Mặc Trạc

Chương 10




“Tôn chủ…” Bành Trăn nghi ngờ hỏi khẽ, tình huống vừa rồi, làm sao hắn không nhìn ra tính toán kế sách tinh khôn của Liễu Lan Yên chứ, nhưng mà…

Sau đó, Bành Trăn nhớ lại những lời nói công kích “Liễu Hâm Nhã”, hắn có chút hiểu rõ ý của tôn chủ rồi.

“Liễu cô nương tu luyện là sức mạnh ánh sáng cho nên cần phải giữ vững tâm mới là quan trọng nhất. “Liễu Hâm Nhã” kia không ngừng dùng lời nói để công kích Liễu cô nương, trong lòng của Liễu cô nương ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Bạch Trăn tự nhận lời này đã là rất khách sáo.

Thật ra hắn cảm thấy mức độ phát run của thân thể Liễu Lan Yên đã không lừa được bất kì người nào, nàng bị “Liễu Hâm Nhã” kích thích.

Tâm tình bị ảnh hưởng đương nhiên sức mạnh cũng giảm bớt đi nhiều.

Lúc ấy, hắn lo lắng không phải là bọn họ có thể đánh thắng hay không mà là sợ xuất hiện tổn thương.

Trong lòng hắn bực bội, đúng là bực bội, vì sao Liễu Lan Yên không tin tưởng tôn chủ?

Tôn chủ đối xử với nàng tốt như vậy, thậm chí tôn chủ còn hận không thể moi trái tim ra giao cho nàng, tại sao nàng có thể tùy tiện nghe lời bậy bạ của người khác mà hoài nghi tôn chủ, khiến tâm tình bị ảnh hưởng?

Tâm tình bị quấy nhiễu chính là hoài nghi tôn chủ.

Không tin tất cả những gì tôn chủ đã làm nghĩa là nàng tin lời “Liễu Hâm Nhã” nói, nàng hoài nghi những gì tôn chủ làm đều là lợi dụng nàng.

Tại sao nàng có thể nghi ngờ tôn chủ lợi dụng nàng?

Trong lời nói của Bành Trăn không hề có ý chỉ trích, nhưng Yêu Thần có thể không hiểu ý trong lời của Bành Trăn sao?

Lòng trung thành của Bành Trăn đối với hắn, từ trước tới nay, hắn chưa từng hoài nghi.

Về phần Bành Trăn nghĩ như vậy về Liễu Lan Yên…

“Làm sao ngươi biết Lan Yên bị ảnh hưởng?” Yêu Thần hơi dựa người, nhẹ nhàng hỏi.

Bây giờ trạng thái vô lực kéo dài một khoảng thời gian ngắn, chờ nó trôi qua thì tốt rồi.

Tâm tình Bành Trăn rất phức tạp liếc nhìn Yêu Thần một cái, hắn không rõ tôn chủ không muốn chấp nhận hay là làm sao, rõ ràng mọi chuyện đều bày ra ở trước mắt hết sức rõ ràng, tôn chủ lại không nhìn thấy sao?

“Tôn chủ, ngài nghỉ ngơi đi.” Sau cùng, Bành Trăn lựa chọn im lặng không nói chuyện.

Chuyện này, trong lòng tôn chủ chắc chắn đã biết rõ chỉ là hắn không muốn tiếp nhận hoặc là không muốn đối mặt thôi.

Nếu đã như vậy, hắn còn ở bên cạnh nói gì nữa?

Chỉ cần tôn chủ thích là tốt rồi.

Câu trả lời của Bành Trăn chọc cười Yêu Thần, vì thân thể của hắn không có chút sức lực nào, nụ cười cũng nhợt nhạt, nhưng thật sự là hắn nở nụ cười.

“Bành Trăn, Lan Yên đã cố hết sức rồi.” Yêu Thần thử từ từ hít thở sâu, cố gắng đè sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể xuống, như vậy mới thuận lợi để cho hắn trò chuyện.

Bành Trăn không nói gì, bây giờ hắn không biết nên nói cái gì cho phải.

Nếu tôn chủ lựa chọn tự mình lừa mình, vậy thì hắn cần gì phải vạch trần?

Chỉ cần tôn chủ hài lòng là được.

“Lan Yên phát run không phải là vì lòng của nàng bị quấy nhiễu mà là vì nàng huy động sức mạnh.” Yêu Thần biết Bành Trăn nghĩ gì, nhưng hắn không có khuyên giải Bành Trăn, chỉ là chậm rãi nói ra tình huống thật: “Lẽ nào ngươi không chú ý tới mặt hồ phía sau dao động?”

Yêu Thần nói như vậy, Bành Trăn mới cẩn thận nhớ lại tình huống khi đó, hình như hắn nghe thấy âm thanh dao động của hồ nước.

Lúc đó, hắn cho là do quá mức yên lặng nên mới nghe được âm thanh của hồ nước, bây giờ nhớ lại, dường như không giống.

“Khi đó nếu không phải ta ra tay, tất nhiên Lan Yên cũng sẽ ra tay… Chẳng qua là…” Yêu Thần nói tới đây liền dừng lại, đều không phải là không thể nói mà vì sức mạnh của hắn tiêu hao quá nhiều, hắn cần phải nghĩ ngơi dưỡng sức nhiều hơn.

Bành Trăn cẩn thận nhớ lại, nhớ lại âm thanh của mặt nước mà mình nghe được, khi đó không phải đúng lúc “Liễu Hâm Nhã” tránh né đòn công kích của tôn chủ sao, lúc đó không phải Họa Thủy Đông đánh về phía Liễu Lan Yên sao?

