Mạch Lộ Quy Đồ

Chương 10




Ellie: 2 Chương lun rồi đó! Cảm ơn ta đi!!

Mọi người điên cuồng luyện cấp trong trò chơi suốt ba ngày trời, ngoại trừ lúc ăn cơm và giải quyết sinh lý ở ngoài thì dường như không hề rời khỏi trò chơi, ngay cả ngủ cũng ngủ trong trò chơi, bởi vậy cấp bậc của cả đoàn đều bay nhanh, Mạc Nhật là cao nhất đã 80 rồi, Phong Khởi Phi Sa, Liên Quyết và Lăng Vân cũng vượt qua 75, Thiên Lí với Tra Tra Tạc thì một người 74, một người 72, ngay cả Vân Hải mới bắt đầu cấp 0 thì cũng đã luyện đến hơn 40.

( Ghi chú:thật ra bang phái chỉ là một tổ đội cao cấp mà thôi,cái khác biệt chỉ là số người trong bang phái thì nhiều hơn thôi, nhiều nhất 20 người, mà tổ đội nhiều nhất chỉ 8 người.Kinh nghiệm có được cũng không giống. Kinh nghiệm của tổ đội là kinh nghiệm lấy kinh nghiệm quái vật mình đánh được nhân 1.5 chia cho số người đội ngũ. Mà kinh nghiệm bang phái luyện cấp là kinh nghiệm lấy kinh nghiệm quái vật của mình đánh được nhân 3.5, sau đó căn cứ vào cấp bậc của mỗi người trong đội,hệ thống sẽ tự động phân phối.Thành viên bang phái có thể gia nhập trong đội ngũ không phải là bang phái, kinh nghiệm sẽ được tính theo kinh nghiệm tổ đội, mà không phải thành viên bang phái thì không thể gia nhập vào trong đội ngũ bang phái. Đội trưởng của tổ đội có thể là bất cứ ai, mà đội trưởng của bang phái phải là người thành lập bang phái đó, khi người đó không ở trong đội ngũ, thì đội ngũ bang phái chỉ là một tổ đội bình thường thôi. Cuối cùng thì chỉ có bang phái mới có thể thành lập môn phái.)

(Ellie:thật ra El cũng không hiểu phần ghi chú cho lắm,đặc biệt là khúc chia chia trừ trừ,bởi z mấy bạn đừng trách El tại sao mấy bạn lại không hiểu gì nha~)

Mạc Nhật là đội trưởng của đội ngũ họ, người muốn lập bang phái trước kia cũng là Mạc Nhật, bởi vì anh là chủ công nên được kinh nghiệm nhiều nhất,lên cấp cũng nhanh nhất. Mà mấy vật phẩm quái rơi ra thì đều thống nhất là do Tra Tra Tạc nhặt(bởi vì cậu có thể thoải mái dùng Ẩn Thân Thuật tránh đi đại quân, đi nhặt vật phẩm.Trong trò chơi, sau khi bảo vật rơi ra, nếu mà phải chờ đến lúc diệt hết quái,thì quái nhiều đến nỗi lấy cũng chả được.)rồi đưa cho Thiên Lí để y phân chia.Mọi người đều tin Thiên Lí sẽ giao mấy vật phẩm trong tay cho người thích hợp nhất,nhưng bọn họ cũng chẳng hề dùng, tất cả đều để vào túi Càn Khôn có thể đựng đồ vô hạn của Lăng Vân, chờ cho đến khi về thành thì đem rác rưởi bán cho cửa hàng, cực phẩm thì đem đi bán đấu giá hoặc là đổi lấy vật phẩm khác.Còn tiền bạc thì chia làm tám phần, mỗi người một phần, còn phần khác thì coi như là hoạt động công quỹ của bang.

Chơi liên tục 3 ngày, mọi người hết sức không thể chống đỡ được nữa, cho nên Vân Hải đề nghị hạ để nghỉ ngơi, tuy trong trò chơi còn chưa có bảng thứ hạng nhưng căn cứ vào tin tức của Liên Quyết thì thực lực của đội ngũ họ đã đứng hàng số 1 số 2 trong trò chơi, cho nên mọi người quyết định hảo hảo nghỉ ngơi một ngày rồi mới lên chơi lại.

Hạ tuyến một cái, biểu tình mọi người đền vạn phần thống khổ, trong trò chơi thì không biết nhưng một khi tinh thần trở lại, cơ thể không động qua suốt ba ngày, đau muốn chết, nhưng còn bận tâm hình tượng đã trưởng thành rồi của mình,sau khi chạy về phòng thì mới thả lỏng ra, tuổi trẻ thì không nghĩ nhiều như vật, trực tiếp nằm úp sấp,không muốn động đậy.Khi logout, vừa lúc buổi tối vì thế mọi người ở nơi khác nhau nhưng lại không hẹn mà cùng ngủ.

