Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 255-260




Chất lỏng nóng bỏng trong cơ thể vẫn không ngừng chảy ra ngoài theo bờ mông của cô rồi nhỏ xuống chiếc thảm ba tư màu trắng, khiến Hoàng Ngân đỏ mặt ngay lập tức, vùi đầu sâu vào lồng ngực anh, xấu hổ đến nổi không ngẩng đầu lên được nữa. 

Hoàng Ngân chợt cảm thấy phía sau lưng mềm mại, Cao Dương Thành đã để cô nằm trên chiếc giường lớn, còn không đợi cô thở ra thì cơ thể tráng kiện đã như ngọn núi ập đến che lấy cô rồi. 

Cao Dương Thành híp hờ đôi mắt, mắt sáng quắc nhìn cô gái bởi vì anh mà mặt mày ửng hồng đang nằm dưới cơ thể mình, khóe miệng anh cười tà, ngón tay xấu xa mò xuống phía dưới sờ vào phần dưới cơ thể của cô, nhíu nhíu mày rồi tấm tắc nói: “cơ thể em vẫn luôn thành thật hơn miệng em nhiều đấy” 

Hoàng Ngân xấu hổ kẹp chặt hai chân muốn tránh khỏi sự bỡn cợt của anh, nhưng không ngờ lại đổi lấy sự chế giễu không chút kiêng dè nào của Cao Dương Thành: “đã đến nước này rồi em không sợ bản thân mình nghẹn đến hỏng sao.” 

“Lưu manh” 

Hoàng Ngân muốn đá anh. 

Thật sự không thể hiểu được là, người đàn ông này bình thường mặc dù miệng hay nói lời cay đắng một chút nhưng ít ra vẻ ngoài khá đoan chính, ai ngờ đến trên giường lại lộ ra bản tính thú vật quá đáng đến vậy, giống như đã trở thành một tên vô lại bỉ ổi vậy chứ. 

Hoàng Ngân còn muốn nói gì chợt chân bị mở rộng, bị Cao Dương Thành nâng cao lên vai anh, còn không đợi Hoàng Ngân thích ứng tư thế này thì bị vọt mạnh vào, một lần lại một làn đâm thật sâu xỏ xuyên qua người cô. 

“Ưm ưm” 

Shit 

Người đàn ông này nhất định phải làm thô bạo, hăng đến như vậy sao chứ. 

Hoàng Ngân cảm thấy mình rất nhanh sẽ bị anh đâm thủng mất thôi. 

“Không nỡ để em nghẹn lâu muốn hỏng rồi, cho nên, cho dù tôi có trở thành lưu manh thì có hề gì đâu, ha!” 

Cao Dương Thành cười khẩy nói xong, bóp chặt hai chân trắng nõn của Hoàng Ngân rồi điên cuồng rong ruỗi đong đưa trong cơ thể cô. 

“Ưm ưm ưm” 

“A a” 

Hoang Ngân thấy mình như sắp điên thật rồi, xưa nay cô không biết rằng sức lực của người đàn ông này lại gây ngạc nhiên đến vậy đó. 

Nhất thời tiếng nước theo âm thanh va chạm trừu ra sáp vào, và hai giọng thở dốc nặng nề liên tiếp vang lên trong phòng ngủ, hòa thành một âm luật gợi tình ước át kiều diễm. 

Cả căn phòng ngủ mờ mịt đã ủ ấm thân thể và tâm hồn trống rỗng bốn năm trời của cả hai người. 

Một trận làm tình không biết đã kéo dài mất bao nhiêu tiếng. Từ phòng tắm đến trên giường, rồi quay trở lại phòng tắm ngâm mình tắm uyên ương, Hoàng Ngân mới được Cao Dương Thành hoàn toàn buông tha. 

Cơ thể cô mềm nhũn nằm phịch ở trên giường, cả người đã hoàn toàn không đứng dậy được nữa. 

Cao Dương Thành tay chống cằm, khuôn mặt tuấn tú nghiêng nhìn Hoàng Ngân đang nằm bên cạnh, ngón tay vô hình hay cố ý vuốt nhẹ chơi đùa làn tóc mai của cô, lưu luyến với mùi thơm đặc thù trên cơ thể cô. 

