Mặc Trạc

Chương 3




Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm tối, Liễu Hâm Nhã gõ cửa phòng Liễu Lan Yên.

“Hâm Nhã tỷ tỷ?” Liễu Lan Yên kinh ngạc nhìn người trước mắt, vì sao nàng ta lại tìm đến đây?

“Lan Yên, chuyện hôm qua, lúc trở về tỷ đã suy nghĩ thật lâu, cảm thấy muội nói rất đúng, là tỷ quá lỗ mãng. Nên tỷ muốn đến tìm bọn họ nói lời xin lỗi, không biết muội có thể đi cùng với tỷ không?”

Gương mặt Liễu Hâm Nhãn chân thành, cho dù ai nhìn cũng không nhận ra nàng ta đang giả vờ.

“Nhưng muội không biết chỗ ở của bọn họ.” Liễu Lan Yên không cần nghĩ cũng biết Liễu Hâm Nhã tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, rốt cuộc nàng ta lại có ý gì?

“Tỷ biết, muội đi cùng tỷ đi. Hôm qua nói bọn họ như vậy, nhất định bọn họ đã bị tổn thương, nếu không đến xin lỗi bọn họ sẽ càng khó chịu. Lan Yên, muội cũng không muốn bọn họ sẽ càng khó chịu hơn đúng không?” Liễu Hâm Nhã chặn toàn bộ đường lui, nói tóm lại cũng chỉ có một mục đích, đó là khiến Liễu Lan Yên cùng đi với nàng.

“Được rồi.” Liễu Lan Yên mấp máy môi, miễn cưỡng đồng ý.

Liễu Hâm Nhã vui vẻ kéo Liễu Lan yên đến chỗ ở của mười người kia. Dọc theo đường đi, Liễu Hâm Nhã lải nhải nào là nàng ta áy náy với mười người kia thế nào, nào là nàng ta đã suy nghĩ không chu đáo ra sao.

Tóm lại, một đường đi là một đường nói, bởi vì Liễu Hâm Nhã mải thao thao bất tuyệt nên bọn họ đi rất chậm, đến khi tới nơi, sắc trời đã tối hơn nhiều rồi.

Sau khi Liễu Hâm Nhãn trịnh trọng nói lời xin lỗi, còn kèm thêm rất nhiều lời sám hối mới cùng Liễu Lan Yên rời đi.

Toàn bộ hành trình đi theo Liễu Lan Yên đã quan sát rất kỹ nhưng cũng không phát hiện Liễu Hâm Nhã có mục đích gì khác, trong lòng không ngừng thầm nhủ, rốt cuộc Liễu Hâm Nhã đang giở trò gì?

Vốn cho rằng trên đường sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nào ngờ Liễu Hâm Nhã lại đưa nàng về, mắt thấy sắp đến nơi nàng ở, Liễu Lan Yên thực sự hồ đồ rồi, chẳng lẽ, nàng đã hiểu lầm sao?

Vẫn đề là, từ bao giờ thì mục đích của Liễu Hâm Nhã trở nên đơn giản như vậy?

Chỉ là đi xin lỗi sao?

Đi tới cửa viện, Liễu Lan Yên chuẩn bị nhấc chân đi vào, đột nhiên Liễu Hâm Nhã nói một câu: “Muội muội, hay là cùng đi nói với Tôn chủ một tiếng.”

“Nói với sư phụ… tại sao?” Liễu Lan Yên nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Liễu Hâm Nhã.

“Ngày hôm qua là tỷ quá lỗ mãng, khiến Tôn chủ không vui, tỷ cũng muốn nói lời xin lỗi với Tôn Chủ.” Liễu Hâm Nhã cười nói, tìm lí do cũng phải hợp tình hợp lí.

Liễu Lan Yên suy nghĩ một lát sau đó mới gật đầu đồng ý: “Ừm, được rồi.”

Xoay người bước vào viện, gian phòng của nàng chỉ cách phòng Yêu Thần có một vách tường, còn chưa đi tới cửa, mới bước đến hành lang, Bành Trăn lập tức lắc mình tới chặn lại đường đi: “Liễu cô nương, đã muộn thế này có chuyện gì quan trọng muốn tìm Tôn chủ sao?”

