Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 46: Nguy cơ Võ Lâm




Triệu Vân ngưng trọng nói:

- Hiện tại tình thế bức nhân mọi người phải ngay lập tức chuẩn bị, sau một khắc lập tức hành động.

Mấy tham tướng đồng thời đứng dậy ôm quyền, mang theo một chút lo lắng hưng phấn đi ra ngoài.

Mà Triệu Vân thì một lần nữa sửa sang lại khôi giáp binh khí còn có một số đồ vật.

Đại chiến đã chuẩn bị xong, bây giờ thành bại thắng thua là ở thời khắc này, một canh giờ sau là mình thay đổi thế cục hay là đánh tan quân Tào, hay mình hi sinh vì nhiệm vụ, Triệu Vân đối với quyết định này cũng không sợ hãi mà dũng cảm nghênh đón, tự tin mình sẽ thành công.

Tất cả tướng sĩ đã chuẩn bị hoàn tất, chờ đợi thời gian xuất phát.

Một khắc này cờ xí tung bay, tất cả các binh sĩ đều anh dũng tiến về phía trước, giờ khắc này Triệu Vân chính là nguồn suối để bọn họ tin tưởng.

Ở bên cạnh mấy binh sĩ trú quân biểu lộ kinh ngạc nhìn Triệu Vân, hắn cùng bọn họ cùng một tiền tuyến tại sao biểu lộ lại kỳ lạ như vậy.

- Bắt đầu hành động.

Theo mệnh lệnh của Triệu Vân một đội binh sĩ có quy mô liền tản ra năm người hoặc mười người một đội, hướng về phía Tào doanh mà đánh tới, phía trước nâng lên một bó đuốc, đằng sau xuất ra một tùng hương, hắc ín các vật, tiến tới đốt doanh trướng.

Mà Triệu Vân thì cưỡi ngựa trắng, tay cầm ngân thương, đằng sau là hai nghìn binh sĩ, mỗi người đều vô cùng hưng phấn.

Quân Tào đại bộ phận đều cảm thấy lẫn lộn không biết tại sao Triệu Vân lại biến thành như vậy nhưng bọn họ nhanh chóng phát giác ra trong đó có vấn đề, bộ phận đội ngũ kia phóng hỏa đốt doanh, hủy diệt vật chất không ngừng phá hư.

- Không tốt rồi, có quân địch lăn lộn vào.

Theo ánh lửa tràn lan binh sĩ chật vật đến cực điểm xé cổ họng mà lớn tiếng gọi mà lúc này đây doanh trại đã bị ánh lửa thiêu đốt hừng hực, khói đen bắt đầu khuếch tán.

Trong doanh trại quân Tào bắt đầu xuất hiện rối loạn tiếng kêu gào không dứt bên tai một số binh sĩ mang theo thùng nước dập tắt lửa, một bên tổ chức đánh quân đội Giang Đông nhưng tất cả đều mặc khôi giáp quân Tào nên không phân biệt được có khi còn tự giết lẫn nhau.

Quan tướng tức giận mắng, binh sĩ lớn tiếng gọi ầm ĩ, tiếng ngựa rền vang, làm nên một cục diện hỗn loạn, toàn bộ doanh trại quân Tào đều chấn động.

Ánh lửa trùng thiên, chiếu sáng đêm tối như ban ngày, Minh A trấn một mảng hỗn loạn.

Triệu Vân ở trong loạn quân mạnh mẽ đâm tới, phía trước nghênh đón đội ngũ để ngang qua trước mặt Triệu Vân,ở bên là hàng rào tránh cũng không thể tránh, giục ngựa xông tới, ngân thương trong tay phát ra một bạch sắc hào quang, thẳng tới địch tướng. Binh lính phía sau dũng cảm tiến tới không lùi nửa bước.

Địch tướng phẫn nộ quát.

- Người đến là người phương nào ta chính là Điền Trù.

Triệu Vân hừ lạnh một tiếng.

- Điền Trù chịu chết đi.

Hai chân của hắn dùng sức đạp mạnh một cái bạch mã đột nhiên tăng tốc.

Binh sĩ sau lưng thấy Triệu Vân dũng mãnh cũng ùa lên.

Điền Trù thấy Triệu Vân hung hãn như thế thì không dám lãnh đạm thúc ngựa nghênh tiếp,

- Đương đương.

Hai ngựa giao nhau, từng hồi binh khí va chạm, trường thương của Điền Trù bị đẩy ra.

Hai mã một lần nữa tương giao, Triệu Vân lại đâm một thương, nhanh như thiểm điện, Điền Trù quá sợ hãi, trong lúc bối rối giơ binh khí lên Điền Trù quá sợ hãi, trong lúc bối rối giơ binh khí lên ngăn cản.