Ngắm nhìn vẻ mặt ngây thơ đang say giấc nồng,khóe miệng anh không nhịn được cười nhẹ. 

Rõ ràng đã là một người đàn ông trưởng thành 27 tuổi, nhưng khi vừa gặp cô thì việc làm tình khiến anh như trở về thời kỳ dậy thì đầy xung động mà xen lẫn hồ đồ, lặp đi lặp lại muốn cô một lần rồi lại một lần, thậm chí cũng không cảm thấy đói bụng. 

Hoàng Ngân mơ mơ màng màng mở mắt ra, giọng nói mềm mại ỉu xìu hỏi anh: “mấy giờ rồi” 

“hơn mười giờ” 

“hả” 

Hoàng Ngân nghe thấy liền roạt một cái bật ngồi dậy từ trong chăn. Lộ ra đôi gò bồng đảo trắng nĩn nã, cô vội lấy chăn che lại ngực mình lo lắng nhìn quanh bốn phía: “Túi xách của tôi đâu rồi.” 

Cao Dương Thành dường như lo lắng cô sẽ rời khỏi đi mất, ngồi dậy liền một tay ôm eo nàng để ngồi trong vòn tay mình, cuối đầu trầm giọng hỏi: “Sao vậy.” 

“Điện thoại của em còn để trong túi.”mặt Hoàng Ngân đầy gấp gáp. 

“Đây.” 

Cao Dương Thành cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường ngay bên cạnh, đưa cho Hoàng Ngân: “đổ chuông mấy lần, tôi nhìn qua đều là mẹ em gọi đến, thấy em ngủ rất sâu liền không đánh thức em dậy.” 

“Nguy rôi.” 

Hoàng Ngân chộp lấy điện thoại nhìn sơ thì thấy mười cuộc gọi không được nhận từ mẹ mình, tay nhỏ nắm lại cốc mạnh vào cái đầu của mình: “Mẹ em nhất định sẽ không tha cho em mất” 

CHƯƠNG 81: QUÁI VẬT ĂN THỊT NGƯỜI(2) 

Cao Dương Thành cầm lấy bàn tay trắng ngần của cô để xuống, lông mày lưỡi mác cau lại, vẻ mặt khá khó coi: “bình thường đều thích đưa đầu ra để trút giận à.” 

Hoàng Ngân chẹp miệng, dặn dò anh: “em gọi điện thoại cho mẹ trước đã, anh không được cất tiếng đâu đấy.” 

Cao Dương Thành chớp mi rậm, không trả lời chỉ ngầm ưng thuận. 

Hoàng Ngân bấm gọi điện thoại rồi mới hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng khẩn trương của bản thân, không ngờ đầu dây bên kia lập tức bấm nhận, Hoàng Ngân còn chưa trở lại bình thường liền bị tiếng mắng tới tấp của mẹ cô ập tới thông qua điện thoại truyền đến: “Đỗ Hoàng Ngân, cánh chị cứng cáp rồi, đi xem mắt mà dẫn theo hai người đàn ông đến làm loạn, còn làm nhục người ta một trận, chị nói ngay cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Giọng nói vô cùng gắt gỏng của Trần Lan truyền từ điện thoại ra, Hoàng Ngân vì suy nghĩ cho màng nhĩ liền vô ý thức để điện thoại ra xa một chút. 

đợi đến giọng bà nói xong, Hoàng Ngân mới đặt điện thoại bên tai: “Mẹ à, nghe con giải thích trước đã.” 

“Được, chị cứ nói để tôi nghe xem chị có thể nói bừa ra chuyện gì” 

“Sự việc thật ra là như vầy, cái ông Phạm Thái nọ vừa gặp mặt liền động tay động chân đối với con gái mẹ rồi...” 

Lời giải thích của Hoàng Ngân còn chưa nói xong liền bị Trần Lan ngắt lời: “Đỗ Hoàng Ngân, chị sao lại không có văn hóa như vậy, đi mắng người ta là thùng cơm, khó trách người ta giận dữ đến vậy.” 