Hôm sau, lúc Chí Lân tỉnh thì đã tới giữatrưa,bộ dáng của Phong Lân dường như cũng mới vừa dậy, trong toilet rửa mặt chải đầu, mà Khải Lân đã làm xong cơm trưa từ lâu. Không hổ là đại ca cần cù. Bởi vì hôm nay không cần vào trò chơi, hảo hảo nghỉ ngơi một ngày, cho nên buổi chiều mọi người không có việc gì làm, Phong Lân tính vào công ty,lúc đang ngắm nghía thì phát hiện một vấn đề nhỏ phải đi xử lý, Chí Lân cũng tính đi theo,nhìn xem trò chơi vui như vậy làm ra như thế nào, mà Khải Lân lại lái xe đến siêu thị mua thức ăn.Nhà mới dọn đến cần phải bổ sung rất nhiều đồ vật.

Đi vào VR building, đi theo Nhị ca trực tiếp lên chỗ tổ chế tác Ngũ Hành ở tầng 16,Chí Lân trừng lớn mắt. Vốn một đường đi tới,ở đây không khác gì mấy công ty khác, nhân viên bận rộn, tức thời đồng nhất không phạm lỗi nào, nhưng tại sao lại không giống nơi này, thế nhưng lại có người mặc áo phông mang dép lê a?Hoài nghi có phải họ thật sự tạo ra Ngũ Hành hay không.Chí Lân có chút không tin được.

“Em đừng nhìn bộ dáng không đứng đắn của họ,tất cả đều là tinh anh.” Phong Lân liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của Chí Lân,giải thích.Tuy lúc y tới cũng bị bộ dáng của họ dọa nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là thủ hạ của tên hỗn đản nào liền không cảm thấy lạ lùng nữa. Đừng nhìn Phong Khởi Phi Sa và Liên Quyết ở chung trong trò chơi rất tốt, kỳ thật đó là chỉ là giả bộ trước mặt anh em y thôi,nếu không thì tiểu đệ và đại ca sẽ nghi ngờ. Tuy bộ dáng của đại ca là ông ba phải nhưng cũng rất là sắc bén, tức giận rất đáng sợ, nếu lỡ như biết chuyện y và tên hỗn đản nào đó xảy ra chuyện gì lúc trước, nhất định sẽ không bỏ qua y.

Đang suy nghĩ mê man, cảm thấy có người kéo tay áo y y liền hoàn hồn nhìn lại, đúng là vừa nhắc Táo Thào Tào Tháo đến liền, à không, hỗn đản đến liền. Đi theo hỗn đản William là hai người vừa lạ vừa quen.

“Tra Tra Tạc, Mạc Nhật!?” Còn chưa chờ họ giới thiệu thì Chí Lân đã kêu lên.Bề ngoài của mọi người và trò chơi cũng không thay đổi gì, cho nên Chí Lân vừa thấy liền nhận ra.

“A, Lăng Vân, ngươi cũng đến đây a, thật khéo nga.” Nhượng cũng chính là Tra Tra Tạc cũng nhận ra Chí Lân liền vui vẻ chạy qua, đến ôm một cái thật lớn.

“Ở trong nhà chán quá nên theo nhị ca tới đây nhìn xem.Ở hiện thực ta tên là Chí Lân, đừng kêu tên trong trò chơi, là lạ.”

“Được, Chí Lân. Ngươi đã kêu ta là Nhượng đi. Ta cũng vậy, một ngày không chơi trò chơi thật là chán cho nên tới đây shoping.” Hai người giống như lão bằng hữu đã lâu không thấy, hiển nhiên tâm tình tán dóc liền nổi lên.Mà ở bên khác,áp khí của William với Phong Lân thì thấp hơn.Elias nhìn bọn William rồi đi tới bên cạnh Chí Lân.

“Vân.” Chẳng qua chỉ kêu tên một tiếng nhưng Chí Lân không biết vì sao lại đỏ mặt.

“Ân, ngươi kêu ta Chí Lân là được rồi.Tên trong trò chơi là lạ.” Nhất thời không biết nói gì,cậu lấy lời vừa nãy nói thêm lần nữa.

“Kia, ta thích gọi ngươi là Vân, nếu mà kêu Lăng thì thì đại ca và nhị ca ngươi sẽ không cho phép. Có thể chứ, Vân?” Elias cúi đầu dùng thanh âm hấp dẫn thôi miên Chí Lân, một bên thừa dịp đối phương nhìn không, ánh mắt hung ác nhìn Nhượng vô tội.

