Mạch Lộ Quy Đồ

Chương 19




Sau khi nhảy xuống ngọn lửa xanh, bốn người đi tới một động thạch anh, với Ma Viêm Quật phía trên thì cứ như là hai thế giới khác nhau, nơi này không nóng ngược lại còn có cảm giác man mát nhè nhẹ.

“Một nơi thật đẹp.” Lăng Vân nhìn quanh bốn phía, nơi này đầy thạch anh màu xanh, hình thái khác nhau, xinh đẹp cực kỳ.

“Đúng,rất đẹp” Phi Sa cũng bị cảnh sắc mê hoặc.

“Mạc Nhật,sao vậy?” Liên Quyết thì không hứng thú gì với mấy cái này, nhưng lại thấy kỳ quái với biểu tình của Mạc Nhật. Cho dù anh cho rằng chỗ này không đẹp, cũng không cần phải cau mày đi?

Mạc Nhật xoay người, nâng tay nhấc Đại Địa Chi Khôi lên: “Vừa mới ở trên còn có phản ứng a?”

Liên Quyết đầu tiên là sửng sốt, sau đó rất nhanh hiểu được “Thổ Chi Châu không phản ứng sao không? Chẳng lẽ Hỏa Chi Châu không ở đây mà là ở phía trên?”

Nghe tên Ngũ Hành Châu, Phi Sa với Lăng Vân cũng đến bên cạnh Mạc Nhật,Thổ Chi Châu không ngừng chớp động lúc ở phía trên giờ đây đã trở về trạng thái bình thường.

“Mặc kệ như thế nào, bây giờ chúng ta nhìn xem ở đây có… manh mối gì không đi.” Liên Quyết dẫn đầu đi tới hướng bên cạnh. Động thạch anh này tựa như một cái phòng, diện tích không lớn,mà lại không có lối rẽ.Họ rơi xuống vị trí trung tâm, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được xung quanh, nơi này dường như không có gì kỳ quái, nhưng mặc kệ như thế nào thì không cẩn thận tìm xem là không được. Vì thế bốn người chia nhau ra, tự tìm kiếm.

“Đây là cái gì?” Chỉ chốc lát, Phi Sa đã kêu lên.Những người khác cũng nhìn bên hướng y, chỉ thấy trên tay y có một quyển sách.”Tôi đụng phải ở bên cạnh.” Phi Sa chỉ vào một ngõ ngách, hai khối đá thạch anh tựa vào nhau, giữa có một cái khe không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho một bàn tay đi vào.

“Để tôi nhìn xem.” Mạc Nhật đi tới trước, tiếp nhận quyển sách trên tay Phi Sa, quyển sách nhìn qua đã lâu theo năm tháng lại được bảo tồn rất tốt,trên bìa mặt sách viết to ba chữ —— Chức, Thiên, Tình.

“Chức Thiên Tình?” Mạc Nhật với Lăng Vân đồng thời kêu lên, mà Liên Quyết với Phi Sa ở bên cạnh lại kinh ngạc nhìn họ.

“Quyển sách này có vấn đề gì sao?” Liên Quyết cầm sách,lật qua lật lại: “Cỉ là một bản nhạc phổ thôi mà, có chỗ nào kỳ quái sao?” Lăng Vân la lên thì thôi, nói thế nào thì cậu cũng là nhạc công, nhưng Mạc Nhật rõ ràng là kiếm sĩ,ồn ào lên làm gì.

“Đây không phải kêu là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu(*) sao a.” Mạc Nhật cười nhìn Lăng Vân.

(*) Đạp phá thiết hài vô mịch xử,đắc lai toàn bất phí công phu: ý là người đi mòn gót giày không tìm được thứ mình muốn tìm nhưng kẻ không phí chút công sức nào thì lại tìm được.

“Thật sự là quá tốt. Cái này có thể cách chức.” Lăng Vân cũng thở ra một hơi. Sau đó nói ra mọi việc tiền căn hậu quả cho hai người ù ù cạc cạc kia.

“Nguyên lai là như vậy a, đúng là rất khéo. Mặc kệ nói như thế nào t2hi cũng có thu hoạch.” Đang lúc Phi Sa muốn nói Bí Huyệt thì ra chính là tàng thư (nơi lưu giữ sách) thì đột nhiên cả động rung lên, hơn nữa rung càng ngày càng mạnh.

“Động đất sao?” Lăng Vân không đứng vững, đi ngược về phía sao,may là có Mạc Nhật đỡ cậu lại.