Hoàng Ngân trợn trắng mắt nhìn trời, bó tay: “Mẹ à, tên người ta vốn gọi là Phạm Thái, Phạm trong phạm vi, Thái trong thái bình.” 

“...” 

Sau đó, trong điện thoại, sự trầm mặc trôi qua rất lâu. 

Đến nổi Hoàng Ngân đang hoài nghi có phải mẹ cô đang trốn vào một góc nghẹn nhịn cười rồi hay không. 

“Sau đó thì sao” 

Rất lâu thì đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói nghiêm nghị của Trần Lan. 

“Sau đó” Hoàng Ngân bĩu môi, uất ức rồi tiếp tục nói: “sau đó ông ta vừa nói vừa sờ tay con, còn nói cái gì mà sẽ cưới con về nhà sinh con cho hắn, mẹ nói xem con có phải là công cụ dùng để sinh con đâu, hắn ta sao có thể vô văn hóa đến vậy, đúng không ạ.” 

Hoàng Ngân nói đên đây liền thấy bên eo bị xiết chặt, cơ thể yêu kiều bị Cao Dương Thành ôm vào vòng tay anh. 

Hành động này giống như tuyên bố, thông báo cho người trong lòng rằng, Đỗ Hoàng Ngân cô, ngoại trừ sinh con cho Cao Dương Thành anh thì tất cả người đàn ông khác đừng hòng mơ tưởng tới. 

Khuôn mặt của anh, tham lam vùi vào vọ xát cổ Đỗ Hoàng Ngân, ngửi được hương tóc nhàn nhạt và mùi thơm cơ thể đặc thù nơi cô, không nhịn được xiết chặt cánh tay, hơi hé miệng, hàm răng trắng nhẹ nhàng gặm một cái lên đôi vai gầy trắng nõn nà. 

Tựa hồ chỉ gặm một cái không thỏa mãn được ham muốn trong anh, thế là tiếp tục gặm nhắm lần 2, rồi lần 3... 

Mỗi lần gặm đều gặm nhẹ giống như gãi ngứa vậy, xẹt qua trên làn da cô, chọc Đỗ Hoàng Ngân không nhịn được động đậy cổ suýt chút nữa liền cười ra tiếng. 

Cô bận bịu nghiêng đầu, môi động đậy nhắc nhở anh: “Đừng nghịch” 

“Tôi đói.” 

Anh khẽ nói, dùng giọng mà Trần Lan trong điện thoại không thể nghe thấy được ủy khuất thì thào một câu, vùi đầu trên bả vai Đỗ Hoàng Ngân, thoát giống như đứa con nít nghịch ngợm còn đang không ngừng chơi đùa gặm nhắm cô. 

Hoàng Ngân hết nói nổi. 

Nhưng cô còn chưa quên mẹ cô đang nổi giận bên kia điện thoại, lỡ bị bà ấy phát hiện cô đang ở cùng một chỗ với Cao Dương Thành vậy liền chết rất thê thảm: “Mẹ à, cả sự việc đều là con và ông ta không vừa mắt nhau, còn cụ thể thì đợi về nhà sẽ báo cáo cho, mẹ thấy được không. 

“Hừ! Vậy con nói xem hai người đàn ông mà chính miệng ông ta nhắc đến là ai” 

Trần Lan ngoài miệng thì tức giận hỏi nhưng trong lòng sớm đã tiêu tan tức giận, nghe dì Trương nói Hoàng Ngân dẫn theo hai người đàn ông, còn rất thân thiết với một người trong đó liền khiến tâm tình Trần Lan bà như nở hoa rồi. 

Thì ra con gái bà mỗi lần đều cự tuyệt đi xem mặt là do đã sớm trúng ý người khác chỉ là chưa bao giờ đề cập qua với người nhà mà thôi. 

“Mẹ à, đừng nghe người ta nói mò, hai người đó chỉ là bạn bè bình thường, ngẫu nhiên gặp mặt khi con đi xem mắt mà thôi, bọn họ thấy Phạm Thái động tay động chân với con nên ra tay nghĩa hiệp “rút đao giải cứu” mà thôi.” 

Đương nhiên là Hoàng Ngân đang nói dối. 