“Ngươi cũng thấy đó, Lan Yên điều động chính là tinh linh nước, trong giai đoạn đầu nàng không thể mượn sức mạnh từ hồ nước lớn ở xung quanh, trái lại nàng nên điều động sử dụng tinh linh nước trong rừng cây…” Yêu Thần không nói rõ, nói nhiều sức khỏe của hắn chịu không nổi.

Bành Trăn không phải người ngu ngốc, lập tức hiểu được, tiếp lời: “Liễu cô nương sử dụng tinh linh nước từ trong hồ nước sẽ mang đến gánh nặng rất lớn cho nàng sao?”

Nói xong, Bành Trăn cân nhắc suy nghĩ kĩ lại cảm thấy không đúng: “Sử dụng tinh linh nước trong rừng cây khó hơn ở hồ nước sao?”

Nói tóm lại, sử dụng tinh linh nước trong hồ nước sẽ dễ dàng hơn một chút, suy cho cùng hút nước từ trong hồ nước để sử dụng tinh linh nước vẫn dễ dàng hơn nhiều.

Sử dụng tinh linh nước từ trong rừng cây, muốn hấp thu nước từ cây và lá, trong không khí để tinh luyện ra, nhìn như thế nào thì cũng thấy sử dụng tinh linh nước từ hồ nước dễ hơn một chút.

Lúc Bành Trăn hỏi vấn đề này xong, bản thân cũng cảm thấy không đúng.

Nếu như nói vậy thì Liễu Lan Yên cũng không cần bỏ gần cầu xa.

Một hồ nước lớn bày ra ở trước mắt lại không dùng, trái lại tốn công đi tới chỗ khác để tinh luyện, không có kẻ tu luyện nào ngu xuẩn như vậy.

Nếu là như vậy, vứt cái ý nghĩ này đi liền chỉ còn một khả năng.

“Sức mạnh của Liễu cô nương vẫn chưa được kiểm soát hoàn toàn.” Bành Trăn kêu lên, nói ra câu đầu câu sau liền dễ dàng hơn: “Nếu nàng ấy sử dụng nước trong hồ để tinh chế tinh linh nước, sẽ không thể khống chế được ư?”

“Hẳn là vậy…” Yêu Thần nói khẽ, hơi thở hổn hển, chứng tỏ vừa rồi hắn sử dụng sức mạnh đã mang tới gánh nặng rất lớn cho hắn: “Cụ thể ra sao thì ta không hiểu rõ.”

Hắn chỉ thấy Liễu Lan Yên không ngừng phát run, không phải vì sợ cũng không phải vì tâm tình bị quấy nhiễu, mà là vì nàng sử dụng sức mạnh vượt xa năng lực chịu đựng của bản thân, thế nên mới xuất hiện tình huống loại này.

Tại sao hắn phải ra tay?

Nếu hắn hoàn toàn giao cho Liễu Lan Yên để nàng đối mặt một mình, hắn tin tưởng, Lan Yên tuyệt đối có thể chịu đựng tiếp.

Cái gọi là gió lốc màu đen của Ma giới, Liễu Lan Yên cũng có thể đối mặt, bởi vì khi đó nàng đã chuẩn bị ra tay, bằng không thì thân thể sẽ không run dữ dội như vậy.

Nguyên nhân hắn không để cho Liễu Lan Yên ra chính là hắn không gánh nổi hậu quả kia.

Hắn sợ, sợ lúc Liễu Lan Yên ra tay sẽ gặp phải hậu quả đáng sợ, nàng sẽ bị thương nặng hoặc là… chết.

Hắn có thể cảm giác được Liễu Lan Yên còn chưa khôi phục lại kí ức, nhưng tâm ý của nàng đối với hắn vẫn không thay đổi.

Nếu có thể, Liễu Lan Yên tuyệt đối sẽ không để cho hắn phát hiện ra nàng không chịu đựng được loại sức mạnh này.

Tính cách của Liễu Lan Yên nàng luôn mạnh mẽ như thế, tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu đuối để buộc hắn ra tay.

Cho nên, cái loại run rẩy này tuyệt đối là kết quả do nàng khắc chế.

Hắn không thể tượng tượng được, Liễu Lan Yên đã liều mình khắc chế mà còn run rẩy như vậy, lúc đó nàng đã thừa nhận sức mạnh khủng bố biết bao.

May là hắn ra tay, nếu không hậu quả kia, e rằng hắn không cách nào tiếp nhận nổi.

Thì ra là vậy.

Bành Trăn âm thầm thở dài một hơi, xem ra Liễu Lan Yên cũng không có đối xử thờ ơ với tôn chủ lắm, làm hại hắn vẫn thấp thỏm lo lắng tôn chủ giao tình cảm cho sai người.

“Tôn chủ, người nghỉ ngơi cho tốt, chuyện phía sau sẽ được an bài thỏa đáng.” Tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng hắn cuối cùng cũng được thả xuống, hắn liền chuẩn bị lui ra ngoài, để cho tôn chủ nghỉ ngơi điều tức.

“Ừ.” Hơi thở Yêu Thần hơi mỏng manh, lập tức phân phó nói: “Sau giờ ngọ ngày mai, nói cho Lan Yên biết vẫn phải đi tu luyện.”

