Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 16: “Tớ thích Triệt Triệt nhất nha!”




"Niệm Sâm." Bỗng một giọng nam giới quen thuộc vang lên, Mặc Tô quay lại, thấy Diệp Phàm mặc vest xám bạc đang đi tới, tay anh cầm một ly rượu vang, thi thoảng nở nụ cười mê người với những cô gái đi cùng các lão tổng.

Ly rượu đựng thứ chất lỏng màu đỏ kia được anh cầm trong tay, Mặc Tô không nhìn sai, rất phù hợp với tác phong phóng khoáng và lơ đãng nhất quán của anh.

"Cuối cùng cậu cũng tới, tai tôi sắp bị mấy ông già kia hỏi tới mức mọc nấm rồi." Vừa đến là anh đã than thở, gương mặt vẫn nở nụ cười uể oải: "Thật sự nên nghe lời Tiểu Sảnh, không tới đây một mình quá sớm."

Tiểu Sảnh chính là nữ trợ lý nằng nặc đòi cô đi đánh tennis với Hà Niệm Sâm lần trước.

Từ lúc Diệp Phàm lại gần, Mặc Tô đã thấy có chỗ nào đó không ổn, bây giờ nhìn lại mới biết ở đây đều là những nhân vật dẫn theo bạn gái đi cùng, chỉ có anh là một mình.

Trước đây rất lâu, lúc cô và Lý Dao còn học đại học, Lý Dao là mọt phim thần tượng, có lần chỉ vào người đàn ông một mình tham gia bữa tiệc, nói: "Mặc Mặc, tớ nói cậu nghe này. Nếu có một người đàn ông, mỗi lần dự tiệc đều đi một mình, không đưa bạn gái theo cùng, có nghĩa là trong lòng anh ta nhất định đang có một người anh ta rất rất yêu, bất cứ ai cũng không thay thế được."

Về sau, mỗi lần cô không theo Viên Mộ Tây đi dự tiệc, luôn ở nhà nghĩ rằng, người ta liệu có cho rằng trong lòng anh có một người anh rất rất yêu hay không?

Diệp Phàm thì sao? Cũng như vậy ư?

Đúng lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì hai người đàn ông đã quay sang nói về cô.

"Hà tổng hình như rất hài lòng trợ lý mới này? Ngày thứ hai đi làm đã dẫn người ta đi dự tiệc rồi."

"Hài lòng?" Niệm Sâm nhướn mày, như nghe một câu đùa, nói: "Hôm nay Đổng đại tiểu thư làm vỡ khung hình tôi quý nhất, nếu đó cũng được xem là hài lòng."

Hóa ra anh còn nhớ chuyện này! Mặc Tô bĩu môi, khẽ biện bạch cho mình: "Tôi có cố ý đâu, còn nữa... tôi đã xin lỗi anh rồi mà?"

"Cậu nhìn cô ấy đi..." Niệm Sâm cười: "Làm sai mà còn không cho ai nói."

Diệp Phàm khẽ cười thành tiếng, "Nếu than thở nhiều quá hay là cậu cho tôi mượn cô ấy đi cùng là được, bữa tiệc này nhiều người muốn bắt chuyện với cậu quá, tôi sợ cậu không rảnh giới thiệu cô ấy."

Chính anh cũng biết nguyên nhân Niệm Sâm đưa Mặc Tô tới đây thực ra là giúp cô giới thiệu đến các sếp trong giới kinh doanh, để cô học được cách giao tiếp cơ bản nhất trong công việc.

"Không cần, cậu biết xưa nay tôi không thích nói nhiều." Niệm Sâm thẳng thừng nói: "Cô ấy ở cạnh tôi càng dễ khiến người ta quen mặt."

"Cậu đang biến tướng nói tôi không nổi tiếng bằng cậu chứ gì." Diệp Phàm nâng ly lên: "Được rồi, đùa cậu thôi, hai người từ từ ứng phó nhé, tôi xem xem có con cừu non nào lạc đường không."

Nói xong quay lưng rời đi.

"Cừu non lạc đường?" Mặc Tô nghi hoặc.

Niệm Sâm nhếch môi: "Những bữa tiệc thế này, "tình cờ gặp nhau" rất nhiều."