- Đương đương.

Lại một hồi thanh âm vang lên hai binh khí của hai người chạm vào nhau, Điền Trù nhận không được lực trùng kích của Triệu Vân, binh khí rời tay.

Triệu Vân thấy tình thế như vậy thì rút thương đâm tới, xuyên qua tim của Điền Trù, hắn không kịp tránh ngã xuống ngựa.

Triệu Vân không đến ba hiệp đã chém chết Tào tướng, binh sĩ dưới cờ tăng lên, trái lại quân Tào lộ ra vẻ e ngại.

Triệu Vân thu hồi binh khí, quân Tào mất đi chủ tướng binh không chiến lực bị đánh bật ra.

Triệu Vân cũng không đuổi theo, chỉ hướng về phía giải đất trung tâm mà phóng tới.

Minh A trấn cũng không phải là căn cứ lương thảo tối trọng yếu nhất của Tào Tháo nhưng đây là nơi để tiền tuyến trung chuyển, trọng tâm của quân Tào tuy giảm đi nhưng ở đây binh lực cũng không ít, bọn họ vây chặt dày đặc trong kho lúa, quân Giang Đông nhất thời cũng không xông qua được.

Triệu Vân nhìn thấy quân đội của mình bị lấp bốn phương tám hướng đều là nhân mã quân Tào mình lâm vào cảnh khổ chiến thỉnh thoảng bên cạnh lại phát ra tiếng kêu thảm thiết làm cho Triệu Vân lòng đau như dao cắt. Ở trong đêm tối cộng thêm với việc hắn mặc binh sĩ Tào quân binh lính Tào Tháo cũng thất thố tay chân không thể hoàn toàn khống chế sự tiến công.

Lòng của Triệu Vân nóng như lửa đốt mình trải qua gian nan trùng trùng điệp điệp nếu như nhiệm vụ thất bại, tất cả hi sinh đều không đáng một đồng với tình huống này nếu như mình không tử chiến đến cùng thì còn mặt mũi nào đối mặt với các huynh đệ xuất sinh nhập tử, Triệu Vân nghĩ tới điểm này liền giục ngựa xông lên trước.Mấy phân đội của quân Tào dưới trường thương của Triệu Vân mà nhanh chóng bị xua tan, mà Triệu Vân mang theo binh sĩ xông thẳng vào hang hổ.

Ở phía trước là một hàng rào vây quanh bên trong là kho lúa chồng chất.

Triệu Vân quay đầu nhìn chúng binh sĩ, hai nghìn người theo mình công kích đã mang theo một chút vết thương.

Triệu Vân hô to:

- Đại trượng phu kiến công lập nghiệp chính là lúc này, hiện quân ta đang ở tuyệt cảnh nếu như lúc này nếu như có thể liều chết một đòn hủy lương thảo thì còn đường sống, nếu như các ngươi còn tâm huyết thì hãy theo bổn tướng quân dốc sức lao lên phía trước tuyệt không lui bước.

Binh sĩ Giang Đông cũng hét lại;

- Thề sống chết với quân địch quyết không lùi bước.

thanh âm vô cùng to truyền ra, phát ra sát khí nồng đậm lại để cho quân Tào cố kỵ không dám xông lên phía trước.

Triệu Vân thấy tràn ngập nhiệt huyết, trường thương của hắn phát ra khiến cho không biết bao nhiêu vong hồn rơi xuống, hắn một lần nữa kẹp bụng ngựa, dây cương kéo mạnh một cái, con ngựa hí dài phóng như điên, mở ra một con đường, Triệu Vân lạnh lùng quát:

- Ai cản ta là phải chết.

Mấy Tào binh tránh né không kịp bị đụng ngựa mà ngã lăn ra, trường thương đâm thẳng vào tim mà chết.

Tào binh thấy địch tướng dũng mãnh như thế thì sinh ra lòng sợ hãi không dám xông lên phía trước.

Triệu Vân giục ngựa xông vào bên trong như là thế không người.

Mà quân Giang Đông sau khi được Triệu Vân khích lệ thì dũng khí tăng gấp đôi trong nhất thời ai cũng hung hãn không sợ chết, phá cửa xông vào, thiêu hủy vật tư.

Lúc này cửa trại bỗng nhiên mở rộng, theo đó là thanh âm đinh tai nhức óc một đám quân đội xông ra, đầu lĩnh quát lên:

- Địch tướng dám xem quân ta như chốn không người sao? Đấu một hồi với Hồ Xa Nhi ta đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.