“Tu luyện?” Lời nói của Yêu Thần đã khiến cho Banh Trăn kinh sợ rồi. Tối nay tôn chủ đã suy yếu tới như vậy, vì sao ngày mai còn muốn giúp Liễu Lan Yên tu tập linh khí trong thiên địa để tu luyện.

Tôn chủ điên rồi phải không?

Thân thể không phải là để chà đạp như vậy?

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Bành Trăn, khiến hắn đều nuốt những lời muốn nói ra khỏi miệng vào lòng, hắn khom người hành lễ, lên tiếng: “Rõ.”

Sau khi nói xong, hắn lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Rời khỏi phòng ngủ của tôn chủ, Bành Trăn cố ý tiêu sái đi đến phòng Liễu Lan Yên, cẩn thận dò xét, nếu như Liễu Lan Yên có vấn đề, hắn cũng thuận tiện xử lí.

Dạo bước đi một vòng, Bành Trăn lặng lẽ rời đi. Trong phòng ngủ, Liễu Lan Yên cuộn mình trong chăn ngủ say.

Đêm nay, chủ nhân của Vô Trần Cư và Liễu Lan Yên hai nhân vật quan trọng nhất đều ngủ rất ngon.

Bành Trăn mang theo người của Vô Trần Cư triệt để tẩy sạch Ưu Mê Thảo, cùng với tất cả dấu vết mà Liễu Hâm Nhã để lại.

Về phần làm sao để dò xét, làm sao để truy lùng, loại chuyện này

Bành Trăn có rất nhiều kinh nghiệm.

Để Liễu Hâm Nhã bỏ chạy, đúng lúc dựa vào con đường này để điều tra, biết đâu bọn họ có thể tra xét ra nhiều thứ hơn.

Trong bóng đêm, Vô Trần Cư đang bắt đầu kế hoạch trả thù, không ai có thể ở trong Vô Trần Cư quấy rối mà không trả giá lớn.

Nếu không phải vì dẫn dụ thế lực đằng sau Liễu Hâm Nhã lộ mặt, khi Liễu Hâm Nhã bước vào Vô Trần Cư, chẳng khác nào ả ta bước vào Quỷ Môn Quan.

Ngày tiếp theo, Yêu Thần vẫn thức dậy như thường lệ, trải qua một đêm điều tức, sức mạnh phản phệ trong cơ thể hắn đã bị đè xuống,

không còn cảm giác khí huyết sôi trào nữa, hết thảy đều khôi phục như bình thường.

Còn Liễu Lan Yên thì nàng vẫn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới mơ mơ màng màng thức dậy,

nha hoàn chờ nàng thức dậy để hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu cũng xém ngủ gục.

“Tiểu thư?” Nghe trong phòng có tiếng động, nha hoàn giữ cửa không xác định hỏi thử.

“Ừm, vào đi.” Ánh mắt Liễu Lan Yên mơ màng, giọng nói khàn khàn vang lên, nha hoàn giữ cửa đi vào đúng lúc nhìn thấy Liễu Lan Yên còn đang ôm chăn, bộ dạng ngái ngủ ngồi trên giường, lừ đừ nhìn nàng.

“Tiểu thư muốn rửa mặt chải đầu hay là ngủ thêm chút nữa?”

Nha hoàn hỏi ý kiến, nàng thấy bộ dạng của Liễu Lan Yên hình như vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Không cần, nên dậy rồi.” Liễu Lan Yên lười biếng đánh một cái ngáp thật to, còn thấp giọng lầu bầu một câu: “Đói bụng nên dậy ăn cơm.”

Tay nha hoàn đang cầm khay đựng quần áo sạch run lên một cái, suýt chút nữa làm rớt quần áo xuống đất, té ra không phải nàng ấy tỉnh ngủ, mà là đói nên tỉnh.

Điều chỉnh lại xong tâm tình của mình, nha hoàn hầu hạ Liễu Lan Yên rửa mặt,

thay quần áo, sau đó nói: “Bây giờ tiểu thư muốn dùng bữa chưa ạ?”

“Sư phụ đâu?” Sau khi rửa mặt xong, sâu ngủ trong người nàng mới bị tống cổ đi. Liễu Lan Yên kì quái hỏi.

Trước đây nàng đều ăn cơm chung với Yêu Thần, sao hôm nay hắn không có ở đây?

“Tôn chủ đi tu luyện rồi, tôn chủ ra lệnh, chờ tiểu thư dùng cơm trưa xong, liền đi qua cùng nhau tu luyện.” Nha hoàn thật thà hồi báo lại.

Liễu Lan Yên gật đầu: “À! Biết rồi. Ăn thôi.”

“Dạ.” Nha hoàn hành lễ, đi ra ngoài truyền lệnh xuống. Đương nhiên nàng không nhìn thấy ánh mắt của Liễu Lan Yên lóe lên hào quang suy nghĩ.

Bữa trưa vẫn như cũ, đều là những món ăn dinh dưỡng mà nàng yêu thích, nhưng không có Yêu Thần ngồi bên cạnh,

mùi vị của món ăn cũng bị giảm xuống mấy phần, làm Liễu Lan Yên ăn không thấy ngon.

Liễu Lan Yên bĩu môi, tùy tiện ăn một ít rồi để chon ha hoàn bưng xuống, dọn dẹp một chút mới đi đến chỗ tu luyện mỗi ngày tìm Yêu Thần.

Ở trong Vô Trần Cư, Liễu Lan Yên muốn đi đâu thì đi tới đó, không có người dám ngăn cản bước chân của nàng.

