Mặc Trạc

Chương 4




“Ngươi…” Nhìn thấy Yêu Thần xuất hiện Liễu Hâm Nhã cả kinh trừng to mắt, không dám tin dụi mắt mình, tưởng như mình nhìn lầm rồi, “Ngươi vẫn tới sao?”

Hiểu ý Liễu Hâm Nhã, Yêu Thần nỏ nụ cười, giống như thứ hắn nghe thấy chính là chuyện buồn cười nhất trong số những truyện cười trên đời: “Ngươi bắt Lan Yên, ngươi cảm thấy ta sẽ không đến sao?”

“Vì sao ngươi có thể yêu chiều nàng ta đến vậy, nàng ta cũng chỉ là một con cờ của ngươi mà thôi.” Liễu Hâm Nhã lớn tiếng phản bác Yêu Thần, đồng thời cũng là cách tự trấn an bản thân mình.

Yêu Thần cười, không để ý tới những lời này của Liễu Hâm Nhã, hắn nói tiếp: “Bó linh thuật, người luyện nó phải tu luyện trong biển máu, nội tâm hóa ma mới có thể đạt thành. Xem ra, địa vị của ngươi ở Ma giới cũng không chỉ đơn giản là chiến tướng phu nhân nhỉ.”

Liễu Hâm Nhã chỉ cười không nói.

Yêu Thấn cũng không sốt ruột, vẫn thong thả ung dung như cũ nói tiếp: “Chuyện hôm nay, xem ra ngươi cũng chuẩn bị lâu rồi.”

Đúng lúc này Bành Trăn đã tự mình giải thoát bản thân khỏi trạng thái tê mỏi, hắn đi lên trước hai bước, gọi nhỏ một tiếng: “Tôn chủ…” Có nên gọi thêm người tới đối phó với Liễu Hâm Nhã không.

“Không cần, nàng ta dùng không chỉ có Bó linh thuật đâu.” Yêu Thần ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng bên trên thật tròn.

“Không hổ là Tôn chủ, vậy mà đã bị ngươi nhìn thấu rồi.” Trong miệng Liễu Hâm Nhã tuy đang khen Yêu Thần nhưng cũng không thể nào che giấu sự hài lòng trên mặt, “Chỉ có điều, tất cả đã muộn rồi.”

Nói dứt lời, Liễu Hâm Nhã nâng hai tay lên, song chưởng hàm chứa ánh sáng màu đỏ, theo tiếng niệm của nàng ta, tia sáng màu đỏ trên song chưởng càng tăng lên, tựa như dòng máu bắt đầu khởi động.

Không gian xung quanh chợt trở nên vặn vẹo, rất nhiều bóng dáng màu đỏ xuất hiện, tất cả đều tựa như ác ma đang giương nanh múa vuốt.

Mỗi một cái đều cao hơn ba thước, tứ chi tráng kiện, mặt xanh nanh vàng, mắt đỏ ánh lên tia độc ác âm ngoan nhìn ba người Yêu Thần chằm chằm, gương mặt lộ vẻ sát khí nồng đậm.

Khí thế cường đại, dồn ép cả ba người.

Yêu Thần không thèm nhìn mấy ác ma diện mạo dữ tợn kia mà xoay người đi tới bên cạnh Liễu Lan Yên, ngón tay khẽ gảy, có một chút ánh sáng trắng thoáng qua, vật trói buộc Liễu Lan Yên đột nhiên biến mất, giống như liệt hỏa gặp hoa tuyết, một chút dấu vết cũng không còn.

“Lan Yên, nàng chịu khổ rồi.” Yêu Thần ôm Liễu Lan Yên, để nàng tựa vào.

Liễu Lan Yên cũng không để ý tới vết đỏ trên cổ tay của mình: “Sư phụ, sao rồi?”

“Không có việc gì, chẳng qua không gian nơi này bị phong bế, người ở Vô Trần cư sẽ không thể nào biết được tình hình ở đây.” Yêu Thần nói rất hời hợt, nhưng Liễu Lan Yên nghe thì lại kinh hoảng.

Có thể phong bế một khoảng ở Vỗ Trần cư, tạo nên một không gian không bị người ngoài quấy nhiễu, Liễu Hâm Nhã còn mạnh hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều lắm.

“Nếu Tôn chủ đã nhìn ra thực lực của ta, sao còn không ra tay? Chẳng lẽ thần của Yêu Giới cũng phải khoanh tay chịu trói rồi sao?” Liễu Hâm Nhã ung dung mỉm cười, tối nay nàng nắm chắc phần thắng.

“Liễu Hâm Nhã, chỉ bằng những thứ này cũng muốn mời Tôn chủ ra tay ư, ngươi còn chưa xứng.” Bành Trăn tiến lên trước hai bước, chắn bên trên, khinh miệt nhìn đám ác ma xung quanh, không cần cử động, một cỗ yêu lực mạnh mẽ đã tràn ra.

Yêu lực vô hình hóa thành hữu hình, ép đám ác ma lui về sau năm, sáu bước. Trên mặt đất giống như có cuồng phong thổi tới, cát bụi cuồn cuộn nổi lên, làm mờ mắt người.

Thấy yêu lực của Bành Trăn, Liễu Hâm Nhã không hề khẩn trương, trong miệng yên lặng niệm chú, theo tiếng niệm của nàng ta, cặp mắt của đám ác ma xung quanh đột nhiên sáng lên, tỏa ra ánh đỏ ghê rợn, ào lên đánh về phía Bành Trăn.