‘Tốc độ thật là nhanh. ’

‘Được không?Chú em cường hào không có người yêu. ’

Sau khi trao đổi ánh mắt ngắn ngủi, Nhượng vào trong phòng nghỉ, ngồi ở sô pha lớn nhìn lên màn hình lớn cùng với bọn Khải Ân.Đây là phòng máy chủ, thông qua màn hình lớn có thể tùy thời cắt cảnh tượng khác nhau trong trò chơi. Tìm kiếm BUG và trao đổi với GM,giải quyết chuyện mà bọn GM không thể giải thích.

“Ân, được rồi.” Tình cờ gặp được Mạc Nhật trong trò chơi thì mình đã thấy kỳ lạ, huống chi trong lúc ở hiện thực lại vô ý gặp được Mạc Nhật, Chí Lân cảm thấy rất xấu hổ, lại có chút vui vẻ,tâm tình mâu thuẫn đến kỳ lạ.

Mà người này rất đơn thuần, trong lòng lại rối rắm, Williem đến nhìn xem quả nhiên là đúng, nhanh như vậy đã có thể gặp mặt người trong lòng.

“Ngươi có thể gọi ta là Á Tư, ta rất đáng sợ sao?Sao lại cúi đầu vậy.” Tuy Vân thẹn thùng rất đẹp nhưng mình vẫn muốn hảo hảo nhìn cậu ấy.”Chúng ta ra ngoài chút đi,hai người bên kia sẽ không dừng lại cho tới nửa giờ nữa, ta mang ngươi đi shoping, ta rất quen với nơi này.”

Nhìn hướng ngón tay Elias chỉ,hình như nhị ca và ông chủ của anh ấy đang có xích mích,mà Nhượng cũng không biết đi đâu. Vì thế Chi Lân gật đầu,đi theo Elias ra ngoài.

Trong lúc vài người vô ý chạm mặt bạn bè,người trong lòng thì bên kia,Khải Lân đi siêu thị cũng gặp phải người quen.

~oOo~

Ellie: cúi cùng các nhân vật chính đã tập hợp đầy đủ =]]z~ Chào mừng bạn Lạc Hải nào mọi người!

~oOo~

“Á Tư, ngươi làm ở đây sao?” Hai người Chí Lân và Á Tư đi dạo trong VR building giống như đi dạo ở công viên, thấy Á Tư vô cùng quen thuộc nơi này nên tò mò hỏi.

“Không có nhưng lúc trước có thực tập ở đây một thời gian.”

“?”

“Ha ha.Lúc học đại học đã từng qua đây làm việc.Nghe là làm trợ lý chứ kỳ thật chỉ là làm việc vặt, chuyện phải làm chính là thường xuyên chạy lên chạy xuống giao đồ, cho nên ở đây ta còn quen thuộc hơn cả William.” Gặp Chí Lân còn thắc mắc, Á Tư liền giải thích cho cậu nghe.

Hai người tới quán cà phê ở lầu 2 VR building,tuy không phải là thời gian nghỉ trưa nhưng bởi vì mới mở nên vẫn không ít người. Quản lí của quán lên tiếng tiếp đón Á Tư,phục vụ đưa bọn họ đến một góc im lặng, ở bên cạnh là cửa kính, ngồi trên sô pha có thể thấy được cảnh tượng vội vã bên ngoài.

“Nói cho ta nghe một chút về ngươi được không?” Á Tư một bên uống,một bên giới thiệu cuộc sống vui vẻ của mình với Chí Lân rồi đột nhiên dừng lại, hỏi cậu.

“Di? Ta sao?” Chí Lân lấy tay chỉ vào mũi mình, bộ dáng rất ngạc nhiên, cậu tuyệt đối không cảm thấy mình có gì đáng để giới thiệi,hơn nữa cậu nghe Á Tư nói rất vui vẻ.Nhưng dưới ánh mắt kiên quyết của đối phương, Chí Lân vẫn chậm rãi nói cuộc sống của mình.