Đương nhiên, vẫn có người âm thầm theo dõi Liễu Lan Yên,

chỉ vì sợ nàng có nguy hiểm mà thôi.

Đến đình nhỏ trong khu rừng,

Yêu Thần ngồi xếp bằng ở đó cảm nhận được Liễu Lan Yến đến, chậm rãi mở hai mắt, nhìn nàng, từ từ nở nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt tuyệt mĩ mỉm cười.

Một bộ bạch y thắng tuyết, xung quanh tràn ngập thiên địa linh khí, khói mây dày đặc, nụ cười tao nhã khuynh thành như vậy khiến Liễu Lan Yên thất thần một lát.

Trái tim nặng nề nhảy dựng, gò má lây nhiễm nhiệt độ quen thuộc.

Nàng cúi đầu thầm mắng một tiếng, đáng chết, lớn lên đẹp như vậy để làm gì chứ?

Nàng cảm thấy tim mình đập rộn lên, thật là đáng ghét!

Còn nữa, lớn lên đã yêu nghiệt rồi, không có chuyện gì còn cười loạn để làm chi?

Quá đáng!

Liễu Lan Yên không ngừng thầm oán, trong đình nghỉ mát,

Yêu Thần không hiểu gì hết nhìn Liễu Lan Yên, thấy gò má nàng đột nhiên đỏ ửng lên, nhìn nàng tự kiều tự sân.

Yêu Thần chớp mắt khó hiểu, nàng làm sao vậy?

Vì sao vẻ mặt lại kì quái như vậy?

Làm hắn không đoán ra ý nghĩ của nàng.

Lúc Yêu Thần suy nghĩ, nụ cười trên môi hắn cũng dần biến mất, rơi vào trong nghi hoặc.

Nhìn bộ mặt vừa nãy còn cười đến hại nước hại dân bây giờ thì “Dại ra”, trong lòng Liễu Lan Yên cảm thấy thoải mái hơn.

Như vậy mới đúng chứ.

Một đại nam nhân lớn lên đẹp như vậy để làm gì?

Hại tim nàng đập rộn lên, người xấu!

“Sư phụ, tu luyện à?” Thu hồi tâm tình kì quái, Liễu Lan Yên cười híp mắt đi tới, hướng bên cạnh ngồi xuống.

“Ừ, tu luyện.” Yêu Thần chần chừ gật đầu.

Hắn vẫn còn đang suy nghĩ, ban nãy Liễu Lan Yên rốt cuộc đã nghĩ những gì.

Nhưng mà, dường như lòng dạ của nữ nhân thật sự không dễ đoán.

Rõ ràng, lúc nãy còn u sầu, bây giờ lại đột nhiên vui vẻ.

Trong đầu nữ nhân này đang suy nghĩ gì thế?

“Tu luyện.” Liễu Lan Yên cười vui vẻ nói, sau đó trực tiếp nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Ngược lại đối với nàng, quá trình tu luyện chỉ là một buổi ngủ trưa thôi,

từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ, Yêu Thần vẫn cứ để mặc cho nàng tự định ra kế hoạch tu luyện như vậy.

Để thiên địa linh khí tẩy gột kinh mạch cho nàng, chậm rãi cắt tỉa.

Yêu Thần cho rằng đây là phương pháp tốt nhất, như vậy Liễu Lan Yên cũng không cần mệt mỏi.

Dĩ nhiên, nếu bị người ngoài biết còn có người có cách tu luyện như thế, tuyệt đối sẽ điên cuồng phun máu không ngừng, vô cùng đau đớn kêu lớn:

“Lãng phí! Quá lãng phí!”

Có ai sử dụng linh khí thiên địa như vậy chứ, như thế đâu phải là tu luyện, căn bản là lãng phí, lãng phí là rất xấu hổ.

May mắn là không có người nhìn thấy, lại càng không có người nói.

Cho nên Liễu Lan Yên liền yên tâm thoải mái sử dụng.

Liễu Lan Yên nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt lại, một lát sau liền nghe Yêu Thần khẽ gọi tên nàng: “Lan Yên…”

“Hửm…” Liễu Lan Yên đang muốn đi vào mộng đẹp, không nhịn được lên tiếng.

“Buổi trưa đã ăn những gì, cơm nước có hợp khẩu vị không?”

Người nào có thể ngờ rằng Thần của Yêu giới sẽ quan tâm đến chuyện vụn vặt như một người ăn uống thứ gì, có ngon miệng hay không.

“Ừ.” Liễu Lan Yên khẳng định đáp lời.

“Muốn ăn món gì thì cứ bảo bọn họ làm.”

Yêu Thần nhíu mày, hắn thật sự không ngờ ở chỗ của hắn lại vẫn khiến Liễu Lan Yên đói bụng, ăn không ngon.

Loại chuyện này làm sao có thể xảy ra?

“Món ăn kém.” Liễu Lan Yên mơ mơ màng màng nói, nàng sắp vào mộng cùng Chu Công tán gẫu, một bên cố gắng kháng cự tiếng gọi của Chu Công,

một bên miễn cường trả lời câu hỏi của Yêu Thần.

“ Món nào?” Yêu Thần vội hỏi.

Chẳng lẽ khẩu vị của Lan Yên thay đổi?

Cho dù có thay đổi, hắn không tin trong Vô Trần Cư không có làm được món ăn mà Lan Yên thích.

“Ngươi.” Liễu Lan Yên lầu bầu một câu, bực mình trở người tiến vào mộng đẹp.

