Mặc Trạc

Chương 8




Ngón tay buông lỏng, tên như bay bắn ra.

Liễu Hâm Nhã trơ mắt nhìn đầu mũi tên sắc bén lóe lên ánh lạnh lạnh lẽo này hướng thẳng mặt nàng mà bay đến, trong nháy mắt, khí thế cường đại khóa chặt thân hình nàng lại, không phải là không muốn động, mà nàng căn bản là không nhúc nhích được.

Tay chân đã không nghe theo chỉ huy của nàng, nàng đang không ngừng truyền đạt ý nghĩ của nàng, né tránh, né tránh.

Đáng tiếc, thân thể bị lực lượng của mũi tên khóa lại, đừng nói di động trốn ra, mà ngay cả động đậy ngón tay một chút cũng làm không được.

Hoảng sợ nhìn chằm chằm mũi tên đoạt mệnh bay thẳng tới, Liễu Hâm Nhã liều mạng thúc giục lực lượng bên trong người, muốn dùng sức mạnh của mình ngạnh kháng một kích này.

Chỉ là, Liễu Hâm Nhã hình như đã quên mất một điều, đó là ngay cả Hộ Nguyên Tinh cũng không thể ngăn cản mũi tên của Liễu Lan Yên, vậy thì sức mạnh của nàng làm sao có thể vượt qua Hộ Nguyên Tinh?

Tất cả sức mạnh toàn bộ đều trong nháy mắt tuôn ra, ngưng tụ vào cùng một chỗ, chắn trước đầu mũi tên đó.

Không thể không thừa nhận, sức mạnh của Liễu Hâm Nhã thật sự rất lợi hại, nếu là ở những chỗ khác, đối thủ khác thì tuyệt đối có thể tiếu ngạo toàn trường.

Chỉ là, thật bất hạnh, hôm nay người mà nàng gặp phải lại là Liễu Lan Yên, là Liễu Lan Yên thực lực khó lường.

Đừng nói là Liễu Hâm Nhã, cho dù là Yêu Thần sợ rằng cũng không có biện pháp nói được chuẩn xác thực lực của Liễu Lan Yên là như thế nào.

Cho nên, Liễu Hâm Nhã ngưng tụ toàn bộ sức mạnh ngăn cản, căn bản là giống như trò chơi của con nít, ngay cả tốc độ mũi tên bay tới cũng không thể làm chậm lại một chút, trực tiếp xuyên thấu mà qua, đâm vào trên vai của nàng.

Liễu Hâm Nhã vẫn luôn dự lưng vào cây đại thụ, thế nhưng sức mạnh của mũi tên quá mạnh mẽ, một tiếng phập trầm đục vang lên, đại thụ sau lưng Liễu Hâm Nhã đứt ngang, đồng thời mang theo Liễu Hâm Nhã thẳng tắp bay rớt ra ngoài.

Liên tiếp đụng ngã ba bốn cây đại thụ mới ngưng được thế đi, rồi nặng nề té xuống đất.

Bành Trăn hơi dời ánh mắt đi, mặt lộ vẻ tiêu điều lạnh lẽo, quá thảm.

Coi như một mũi tên kia của Liễu Lan Yên không có bắn chết Liễu Hâm Nhã, thì đoạn đường vừa bay vừa đụng này, lục phủ ngũ tạng của Liễu Hâm Nhã không nát hết thì cũng là trọng thương.

Bị liên tiếp va chạm, không bằng bị một mũi tên bắn chết còn thoải mái hơn một chút.

Nghĩ tới đây, mặt Bành Trăn đột nhiên cứng đờ, một hồi lâu mới gian nan nuốt nước miếng một cái, trong đầu của hắn toát ra một ý nghĩ làm cho hắn rợn cả tóc gáy.

Tất cả những điều này, không phải là Liễu Lan Yên cố ý chứ?

Nhìn Liễu Hâm Nhã té xuống đất, không nhúc nhích nằm ở đó, tay trái Liễu Lan Yên khẽ nhếch, thanh Trường Cung Quang Hoa tinh sảo lập tức tan ra thành vô số điểm sáng, biến mất vào trong trời đất.

Đôi tay nhẹ rủ xuống, đứng lặng im trong gió đêm, tóc dài khẽ tung bay, tay áo lắc nhẹ, cả người ấy yên tĩnh lạ thường, giống như tiên nữ đứng giữa cầu, lẳng lặng ngưng mắt nhìn trần thế ồn ào náo động, không tham gia vào đó.

Lúc này cả người Liễu Lan Yên an bình lạ, làm cho người ta có một loại cảm giác yên bình, giống như một dòng suối trong vắt chậm rãi chảy xuôi dưới ánh trăng, trong suốt mà yên tĩnh.

Nếu không phải là đã nhìn tất cả từ đầu tới đuôi, đánh chết Bành Trăn hắn cũng sẽ không tin Liễu lan Yên khí thế như lửa vừa rồi và nữ tử yên tĩnh như ánh trăng bây giờ là cùng một người.

"Tiếp theo phải làm sao bây giờ?" Giọng nói tràn đầy hoang mang vang lên khiến cho Bành Trăn không phản ứng kịp, ý tứ từng chữ hắn đều hiểu, những lời này hắn cũng hiểu, nhưng mà là từ trong miệng Liễu Lan Yên nói ra, hắn lại không hiểu.

Ngây ngốc nhìn Liễu Lan Yên, căn bản không biết phải trả lời như thế nào.

"Lan Yên. . . . . ." Người từ đầu đến cuối vẫn đứng ở bên cạnh xem trò vui- Yêu Thần rốt cuộc mở miệng lên tiếng, ôn hòa gọi Liễu Lan Yên.

Nghe được tiếng Yêu Thần, Liễu Lan Yên quay đầu lại, hướng về phía Yêu Thần trong trẻo cười một tiếng, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Yêu Thần.

Yêu Thần duỗi tay ra, kéo Liễu Lan Yên đến ngồi vào trên tảng đá lớn, móc khăn ra, giúp Liễu Lan Yên lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Sức mạnh vừa rồi, Liễu Lan Yên cũng không như người khác thấy vậy liền nhẹ nhõm.

Tinh linh nước, sức mạnh chỉ cần qua cấp ba là có thể triệu hoán ra, dĩ nhiên, có thể sử dụng tinh linh nước xuất thần nhập hóa như thế cũng không hẳn chỉ là do một mình sức mạnh của tinh linh nước.

Hoàn toàn là Liễu Lan Yên dùng thực lực của mình để công kích.

Rất dễ nhận thấy, công kích như vậy đối với Liễu Lan Yên mà nói, vẫn còn có chút miễn cưỡng.

"Mệt không." Lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán của Liễu Lan Yên, Yêu Thần cưng chìu ngưng mắt nhìn Liễu Lan Yên, hỏi khẽ.