“Lúc ta 2 tuổi, bởi vì ngoài ý muốn nên cha mẹ đã mất, lúc đó nhị ca 5 tuổi, đại ca bất quá cũng chỉ có 15 tuổi mà thôi.Ban đầu thân thích của cha mẹ muốn nhận nuôi chúng ta nhưng bởi vì có 3 đứa nhỏ thì gánh nặng quá nặng nên muốn tách chúng ta ra, là người một nhà nên đại ca không đồng ý.Anh ấy quyết định một mình nuôi cả nhà, vì vậy, đại ca tốt nghiệp trung học rồi không đi học nữa mà là học thứ mình thích,trù nghệ, sau đó chờ đến lúc anh ấy 20 tuổi học thành nghề, rồi anh ấy dùng chút tiền vàng ít ỏi mà cha mẹ để lại mở nhà hàng kiếm tiền.Tay nghề của đại ca rất được, nhà hàng dần dần có danh tiếng, chúng ta cũng không lo chuyện áo cơm nữa.Nhị ca là một thiên tài, từ nhỏ thích máy tính, đặc biệt là đối với biên trình, anh ấy 12 tuổi đã bắt đầu viết chương trình kiếm tiền,bởi vì hứng thú nên đồ đạc trong nhà đều do anh ấy trợ cấp.Mười tám tuổi tốt nghiệp đại học, đỗ thạc sĩ đại học F nhưng rất nhanh liền tạm nghỉ học. Bởi vì tên hỗn đản giáo sư nào đó thế nhưng là quấy rối tình dục với anh ấy cho nên liền bị anh ấy đá một cái ở dưới. May là vì nhị ca rất đẹp, bởi vì từ nhỏ gặp chuyện này không ngừng nên có đi học chút võ thuật, nếu không sẽ thật là thảm. Về phần ta sao, tuy ta không thông minh như nhị ca nhưng cũng có thể xem là một nửa thiên tài đi.Từ nhỏ đã rất nhạy cảm với chữ số nên nguyện vọng của tương lai chính là làm một tổng giám đốc tài vụ.” Nói về gia đình của mình, thần thái trên mặt Chí Lân rất hạnh phúc, tuy từ nhỏ đã cãi nhau ầm ĩ với nhị ca, độ tuổi thì lại chênh lệch rất nhiều so với đại ca nhưng cảm tình của họ từ nhỏ đã rất tốt.

“A, cám ơn.Vừa lúc ta khát nước. Ha ha”. Thấy cậu nói một đoạn dài như vậy,Á Tư cẩn thận bưng ly trà sữa lên miệng Chí Lân.

“Tại sao cả nhà các ngươi lại di dân đến Hoa Kì?”

“Ta phải tới Havard học. Nhị ca bị công ty của hắn điều đến tổng bộ làm,chính là nơi này. Đại ca thấy hai người chúng ta đều đến đây,không muốn ở một mình ở Thượng Hải nên cũng đóng cửa nhà hàng ở Thượng Hải, tính đến Hoa Kì mở rộng thức ăn Trung Quốc. Đúng rồi, có cơ hội ngươi nhất định phải nếm thử chút đó,đồ ăn đại ca ta làm cực kì cực kì ngon.” Nhớ tới tay nghề tuyệt diệu của đại ca nhà mình,Chí Lân mới nghĩ đã chảy nước miếng.

“Hảo, có cơ hội nhất định phải.” Chỉ cần là Vân nói được, anh nhất định sẽ làm,huống chi là lời mời ăn mỹ thực lớn như vậy.Còn định nói thêm thì di động lại reo, là William gọi. Đang muốn mắng hắn tại sao bây giờ lại gọi tới, không nghĩ tới đầu bên kia của di động là Phong Lân, y dường như rất nổi giận, ngữ khí thật sự không tốt.

“Elias Á Tư, ngươi đem đệ đệ của ta đi đâu hả? Chúng ta phải về nhà, đưa em ấy đến cửa,nhanh lẹn.” Thanh âm vang lên, ngay cả Chí Lân bên kia cũng nghe thấy.

“Vâng,vâng” cười khổ cúp máy, một bên trong lòng thầm mắng William không có không chịu thua kém, thế nhưng lại làm cho Phong lân tức giận như vậy, hại mình không thể cùng người trong lòng đợi lâu thêm chút, gọi phục vụ ra tính tiền rồi đưa Chí Lân ra ngoài.

Vừa đến cửa, Chí Lân đã bị Phong Lân vội vàng lôi đi, Á Tư chỉ kịp kêu xa một tiếng,đừng quên mai gặp trong trò chơi. Trở lại trên lầu, vốn muốn chất vấn William tại sao lại không canh chừng bà xã của mình, nhưng vừa thấy sắc mặt của hắn, mấy lời mắng chửi liền nuốt trở lại, tốt nhất tạm thời chớ nên gây sự với hắn liền trốn vào phòng nghỉ với mấy người khác.

Về đến nhà, Phong Lân dường như vẫn chưa hết giận nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều,lúc này Chí Lân mới dám cẩn thận hỏi y đã xảy ra chuyện gì.