“Trước tiên nghĩ cách rời khỏi đây.” Liên Quết kéo tay Phi Sa,nói với hai người kia.

Sau khi họ đang hoảng sợ chuẩn bị rời đi cái nơi như sắp sửa sụp xuống này thì chấn động ngừng lại. Chỉ thấy một phòng sách nhỏ bây giờ đã biến thành một cái động lớn.

Đi vào?

Đương nhiên!

Bốn người nhất trí đi về phía con đường chỉ có thể cho một người đi. Ước chừng đi được trăm mét, Mạc Nhật đi đầu tiên ngừng lại.

“Mọi người có nghe được tiếng gì không?” Xa xa truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa càng ngày càng gần.

“Hình như là một đám người, hơn nữa còn được huấn luyện, tiếng bước chân rất đều.” Phi Sa lắng nghe một lúc rồi mới cho ra kết luận.

“Cái kia, chúng ta có phải hay không nên chuồn a......” Ngón tay Lăng Vân chỉ về phía trước, trong lúc họ đang nói chuyện thì đã có cái gì đó đi tới.

“Hấp Huyết Võ Sĩ!” Liên Quyết rất nhanh hét lên một chữ. Sở dĩ quen thuộc như thế là vì hắn và Phi Sa đã từng đánh qua.”Nói sau đi,công kích vật lý của chúng vô cùng mạnh.”

Hấp Huyết Võ Sĩ là quái cấp 94, cùng loại với Vampire, cấp kém hơn nhiều so với Hỏa Thạch Nhân, nhưng độ khó chơi tuyệt không kém hơn Hỏa Thạch Nhân. Bởi vì chúng không chỉ có công kích vật lý cao cực kì, hơn nữa sức chống cự đối với tất cả thuộc tính ma pháp là 80%,vả lại chúng còn hút máu của kẻ địch để bổ sung máu cho bản thân. Cho nên mặc kệ công kích vật lý hay là công kích ma pháp xa đối với chúng cũng không hữu dụng.

“Sao chỗ này lại có Hấp Huyết Võ Sĩ chứ?Chúng không phải là chỉ xuất hiện ở Ma giới sao?” Phi Sa lui lại về sau oán giận.

“Đừng nói nữa,chạy trước đi.”Mạc Nhật thúc giục ở phía sau,anh cảm thấy quái ở phía sau đã sắp đuổi được mình.

Nhưng có thể chạy đi đâu đây?Họ rất nhanh đã chạy ra khỏi cái thông đạp ngắn hẹp đó,tới động thạch cao hồi nãy. Nhưng muốn rời khỏi động thạch cao nhất định xuyên qua ngọn lửa ở trên kia, nhưng nếu dùng Phong Giày của Lăng Vân, mang một đám đi,người cuối cùng chắc chắn chống không được.

“Dùng Hồi Trình Phù đi.” Liên Quyết nói, sau đó cầm Hồi Trình Phù trong tay, trong lòng mặc niệm, hồi trình. Nhưng mà không có hiệu quả gì. Những người khác cũng bỏ Hồi Trình Phù lại trong bao phục.

“Sao bây giờ?” Hấp Huyết Võ Sĩ càng chạy càng nhanh,bây giờ cũng đã ra tới động.

“Lăng Vân,cậu mang Phi Sa đi trước đi.” Liên Quyết nói một tiếng,rồi cùng Mạc Nhật ăn ý che chỡ cho họ ở trước.Phòng huyết của ám sát giả với nhạc công cũng không cao, thực dễ dàng treo.

“Nhưng......” Phi Sa muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt Liên Quyết làm cho ngừng lại. Mạc Nhật ở một bên thúc giục Lăng Vân nhanh nhanh chút.

Lúc Lăng Vân chuẩn bị đi thì Hấp Huyết Võ Sĩ vừa nãy còn từng bước từng bước ép sát họ thì ngừng lại, bộ dáng nhìn qua còn rất thống khổ.

“Sao lại thế này?” Lăng vân dừng động tác, nhìn mấy con quái trước mặt.

Liên Quyết thử bắn một mũi tên ma pháp qua, theo lý thuyết thì Hấp Huyết Võ Si có năng lực kháng ma pháp siêu cao, ma pháp không có tác dụng gì với chúng, nhưng một mũi tên bay qua, thế nhưng mất không ít máu.