"Ừ." Liễu Lan Yên gật đầu một cái, duỗi ngón tay ra chỉ vào bóng dáng xa xa, "Nàng khi dễ người."

Bành Trăn theo hướng ngón tay trắng noãn của Liễu Lan Yên nhìn qua thì thấy được Liễu Hâm Nhã đang nằm sát xuống đất, nhìn thân thể Liễu Hâm Nhã bị thương nặng hơi run lên, trong lòng Bành Trăn cũng theo đó run lên.

Liễu Hâm Nhã là vì thương thế quá nặng hay là vì vừa nghe được Liễu Lan Yên "Tố cáo" mà chợp co quắp vài cái?

"Ừ, nàng khi dễ người." Đối với tất cả những gì Liễu Lan Yên nói, Yêu Thần sẽ không khi nào phản bác, thuận theo nàng tuyệt đối là tư tưởng chủ yếu của Yêu Thần.

Về phần, sau khi người nào đó nghe được đối thoại của hai người bọn họ xong có hộc máu hay không, tự làm cho mình đau càng thêm đau thì cũng không liên quan tới bọn họ.

Mình không thể tự chủ thì cũng đừng trách người khác, đúng không?

"Liễu Lan Yên, bình thường ngươi là dùng bộ dáng ngây thơ này để che dấu bản chất ác ma của ngươi sao?" Liễu Hâm Nhã dùng cánh tay chống người lên, từ từ dựa ngồi vào cây khô đứt rời bên cạnh.

Chỉ nói có một câu ngắn ngủn mà cũng làm cho nàng tức giận thở hổn hển, có thể thấy được, thương thế của nàng nghiêm trọng đến mức nào.

Đối mặt với Liễu Hâm Nhã chất vấn, Liễu Lan Yên hơi nghiêng đầu, vô tội hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngươi không có khi dễ người sao?"

Rốt cuộc là ai khi dễ ai hả?

Liễu Hâm Nhã giận đến thiếu chút nữa lại khạc ra một búng máu.

"Ngươi là cái đồ ác nhân cáo trạng trước." Dồn dập thở dốc một hồi lâu, Liễu Hâm Nhã mới cắn chặc hàm răng, gằn từng chữ từ giữa kẽ răng hung hăng nặn đi ra.

Đối với Liễu Hâm Nhã chất vấn, Liễu Lan Yên một chút cũng không hốt hoảng, bình tĩnh hỏi: "Liễu Hâm Nhã là ngươi chủ động trở về Yêu Giới, là ngươi chủ động tới Vô Trần cư, là ngươi chủ động tới điều tra tình hình Vô Trần cư, lại càng thêm ngươi vì đối phó sư phụ mà đặt bẫy khắp nơi. . . . . ."

Liễu Lan Yên dừng một chút, hướng về phía Liễu Hâm Nhã nhoẻn miệng cười, chỉ là nụ cười xinh đẹp kia cũng không có đến từ đáy mắt, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo, thoáng qua lạnh lẽo thấu xương: "Xin hỏi một câu, chúng ta nơi nào có lỗi với ngươi hả?"

Liễu Lan Yên chất vấn, khiến Liễu Hâm Nhã á khẩu không trả lời được, giật giật môi muốn phản bác, không đợi đến lúc tìm được từ ngữ thích hợp thì Liễu Lan Yên đã liền thay nàng nói: " Không phải ngươi chính là vì người sau lưng ngươi sao? Không phải là muốn diệt trừ Thần Thủ Hộ Yêu Giới sao? Nhưng thật đáng tiếc, mục đích của ngươi nhất định không thực hiện được."

"Ha ha. . . . . ." Bên môi Liễu Hâm Nhã tràn ra một nụ cười khổ, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, lớn đến mức ảnh hưởng thương thế của nàng càng nặng thêm, làm cho bên môi nàng lần nữa chảy ra máu đỏ tươi, hai mắt đỏ ngầu hung ác nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, "Không ngờ, không ngờ ta ngàn tính vạn tính thế nhưng tính sai ngươi."

Liễu Lan Yên khẽ mỉm cười, tùy ý nói: "Một bước sai thua cả ván bài, không oán được người khác."

"Chỉ là, ta có thể xác định một chút, ngươi tuyệt đối là điểm yếu của Yêu Thần." Môi Liễu Hâm Nhã dính máu tươi thoạt nhìn cực kì khủng bố dữ tợn, hơn nữa nàng còn là loại ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười, cho nên nhìn thế nào cũng thấy cổ quái.

Liễu Hâm Nhã nói xong, không đi nhìn Liễu Lan Yên, mà là liếc nửa con mắt nhìn Yêu Thần, liên tiếp cười quái dị: "Tôn chủ đại nhân, giờ hợi sắp hơn phân nửa, có phải là thời gian không tốt hay không?"

Yêu Thần liếc nhìn Liễu Hâm Nhã, hời hợt nói: "Dù sao cũng mạnh khỏe hơn ngươi một chút."

Liễu Lan Yên mấp máy môi, bất mãn lầu bầu một tiếng: "Như thế nào còn không chết, mệnh so với con gián còn cứng rắn hơn."

"Một mũi tên cũng đã đả thương lục phủ ngũ tạng, phía sau đụng cây cũng đủ đụng gảy mười mấy khớp xương, chẳng lẽ ta tính toán sai? Cây không đủ?"

Liễu Lan Yên nho nhỏ thầm thì ở bên hồ an tĩnh này, làm cho mấy người ở đây đều nghe được rõ ràng.

Sắc mặt Liễu Hâm Nhã kìm nén đến đỏ bừng, sửng sốt đành đè xuống máu tươi tràn tới bên môi nuốt trở về, nếu nàng lại hộc máu, cái mạng này của nàng thật có thể liền nằm ở đây viết di chúc được rồi.

Bành Trăn vẫn lại là không nhịn được hướng về phía bầu trời đêm trợn trắng cả mắt, quả nhiên, hắn quả nhiên không hề đoán sai.

Nàng chính là cố ý.

Chỉ có Yêu Thần hướng về phía Liễu Lan Yên lộ ra nụ cười cưng chiều dung túng, nhẹ nhàng linh hoạt nói một câu: "Bướng bỉnh."

Câu đánh giá này, không chỉ khiến Liễu Hâm Nhã sắp hộc máu, mà ngay cả Bành Trăn cũng đều muốn nội thương.

Cách làm như thế, hai chữ bướng bỉnh có thể hình dung sao?

Được rồi.

Ở trong mắt của Tôn chủ, Liễu Lan Yên làm chính là bướng bỉnh.

Bướng bỉnh thì bướng bỉnh, còn không phải là Tôn chủ nói cái gì thì chính là cái đó sao.