“Chuyện gì?Ta với tên hỗn đản đó sẽ có chuyện gì. Cái gì cũng không có.” Không nghĩ tới vừa mới hỏi đã như chạm vào râu cọp, sau khi Phong Lân lớn tiếng nói vài câu liền trở về phòng, một tiếng ầm đóng cửa thật lớn, dọa Chí Lân đến nỗi không dám thở, trong lòng thầm nghĩ: đại ca a đại ca, tại sao anh lại chưa vẹ chứ.

Xem ra anh em mình cũng có chút tâm tính cảm ứng với nhau, đang suy nghĩ thì Khải Lân đã trở lại,còn mang theo một người ở phía sau.

“Đại ca, ai vậy a?Bạn anh sao?” Chí Lân kỳ quái hỏi, chắc đại ca ở Hoa Kì cũng không có bạn bè gì a, tuy người kia là người Trung Quốc.Nhưng nhìn qua dường như có nhiều điểm quen mắt.

“Ha ha, em không biết a? Mới trước đây em còn thường xuyên ôm chân người ta.” Khải Lân cười cười,thuận tiên kéo người đang đứng bất động ở cửa vào, đóng cửa lại.

“Di?” Chí Lân tỉ mỉ nhìn người trước mặt, tuy quần áo cậu mặt rách nát, sắc mặt cũng không được tốt dường như rất mệt mỏi, bất quá biểu tình lại, ân, nói sao đây, bộ dáng dường như không còn quan tâm gì đến thế sự, mình quen người như thế này sao?

Bên này còn vùi đầu khổ tư, bên kia Phong Lân nghe thấy đại ca trở về cũng đi ra, vừa nhìn thấy người đại ca mang về lập tức hưng phấn kêu lên,dường như người mới tức giận không phải là y.”Lạc Hải?Sao anh cũng đến Hoa Kì vậy?”

Vừa nghe tên đối phương, Chí Lân cũng nhảy dựng lên, đây không phải là bạn học trù nghệ với đại ca,Lạc Hải ca ca thường đến nhà của mình sao?

“Lạc Hải ca ca.” Một bên kêu, một bên muốn chạy lên ôm một cái, mà đối phương cũng sớm không có dấu vết lui ra sau từng bước, né tránh cái ôm nhiệt tình của Chí Lân.

“Lão nhị, lão tam, Lạc Hải sẽ ở nhà chúng ta một thời gian, không thành vấn đề đi?”

“Đương nhiên không có, Lạc Hải ca ca có thể vào ở mà,không phải rất tốt sao.Bên này chúng ta có hai đầu bếp đứng nhất.” Tuy phát hiện thần sắc của Lạc Hải không quá đúng nhưng Chí Lân thông minh không truy hỏi tại chỗmà là từ trong lời nói của đại ca đem xấu hổ xuống.

“Lạc Hải, ta mang ngươi tới phòng trước, ngươi tắm rửa một cái rồi muốn nói gì thì nói.Phong Lân,em qua phòng anh lấy bộ quần áo đưa cho Lạc Hải. Tiểu Chí, em đem cất mấy thứ anh vừa mua về đi.” Phân phối nhiệm vụ xong,Khải Lân đưa Lạc Hải vào phòng khách.

Ăn xong cơm, mọi người ngồi vây quanh ở phòng khách nói chuyện phiếm, ai cũng không chủ động hỏi Lạc Hải đã xảy ra chuyện gì, vì sao cậu lại trở thành như vậy.Lúc sắp tới 9 giờ,Khải Lân nói với hai đệ đệ: “Ngày mai anh sẽ không vào trò chơi, mấy ngày nay phải đi mua vật dụng cho Lạc Hải.Hai em cũng đừng có chơi tới điên.”

“Đại ca,để em đưa Lạc hải đi được rồi.” Phong Lân nghe xong lập tức nói. Khải Lân tuy không rõ vì sao đệ đệ đang tốt lành cũng mình lại không muốn vào trò chơi nhưng đột nhiên nhìn thấy Chí Lân nháy mắt với mình, biết có vấn đề, vì thế cũng theo ý.Chuyện của Lạc Hải thì cũng không buộc cậu nói, chuyện của Phong Lân thì vào trò chơi hỏi cho rõ.

“Cám ơn, cám ơn các ngươi” Khải Lân vừa định hỏi ý kiến của Lạc Hải, Lạc Hải nãy giờ không lên tường,vừa mở miệng thì thanh âm đã nức nở.

Mọi người nhất thời không mở miệng, trong phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy Lạc Hải cúi đầu không ngừng nói cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.