Mặc Trạc

Chương 5




Theo chữ cuối cùng phát ra khỏi miệng Liễu Hâm Nhã, tóc dài tung bay, màu đỏ từ chân tóc từ từ chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ mái tóc dài của nàng. Một đầu tóc đen đều biến thành màu máu.

Trong nháy mắt, từ một phu nhân chiến tướng đoan trang biến thành một ma nữ tà ác, một đạo ma văn (chú ngữ) hiện lên giữa trán, lóe ra huyết tinh.

Đôi môi khẽ mở, lạnh lùng phun ra một chữ: "Giết!"

Theo tiếng hô to của Liễu Hâm Nhã, lực lượng của ác ma dường như tăng lên rất nhiều, không có chiêu thức hoa mĩ gì, cứ đánh thẳng về phía Bành Trăn, thế nhưng lại dùng phương pháp công kích để hủy diệt, như muốn đồng quy vu tận vậy.

"Bành Trăn......." Liễu Lan Yên lo lắng hô nhỏ, nhìn Bành Trăn phóng lên cao, bay thẳng vào không trung, hắn, không có việc gì chứ?

Lúc Bành Trăn phóng lên cao, những ác ma trên mặt đất đồng thời nhảy lên đuổi kịp, tốc độ bay không hề kém với Bành Trăn, thậm chí còn nhanh hơn một chút.

Khoảng cách với Bành Trăn dần được rút ngắn, từng cỗ lực lượng cường hãn từ trên người ác ma phát ra, đuổi theo, bức bách Bành Trăn.

Liễu Hâm Nhã ngẩng đầu, cười lạnh nhìn.

Nếu hủy đi trợ thủ đắc lực của Yêu Thần, như thế sẽ là đả kích vô cùng lớn đối với Yêu Thần, lần này nàng thắng chắc rồi.

Cảm nhận được ánh mắt của Liễu Hâm Nhã, ngay cả một biểu cảm Yêu Thần cũng lười cho nàng ta, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên cái tay nhỏ bé của Liễu Lan Yên, ý bảo nàng không cần lo lắng.

Một tiếng nổ "ầm" vang lên, phía trên đỉnh đầu ba người nổ tung, trong nháy mắt, lực lượng cuồng bạo như bão tuyết quét thẳng xuống dưới.

Cả rừng đại thụ bên hồ đều bị ép ngã trong nháy mắt, rễ cây cũng bị tốc lên hơn phân nửa, lớp bùn ẩm ướt bị cuốn lên, chỉ trong phút chốc, áp lực giữa không trung lại bị đè ép trở về, trực tiếp hóa thành cát bụi.

Mặt hồ dao động, giống như đang bị nấu sôi, không ngừng phát ra âm thanh nức nở, nghe như tiếng rên rỉ nhớ thương của ngạ quỷ từ địa phủ.

Lực lượng tàn sát bữa bãi chung quanh, Liễu Lan Yên lại không hề thấy khó chịu chút nào, nhìn sang Yêu Thần đang khí định thần nhàn, nàng đã rõ, nhất định là hắn đã cản tất cả thương tổn bên ngoài.

Liễu Lan Yên yên tâm ngẩng đầu, nhìn Bành Trăn đang bị ác ma tầng tầng vây quanh không nhìn rõ bóng dáng, hắn, còn ổn không?

Ác ma đã đột phá lực lượng cấp chín, Bành Trăn sẽ không có việc gì chứ?

Như muốn trả lời Liễu Lan Yên, một đạo sáng chói mắt phát ra, rực rỡ, đẹp mắt như ánh nắng, trực tiếp xuyên thấu qua đám ác ma kia, trong nháy mắt thời gian như ngưng lại, nhoáng một cái, tất cả những ác ma vây quanh Bành Trăn đều bị tia sáng chói mắt kia xé thành mảnh nhỏ.

Bành Trăn được bao bọc bên trong ánh sáng, từ trên cao liếc xuống Liễu Hâm Nhã, lạnh lùng nói: "Liễu Hâm Nhã, Vô Trần cư là nơi ngươi có thể đến làm càn được sao?"

Tất cả ác ma được triệu hồi đều bị xé nát, trên mặt Liễu Hâm Nhã lại không có nửa phần hoảng loạn, ngửa đầu nhìn Bành Trăn, sau đó nói một câu không rõ đầu đuôi: "Thời gian sắp đến rồi...."

Năm chữ đơn giản, lại khiến cho Bành Trăn thay đổi sắc mặt, từ không trung lao thẳng xuống, trực tiếp đành về phía Liễu Hâm Nhã.

Liễu Hâm Nhã cười lớn, trong miệng cấp tốc niệm một đoạn chú văn ngắn gọn, một tia chớp giáng thẳng từ trên trời xuống, Bành Trăn dồn sức, khó khăn tránh được tia chớp, lại bị ném mạnh đi như trước.

Giống như là diều đứt dây, hắn xoay tròn trong không trung rồi lộn nhào vài cái, mới đứng vững lại được.

Bành Trăn chau mày nhìn chằm chằm vào Liễu Hâm Nhã, hắn không thể hiểu được, vì sao Liễu Hâm Nhã lại trở nên lợi hại như vậy?