"Thật đáng ghét." Liễu Lan Yên bất đắc dĩ bĩu môi, từ trên tảng đá lớn đứng lên, "Trực tiếp giải quyết thôi, đừng kéo dây dưa."

"Sư phụ, chuyện về sau giao cho đồ nhi xử lý." Liễu Lan Yên nhún vai một cái, vừa rồi nàng là muốn đánh cho Liễu Hâm Nhã thành trọng thương, sau đó giao cho Yêu Thần xử lý, cho nên mới phải hỏi tiếp theo làm thế nào.

Chỉ là, hiện tại nàng thay đổi chủ ý.

Liễu Hâm Nhã này nàng muốn giải quyết sạch sẽ, nàng nhìn Liễu Hâm Nhã liền ghét, cực kì ghét.

Nhất là Liễu Hâm Nhã không ngừng nói giờ hợi giờ hợi gì đó.

Yêu Thần nhất định có tình huống đó gì không tốt, chỉ là hắn đều luôn không thích hiển lộ ra, cho nên nàng không muốn làm trễ nãi thời gian.

Mau sớm giải quyết xong, để cho Yêu Thần về nghỉ ngơi sớm một chút.

"Liễu Lan Yên, ngươi cho rằng ngươi thật có thể thắng ta?" Liễu Hâm Nhã nói xong, đột nhiên thẳng tắp đứng lên, từ ngồi dựa lưng vào đoạn cây, chợt, ngay cả đầu gối cũng không chống đã lù lù đứng lên, quỷ dị tựa như một cương thi, người xem đều tê dại da đầu.

"Thắng ngươi, cái này còn có gì phải hỏi sao?" Liễu Lan Yên căn bản cũng không để ý tới hành động kỳ quái của Liễu Hâm Nhã, tự tin cười.

Liễu Hâm Nhã giống như không có nghe được lời Liễu Lan Yên nói, mà là ngẩng đầu nhìn trăng sáng tròn trịa, bên môi dâng lên nụ cười khát máu: "Hôm nay là đêm trăng tròn, chính là thời khắc vạn ma xuất động."

Liễu Hâm Nhã ngước đầu âm trầm nói: "Ngươi có nghĩ tới hay không, thân thể bị vạn ma cuốn lấy, xé rách, linh hồn từng khúc bị xé rách, trơ mắt nhìn máu thịt của mình chia lìa, trở thành thức ăn của vạn ma, chỉ một lát thôi là bị ăn sạch sẽ. Hơn nữa trong thời gian đó ý thức vẫn luôn tỉnh táo, tỉnh táo mà cảm nhận được cái loại tuyệt vọng và sợ hãi đó. . . . . . Ha ha. . . . . ."

Chợt cúi đầu, oán hận nhìn về phía Liễu Lan Yên, muốn thấy được sắc mặt trắng bệch, thân thể phát run của Liễu Lan Yên.

"A. . . . . ." Tiếng cười tà nịnh đột nhiên dừng lại, giống như bị người nào bóp chặt cổ, đột ngột cắt đứt tiếng cười của nàng.

Thật không thể trách Liễu Hâm Nhã có phản ứng này, cho dù ai đang ở thời điểm hả hê khi kế hoạch thành công rồi chợt bị đối thủ lật ngược tình thế đẩy vào tình cảnh bi thảm thì cũng sẽ như vậy thôi, đột nhiên phát hiện, đối thủ không chỉ có không có nửa phần bị ảnh hưởng, khí thế vẫn còn như lửa dùng vũ khí chỉa vào mình, sợ rằng không có mấy người có thể bình tĩnh nổi.

Liễu Hâm Nhã nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên quang hoa vạn trượng trước mắt, không hiểu tại sao khí thế của Liễu Lan Yên bây giờ và vừa rồi hoàn toàn khác nhau.

Loại ánh sáng như Nguyệt Hoa vừa rồi lúc này đã hoàn toàn biến chuyển, toàn thân cao thấp phiếm ánh sáng màu vàng.

Trong tay vẫn là mũi tên tinh xảo mang phong cách cổ xưa như trước, chẳng qua, lúc này mũi tên không còn đơn giản chỉ là được chạm ngọc tinh xảo đặc sắc mà thành nữa.

Thân mũi tên phiếm ra kim quang chói mắt, giống như mặt trời sáng chói trên bầu trời.

Không chỉ có mũi tên, ngay cả toàn thân Liễu Lan Yên cũng lóe ra ánh sáng màu vàng, hoàn toàn xua tan hắc ám bên hồ.

Mơ hồ cách ly không gian Liễu Hâm Nhã đã bố trí, chiếu rọi nơi đó sáng như ban ngày, lúc này Bành trăn mới biết Liễu Hâm Nhã rốt cuộc đã bố trí một mảnh không gian lớn đến mức nào.

Hoàn toàn bao phủ trọn cả vùng hồ ở bên trong, không gian to lớn khiến Bành Trăn cũng phải kinh ngạc không dứt.

Chẳng qua, khiến Bành Trăn cực kỳ kinh ngạc chính là rõ ràng nơi này đã sáng như ban ngày rồi, thế nhưng người bên ngoài không có nửa điểm phản ứng, giống như căn bản không nhìn thấy hay cảm nhận được khí tức nơi này không bình thường.

Sức mạnh phong bế không gian thật là mạnh.

Loại sức mạnh này người như Liễu Hâm Nhã có thể làm được sao?

Liễu Lan Yên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhìn Liễu Hâm Nhã nhẹ nhàng cười, sau đó, nhẹ buông tay, mũi tên ánh vàng phá trường không, ngay cả nửa giây dừng lại cũng không có, thẳng tắp xuyên qua trái tim Liễu Hâm Nhã.

Một tiếng phập nhẹ vang lên, không chỉ có bắn trúng Liễu Hâm Nhã, mà còn ở bên trong thân thể của nàng nổ tung.

Đừng nói là trái tim Liễu Hâm Nhã, dù là xương cốt cũng sẽ không thể không vỡ nát.

Tay trái buông lỏng, mũi tên màu vàng biến mất, Liễu Lan Yên an tĩnh nhìn, chờ Liễu Hâm Nhã tắt thở.

Cả người Liễu Hâm Nhã lảo đảo, nhưng lại không như Liễu Lan Yên tưởng tượng sẽ ngã xuống đất tắt thở chết, mà ngược lại cúi đầu nhìn vết thương đầm đìa máu tươi của chính nàng, giống như rất kỳ quái tại sao nàng lại bị thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy.

Phản ứng kỳ quái của Liễu Hâm Nhã khiến Liễu Lan Yên chau mày, tình hình dường như không đúng lắm.

