Mặc Trạc

Chương 1




Liễu Hâm Nhã mang theo mười người rời khỏi viện, đi đến con đường vừa rồi đã tới.

Đi không được bao lâu thì bóng dáng Bành Trăn liền xuất hiện trước mặt nàng: "Liễu tiểu thư, chuyện này không hợp quy củ."

"Tổng quản, Lan Yên luôn muốn tu luyện, ngày thường muội ấy cũng chẳng có bằng hữu gì, ở Vô Trần cư trừ tu luyện ra thì chính là tu luyện, chẳng lẽ không thể để muội ấy được thả lỏng một chút sao?" Liễu Hâm Nhã cười thuyết phục Bành Trăn, trong lòng cũng đang tính toán thời gian của toàn bộ sự kiện này.

Từ lúc nàng muốn mạnh mẽ dẫn những người này đi ra ngoài cho đến khi Bành Trăn tới thì thời gian chỉ là chừng một khắc đồng hồ.

Nơi này cách chỗ vừa rồi Liễu Lan Yên tu luyện đủ xa, nàng một đường đi tới, tính toán một chút cũng cần khoảng một canh giờ.

Nói cách khác, đã có người đi thông báo Bành Trăn để hắn chạy tới đây, trong khoảng thời gian này bị rút ngắn.

Bỏ qua thời gian Bành Trăn chạy đến đây nữa thì xem ra Vô Trần cư vẫn có cao thủ đang âm thầm giám sát nàng.

Nếu không trong thời gian ngắn như vậy, nha hoàn người làm bình thường là không có biện pháp thông báo cho Bành Trăn, Bành Trăn cũng không thể biết mà đến đây.

Âm thầm nhớ kỹ tất cả, trên mặt Liễu Hâm Nhã lại không biểu hiện ra nửa phần.

"Dù sao cũng gần đến giờ cơm chiều, để cho Lan Yên vừa ăn cơm vừa xem biểu diễn một chút không phải rất tốt sao?" Liễu Hâm Nhã cũng mặc kệ, nàng nói xong câu đó thì trên mặt mười người kia liền chợt lóe lên vẻ mặt cổ quái, vẫn nói tiếp, "Lan Yên vui vẻ, chẳng phải Tôn chủ sẽ càng vui vẻ sao?"

Bành Trăn chau mày, hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu, người của Liễu gia từng bước từng bước đều là bộ dạng thông minh toan tính.

Ngay cả loại ngụy biện đó còn có thể bị họ lấy ra để nói, đáng sợ nhất là lẽ thẳng khí hùng mà nói, không chỉ có như thế, còn chẳng biết xấu hổ cho rằng quan hệ của bọn họ và Liễu Lan Yên rất thân mật vậy.

Trước kia làm ra đủ loại chuyện như vậy, thế mà bây giờ bọn họ lại có thể làm như hoàn toàn chưa từng có chuyệ gì xảy ra.

Hắn không thể không bội phục năng lực ghi nhớ của những người này, hoàn toàn là lựa chọn ghi nhớ.

Chuyện có lợi liền nhớ, không có chỗ tốt liền quên.

Thật là rất lợi hại.

"Liễu tiểu thư, loại chuyện như vậy, người như ta không có quyền làm chủ, ta nghĩ, ngươi cũng không làm chủ được." Trên mặt Bành Trăn vẫn là nụ cười khách khí, nhưng ý tứ trong lời nói thì một chút cũng không khách khí.

Trực tiếp chế nhạo Liễu Hâm Nhã đánh giá quá cao địa vị của chính nàng.

"Nếu là Liễu tiểu thư có lòng muốn làm cho Liễu cô nương vui vẻ, vậy thì tốt nhất nên trước hỏi ý kiến của Liễu cô nương một chút." Bành Trăn một chút cũng không thối lui, kiên trì để cho Liễu Hâm Nhã tự mình đi tìm Liễu Lan Yên.

"Như vậy, cũng được." Liễu Hâm Nhã do dự một lát, gật đầu đồng ý, "Bây giờ Lan Yên tu luyện xong chưa?"

Nhắc tới hai chữ tu luyện, Liễu Hâm Nhã vô thức thoáng tăng thêm giọng điệu một chút, thật sự là Liễu Lan Yên tu luyện quá mức khác với người thường, nàng muốn không để ý cũng không thể.

"Hẳn là gần xong rồi." Bành Trăn nhìn phương hướng kia một chút, cái hướng kia cũng không phải chỗ Liễu Lan Yên tu luyện, mà là. . . . . . Liễu Hâm Nhã nhìn theo ánh mắt của Bành Trăn, cái hướng kia, không phải phòng bếp của Vô Trần cư sao?

"Chỉ cần chuẩn bị xong, Liễu cô nương là có thể kết thúc tu luyện." Bành Trăn đương nhiên nói khiến cho cái trán Liễu Hâm Nhã trượt xuống mấy đường vạch đen.

Chuẩn bị cái gì xong?

Chẳng lẽ nói là chuẩn bị cơm tối xong thì Liễu Lan Yên sẽ không cần tiếp tục tu luyện sao?

Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói qua thời gian tu luyện của người nào là căn cứ theo giờ cơm làm quy định.

"Phu nhân đi theo ta, hẳn là không sai biệt lắm." Bành trăn hơi suy tư, xoay người, thuận miệng phân phó một tiếng, "Các ngươi đi về trước."

Mười người kia lập tức nghe lệnh khẽ hành lễ, sau đó xoay người trở về viện của mình.

Liễu Hâm Nhã âm thầm cắn răng, đi theo sau lưng Bành Trăn, quả nhiên, Bành Trăn dẫn nàng đến viện Yêu Thần ở, ý bảo nàng chờ ở cửa ra vào.