Hắn thật là ồn ào.

Muốn ngủ một giấc cũng không được.

Quay mặt vào trong, bên tai không còn nghe tiếng Yêu Thần om sòm nữa,

Liễu Lan Yên thoải mái thở hắt ra, sung sướng cùng Chu Công đánh cờ.

Yêu Thần chưa kịp phản ứng, cứ thế ngây ngô sững sờ. Nhìn bóng lưng của Liễu Lan Yên suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu ý tứ của nàng.

Khi hiểu được rồi, khóe môi hắn giương lên, nụ cười càng ngày càng lớn, sau cùng kéo ra một nụ cười “ngu xuẩn” hoàn toàn không tương xứng với thân phận của hắn.

Ý của Lan Yên không phải là vì hắn không có ăn cơm chung với nàng, cho nên nàng mới ăn ít đi?

Không có hắn bên cạnh, nàng liền ăn không ngon?

Cài này có phải nàng muốn ám chỉ với hắn, sau này nàng vẫn muốn cùng hắn ăn cơm sao?

Ừ, hình như không phải là ám chỉ, mà là công khai.

Càng nghĩ, trong lòng hắn càng cảm thấy tốt đẹp, kích động nhìn Liễu Lan Yên kêu tên nàng.

Sau đó, Yêu Thần làm một chuyện rất là ngu ngốc, ánh mắt nồng nàn tình cảm nhìn nàng, nửa canh giờ sau cũng không có chớp mắt một cái.

Có ai cho hắn biết, vì sao tôn chủ lại cười quỷ dị đến vậy?

“Tôn chủ.” Bành Trăn hít thở thật sâu. Cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, lấy hết can đảm gọi một tiếng.

Yêu Thần thu hồi nụ cười, lại khôi phục bộ dạng vị Thần cao cao tại thượng của Yêu giới, hỏi: “Sắp xếp xong hết rồi sao?”

“Đều đã an bài ổn thỏa, không bao lâu nữa sẽ có tin tức.” Bành Trăn thở dài ở trong lòng, cái này mới chính là bộ dạng của tôn chủ, bộ dàng hồi nãy thật đáng sợ, thật dọa người đấy.

Nhìn thoáng qua Liễu Lan Yên ở trong đình nghỉ mát ngủ say hơn ngày xưa, trong đáy mắt Bành Trăn không có một chút thù địch nào, trái lại giống như trút được gánh nặng.

“Ngươi nhìn qua?” Yêu Thần liếc mắt liền biết Bành Trăn làm cái gì, Bành Trăn tuyệt đối trung tâm với hắn, đối với những vấn đề khác, cho dù có một chút nguyên nhân không an lòng, hắn cũng muốn biết rõ.

“Vâng.” Bành Trăn biết chuyện này không gạt được ánh mắt của Yêu Thần, cho nên thành thật trả lời: “Tối hôm qua thuộc hạ đi xung quanh gần phòng ngủ Liễu cô nương, Liễu cô nương cũng không có phát hiện.”

Bành Trăn lại nhìn Liễu Lan Yên đang ngủ say sưa, cho dù là ai cũng nhìn thấy được, bây giờ Liễu Lan Yên ngủ sâu bao nhiêu.

Một người tu luyện, ở nơi có nhiều linh khí sẽ rất dễ đi vào trạng thái tu luyện.

Đồng dạng, người tu luyện bị thương, sẽ dễ dàng dung nhập vào môi trường có nhiều linh khí hơn, đó là một loại bản năng của thân thể, không phải con người có thể nắm bắt.

Bây giờ, Liễu Lan Yên ngủ sâu như vậy, chứng tỏ tình huống tối hôm qua đã mang đến thương tổn không nhỏ cho nàng. Nói cách khác, nàng sẽ không phát hiện hắn đến.

Trước kia, cho dù Liễu Lan Yên có ngủ thì lúc hắn xuất hiện nàng cũng đều có thể cảm ứng được. Từ từ rút khỏi trạng thái tu luyện hấp thu linh khí để tỉnh dậy.

Xem ra lần này nàng bị thương quá nặng rồi, hắn tới, Liễu Lan Yên cũng không phát hiện.

“Ngươi không sợ nàng giả bộ à?” Yêu Thần đùa giỡn hỏi.

Bành Trăn lắc đầu: “Tôi tin tưởng tôn chủ.”

Hắn tin mắt nhìn người của tôn chủ, cho nên hắn cũng tin tưởng Liễu Lan Yên.

Yêu Thần cười cười, khoát khoát tay đối với Bành Trăn, Bành Trăn hiểu ý liền rời đi.

Yêu Thần nhìn Liễu Lan Yên đang ngủ say, thu hồi nụ cười trong đáy mắt, vươn tay nhẹ nhàng kéo ống tay của Liễu Lan Yên lên.

Chất liệu vải mà Vô Trần Cư cung cấp rất tốt, vừa nhẹ lại mềm mại, thế nên, cho dù kéo nhẹ lên thì người ngủ say như Liễu Lan Yên cũng không thể nhận ra.

Nhìn ống tay áo từ từ bị kéo lên, để lộ ra ra cổ tay trắng mịn, da thịt mượt mà, nhìn thằng tới vị trí khuỷu tay, ánh sáng trong mắt Yêu Thần tối xuống.

Đã đoán được tình huống sẽ như thế, nhưng hắn vẫn nhìn rõ trên cùi chõ của Liễu Lan Yên, từng mạch máu, từng cái gân xanh, trong lòng hắn liền không nhịn được ro rút mãnh liệt.