Hai người kia không phải là loại người sẽ rút đao giải cứu, bọn họ là cái loại người đứng ở một bên xem kịch vui. 

Còn về giữa cô và Cao Dương Thành có phải như vậy hay chỉ là bạn bè bình thường thì Hoàng Ngân liền lướt qua không phân tích nói đi ra.” 

Hoàng Ngân vừa nói xong liền cảm nhận được một đôi bàn tay nóng ấm đang dùng sức bóp vào bầu ngực căng tròn mềm mại của cô, hai luồng nở nang đẫy đà tràn ngập trong lòng bàn tay của anh, anh dùng sức xoa nắn khiến chúng tha hồ biến đổi thành các loại hình dáng quyến rũ mê người. 

Hoàng Ngân hít sâu, nghiêng đầu lườm anh, liền phát hiện vẻ mặt của anh vừa nãy còn ôn hòa giờ như chìm vào áng mây đen ngập trời. 

Anh ấy đang tức giận, vì đâu? 

Sợ động tác của anh càng ngày càng quá đáng thiêu lửa trên người mình, cô vội vàng nói với Trần Lan: “Mẹ à, có chuyện gì chờ về nhà rồi nói, bây giờ hơi bận, con cúp máy đây.” 

Hoàng Ngân nói xong vội váng cúp điện thoại mất. 

Thấy mẹ cô không phát hiện bất thường nào, Hoàng Ngân mới thở dài một hơi. 

Mà đôi tay đang tùy ý châm ngòi trên cơ thể cô hiển nhiên còn không có ý ngừng lại. 

Hoàng Ngân hết nói nổi, quay đầu lườm anh: “Bác sĩ Cao, anh thật cầm thú.” 

Đều đã làm mấy lần rồi, đã vậy còn không muốn nghỉ ngơi. 

“Đỗ Hoàng Ngân, mau giải thích rõ ràng cho tôi cái gì gọi là bạn bè bình thường.” 

Cao Dương Thành ôm trọn cổ cô tì mạnh vào má cô, nhíu mi hỏi. 

Hoàng Ngân thấy bộ dáng nghiêm túc của anh liền thấy hơi ngoài ý muốn, trong mắt láo liên, bĩu môi nói: “ vậy cũng không thể nói cho mẹ em biết, một người trong đó là anh nha” 

“Tôi cũng không phải là ác ma, là quái vật ăn thịt người” 

Con ngươi đen kịt của Cao Dương Thành u ám đi mấy phần. 

Hoàng Ngân không được được tự nhiên nhéo tai mình, thấp giọng nói: “mẹ em đối với anh...”nói đến đây hơi ngập ngừng một chút, chộp lấy chăn rồi quay đầu nhìn anh dò xét: “nói ra hơi kì lạ, hôm ấy anh vừa đi mẹ em liền phát cáu nhìn em và em gái em, con nhìn em nói...” 

“nói gì” 

Cao Dương Thành nhíu mày. 

Hoàng Ngân hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói thật: “bà nói hai chị em em cách anh xa một chút. Anh nói đi, trong mắt mẹ em thì có phải anh giống như quái vật ăn thịt người không chứ.” 

Thật ra Đỗ Hoàng Ngân cũng không hiểu nổi, nói về Cao Dương Thành người này thì bất luận là bề ngoài, hay gia thế đều không có chút khuyến điểm nào, người như anh không phải càng khiến người lớn yêu thích hay sao? Nhưng mẹ cô tại sao không thích anh. 

nghe xong lời của Hoàng Ngân, anh cụt hứng nhíu mi nhưng không nói việc khác, chỉ nói: “tôi đói rồi.” 

Tần suất xuất hiện lời này ngày hôm nay cũng đã khá nhiều rồi đó. 

Cao Dương Thành xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ. 

Nhìn bóng lưng rời đi của anh, thâm tâm Đỗ Hoàng Ngân hơi tiu nghỉu buồn bã. 

Thật ra thì cô biết khi nói đến việc mẹ cô không tán thành anh, lòng anh có lẽ không thoải mái nhưng anh không biểu lộ ra. 

Cũng phải, nếu người khác không thích mình thì dù sao đó cũng không phải là chuyện gì vui vẻ cả. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.