Không lâu sau, Bành Trăn ra ngoài, ý bảo Liễu Hâm Nhã có thể tiến vào.

Vừa vào đại sảnh, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là Liễu Lan Yên đang vùi ở trong ngực Yêu Thần, miễn cưỡng ngáp, bộ dáng mới vừa tỉnh dậy còn buồn ngủ.

"Hâm Nhã tỷ tỷ." Liễu Lan Yên nhìn thấy Liễu Hâm Nhã đi vào, dụi dụi con mắt từ trong ngực Yêu Thần ngồi thẳng lại, "Tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì?"

"Lan Yên, muội ở Vô Trần cư có cảm thấy buồn chán không ai chơi với muội hay không?" Liễu Hâm Nhã nỗ lực làm ra hình tượng tỷ tỷ hòa ái dễ gần, "Hôm nay tỷ thấy có người biết ca hát khiêu vũ, để cho bọn họ tới chơi với muội có được hay không?"

Nói là thương lượng, nhưng căn bản là không cho Liễu Lan Yên có một chỗ trống để chen miệng vào.

Nàng biết Liễu Lan Yên luôn không cự tuyệt được người khác.

Quả nhiên, Liễu Lan Yên nháy mắt hai cái, chần chờ gật đầu: "Được, được thôi. . . "

Liễu hâm nhã hài lòng cười, mục đích của nàng đạt được.

Bành Trăn không có lập tức hành động, mà là dùng ánh mắt hỏi thăm chuyển sang Yêu Thần, khi lấy được Yêu Thần gật đầu, lúc này mới phân phó xuống.

Yêu Thần ngẩng đầu liếc nhìn, Liễu Hâm Nhã lập tức đứng nghiêm, nơi nào nghĩ đến Yêu Thần căn bản cũng không phải là nhìn nàng, mà là ánh mắt lướt qua nàng rơi vào trên người của người làm đứng ở cửa.

Người làm gác cửa lập tức hiểu ý Yêu Thần, xoay người rời đi, rất nhanh, thức ăn tỏa mùi thơm bốn phía liền được đưa lên.

Thức ăn vừa được đưa lên, Bành Trăn cũng mang theo mười người kia tới, chỉ là, phía sau bọn họ còn có một đám nha hoàn người làm đang cầm nhạc khí đi theo.

Bày xong nhạc khí ở bên cạnh, hướng Yêu Thần hành lễ sau đó lui ra.

Mười người rất cung kính hướng về phía Yêu Thần hành lễ, được Yêu Thần đồng ý sau đó mới đứng dậy, đi tới bên cạnh nhạc khí, để lại ba nữ tử vóc người uyển chuyển đứng ở trung tâm phòng.

"Lan Yên, xem vũ điệu một chút cũng tốt vô cùng." Yêu Thần cười nói.

"Ừm." Liễu Lan Yên cắn chiếc đũa, nháy mắt một cái, ánh mắt từ trên người của mười người kia dời đi, trở lại trên mặt Yêu Thần, "Sư phụ, bọn họ vẫn luôn ở đâu vậy? Đồ nhi chưa từng thấy qua bọn họ."

"Vô Trần cư rất lớn, ngày thường bọn họ sẽ không ra khỏi cửa." Yêu Thần nửa thật nửa giả nói, lúc này, tiếng nhạc vang lên, ba nữ tử kia đã bắt đầu nhanh nhẹn mà múa.

Yển chuyển nhảy múa, lực chú ý của Liễu Lan Yên cũng bị hấp dẫn đi, căn bản là quên mất ăn cơm.

Yêu Thần xem ở trong mắt, cũng không nói gì, chỉ là gắp một chén thức ăn, đặt xuống trước mặt mình, dùng đôi đũa từng chút một cắt xé, biến thành từng miếng không lớn không nhỏ, gắp tất cả lên đưa đến bên môi Liễu Lan Yên, lại cười nói: "Lan Yên, há mồm."

Liễu Lan Yên nghe lời há mồm, thức ăn vào miệng, lớn nhỏ nóng lạnh toàn bộ đều cắn nhai nhắm nháp, cứ thong thả ung dung lặp lại như vậy cho đến khi nuốt xuống, một miếng nữa lại đưa đến bên môi, hai người phối hợp đến hết sức ăn ý, khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải khó chịu.

Trong phòng, tiếng nhạc mênh mang bước nhảy nhẹ nhàng, Yêu Thần từng miếng từng miếng đút cho Liễu Lan Yên ăn , mà tất cả lực chú ý của Liễu Lan Yên thì đều bị vũ giả (người múa) hấp dẫn nhìn không chuyển mắt, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười vui vẻ.

Nhìn thấy nàng cười, Yêu Thần bên cạnh cũng là dâng lên nụ cười nhàn nhạt, tràn đầy ấm áp.

Chỉ có Liễu Hâm Nhã vẫn đứng ở một bên, Yêu Thần không nói gì nàng như thế nào dám ngồi?

Chân mày hơi nhíu, chợt trong lúc ca múa đang ở nhạc dạo, nói một câu: "Lan Yên muội muội, muội thấy bọn họ đẹp không?"

Đang cúi đầu uống nước canh Liễu Lan Yên nghe vậy liền trực tiếp đáp lời: "Đẹp."

"Những thứ này đều là quà mà lúc trước Yêu Chủ đã tặng cho Tôn chủ." Liễu Hâm Nhã nói một câu có ngụ ý xong, không chút ngoài dự đoán nhìn thấy thân thể Liễu Lan Yên cứng đờ, sắc mặt đột biến.

Được sủng ái càng nhiều, người ta sẽ càng có dục vọng độc chiếm, Liễu Lan Yên là người, làm sao có thể ngoại lệ đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.