Trái tim như bị vô số mũi kim đâm vào, cái loại đau nhức đó khiến thân thể không nhịn được co quắp lại, nhẹ nhàng đem ống tay áo của Liễu Lan Yên bỏ kéo xuống.

Từ từ xê dịch một chút, bấy giờ mới thở hắt ra.

Đem buồn phiền trong lòng phun ra ngoài, lòng dạ mới thoải mái được một chút.

Chỉ là hình ảnh kia vẫn cứ lay động trước mắt hắn.

Da dẻ của Liễu Lan Yên trắng gần như trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu trên cánh tay.

Đây là kết quả sau một đêm nghỉ ngơi, nếu là đêm qua hắn nhìn, tình huống e rằng còn nghiêm trọng hơn ngày hôm nay.

Quả nhiên, sức mạnh Quang Minh không phải là thứ tu luyện dễ dàng.

May mắn, tối hôm qua hắn ra tay, bằng không thì Lan Yên nhất định sẽ chết hoặc là còn lại nửa cái mạng.

Nàng không phải là người không cẩn thận, chắc là nàng đã nghĩ hết mọi cách đem vết thương giấu đi.

Nhưng nàng vẫn không có biện pháp giấu vết thương tiếp nữa, xem ra… Đêm qua, nàng cũng không dễ chịu hơn hắn là bao.

Thể chết của yêu… Tu luyện sức mạnh ánh sáng… Hoàn toàn tương phản… aiz…

Yêu Thần nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên như có điều gì suy nghĩ, sau đó bật cười, chỉ là nụ cười kia không có một chút vui vẻ, trái lại chứa nhiều cay đắng hơn.

“Lan Yên, chắc nàng không ngờ rằng ta sẽ thăm dò nàng phải không? Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ không làm chuyện như vậy.”

Yêu Thần hơi ngửa đầu, nhắm hai mắt, chìm vào trong suy nghĩ của mình.

Nếu là lúc trước, Liễu Lan Yên không nói, hắn tuyệt đối sẽ không tự mình kiểm tra. Liễu Lan Yên chắc chắn nghĩ như vậy, nên nàng mới yên tâm mạnh dạn nằm ngủ ở bên cạnh hắn.

Nhưng, Lan Yên… Mấy nghìn năm trôi qua rồi, ta cũng thay đổi.

Có một vài chuyện, dù nàng không nói, ta cũng sẽ tự mình thăm dò.

Bởi vì ta không muốn giẫm lên vết xe đổ lần nào nữa.

Hiểu rõ tình trạng của Liễu Lan Yên, Yêu Thần có tính toán ở trong lòng hắn. Hắn không định nói cho Liễu Lan Yên biết, hắn đã biết tình trạng của nàng.

Buổi chiều, Liễu Lan Yên ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh, buổi tối Yêu Thần cùng ăn cơm với nàng, quả nhiên là có người ở bên cạnh ăn cơm, khẩu vị của nàng cũng sẽ tốt lên.

Ăn cơm xong, nha hoàn đi vào dâng lên một phong thư.

Yêu Thần nhận lấy, mở ra, khẽ cau mày.

“Liễu gia xảy ra chuyện gì sao?” Liễu Lan Yên vừa ăn điểm tâm, vừa thờ ơ hỏi.

“Đúng là bị nàng đoán trúng.” Yêu Thần cười đưa thư cho Liễu Lan Yên, Liễu Lan Yên cầm bức thư quét mắt vài cái, không thèm quan tâm cười cười, chẳng nói chẳng rằng đem bức thư vứt sang một bên.

“Người của Liễu gia luôn thích dựa vào thế lực của người khác, bản thân không biết tự cố gắng.” Liễu Lan Yên đánh giá đúng trọng tâm.

Liễu Tấn Lợi có thể trở thành đại trưởng lão, còn không phải dựa vào quan hệ của cha nàng sao?

Tìm đủ mọi cách để bấu víu vào Dư Cận Thước còn không phải là vì địa vị của bọn họ hay sao?

Hiện tại, Liễu Hâm Nhã là Chiến Tướng phu nhân của Ma giới, Liễu Tấn Lợi càng xem trọng Liễu Hâm Nhã.

Liễu Hâm Nhã ở bên này vừa mới gặp chuyện không may, bên kia Liễu gia liền đưa thư tới, nói cái gì là sợ Liễu Hâm Nhã quấy rối sự yên tĩnh của tôn chủ, muốn đón Liễu Hâm Nhã trở về, còn nói cái gì Liễu Tấn Lợi nhớ nhung nàng, muốn nàng cùng Liễu Hâm Nhã cùng nhau trở về.

Thực sự là buồn cười.

Cho dù muốn đặt bẫy Yêu Thần, cũng không cần dùng phương pháp ngu ngốc như vậy để bẫy hắn chứ.

“Xem ra Liễu Hâm Nhã còn chưa chết." Liễu Lan Yên không có quan tâm đến mấy chuyện không quan trọng trong thư nữa, ngược lại cùng Yêu Thần nói: “Nếu Liễu Hâm Nhã thật sự đã toi mạng, người bên kia hẳn là sẽ không lợi dụng Liễu gia như vậy.”

Nhưng, mặc kệ là loại nào thì Liễu Lan Yên cũng rất cảnh giác.

Thực ra, nàng sợ loại thứ nhất nhất, đã sớm được chuẩn bị.