“Sư phụ đã ngủ chưa?” Liễu Lan Yên hỏi.

“Tôn chủ đã ngủ, nếu Liễu cô nương không có chuyện gì gấp ngày mai hẵng đến.” Bành Trăn đáp.

“Ừm…” Liễu Lan yên quay đầu, hỏi Liễu Hâm Nhã, “Hâm Nhã tỷ tỷ, còn muốn vào không?”

“Nếu Tôn chủ đã ngủ rồi, vậy thì ngày mai hãy đến. Không nên quấy rầy Tôn chủ.” Liễu Hâm Nhãn cũng không có kiên trì mà mỉm cười với Liễu Lan Yên, “Lan Yên muội muội cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừm, được.” Liễu Lan yên ngẩn người, nhìn Liễu Hâm Nhã thong dong rời đi, ánh mắt không đổi, trong lòng lại nghi ngờ thật sâu, rốt cuộc Liễu Hâm Nhã đang làm cái gì?

Liễu Lan Yên nhún vai một cái rồi xoay người trờ về phòng mình, không hề chú ý tới tia nghiền ngẫm trong mắt Bành Trăn.

“Tối qua có chuyện gì sao?” Buổi trưa hôm sau, lúc ăn cơm, Yêu Thần hỏi Liễu Lan Yên.

“Hâm Nhã tỷ tỷ bảo là muốn xin lỗi, nhưng sư phụ ngủ rồi nên không dám quấy rầy.” Liễu Lan Yên thành thật trả lời.

“Ừ, nói cho nàng ấy biết là không cần.” Yên Thần căn bản cũng không muốn gặp Liễu Hâm Nhã, “Đi tu luyện thôi.”

“Được.” Liễu Lan Yên ăn cơm trưa xong liền ngoan ngoãn đi theo Yêu Thần tu luyện.

Năm ngày yên ổn trôi qua, Liễu Hâm Nhã vẫn như cũ cứ sau bữa cơm chiều sẽ đến tìm Liễu Lan Yên đi dạo xung quanh một lát, tất cả vẫn như thường, không hề có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

“Lan Yên, muội thích Vô Trần cư không?” Liễu Hâm Nhã và Liễu Lan Yên vừa tản bộ vừa thoải mái trò chuyện.

“Thích.” Nói đến đây, Liễu Lan Yên mỉm cười, là nụ cười thực lòng, nàng hít sâu một hơi không khí trong lành ban đêm, nhẹ nhàng đáp, “Nơi này có mùi vị của tự do.”

“Muội ở Liễu gia không có tự do sao?” Liễu Hâm Nhã hỏi tiếp.

Câu hỏi sắc bén này không khỏi khiến cho Liễu Lan yên sửng sốt.

Nháy mắt, Liễu Lan Yên lúc này mới lúng túng mỉm cười: “ừ… đúng vậy.”

Liễu Lan Yên đi về phía trước hai bước, trước mặt nàng chính là hồ nước xinh đẹp, nàng nhìn hồ nước lấp lánh ánh bạc, không nói gì thêm.

“Lan Yên, đó chỉ là do muội thích tự do tự tại thôi. Tuy ở Liễu gia không cần lo ăn uống nhưng muội vẫn thích ngôi nhà trước kia của mình chứ?” Lời nói của Liễu Hâm Nhã khiến Liễu Lan Yên không khỏi kinh ngạc xoay người, nàng không hiểu nhìn Liễu Hâm Nhã đang đứng sau lưng mình chằm chằm.

Liễu Hâm Nhã đứng trong bóng tối, ánh trăng mờ ảo, tất cả đều bị cảnh lá tốt tươi che mờ, căn bản không thể nhìn rõ nét mặt Liễu Hâm Nhã.

“Lan Yên, thật ra, muội muốn tự do rất đơn giản…” Liễu Hâm Nhã từ từ nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp ngân vang trong rừng cây, lại thêm gió đêm, tất cả đem đến cảm giác kinh khủng rợn tóc gáy, “Làm linh hồn là tự do nhất.”

“Ngươi…”Liễu Lan Yên giật mình, một giây sau nàng đột nhiên cảm thấy hông mình bị bó chặt, nàng còn chưa kịp cúi đầu, cổ tay và mắt cá chân cũng bị bó chặt như thế, thắt chặt lại, khiến nàng hoàn toàn ở trong gông cùm xiềng xích.