"Không ngờ ở đây lại gặp phải chuyện vui như vậy." Liễu Hâm Nhã hình như đã quan sát thương thế của mình đủ rồi, ngẩng đầu, mở miệng nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, Liễu Lan Yên lập tức phòng bị nhìn chằm chằm Liễu Hâm Nhã: "Ngươi là ai?"

Giọng nói này căn bản không phải của Liễu Hâm Nhã, giọng nói già nua, chói tai, quan trọng hơn đây rõ ràng chính là giọng của một nam nhân!

Còn là giọng của một vị lão nam nhân.

"Khó trách Tôn chủ sủng ái ngươi như thế, quả nhiên là lợi hại." "Liễu Hâm Nhã" nhìn Liễu Lan Yên, làm cho nàng có một loại cảm giác bị độc xà nhìn chằm chằm, lông tơ toàn thân dựng đứng, nổi lên một tầng da gà, đây rốt cuộc là loại quái vật gì?

"Ngưng tụ tinh linh nước, tinh luyện ra lực lượng thuần túy nhất trong thiên địa, tu vi như thế đã vượt xa yêu ma bình thường. Xem ra, ngươi mới phải là nhân vật thiên tài trong Yêu Giới." "Liễu Hâm Nhã" nói một câu liền dễ dàng vạch trần bản chất của lực lượng vừa rồi Liễu Lan Yên sử dụng.

"Liễu Hâm Nhã" nói rất dễ dàng, căn bản là không có xem sức mạnh của Liễu Lan Yên là chuyện nghiêm trọng gì.

Đối với "Liễu Hâm Nhã" bị nhập trước mắt này, Liễu Lan Yên lập tức đề phòng, chính nàng tự biết một kích vừa rồi mạnh bao nhiêu, "Liễu Hâm Nhã" hẳn phải dưới một kích đó tan thành mây khói rồi.

"Liễu Hâm Nhã" không những không tan thành mây khói mà còn sống rất tốt, toàn thân ngoài thương thế ở ngực ra thì không bị tổn thương những chỗ khác.

Xem ra cái tên nhập vào này mạnh hơn Liễu Hâm Nhã không phải là ít.

Là người của Ma giới sao?

"Lãng phí cả một buổi tối này vô ích, còn không bằng để lão phu ra tay đi, ai. . . . . ." "Liễu Hâm Nhã" nhẹ giọng than thở, rất là ghét bỏ hành động lề mề của Liễu Hâm Nhã, cho rằng tất cả những chuyện này đã lập kế hoạch tốt rồi mà còn có thể bị biến thành cái bộ dạng này, thật là thất bại!

"Liễu Hâm Nhã" cảm thán xong, vẫy tay, ven hồ, trong rừng cây đột nhiên dâng lên một trận sương mù mịt mờ, nhanh chóng hướng "Liễu Hâm Nhã" hội tụ lại, giống như đám mây tuôn ra từ trên bầu trời, nhanh chóng tụ lại bên cạnh "Liễu Hâm Nhã".

Nhưng nhìn gần Liễu Lan Yên mới thấy, nơi đó không phải sương mù gì, mà căn bản là huyết vụ (*) nồng đậm.

(*): huyết vụ là sương mù máu.

Hoàn toàn không giống với sức mạnh vừa rồi của Liễu Hâm Nhã, lần này huyết vụ cũng là mang theo mùi máu tươi, nhưng tuyệt đối không có tư vị cái loại làm người ta nôn mửa như vừa rồi.

Không chỉ có như thế, ngược lại có một loại hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt, tuy không thể nói là rất tốt ngửi, nhưng cũng không làm cho người ta ghét.

Càng như thế vẻ mặt của Liễu Lan Yên càng nặng nề, rất dễ nhận thấy thực lực của tên nhập vào Liễu Hâm Nhã này cao hơn Liễu Hâm Nhã bao nhiêu.

Huyết vụ ở ven hồ lan ra xung quanh, từng chút một hướng chỗ Liễu Lan Yên tràn tới, áp sát đến gần.

Rõ ràng là huyết vụ hư ảo nhưng lại làm cho Liễu Lan Yên cảm thấy khó thở, trái tim giống như bị đè nặng ngàn cân, thịch thịch thịch nhảy lên kịch liệt.

"Tiểu cô nương, ngươi rất vinh hạnh, có thể thấy được bí pháp của Ma giới chúng ta -- Huyết Ảnh Như Sơn." "Liễu Hâm Nhã" kéo ra một nụ cười âm trầm, trong làn môi nhuộm máu đỏ càng nổi bật lên hàm răng dày đặc, khi huyết vụ tràn ngập, nhìn thế nào cũng thấy âm trầm kinh khủng.

"Huyết Ảnh Như Sơn?" Liễu Lan Yên mê mang lập lại những từ này, cánh tay vừa rồi còn muốn triệu hồi sức mạnh cũng hoàn toàn rũ xuống, giống như không biết nên làm thế nào cho phải, càng không biết phải đối phó thế nào.

Ngơ ngác đứng tại chỗ, mặc cho sương mù máu đỏ tiến tới gần.

Bành Trăn chau mày, muốn tiến lên, suy nghĩ một chút lại không dám động.

Không phải hắn sợ chết, mà là hắn không biết mình như thế nào mới có thể giúp đỡ Liễu Lan Yên, nếu là hắn tùy tiện tiến lên, cuối cùng ngược lại trở thành chướng ngại cho Liễu Lan Yên, như vậy chẳng phải là hại Liễu Lan Yên sao.

Bành Trăn quay đầu nhìn Yêu Thần một chút, hi vọng từ Yêu Thần lấy được chỉ thị, chỉ là rất đáng tiếc, Tôn chủ đại nhân khí định thần nhàn ngồi đó, giống như căn bản không có thấy huyết vụ đầy trời này.

Đây là ý gì?

Không đợi Bành Trăn suy nghĩ ra, đột nhiên thân thể run lên, không còn cảm giác được gì nữa, trong đầu chỉ thoáng qua một chữ -- lạnh!

Giống như trực tiếp ném hắn vào trong sông băng, cái loại lạnh đó từ mọi nơi trên người chui vào trong xương tủy.

Không cần suy nghĩ nhìn về phía huyết vụ, ngọn nguồn đúng là từ huyết vụ kia.

Vừa nhìn liền phát hiện lần này bóng dáng của Liễu Lan Yên đã bị huyết vụ cắn nuốt, bóng dáng đẹp đẽ ở trong huyết vụ mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ lắm.

Vừa lúc đó, cái loại lạnh lẽo thấu xương kia đột nhiên biến đổi, biến thành áp lực ngàn cân, đè nghiền ở trên người hắn.

Cảm giác cực kỳ quỷ dị, khiến Bành Trăn không nhịn được kêu rên ra tiếng, vội vàng triệu hồi yêu lực liều mạng chống cự, đồng thời, đứng ở phía trước Yêu Thần, dùng thân thể của mình tận lực ngăn huyết vụ ở bên ngoài.

