên cả đám đều nghe thấy, tự nhiên cũng đồng loạt nhìn về phía cậu.

Ngũ Tử Húc bị hỏi tới chưa kịp phản ứng, một khắc sau mới nói: “À ừ, sáng nay vừa tới.”

Diêm Trừng gật gật đầu, cái gì cũng không nói liền xoay người bước đi.

“Này, bài kiểm tra của mày tao đang cầm, 60 điểm.” Ngũ Tử Húc gào với theo.

Diêm Trừng đã đi thật xa, thanh âm vọng lại: “Ném đi…”

Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.