“Là do thạch anh, thạch anh này có thể làm giảm đi kháng ma lực của chúng.” Mạc Nhật cũng phát hiện. Nếu vậy, làm mấy con quái báu vật có nhiều điểm kinh nghiệm này chuồn đi thì đúng là không có thiên lý. Bốn người rất nhanh đã chấn chỉnh đội hình. Mạc Nhật là hệ cận chiến, sợ họ bị bắt đi lấy máu nên phụ trách việc khổ cực. Đem mấy cái thạch có thể di chuyển dịch qua dịch lại, hình thành bảo hộ tằng, che trước mặt họ.Liên Quyết cũng không ngừng bắn mũi tên cao giai hệ ma pháp, Phi Sa đem mấy cái ám khí khác với thuộc tính của Mạc Nhật ném ra, muốn thử xem thuộc tính này có hữu dụng với chúng không, bởi vì y phát hiện, một loại trừ kháng lực ma pháp, Hấp Huyết Võ Sĩ phi thường sợ bộ tộc ma pháp.Lăng Vân thì phóng thích ma pháp quấy nhiễu phạm vi lớn, khiến cho Hấp Huyết Võ Sĩ càng không chịu nỗi một kích. Đại khái khoảng mười phút, 16 con Hấp Huyết Võ Sĩ đã bị tiêu diệt sạch sẽ, chỉ để lại một bãi tiền và trang bị

“Đúng là phát đạt.” Lăng Vân nhặt lên vài thứ,cười nói.

“Đáng tiếc chúng ta không ai có Thu Thập Thuật,nếu không thì có thể nhặt mấy cái thạch anh đem về rồi.” Phi Sa tiếc nuối. Nếu có mấy cái thạch anh này khảm trên trang bị thì sẽ không sợ Hấp Huyết Võ Sĩ nữa.

“Mạc Nhật đâu?” Liên Quyết hỏi hai người.

“Thật tò mò a, vừa vặn không thấy anh ta.” Lúc nãy mọi người đem lực chú ý đặt lên mấy con quái, không chú ý Mạc Nhật dịch chuyển thạch anh đi nơi nào.

Đang định mật anh,trong đội ngũ lại truyền đến tiếng Mạc Nhật: “Mọi người mau chuẩn bị tốt, lại tới nữa.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy trong động truyền tới tiếng vang, Mạc Nhật chạy ra, đi theo sau anh còn có một đoàn Hấp Huyết Võ Sĩ.Sau khi mọi người hợp lực tiêu diệt chúng thì vây quanh Mạc Nhật thẩm vấn.

“Anh vừa mới đi đâu đó?”

Mạc Nhật chỉ cái khe kia rồi nói: “Ma Viêm Quật cũng không ở chỗ giao nhau của Ma giới và Nhân giới, nhưng chỗ này lại có Hấp Huyết Võ Sĩ của Ma giới, không phải rất kỳ quái sao?” Thấy mọi người gật gật đầu,anh lại nói tiếp: “Cho nên tôi đi qua bên kia, muốn nhìn con đường nãy rút cuộc dẫn tới chỗ nào.Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, bên kia dĩ nhiên là Ma giới.”

“Thì ra nọi này dĩ nhiên gắn với Ma giới a.Tôi còn nghĩ Ma giới chỉ có một con đường.” Lăng Vân biểu tình thì ra là như vậy.

“Các vị, các vị không biết đây chính là nơi luyện cấp không tồi sao?” Đừng hoài nghi, bây giờ trong mát Phi sa lóe lên quang mang ác ma. Mọi người ăn ý gật gật đầu, sau đó Nhật lại đi vào rồi đi ra, dẫn quái, ba người kia thì chuẩn bị cho tốt vào.

Mọi người đem động thạch anh như một bảo địa luyện cấp,điên cuồng luyện cấp. Nếu mệt thì thì lấy mấy cái thạch anh đặt ở cửa động, khỏi sợ Hấp Huyết Võ Sĩ xông vào, muốn luyện cấp thì kêu Mạc Nhật đi dẫn, cấp đúng là tăng lên không ít, phải biết rằng,Hấp Huyết Võ Sĩ chính là quái có ích nha. Nếu không phải trong kênh bang phái truyền đến tiếng của Thiên Lí, mọi người thật đúng là không biết,thì ra họ đã bất tri bất giác ở trong này đợi hai ngày rồi.