Lần nữa ngẩng đầu, huyết vụ đã nồng đậm đến không thấy rõ cảnh tượng cách ba mét phía trước, ngay cả thực lực Bành Trăn mạnh như vậy mà tầm nhìn trước mặt hắn cũng bị nhanh chóng thu hẹp, rút ngắn cự ly.

Căn bản là không thấy được bóng dáng Liễu Lan Yên, trước mắt chỉ có huyết vụ như sóng lớn đang không ngừng lăn lộn, trong đầu tựa hồ nghe được vô số tiếng gào thét, trầm ngâm lắng nghe, rồi lại cái gì cũng không nghe thấy.

Trong khoảng thời gian ngắn, tinh thần Bành Trăn hoảng hốt, căn bản là quên mất mình đang ở đâu.

Nếu không phải hắn còn giữ vững tỉnh táo, nhớ đến còn phải bảo vệ Yêu Thần ở sau lưng thì chỉ sợ ý thức của hắn đã sớm hỗn độn.

Chiến trường!

Bành Trăn giống như thấy được chiến trường, vô số người, yêu, ma, thú, ở trong thiên địa rộng lớn vô biên chém giết, vòi máu bắn tung toé, sức mạnh tàn sát bừa bãi.

Đập vào mắt có thể thấy được toàn bộ đều là máu, từng sinh mạng bị dễ dàng lấy đi, đầu lâu bị chém xuống, ngực bị xuyên thủng.

Tất cả mọi người đều lâm vào trong điên cuồng, không có ý thức, không có cảm giác đau, chỉ biết không ngừng chém giết.

Hô hấp đều là mang theo không khí ẩm ướt, Bành Trăn ý thức được, ẩm ướt này tuyệt đối không phải là hơi nước, mà là máu tươi thật nhỏ vẩy ra trong không trung.

Dưới chân là ẩm ướt, dinh dính, lạnh như băng trơn trợt, đó là tích tụ mà thành, máu chưa kịp chảy ra xung quanh.

Máu chảy thành sông, hài cốt chất như núi.

Áp lực trầm trọng giống như núi lớn đè nặng ở trong đầu của Bành Trăn, làm cho hắn không cách nào hô hấp, không tự kiềm chế được run rẩy, run rẩy.

Biết rất rõ tất cả đều là ảo tưởng, nhưng là Bành Trăn lại không cách nào tránh thoát, chỉ có thể ở trong ảo giác không ngừng giãy giụa, vô lực chìm nổi.

Cái loại khí tức tử vong làm người ta hít thở không thông đó như một ngọn núi lớn áp bức hắn, làm tay chân hắn lạnh lẽo, từ chỗ sâu trong đáy lòng rỉ ra một loại tuyệt vọng bi thương.

Cuộc sống, không còn hi vọng. . . . . . Không có đường ra. . . . . .

Chỉ muốn cứ như vậy trầm luân.

Tất cả, coi như hết. . . . . . Chết đi, đúng là lựa chọn tốt nhất. . . . . .

Ngay một phút cuối cùng khi thần trí Bành Trăn sắp bị ý thức hỗn độn cắn nuốt, đột nhiên một chút mát mẻ rơi vào trên mặt hắn, kích thích làm hắn rùng mình một cái, đại não dường như cũng theo đó tỉnh táo hơn một chút.

Mở trừng hai mắt, chiến trường tàn nhẫn kinh khủng vừa rồi biến mất không thấy gì nữa, trước mắt vẫn là tràn ngập huyết vụ như cũ, cái loại cảm giác trầm trọng làm cho hắn hít thở không thông kia dường như giảm bớt một chút.

Lại có một chút mát mẻ rơi vào trên mặt hắn, khiến Bành Trăn theo bản năng giơ tay lên sờ soạng, chẳng lẽ là, trời mưa?

Không gian bị Liễu Hâm Nhã cách ly còn có thể có trời mưa sao?

Sờ soạng một cái cũng không có nửa điểm cảm giác ướt át, không phải mưa sao?

Vậy là cái gì?

Một giây tiếp theo, sự thật đã cho Bành Trăn câu trả lời tốt nhất.

Sao băng!

Trong huyết vụ nồng đậm dường như là một trận mưa sao băng rơi, nhiều điểm ánh sáng phá vỡ bầu trời đêm, xé rách huyết vụ.

Đây, đây là. . . . . .

Bành Trăn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đó đâu phải là sao băng mà rõ ràng chính là ánh sáng.

Ngẩng đầu, theo ánh sáng như sao rơi ào ào nhìn sang, trong bầu trời đêm trăng sáng ấy là ánh sao sáng ngời, so với vừa rồi còn sáng hơn mấy phần, từng đợt ánh trăng rơi xuống phàm trần.

Trên chín tầng trời, thật giống như Ngân Hà trút xuống.

Này đầy trời ngân quang, thánh khiết làm cho người ta sinh lòng kính yêu, không dám có nửa phần hành động vượt khuôn, chỉ sợ mạo phạm đến thứ ánh sáng kia.

Trong ánh sáng thần thánh đó, vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Liễu Lan Yên, nếu ngày thường giọng nói mang theo một phần ngây thơ một phần dí dỏm thì bây giờ lại lạnh lẽo giống như tuyết trên cao hòa tan thành nước, đó là một loại khí tức có thể làm cho thần kinh người ta run lên, đại não trong nháy mắt tỉnh táo lại.

"Huyết Ảnh Như Sơn? Hay là Đầu Trâu Mặt Ngựa." Tiếng cười nhẹ nhàng của Liễu Lan Yên ở trong huyết vụ vang lên rõ ràng, căn bản không có nửa phần bị huyết vụ chèn ép ảnh hưởng.

"Ác Linh Thối Tán!" Một tiếng quát lớn ngắn ngủi, từng đợt ánh sáng ào ào kia đột nhiên càng lớn mạnh, thật giống như mưa rơi dồn dập, trong nháy mắt trải rộng, kết nối thiên địa cùng một chỗ.

Huyết vụ, nhanh chóng bị bốc hơi.

Biến mất không thấy.

Lộ ra dung nhan tái nhợt của "Liễu Hâm Nhã", sắc mặt nghiêm chỉnh cổ quái nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên.

Quần áo Liễu Lan Yên bay phất phới, thanh tú đứng lặng im trong ánh sáng, ánh sáng nhàn nhạt thánh khiết bao lấy nàng vào trong đó, thần thánh mà không dám xâm phạm.

Trong nháy mắt này, Bành Trăn chợt có một xúc động muốn quỵ xuống đất quỳ bái.

"Sức mạnh ánh sáng?" "Liễu Hâm Nhã" giống như thấy quỷ nhìn chòng chọc vào Liễu Lan Yên, đại não hoàn toàn thắt lại.