Lúc nhìn xuống, trên cổ tay nàng có một vệt hồng nhàn nhạt, giống như mảnh vải lại giống như sợi dây, chỉ có điều chúng ở dưới ánh trăng lại trở nên sáng bóng lạ thường, để ý nhìn kĩ, lại thấy chúng có thể chuyển động, giống như máu vậy.

Thứ đó không hề dừng lại mà tiếp tục chậm rãi co chặt, không ngừng bó chặt khiến sắc mặt Liễu Lan Yên trăng bệch: “Ngươi đã làm gì?”

Liễu Lan Yên không thể nào ngờ được Liễu Hâm Nhã lại động thủ với nàng ở đây.

Làm sao nàng ta lại có lá gan lớn đến vậy?

“Liễu Lan Yên, không cần nghĩ nữa, không ngờ được phải không?” Liễu Hâm Nhãn cười âm độc, cặp mắt giống như rắn độc ngủ đông nơi âm u, lạnh lẽo lại tà ác.

“Ngươi…” Liễu Lan Yên giật giật ngón tay, dù chỉ giãy dụa một chút cũng không thể, thứ giống như máu đó trói buộc nàng chặt như vậy, chặt đến nổi vị trí bị trói đã đau đến chết lặng.

Vì sao người của Vô Trần cư còn chưa xuất hiện?

Liễu Lan Yên thầm nghĩ.

“Không cần vọng tưởng nữa, người của Vô Trần cư sẽ không đến cứu ngươi đâu.” Liễu Hâm Nhã đoán được suy nghĩ trong đầu Liễu Lan Yên, cười hả hê, “Liễu Lan Yên, tự mình cầu phúc đi, xem xem phân lượng của ngươi trong lòng hắn nặng được bao nhiêu.”

Liễu Lan Yên cau mày, bình tĩnh chăm chú nhìn Liễu Hâm Nhã, trong bóng tối nàng không thể nhìn rõ ánh mắt nàng ta nhưng nàng vẫn cảm thấy vẻ hài lòng cố kìm nén của nàng ta.

“Liễu Hâm Nhã, ngươi đang làm gì?” Bành Trăn đột nhiên xuất hiện bên người Liễu Lan Yên, quát lớn một tiếng, đưa tay cầm lấy cổ tay Liễu Lan Yên, muốn giúp nàng cởi ra.

Nhưng nào ngờ, còn chưa chạm vào liền bị một nguồn sức mạnh hất văng ra, dù hắn đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị sức mạnh to lớn đẩy lùi về sau ba bước mới có thể đứng vững.

Bành Trăn bỏ tay xuống, trong lòng hoảng hốt, không thể tin được nhìn chằm chằm thứ đang trói buộc trên người Liễu Lan Yên.

Hiện giờ toàn thân hắn chìm trong trạng thái tê dại, cũng không có cách nào hành động đậy một cách linh hoạt được.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bành Trăn trầm giọng quát, hắn không tin thực lực của Liễu Hâm Nhã đột nhiên có thể tăng tiến nhiều đến vậy.

Liễu Hâm Nhã lạnh lùng cười, từng bước từng bước đi ra khỏi bóng tối, ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt trắng bệch của nàng ta, càng khiến nụ cười của nàng ta trở nên dữ tợn vô cùng: “Liễu Hâm Nhã vẫn là Liễu Hâm Nhã như cũ thôi, chẳng qua…”

“Bó linh thuật.”Giọng nói ôn hòa như gió xuân thoảng qua thổi nhạt đi khí lạnh ngột ngạt bên hồ, Yêu Thần mặc áo trắng, chân đạp ánh trăng chậm rãi đi đến, cười êm ái một tiếng giông như ngọn gió trong lành thổi qua rừng trúc, “Liễu Hâm Nhã, không ngờ ngươi lại dám sử dụng Bó Linh Thuật của ma giới, xem ra, ngươi cũng có chuẩn bị mới đến.”

Bó linh thuật?

Bành Trăn kinh ngạc nhìn Liễu Hâm Nhã chằm chằm, hô lớn một tiếng: “Phép thuật cấm kị của ma giới?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.