Đã sớm có chuẩn bị sao?

Hay là biết tin Liễu Hâm Nhã thất bại, giờ hợi Yêu Thần vẫn có thể sử dụng sức mạnh.

Tối qua, nàng cùng Băng Lăng phân tích mối quan hệ lợi hại ở trong đó, nếu Liễu Hâm Nhã và người ở sau ả bày mưu tính kế từ trước, như vậy chỉ có một khả năng --- bọn chúng không sợ trở thành kẻ địch của Yêu Thần.

Thậm chí chính xác hơn một chút, sức mạnh của bọn chúng đủ để đánh tay đôi với thế lực của Yêu Thần.

Nghĩ như vậy, nàng làm sao có thể bình tĩnh.

Nàng phải suy nghĩ cho kĩ, ngày mai ở Liễu phủ sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ như thế nào.

Ngay lúc Liễu Lăn Yên suy nghĩ, thân thể đột nhiên cứng đờ, hô hấp ngừng lại, một lát sau mới chầm chậm hít thở, hít thở…

Liễu Lan Yên đè trái tim, khẽ chau mày, nhỏ giọng khiển trách: “Đừng gây phiền phức vào lúc này.”

Nói xong, thân thể nàng không khống chế được co quắp một chút, khiến hai đầu lông mày của nàng nhíu chặt lại.

Liễu Lan Yên hừ nhẹ, trong con ngươi hiện lên sự tàn nhẫn, chợt nằm thẳng xuống.

Từ trong lòng nàng tuôn ra một loại hào quang oánh oánh, nhanh chóng chạy khắp thân thể nàng, nơi nó đi qua, kinh mạch bị đánh run lên từng đợt, khuếch trương lại co rút mãnh liệt.

Rất nhanh, toàn thân Liễu Lan Yên đều bị ánh sáng bao phủ, nói là bao phủ còn không bằng nói là từ bên trong lan ra bên ngoài.

Nếu là ngày xưa, Liễu Lan Yên có lẽ sẽ chờ cho cổ lực lượng này đi qua, thế nhưng ngày mai phải đến Liễu phủ, nàng còn chưa đoán được hành động của Liễu Hâm Nhã và người đằng sau ả, nàng làm sao có thể chờ cổ lực lượng này tự nhiên biến mất được?

“Vốn định không để ý tới ngươi, bản thân ngươi lại không nhịn được, như vậy ta đành giảu quyết ngươi trước.” Liễu Lan Yên chậm rãi nói, môi nở nụ cười lạnh lẽo.

Vừa thấy nụ cười kia, dù là người máu lạnh nhất trên đời này cũng cảm thấy rùng mình, nhanh chóng chay trốn.

Nụ cười kia quả thực quá lạnh, quá âm trầm.

Ai có thể nghĩ tới Liễu Lan Yên đêm qua còn thánh khiết như nữ thần, hôm nay lại lộ ra nụ cười khủng khiếp như Tu La từ địa ngục trở về chứ.

Căn bản không có thấy Liễu Lan Yên làm gì, nhưng có thể nhận ra ánh sáng quỳnh quang trải rộng trên người nàng đã dừng lại, giống như nước chảy xuôi dòng đột nhiên bị đóng băng.

Hào quang lúc sáng lúc tối, tựa như đang chống chọi với thứ gì đó.

Từ trên sắc mặt của Liễu Lan Yen căn bản không nhìn ra được tình huống của bản thân nàng, nét mặt không chút thay đổi, chỉ là bên môi vẫn lộ ra nụ cười khiến người ta sợ hãi.

Nếu là ra sức chống cự với lực lượng, ít nhất thân thể hẳn là phải có cảm xúc căng thẳng, đây chẳng phải là phản ứng của người bình thường nên có hay sao?

Nhưng, nhìn toàn thân Liễu Lan Yên thả lỏng, thả lỏng giống như đang ngủ, hào quang lúc sáng lúc tối hầu như không còn trên người nàng, bản thân nàng chẳng khác người qua đường là bao.

Hào quang lúc sáng lúc tối, từ đầu thong thả biến đổi, sau đó, sáng tối biến đổi càng lúc càng nhanh, rõ ràng là đang trong quá trình chống cự kịch liệt.

Một chút đỏ rót vào trong ánh sáng nhàn nhạt, khiến hào quang tối sầm, lập tức sáng choang, nó cũng không cam lòng bị đè ép.

Phía sau, càng có nhiều điểm đỏ xuất hiện, nhẹ nhàng cuốn lấy ánh sáng, dệt thành một cái võng chặt chẽ, đem ánh sáng bao vây ở bên trong.

Chậm rãi rút lại, nghênh đón sự chống cự của ánh sáng, cái võng màu đỏ xiết chặt, thong thả lại vững vàng.

Chậm rãi, chậm rãi, dùng tốc độ co rút chậm chạp đến nỗi khiến người ta phát điên.

Không biết bao lâu, một khắc, nửa canh giờ hay một canh giờ…

Cuối cùng, ánh sáng cũng bị áp chế, đồng thời cái võng màu đỏ kia cũng biến mất theo.

Trong phòng chìm vào không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ có âm thanh xèo xèo của nến cháy, ngoài ra không có âm thanh nào khác, làm người ta cảm thấy Liễu Lan Yên không tồn tại, giống như nàng đã biến mất.