Mặc Tô đang định nói thì lại có mấy lão tổng đang tới chỗ cô, xem ra đã nhắm chuẩn từ lâu, nếu không sao Diệp Phàm vừa đi là họ đã tranh thủ đến ngay?

Lại những lời khách sáo, Mặc Tô đi theo Niệm Sâm nhận được danh thiếp của mấy vị đó. Đối với những cuộc tiếp khách này, Mặc Tô đã quen dần, cũng rành rẽ nói vài câu với đối phương, đều là kiểu khen ngợi giả tạo.

Cô trước đây chính vì ghét những sự giả dối trong thương trường nên mới không muốn tham dự những bữa tiệc thế này. Bây giờ trải nghiệm nhiều, thấy cũng chẳng có gì, dù sao mọi người nịnh qua nịnh lại, không ai xem là thật, cũng chẳng ai trách bạn quá giả tạo.

Trong lúc trò chuyện, Niệm Sâm bất ngờ ghé tai cô khen, "Biểu hiện rất tốt". Giọng anh trầm trầm thoáng qua tai, nhưng thực sự cô đã nghe rõ từng chữ.

Cảm giác được khẳng định thật tuyệt, huống hồ lại là tổng giám đốc ANI lừng danh. Trong lòng Mặc Tô dâng lên một niềm vui, khóe môi cũng bất giác cong lên.

Nụ cười đó quá rõ rệt, bị Niệm Sâm nhìn thấy hết, anh thầm cười: Đúng là một cô gái bé nhỏ. Chẳng qua là khen một câu, trong lòng nghĩ gì ngoài mặt biểu hiện hết cả.

Mặc Tô đương nhiên không biết anh nghĩ gì, nhân lúc anh hàn huyên với một lão tổng, khóe môi cô giữ nụ cười nhưng mắt lại bị thu hút bởi một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Người đó mặc lễ phục vàng nhạt, phần lưng thiết kế hình chữ V, đường cong lưng trắng trẻo và khe mông thoắt ẩn thoắt hiện, ở đây tuy rất nhiều người mặc lễ phục, nhưng mặc như vậy thì quá sexy rồi. Trong mắt người khác đó chính là cố ý cám dỗ họ.

Trên đường đi cô ta đều chào hỏi người khác, dáng vẻ yểu điệu quý phái, sau đó dừng trước mặt một người đàn ông, thân mật giúp anh ta chỉnh lại vị trí cà vạt, ánh mắt đầy ắp sự dịu dàng, động tác thuần thục.

Viên Mộ Tây! Người kia lại là Viên Mộ Tây!

Mặc Tô cảm giác huyết dịch trong người đang dần đông cứng, tay cầm ly nước run lên.

Trong đầu vô thức hiện ra, trước đây khi cô không dự tiệc cùng anh ta, thực ra lúc đó người đi cùng anh ta luôn là Vu Nhược Cẩn.

Động tác của hai người quá ư là tự nhiên, đồng thời khi trò chuyện cùng người khác, Mặc Tô có thể nhận ra đối phương không hề xa lạ với người đi cùng Viên Mộ Tây, ngược lại rất thân thiết mà trò chuyện rôm rả.

Đa phần là Vu Nhược Cẩn nói, mày mắt lúng liếng, tất nhiên cô ta đã quá quen với những khung cảnh này.

"Cô Đổng, sao vậy? Không khỏe à? Sao sắc mặt cô trông không được tốt lắm?"

Một giọng nói cắt đứt dòng suy tư của Mặc Tô, cô giật mình lão tổng mập mạp, trông khá hòa nhã của công ty địa ốc đang nhìn cô, tốt bụng hỏi thăm.

Mặc Tô cười ngượng ngập: "Không sao ạ, bụng tôi hơi không ổn, tôi xin phép đi vệ sinh một lúc."

Nói xong cười với Niệm Sâm rồi quay lưng đi ra ngoài. Cô muốn biến mất, sắc mặt tái nhợt như ma, so với Vu Nhược Cẩn, nếu cô là đàn ông cũng sẽ chọn cô ta.

Mở nước, khoát nước lên mặt, cũng không biết cô muốn dập tắt những gì.

Lúc ra ngoài chỉ thấy đầu hơi choáng, dùng khăn giấy lau sạch nước trên mặt, nhưng lúc đi qua ngã rẽ, động tác lau mặt bỗng khựng lại, mặc cho giọt nước từ trên gò má lăn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.