— ◘ —

“Lăng Vân,các ngươi ở đâu?”Trong kênh bang phái truyền đến tiếng Thiên Lí, sau đó là Tra Tra Tạc: “Chúng ta đã trở về thành, các ngươi cũng trở về nanh lên đi.”

“Chúng ta tìm được một nơi luyện cấp rất tốt,bây giờ mà trở về thì thật đáng tiếc.” Lăng Vân có chút lưu luyến không rời.

“Thụy Miên Thương chỉ thiết lập bốn ngày, đã nhanh tới rồi. Các ngươi tính ở đó logout luôn sao?” Thanh âm trầm thấp của Vân Hải truyền đến, hắn tuy rằng cảm thấy game không tồi, nhưng không hy vọng em trai của mình trầm mê vào nó.

“Đại ca, chúng ta lập tức trở về.” Phi Sa cắt đứt câu chuyện, bốn người sau khi giải quyết quái xong, thì Lăng Vân đem cả đám về lại Ma Viêm Quật, sau đó sử dụng Hồi Trình Phù.

Mạc Nhật thông tri bốn người kiabọn họ lập tức đi trở về,tập hợp ở chỗ cũ. Cái gọi là chỗ cũ chính là cửa hoàng cung Lăng Tiêu Thành.Lúc họ đến thì bọn Vân Hải đã sớm tới rồi.

“Cấp mấy?” Tra Tra Tạc sau khi thấy họ đến liền lập tức hỏi.

“Ân, tớ 131, Phi Sa 136, Liên Quyết 140, Mạc Nhật cao nhất 149.” Lăng Vân nói hô ra tổ đội tình huống, báo ra cấp bậc của mỗi người. (người cùng đội ngũ có thể nhìn thấy cấp,máu và tình huống cơ bản của đối phương)

“Các ngươi thì sao? Vân Hải với Lạc Hải đến 80 chưa?” Mạc Nhật cũng quan tâm hỏi.

“Vân Hải tới rồi, Lạc Hải thì chưa.Nhưng dược của chúng ta không đủ, cho nên đành phải về trước.” Tra Tra Tạc tiếc nuối.

“Tời gian thiết lập sắp tới rồi.Trước khi logout, chúng ta lấy vật phẩm chia ra, sau đó chuyển một thì chuyển một, chuyển hai thì chuyển hai, tiếp nhận chức vụ thì tiếp nhận chức vụ.” Liên Quyết dùng ánh mắt hỏi ý kiến mọi người.

“Em bồi Lạc Hải đi chuyển trước là được rồi, dù sao chỗ chuyển hai cũng cách đây không xa.” Tra Tra Tạc nhanh nhẹn nói.Lúc họ chờ bọn Lăng Vân,Lạc Hải đã chọn một chức nghiệp tốt lắm —— nông dân. Bởi vì Vân Hải đã là đầu bếp,trong một đàon mà có tới 2 đầu bếp thì lãng phí quá. Hơn nữa, vinh dụ đầu bếo không đủ, còn cần vật liệu tốt, Liên Quyết là thợ săn, có thể cung cấp thịt mới, mà rau cải gì đó thì chỉ có nông dân mới có thể chế tạo. Lạc Hải dở dĩ thành nông dân còn có một nguyên nhân, y không thích tiếp xúc với nhiều người, nông dân chỉ cần trồng trọt ở trong vườn mà thôi, cũng không cần cùng người khác giao tiếp.

“Ân,hai người hành động đi.Có thể chiếu ứng tốt lẫn nhau.” Mạc Nhật nói rất êm tai, kỳ thật chính là muốn ổ chung với Lăng Vân. Nhưng những người khác cũng không phản đối.

Phi Sa, Liên Quyết phân biệt tính chuyển hai trở thành thích khách và thợ săn ma pháp.Kỳ thật họ trước đó đã tiếp nhận nhiệm vụ chuyển chức, cho nên hiện tại chẳng qua là đi hoàn thành bước cuối cùng mà thôi, rất nhanh là có thể thu phục, cho nên mọi người quyết định từ từ họ sẽ đi tiếp nhận nhiệm vụ thành lập môn phái.

Lăng Vân đương nhiên cùng một tổ với Mạc Nhật, nhạc công vốn tính là chức nghiệp loại sinh hoạt, cho nên cậu không cần hai chuyển ( chú: chỉ có chức nghiệp loại công kích là có hai chuyển),nhưng lại tính đi xem có chức nghiệp phụ trợ nào tốt không. Mạc Nhật là kiếm khách, mục tiêu hai chuyển là đại địa kỵ sĩ.