Một hồi lâu, Liễu Lan Yên nằm trên giường mới giật mình, từ trường kỷ chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu cười: “Sớm nói ngươi đừng lộn xộn, còn không nghe lời, ngươi cho là ta sẽ bị nàng khống chế sao? Thật buồn cười.”

Vừa nói vừa đứng dậy đi tới tủ quần áo.

Liễu Lan Yên đi đường rất tự nhiên, cuối cùng đi tới dưới ánh nến, một mảnh đỏ tươi dưới ánh nến mông lung.

Không phải Liễu Lan Yên mặc quần áo màu đỏ, mà là vì quần áo của nàng đều bị máu nhuộm đỏ, nhuộm rất đều, tuyệt đối không có chỗ đậm chỗ nhạt.

Quần áo đỏ tươi dưới ánh nến thật chướng mắt kinh tâm.

Liễu Lan Yên vươn tay mở hộc tủ, từ bên trong lấy ra một bộ trường bào rộng thùng thình, cánh tay giơ lên, trường bào lập tức bay lên.

Khi trường bào rơi xuống, quần áo nhuộm máu trên người nàng đã biến thành tro bụi, trực tiếp tiêu tan.

Song song với lúc quần áo nhuộm máu biến mất, trường bào cũng rơi xuống, bao lấy then thể của nàng.

Liễu Lan Yên cúi đầu nhìn chút quần áo dính máu hóa tro bụi lưu lại trên mặt đất, cười khinh thường, xoay người trở lại bên giường.

Theo bước chân Liễu Lan Yên rời đi, một cơn gió âm lãnh thổi qua, không chừa lại một chút bụi tàn, quần áo dính máu liền biến mất như thế, không để lại một chút dấu vết.

Từ hộc tủ bên cạnh nàng lấy một khăn trai giường khác ra, đưa tay kéo khăn trải giường dính máu trên trường kỷ, tùy ý giơ tay lên, một luồng sức mạnh rót vào trong đó, số phận của khăn trải giường dính máu kia cũng không khác quần áo dính máu bao nhiêu.

Đem giường chiếu trải xong xuôi, Liễu Lan Yên tới cạnh bàn, rót một ly trà uống sạch, mới hài lòng thở dài một hơi, trở lại giường, nằm xuống tiến vào mộng đẹp.

Trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn lại hài lòng, cảm thấy mỹ mãn tiến mà ngủ.

Liễu Lan Yên ngủ thiếp đi, nàng đâu biết rằng ở trong một căn phòng khác, sắc mặt Yêu Thần trắng bệch nhìn màn hình trước mặt.

Cảnh tượng dung nhan Liễu Lan Yên im lặng ngủ say, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, khiến thân thể Yêu Thần không khống chế được phát run.

Một màn vừa rồi, hắn đều xem rõ, buổi chiều ở đình nghỉ mát thấy hiện tượng dị thường của Liễu Lan Yên, hắn liền muốn quan sát một chút, nếu như nàng cần giúp đỡ, hắn sẽ lập tức chạy đến.

Nào ngờ hắn lại chứng kiến một màn chấn động lòng người như vậy?

Bắt đầu xuất hiện hồng là cái gì?

Chính là máu của Liễu Lan Yên, hắn trơ mắt nhìn thấy máu tươi của nàng từ lông tóc chảy xuống tập hợp thành một cái võng màu đỏ, chống cự lại áng sáng quỳnh quang kia.

Tại sao có thể nhuộm màu quần áo đều như vậy, đó là vì trên dưới thân thể nàng đều chảy máu.

Nhìn một mảnh màu đỏ tươi kia, trái tim hắn cũng nhỏ máu theo.

Hai mắt hắn cay cay, giống như có thứ gì đó muốn tuôn ra.

Hắn không thể nào dám tưởng tượng được, Liễu Lan Yên dùng loại ý chí nào mới có thể chống cự được với ánh sáng kia.

Đương nhiên hắn hiểu rõ, ánh sáng kia chính là sức mạnh do Liễu Lan Yên tu luyện sức mạnh ánh sáng mà có, nhưng thân thể của Yêu làm sao có thể thừa nhận nổi sức mạnh ánh sáng?

Sức mạnh ánh sáng phản kháng gần như là bản năng của nó, nó muốn trở thành chúa tể của Liễu Lan Yên, muốn tẩy rửa thân thể yêu quái này.

Đối kháng như vậy sẽ bị sức mạnh cắn trả không hề nhẹ chút nào.

Đây là Liễu Lan Yên không có sử dụng sức mạnh ánh sáng ra ngoài mà thân thể nàng đã xảy ra phản ứng lớn như thế, vậy còn đêm hôm đó, nếu Liễu Lan Yên sử dụng thì sẽ như thế nào?

Hắn không dám tưởng tượng, cũng không cách nào tưởng tượng.

Hắn chỉ biết, cái loại toàn thân buông lỏng đối kháng với sức mạnh ánh sáng đó không hề nhẹ nhàng giống như hắn quan sát, đó là dự vào sức mạnh ý chí lớn như thế nào mới có thể áp chế được bản năng căng thẳng của thân thể?

"Lan Yên, mấy ngàn năm đã qua, thì ra người thay đổi không chỉ là ta. Nàng cũng thay đổi. . . . . . Trở nên làm cho ta. . . . . . Càng đau lòng hơn. . . . . ."

Yêu Thần nhẹ nhàng nói xong, giọng nói kia thật thấp như như nước mắt ròng ròng, nghe vào làm cho lòng người chua chát khó nhịn, thật giống như một con thú khốn đốn đang gào thét. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.