"Bành Trăn." Yêu Thần lên tiếng, Bành Trăn lập tức bước qua, cung kính đứng trước mặt Yêu Thần, "Tôn chủ."

"Ngươi không phải là đối thủ của nàng."Yêu Thần ngăn lại câu nói kế tiếp của Bành Trăn, khiến cho Bành Trăn kinh ngạc nhíu mày.

Tôn chủ nói hắn không phải đối thủ, vậy thì hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Liễu Hâm Nhã, chẳng qua, hắn không rõ, vì sao Liễu Hâm Nhã lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.

"Ha ha......." Nghe được câu nói của Yêu Thần, Liễu Hâm Nhã đắc ý cười to, cười đến mức run rẩy cả người, tựa hồ như đang phát tiết tất cả ác khí bị đè nén trong ngày thường, "Không hổ là Tôn chủ, liếc mắt đã nhìn rõ được thực lực của ta."

Yêu Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi: "Liễu Hâm Nhã, sức mạnh này có phải là của chính ngươi hay không, trong lòng ngươi tự rõ. Có thể có được sức mạnh của người phía sau ngươi, cái giá ngươi phải trả cũng không nhỏ.Hiện giờ dù cho sức mạnh có lớn thì sao chứ? Ngươi bất quá cũng chỉ là một con rối."

Nụ cười của Liễu Hâm Nhã đột nhiên trở nên cứng đờ, khóe môi run rẩy, muốn phản bác nhưng nhất thời lại không biết nói cái gì, chỉ đành cười lạnh hai tiếng để lấy lại danh dự: "Tôn chủ đại nhân, đã đến lúc này rồi, còn có thể khí định thần nhàn như thế, không hổ là thần của Yêu giới."

"Giờ phút này?"Yêu Thần cười như không cười, trào phúng hỏi: "Là giờ phút gì?"

"Người trong Vô Trần cư không một ai có thể giúp ngươi, hiện giờ sắp đến giờ hợi, giờ hợi.......... Hình như là bất lợi với Tôn chủ đại nhân nhỉ."Nói tới đây, trên mặt Liễu Hâm Nhã lộ ra nụ cười âm hiểm.

Thân thể Bành Trăn cứng đờ, không thể tin được trừng mắt nhìn Liễu Hâm Nhã, lời đến bên miệng, lại phải nuốt trở vào. Nếu bây giờ hắn hỏi ra thì không phải tương đương với thừa nhận lời nói của Liễu Hâm Nhã sao?

"Vậy thì thử xem đi."Yêu Thần căn bản là không thèm nhúc nhích, mỉm cười ôn nhã mà nhìn Liễu Hâm Nhã.

Ánh mắt của Liễu Hâm Nhã trở nên lạnh lùng, mái tóc máu trên đầu tung bay giữa không trung, giống như một điệu múa của tảo đỏ, hai mắt đỏ sậm, rồi đột nhiên phát ra hai tia sáng màu đỏ, bắn thẳng tới.

Một tiếng trầm đục vang lên, thế nhiên phía trước Yêu Thần hai thước lại xuất hiện hai vết rách, giống như là lưỡi dao sắc bén đánh vào tinh thạch, để lại hai vết nứt giữa không trung.

Trong lòng Liễu Lan Yên lộp bộp một chút, bức tường chắn của Yêu Thần thế mà lại bị Liễu Hâm Nhã phá hư, là do Liễu Hâm Nhã quá mạnh mẽ, hay là lúc này Yêu Thần quá yếu.

Giờ hợi.

Giờ hợi là có ý gì?

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Liễu Lan Yên, Liễu Hâm Nhã nhe răng cười nói: "Lan Yên muội muội, muội không thể tưởng tượng được đúng không, muội cho rằng Tôn chủ đại nhân là thiên hạ vô địch, kỳ thực vẫn có một nhược điểm trí mạng."

Thân thể Liễu Lan Yên chấn động, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Liễu Hâm Nhã, nàng hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Liễu Hâm Nhã.

Thật hiển nhiên, phản ứng của Liễu Lan Yên khiến Liễu Hâm Nhã rất có cảm giác thành tựu, đắc ý cười lớn, hai mắt sáng ngời, "Tôn chủ đại nhân, ngươi cho là không có ai biết bí mật của ngươi?"

Liễu Hâm Nhã đắc ý cười, cười vô cùng cuồng vọng, nàng đã nghĩ đến cảnh tượng nam nhân bình thường luôn cao cao tại thượng, đối với ai cũng khinh thường không thèm ngoảnh mặt sẽ phải lộ ra vẻ mặt trắng bệch trước mặt nàng thế nào, phải hoảng loạn vô thố thế nào.

Có thể giẫm nát Yêu Thần uy chấn tam giới dưới chân, ngẫm lại đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, Liễu Hâm Nhã như thấy được bộ dáng Yêu Thần đứng trước mặt nàng cầu xin tha thứ, chuyện này không thể chỉ dùng một từ thích là có thể hình dung?

Ngẩng đầu, nhìn lên sắc trời, nụ cười tươi trên mặt Liễu Hâm Nhã càng lúc càng đáng khinh: "Tôn chủ đại nhân, giờ hợi đến rồi....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.