Vân Hải cùng tổ với Thiên Lí, hai người đều là chức nghiệp loại cuộc sống, cũng không tất phải hai chuyển. Nhưng là người chơi một chức nghiệp đối với trong Ngũ Hành là quá ít, cho nên hắn cùng Lạc Hải tới cấp 80 để học nghề thứ hai.Nhưng trước mắt họ tính dò hỏi xung quanh, tuy sự thật là trù nghệ của Vân Hải rất cao, nhưng trong trò chơi, nếu không tìm được thực đơn tốt,nâng cao độ thành thục của tay nghề thì đều vô dụng. Mà thực đơn tốt chỉ có thể nhận nhiệm vu, thậm chí còn có một ít thức ăn thất truyền chỉ có thể đánh BOSS mới có thể được.

Lúc tổ của mấy người kia vừa mới quyến định sách lược hành động xong,Tra Tra Tạc với Lạc Hải đã đi từ lâi.Lạc Hải đi chuyển thành nông dân đã sớm đặt tốt, về phần Tra Tra Tạc, nó muốn chức nghiệp hai chuyển là hỏa độc vu sư, kỳ thật nơi chuyển của nó cách nơi chuyển nông dân rất xa, nhưng nó nói gần đây nên mọi người cũng không ý kiến. Mà Lạc Hải căn bản thì không biết ở đâu, nếu không có Tra Tra Tạc dẫn đường, chỉ sợ là tránh không được vận mệnh lạc đường.

Chuyển chức xong, sau khi tiếp nhiệm vụ, mọi người đều logout.Nghỉ ngơi đủ rồi vào lại.

“Phi Sa, nói xem cậu nhận được nhiệm vụ gì đi.” Trở lại trong game,Thiên Lí hỏi. Muốn thành lập môn phái phải đi xin quản gia võ lâm minh chủ, hắn sẽ phải tìm người, đánh quái, phân phối tầm bảo cho ngươi, độ nan dịch sẽ ấn xin biến hóa cấp, nhưng khác với thành lập bang phái chính là, người xin sẽ không trực tiếp trở thành môn chủ,môn chủ sẽ là người đối thoại với NPC khi nhiệm vụ hồi phục.

“Đánh quái. Hấp Huyết Võ Vương.” Phi Sa đắc ý nháy mắt mấy cái với mọi người.

“Các ngươi......” Mạc Nhật vừa nghe được đánh cái kia liền biết được là họ đã động tay động chân vào. Mà bọn không biết ở Ma Viêm Quật đã xảy ra chuyện gì, Thiên Lí sau khi nghe được nhiệm vụ, phi thường lo lắng.

“Hấp Huyết Võ Vương là BOSS cấp 170, hơn nữa chỉ có Ma giới mới có, người lực chúng ta có hiện giờ chỉ sợ đánh không lại đi?”

“Yên tâm, nhất định không thành vấn đề.” Liên Quyết tin gấp trăm lần nói.

?

Mấy người khác thấy kỳ lạ, cuối cùng vẫn là Lăng Vân tốt bụng, đem mọi chuyện xảy ra ở Ma Viêm Quật nói cho họ.

“Nguyên lai là như vậy, vậy không thành vấn đề.” Thiên Lí nghe xong cũng yên tâm.

“OK, tổ đội xuất phát.” Liên Quyết mời mọi người nhập đội, sau đó ý bảo mọi người nhanh chút.

“Từ từ, tôi chưa có nhận được lời mời” Mạc Nhật nói nhanh.

“1964, 502” Liên Quyết không để ý tới anh, đến báo cáo tọa độ với Phi Sa. Hiện tại không riêng Mạc Nhật, những người khác cũng quyết định mạc danh kỳ diệu nhìn hai người.

“Ân, tôi nhớ rõ hình như có một nhiệm vụ tìm kiếm chim hoàng oanh nhỏ, chính là tìm một thư sinh tiếp.” Thiên Lí nhớ mình từng nhìn qua nhiệm vụ này, nhưng là không rõ này càng mạc ngày có cái gì quan hệ.

“Thiên Lí, vậy ngươi nhớ rõ trên BBS nói nhiệm vụ này thưởng cho gì không?” Phi Sa hỏi.