Sức mạnh to lớn của Liễu Lan Yên nằm ngoài dự liệu của hắn, một hồi lâu căn bản cũng không có biện pháp tiêu hóa nổi tin tức này.

Trầm mặc chốc lát, "Liễu Hâm Nhã" đột nhiên cười lớn: "Liễu Lan Yên, ngươi thân là yêu, thế nhưng lại vọng tưởng tu luyện sức mạnh ánh sáng. Chẳng lẽ ngươi không biết loại sức mạnh này là trái ngược hoàn toàn với bản chất của ngươi sao?"

"Ngươi chưa từng thấy qua ánh sáng và bóng tối đồng thời tồn tại, xem ra không phải ngươi ở đây tự mình tìm chết, mà chính là người lúc đầu dạy cho ngươi sức mạnh này đã sớm có thâm thù đại hận với ngươi." "Liễu Hâm Nhã" nói một câu ngắn ngủi sau khi kinh ngạc qua đi, cũng không quá để Liễu Lan Yên ở trong lòng, lần này hắn tới đây mục đích chủ yếu chỉ có một -- Yêu Thần.

Liễu Lan Yên nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu tốt đột nhiên xuất hiện, có chút cản trở mà thôi.

Liễu Lan Yên khẽ mỉm cười: "Đối phó với ngươi chỉ cần như vậy là đủ."

"Thật sao?" "Liễu Hâm Nhã" ngược lại không có chút khẩn trương nào, cũng không có vội vã ra tay, mà là nhìn Liễu Lan Yên chậm rãi hỏi một câu, "Liễu Lan Yên, xem ra ngươi không phải là đang giả bộ ngu, mà là ngu thật."

Tròng mắt Liễu Lan Yên hơi híp lại, không hiểu tại sao người này lại nói như vậy.

Nhìn thấy đã gợi lên được hứng thú của Liễu Lan Yên, "Liễu hâm nhã" tiếp tục dùng giọng nói già nua của hắn tiếp tục: "Ngươi ẩn dấu thực lực, người khác có thể không nhìn ra, nhưng ngươi vào ở trong Vô Trần cư, làm sao có thể giấu giếm được người kia?"

"Liễu Hâm Nhã" cố ý chậm lại tốc độ, từ từ nói: "Thần của Yêu Giới, Tôn chủ đại nhân vĩ đại làm sao mà không phát hiện được ngươi là đang ẩn dấu thực lực chứ?"

Nói xong, "Liễu Hâm Nhã" châm biếm một câu: "Sợ rằng không cần ngươi tới Vô Trần cư, sợ rằng vào giây phút Tôn chủ đại nhân nhìn thấy ngươi lần đầu tiên thì đã sớm biết ngươi đang ẩn dấu thực lực rồi."

"Liễu Hâm Nhã" chợt lắc đầu một cái, lập tức hủy bỏ ý nghĩ của mình: "Không đúng, hoặc là sớm hơn một chút. Nếu không, như thế nào lại trước mặt bao người lại dung túng ngươi như thế?"

"Hứa cho ngươi nội đan, đây là phản ứng mà Tôn chủ đại nhân nên có sao?" "Liễu Hâm Nhã" không nhanh không chậm nói xong, đồng thời không ngừng tỉ mỉ quan sát nét mặt Liễu Lan Yên, ngay cả một tia tâm tình dao động trong mắt nàng cũng không bỏ qua.

Hắn có thể nhận ra Liễu Lan Yên sử dụng là loại sức mạnh gì, đương nhiên cũng biết đặc tính của loại sức mạnh này.

Sức mạnh ánh sáng, càng thuần túy thì càng chú trọng tâm cảnh bình thản.

Vừa rồi Liễu Lan Yên sử dụng sức mạnh đã làm hắn hiểu được, Liễu Lan Yên có thể điều động sức mạnh tự nhiên, có thể còn chưa tới mức đại thành, nhưng 100% đây đúng là sức mạnh ánh sáng.

Hắn căn bản là không nghĩ ra, thân là một yêu, tại sao không chuyên tâm tu luyện yêu lực, ngược lại đi tu luyện sức mạnh ánh sáng trái ngược với yêu lực.

Nếu nói yêu đi tu luyện sức mạnh của Ma giới thì còn đáng tin hơn một chút, dù sao hai bên chênh lệch cũng không quá lớn.

"Biết thì sao?" Liễu Lan Yên thuận miệng hỏi, dáng vẻ chẳng thèm ngó tới.

Phản ứng của Liễu Lan Yên khiến "Liễu hâm nhã" vui mừng, biết Liễu Lan Yên vẫn là có phản ứng với chuyện này, nếu không, sẽ không cùng hắn nói nhảm.

"Sư phụ thực lực cao cường, đã biết thì có gì đặc biệt hơn người?" Liễu Lan Yên đương nhiên hỏi.

"Tôn chủ đại nhân biết đúng là không có cái gì kỳ quái, kỳ quái là những người khác không biết." "Liễu Hâm Nhã" nói những lời này thật sự là vòng tới vòng lui nói nhảm một hồi, chọc cho Liễu Lan Yên khẽ nhíu mày.

"Liễu Hâm nhã" cũng không có lại thừa nước đục thả câu, trực tiếp hỏi Liễu Lan Yên: "Liễu Lan Yên, ngươi biết tại sao Tôn chủ đại nhân lại trở thành Yêu Thần không?"

"Hừ." Phản ứng của Liễu Lan Yên lại là trực tiếp hừ lạnh, loại vấn đề này quá ngu xuẩn, nàng căn bản không thèm trả lời.

Cũng may "Liễu Hâm Nhã" cũng không giận, cười ha hả nói: "Sở dĩ Tôn chủ được xưng là Yêu Thần, đó là bởi vì hắn là Thần Hộ Mệnh của Yêu Giới. Có hắn ở Yêu Giới trấn giữ, ai dám xâm phạm?"

"Ngươi là đang nói lời trăn trối trước lúc chết sao?" Liễu Lan Yên không nhịn được hỏi, hắn lại nói một đống lời vô nghĩa ai cũng biết làm gì?

Đây đều là chuyện ai ai cũng biết, hắn muốn trì hoãn thời gian sao?

"Liễu Lan Yên, ngươi là thật sự ngu hay là chưa muốn đối mặt?" "Liễu Hâm Nhã" cười quái dị nói vào trọng điểm, "Cây cao chịu gió lớn, làm Thần Hộ Mệnh của Yêu Giới, Tôn chủ hưởng thụ kính ngưỡng cực cao đồng thời cũng gánh vát nguy hiểm cực lớn."