“Bành Trăn hắn…” Liễu Lan Yên lo lắng nhìn Bành Trăn, hắn sẽ không sao chứ?

“Yên tâm, những thứ này không thể làm gì hắn được đâu.” Yêu Thầm mỉm cười an ủi Liễu Lan Yên, cẩn thận nâng cánh tay nàng lên, nhìn vết đỏ trên cổ tay, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh lẽo sắc nhọn, ngay sau đó liền chuyển thành nồng đậm đau lòng.

Ngón tay nâng lên, ánh sáng như ngọc điểm lên, nhẹ nhàng phủ lên trên vết đỏ.

“A…” Liễu Lan Yên thở gấp một tiếng, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng theo bản năng kêu thành tiếng, không ngờ lại khiến Yêu Thần lo lắng, “Sao vậy? Đau ư?”

“Không phải, chỉ là lạnh quá.” Liễu Lan Yên mím môi cười một tiếng, nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán đang nhăn lại của Yêu Thần, “Không đau, đừng nhíu mày. Xấu lắm.”

“Được.” Biết không phải đau đớn, Yêu Thần yên tâm nở nụ cười, tiếp tục “chữa thương” cho Liễu Lan Yên.

Nghiêm túc như thế, cẩn thận tỉ mỉ như vậy, “vết thương” dùng yêu lựa chữa trị, chẳng bao lâu đã phục hồi lại.

Có phải Yêu Thần đã quá đao to búa lớn rồi không?

Liễu Lan Yên đang lâm vào trầm tư đột nhiên bị cảm giác mát lạnh bên hông đánh thức, nàng cúi đầu xuống, bàn tay của Yêu Thần đã phủ lên hông nàng, sau khi trị liệu xong lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.

Còn đi xuống nữa sao? Đó chẳng phải sẽ…

Liễu Lan Yên ngượng ngừng thu gót sen vào trong tà váy, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, nơi đó không có việc gì.”

Nàng không cần hắn “chữa thương” cẩn thận như vậy đâu, xấu hổ lắm.

“Nơi đó…” Yêu Thần muốn nói nơi đó cũng có vệt đỏ nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai gò má Liễu Lan Yên ửng hồng, lúc này hắn mới ngộ ra động tác kia hình như đã quá thân mật rồi. Yêu Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay búng một cái, hai luồng sáng trắng vòng quanh mắt cá chân của Liễu Lan Yên một vòng, Liễu Lan Yên liền cảm thấy cảm giác đau đớn ở đó biến mất ngay lập tức.

“Được rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã.” Yêu Thần kéo Liễu Lan Yên ngồi lên tảng đá lớn bên hồ, chẳng thèm để Liễu Hâm Nhã cùng với đám ác ma của nàng ta vào mắt.

Liễu Lan Yên không thể nào ung dung được như Yêu Thần, nàng khẩn trương nhìn Bành Trăn, hắn thật sự có thể đối phó được với đám ác ma kia sao?

Chỉ thấy những ác ma vây quanh Bành Trăn xông lên theo từng góc độ khác nhau, không ngừng công kích, không hề cho Bành Trăn kịp thở một hơi.

Bên tai truyền đến tiếng yêu lực và ma lực va chạm nhau nặng nề trên khoảng không, giống như một cái chùy nghìn cân đập vào núi đá, mỗi một cái đều nổ vang bên tai người, mỗi một cái đập thôi cũng đủ khiến cả vùng đất rung động.

“Ma lực cấp tám?” Liễu Lan Yên kinh ngạc nhỏ giọng hô lên, đám ác ma Liễu Hâm Nhã tùy tiện gọi ra cũng có pháp lực khủng bố đến vậy sao?

Ma giới cũng giống với Yêu giới, pháp lực chia thành 9 cấp, nàng thấy thế nào Liễu Hâm Nhã cũng không giống với người có pháp lực lên đến cấp 8, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

“Tôn chủ, ta đã dám đến Vô Trần cư của ngươi thì đương nhiên phải nắm chắc phần thắng rồi.” Liễu Hâm Nhã hoàn toàn không chịu ảnh hưởng chút nào từ trận chiến phía trước, nàng ta vẫn bình tĩnh nhìn Yêu Thần chăm chú, hết sức nắm chắc nói.

Liễu Hâm Nhã giơ tay lên, đám ác ma công kích Bành Trăn đột nhiên tăng nhanh tốc độ, sức mạnh cường đại hơn nữa phát ra từ trên người bọn chúng.

Một quyền đấm ra “uỳnh” một tiếng, trên mặt đất lập tức xuất hiện hố to sâu hai trượng, đen như mực, nhìn giống như miệng dã thú mở lớn, chực trờ cắn nuốt hết thảy.

Sức mạnh này, đã vượt qua cấp 8, dường như đã đột phá lên cấp 9, chẳng lẽ pháp lực của đám ác ma được triệu hồi đến này đã đạt đến cấp 9?

“Tôn chủ đại nhân, hôm nay sẽ để cho ngươi biết một chút cái gì mới là sức mạnh của Ma giới.” Liễu Hâm Nhã ngửa đầu cười điên cuồng, âm trầm mà khủng khiếp, âm thanh kia tựa như cây kim chà vào đồ sứ, vô cùng chói tai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.