“Ân, hình như là tặng một quyển thổi tiêu pháp cơ bản. Nhiệm vụ này rất đơn giản, cho nên thưởng cho cũng không ra sao. Có người nói nhiệm vụ này căn bản một chút dùng đều không có. Thổi tiêu hoàn toàn có thể đi cầm viện tìm thổi tiêu sư phụ học, tuy rằng thời gian lâu, nhưng có người dạy còn đỡ hơn tự hoc.” Thiên Lí nhớ lại,nói ra cái nhìn của bản thân.

“A, đúng rồi. Mạc Nhật anh còn chưa biết thổi tiêu?” Lăng Vân lúc này mới nhớ tới, bọn họ nếu tìm được Chức Thiên Tình, đương nhiên hẳn là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới tốt.

“A,một mình tôi đi a?” Mạc Nhật giả bộ đáng thương “Hơn nữa, sao phải hoàn thành nhiệm vụ kia. Thiên Lí không phải nói, còn có thể đi cầm học sao?”Anh không muốn tách Vân ra a.

“Thiên Lí cũng nói đi cầm học rất tốt thời gian anh như thế nào lại không nghe. Hiện tại chính là thời kì mấu chốt, nào có khoảng không cho anh mài mò a.Tự mình luyện đi.” Phi Sa một từ ngăn lại Mạc Nhật, sau đó kéo Lăng Vân đi. Sợ trái tim đồng cảm của em y tràn ra, lưu lại bồi Mạc Nhật,khó mà được,họ còn phải dựa vào cậu để vào động mà. Cường đạo bây giờ còn canh giữ ở đó, đúng là người có nghị lực.

Thấy Phi Sa đi đầu,những người khác thương hại nhìn Mạc Nhật rồi cũng bỏ đi. Mạc Nhật nhìn thân ảnh xa xa của mọi người, không khỏi thở dài một tiếng, sau đó nhận mệnh đi tìm thư sinh kia. Hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh lên sau đó cùng mọi người hội hợp, trong lòng hạ quyết tâm, cước bộ Mạc Nhật lại nhanh hơn.

1964, 502, đó là nơi gần Tây Môn,là khu nghèo khó trong Lăng Tiêu Thanh, Mạc Nhật vội chạy tới, quả nhiên thấy căn phòng bị phá vỡ, thư sinh ngồi trên bậc thang nhìn qua có chút suy tư,than thở bên kia.

“Ôi chao, cậu sao thế, có cần giúp đỡ không?” Mạc Nhật sửa sang lại tâm tình, tận lực làm cho mình nói chuyện có thể tâm bình khí hòa (ôn hòa nhã nhặn).

Chỉ thấy thư sinh kia ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó tiếp tục thở dài. Phi thường bất mãn mình bị bỏ qua, nhưng Mạc Nhật nói mình đừng nên chấp nhặt với NPC, cho nên lại ôn tồn hỏi lại lần nữa. Lần này thư sinh rốt cục để ý đến anh, đầu tiên là cảm tháng lảm nhảm lải nhải lẩm bảm mình sinh ra không gặp thời, không có gặp được người tri âm, lúc kiên nhẫn của Mạc Nhật gần khô kiệt hết, rốt cục bắt đầu nói về chuyện chim hoàng oanh,nói nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi: “Vị huynh đài này có thể tìm chim hoàng oanh về giúp ta được không?” Hệ thống cũng nêu lên Mạc Nhật có tiếp nhiệm vụ ‘Tìm kiếm chim hoàng anh nhỏ’ hay không. Mạc Nhật cũng không phải là thư sinh vô nghĩa kia, nói một tiếng được rồi chọn nhiệm vụ thật sự vô cùng đơn giản này, chim hoàng oanh ngay tại trên đại thụ cách thư sinh không xa, chỉ cần nghĩ biện pháp bắt nó, rồi nhốt nó vào trong lồng chim mà thư sinh đã đưa rồi trả lại thư sinh là xong. Mạc Nhật không phí bao nhiêu công sức tìm ra chim hoàng oanh, tuy rằng tiểu gia hỏa này bay rất linh hoạt, nhưng Mạc Nhật rất nhanh đã bắt được nó, sau đó trở về giao nhiệm vụ.Thổi tiêu pháp cơ bản vừa đến tay, Mạc Nhật liền bay nhanh đến Ma Viêm Quật, trong lòng cầu nguyện có thể vượt qua nhiệm vụ.

P/s Ellie: Chương sau có cảnh kiss~ ♥ >x< ← [TĐBM] Trung [TCLH]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.