"Kẻ muốn trừ khử hắn có cả khối người." "Liễu Hâm Nhã" nói xong nhanh chóng nhìn sang Yêu Thần, sau đó nói tiếp, "Ngươi chính là nhân vật mấu chốt trong đó."

Nhìn thấy Liễu Lan Yên không dấu vết hơi nhíu đôi mày thanh tú, "Liễu Hâm Nhã" lập tức rèn sắt khi còn nóng nói: "Có thực lực mạnh như thế này, nhưng người khác lại không biết. Đối với Tôn chủ mà nói, ngươi là một vũ khí bí mật của hắn."

Lúc này tốc độ nói của "Liễu Hâm Nhã" đã tăng nhanh, có chút hùng hổ dọa người: "Muốn đối phó Yêu Giới, tất nhiên phải trừ đi Thần Hộ Mệnh của Yêu Giới trước -- Yêu Thần. Ai cũng không ngu đến mức trực tiếp cùng Yêu Thần đối địch, mà lúc này đây, ngươi lại vừa vặn xuất hiện, được Yêu Thần, được mọi người trong Yêu Giới kính ngưỡng, Tôn chủ cao cao tại thượng lại cưng chiều ngươi như châu như bảo."

"Phàm là người có chút đầu óc liền hiểu, ngươi là nhược điểm của Tôn chủ. Bắt được ngươi, dung ngươi để đối phó Tôn chủ, chẳng phải là làm ít công to, dễ dàng?" "Liễu Hâm Nhã" vừa nói, vừa hài lòng nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt Liễu Lan Yên, hiển nhiên tinh thần của nàng đã loạn.

Chỉ cần tinh thần của nàng vừa loạn, thì chính là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay, nắm chắc phần thắng hơn.

"Người xấu xa vĩnh viễn chỉ có loại ý nghĩ xấu xa này." Liễu Lan Yên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn "Liễu Hâm Nhã" bằng nửa con mắt, "Nếu là thật lợi dụng ta, sư phụ cần gì phải tới đây?"

"Ha ha. . . . . ." Nghe được Liễu Lan Yên chất vấn, "Liễu Hâm Nhã" ngửa đầu cười lớn, giống như là nghe được chuyện gì buồn cười, cười đến không kềm chế được.

"Liễu Lan Yên à Liễu Lan Yên, ngươi thật là quá ngây thơ rồi." "Liễu Hâm Nhã" đưa ngón tay chỉ vào Liễu Lan Yên, " Làm sao chúng ta có thể sắp xếp chỉ phong bế có một không gian này chứ, ngươi cho rằng những nơi khác của Vô Trần cư chúng ta không có chuẩn bị sao?"

"Giờ hợi, là thời khắc Tôn chủ suy yếu nhất. Hắn ở lại bên ngoài, đối mặt với không biết bao nhiêu là kẻ địch nguy hiểm mà lại còn đi tới đây bảo vệ cho ngươi sao?" "Liễu Hâm Nhã" vừa cười lớn vừa nói lời tàn nhẫn nhất trên đời.

"Tôn chủ tới đây, không phải ngươi chính là rất cảm động sao? Phấn đấu quên mình đỡ tất cả?" "Liễu Hâm Nhã" ác độc nói xong, từng câu từng chữ cũng muốn hóa thành lưỡi đao sắc bén cắt lấy máu thịt Liễu Lan Yên.

"Ngươi giấu giếm thực lực, đương nhiên là có nỗi khổ tâm riêng của ngươi, cuối cùng còn không phải là bại lộ? Tôn chủ không hổ là Tôn chủ, tất cả mọi chuyện đều ở trong kế hoạch của hắn."

"Loại suy đoán này của ngươi có chứng cứ sao?" Liễu Lan Yên bình tĩnh nói xong, giống như căn bản cũng không có bị lời "Liễu Hâm Nhã" nói làm dao động, chỉ là với "Liễu Hâm Nhã" đang nghiêm túc tỉ mỉ quan sát từng cử động của Liễu Lan Yên, thì làm sao mà không phát hiện ống tay áo của nàng hơi đong đưa, là tay của nàng đang run rẩy chứ.

Xem ra phản ứng của nàng tuyệt đối không bình tĩnh như trong lời nói của nàng, lòng của Liễu Lan Yên, vẫn là bị rối loạn rồi.

"Có phải chỉ là suy đoán hay không, trong lòng của ngươi hiểu." "Liễu Hâm Nhã" không ngừng cố gắng, hắn nhất định phải đảo loạn tinh thần của Liễu Lan Yên, sau đó bắt Yêu Thần, đây là nhiệm vụ tối nay của hắn, chỉ có thể thành công, tuyệt đối không cho phép thất bại.

"Liễu Lan Yên, ngươi nên hiểu. Nếu Tôn chủ là thật như biểu hiện bình thường sủng ái ngươi, thì hắn không nên biểu hiện rõ ràng như vậy. Hắn nên biết kẻ địch của hắn có bao nhiêu, nếu hắn là thương yêu ngươi thật lòng thì nên bảo vệ ngươi thật tốt, giấu đi, không nên ở trước mặt người ngoài biểu lộ ra dù là một chút."

"Chỉ có như vậy, mới thật sự là thương yêu."

"Liễu Hâm Nhã" càng nói giọng càng lạnh, trong lòng lại càng vui mừng, bởi vì hắn thấy được ống tay áo Liễu Lan Yên buông xuống lay động càng lúc càng kịch liệt, kế công tâm của hắn đã lấy được hiệu quả hắn cần.

"Cha mẹ ngươi bỏ mình, luân lạc làm cô nhi, ngươi cho rằng đã tìm được núi dựa, tìm được ấm áp sao? Tỉnh ngộ đi, Liễu Lan Yên, đây tất cả đều là giả tạo. Ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay Tôn chủ, là con cờ dùng làm bia đỡ đạn vào thời khắc nguy hiểm."

"Câm miệng!" Liễu Lan Yên rống to, từng chữ từng chữ từ giữa kẽ răng nặn đi ra, mang theo sát khí khát máu, tử khí lạnh lẽo như dâng lên từ 9 tầng địa ngục, "Đừng có bản thân không chịu nổi liền muốn làm người khác cũng giống như ngươi !"

"thật sao? Trong lòng ngươi thật sự muốn như vậy sao?" "Liễu Hâm Nhã" cười lạnh tiếp tục nhìn Liễu Lan Yên, lúc này hắn đã rất xác định tâm trạng của Liễu Lan Yên tuyệt đối đã đại loạn, đến lúc rồi.

"Liễu cô nương, đừng nghe hắn nói hưu nói vượn!" Bành Trăn cảm thấy tình hình không ổn, liền vội vàng hô to, hắn phát hiện thân thể Liễu Lan Yên đang run nhè nhẹ, thế nào có cảm giác giống như tẩu hỏa nhập ma?

"Liễu cô nương, cô và Tôn chủ đi trước, nơi

Này giao cho ta!” Bành Trăn quyết định nhanh chóng nói.

Tuy hắn không thể thắng được người trước mắt, nhưng hắn liều chết kéo dài nửa khắc thì không có vấn đề, chỉ cần cùng người của Vô Trần cư hợp lực thì Tôn chủ và Liễu Lan Yên sẽ không gặp nguy hiểm.

“Muốn chạy? Muộn rồi!” Liễu Hâm Nhã âm trầm cười, hướng về phía Liễu Lan Yên nói, “Liễu Lan Yên, còn không tránh ra, vì một mình ngươi mà bắt mọi người liều mạng, đáng giá không”

nói xong, không biết hắn niệm chú gì mà trăng sáng trên đỉnh đầu đột nhiên chuyển thành màu đỏ như máu, màu đỏ đó thật giống như máu tươi muốn nhỏ xuống, trong bầu trời đên không biết từ nơi nào bay tới một đám mây màu đen kịt, nhanh chóng che khuất đi ánh trăng đỏ như máu cực kỳ chặt chẽ.

một sức mạnh cường hãn, so với tất cả sức mạnh vừa rồi mạnh hơn gấp mấy lần bỗng chốc tuôn ra nhanh chóng tràn ngập giữa thiên địa.

Sức mạnh quá mức mạnh mẽ, ngay cả biên giới của không gian phong bế này cũng truyền đến âm thanh rắc rắc, tựa như có lẽ đã không thể chịu đựng nổi sức mạnh này, tùy thời đều có thể bể tan tành.

Bên môi “Liễu Hâm Nhã” lộ ra nụ cười gian kế như ý, hắn có thể cảm nhận được Liễu Lan Yên muốn cùng hắn chống đỡ, thế nhưng vừa rồi nàng đã bị mấy lời hắn nói làm nhiễu loạn tâm thần, nên ngay cả sức mạnh nàng ngưng tụ cũng không thuần túy, thậm chí tùy thời đều có thể tiêu tán.

“Chịu chết đi.” “Liễu Hâm Nhã” kêu to, cánh tay giơ lên thật cao, một trận gió lốc màu đen cuồng bạo ngưng tụ từ trên bàn tay hắn, theo bàn tay hắn đột nhiên lật xuống, gió lốc màu đen gào thét đánh về phía Liễu Lan Yên cùng với yêu Thần ở sau lưng Bành Trăn.

Bành Trăn không hề nghĩ ngợi xông về phía trước, hắn dù không chặn được một kích này nhưng tuyệt đối cũng không thể để cho Liễu Lan yên bị thương, nàng là bảo bối trong lòng Tôn chủ a.

“Liễu Hâm Nhã hả hê cuồng tiếu, bọn họ sắp xếp nhiều năm như vậy rốt cuộc đêm nay cũng thực hiện được rồi.

Gió lốc cuốn Liễu Lan Yên và yêu Thần vào trong đó, bắt bọn họ đi.

Cuồng phong gào thét, sức mạnh càn quét bốn phương, mặt đất bên hồ nhanh chóng rạn nứt, từng đạo một vết rách thật giống như mạng nhện lan ra, vết nứt sâu hơn một trượng, trong nháy mắt cuốn lên đầy bùn đất ẩm ướt.

Nếu là con người bị cuốn và thì dù là thực lực của Liễu Lan Yên như vậy, chỉ sợ cũng là bó tay hết cách.

Khi “Liễu Hâm Nhã” gần thành công thì một màn xuất hiện àm cho trái tim hắn chợt dừng.

Gió lốc màu đen, sức mạnh khủng bố đến mức thiếu chút nữa hủy hoại không gian phong bế thế nhưng đột ngột ngừng lại, trận gió lốc cũng đứng yên, ngay cả cát đá bị gió lốc mang theo cũng đều dừng lại ở giữa không trung, đây, đây à khung cảnh quỷ dị cỡ nào.

“Liễu Hâm Nhã” đờ đẫn nhìn sang, vừa hay nhìn thấy yêu Thần vẫn ngồi trên tảng đá lớn đưa ra bàn tay hoàn mỹ như chạm ngọc mài, đầu ngón trỏ phiếm ánh sáng trong suốt, như ảo như mộng.

Chỉ là một ngón tay nhưng sức mạnh của một ngón tay kia liền kinh khủng đến mức khiến cho gió lốc màu đen dừng lại tại chỗ.

Gió ngừng, cát (đứng) yên, trời đất hoàn toàn yên tĩnh.

“Bổn tôn sủng ái một người, thì không cần lén lút giấu diếm.” yêu Thần nhàn nhạt mở miệng, trên mặt vẫn là nụ cười thanh nhã như gió xuân tháng ba làm cả người “Liễu Hâm Nhã” phát rét, máu chảy ngược lên não.

“Sủng ái chính là sủng ái, bổn tôn chính là muốn thiên hạ ai ai cũng biết, ai mới là người quan trọng nhất của bổn tôn.” Giọng yêu Thần không lớn, nhưng từng chữ lại rõ ràng nói năng rất có khí phách, lớn tiếng tuyên bố tâm ý của hắn.

“Liễu Hâm Nhã” đột nhiên nghe được tiếng lặp cặp, âm thanh kia cẩn thận nghe kỹ mới phát hiện là răng trên và răng dưới của hắn đang run rẩy đập vào nhau nên phát ra tiếng động.

Bây giờ hắn đã không còn là sợ bình thường nữa, mà là hoảng sợ, cực kì hoảng sợ, sợ hãi nhìn yêu Thần ở đối diện, nghe gingj nói thanh nhã của yêu Thần vang lên.

“Giờ hơi… sẽ có chuyện gì xảy ra sao?” yêu Thần nhẹ nhàng hỏi, ngón tay gảy nhẹ, ánh sáng như ngọc nhanh chóng bay ra, biến mất ở bên trong gió lốc màu đen, sau đó… Gió lốc tan biến…

không cs trời băng địa liệt, không có sấm sét vang dội, một chiêu khủng bố kia, tất cả sức mạnh “Liễu Hâm Nhã” ngưng tụ vào gió lốc màu đen cứ như vậy yên lặng biến mất, giống như bông tuyết rơi trên đá, yên tĩnh tiêu tán vô hình, ngỡ như chưa từng xuất hiện.

yêu Thần nâng khóe môi lên, nở nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng ấy thanh nhã làm sao, ôn hòa như thế, chỉ là, ở trong mắt “Liễu Hâm Nhã”, nụ cười kia lại giống như âm phủ đến đòi mạng, làm cho hắn vạn phần hoảng sợ, toàn thân phát run.

Đây, mới chính là sức mạnh của Tôn chủ.

Sức mạnh của thần yêu Giới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.