Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 14




Trong lòng như lửa đốt, tôi vọt ra khỏi cửa nhà, phía sau truyền đến giọng của mẹ: "Diệp, điểm tâm!"

Tôi không quay đầu lại nói: "Không còn kịp rồi, không ăn điểm tâm."

Vội vàng cản xe tắc xi, tôi khiến tài xế chạy bằng tốc độ nhanh nhất tới tòa soạn báo. Nhưng lúc nà, chính là giờ đi làm cao điểm, kẹt xe rất dữ, lòng tôi như lửa đốt, ý muốn tài xế chạy nhanh lên.

"Cô gái, tôi cũng muốn nhanh, cô nhìn hàng dài trước mặt kìa."

Hàng người dài, kéo dài mấy trăm mét, tốc độ còn chậm hơn ốc sên. Tôi ngẩng đầu nhìn thời gian, còn có mười phút. Tôi cắn răng một cái, trả tiền xe rồi mở cửa tắc xi, chạy tới cơ quan.

Đều là Từ Lỗi, tối qua không phải nhắn tin chính là điện thoại khủng bố, đến hai giờ sáng mới để cho tôi ngủ. Trong đầu kìm lòng không được xuất hiện tình cảnh tối qua. . .

Nhìn tin nhắn điện thoại di động, nghi vấn đầu tiên chính là người này không phải Nha Đầu, vậy là ai? Tôi nhanh chóng nhớ lại: Người này là ai? Tại sao giả mạo Nha Đầu?

Mấy câu như tiếng sấm đập tới, hình như bên kia ngây ngẩn cả người, rất lâu cũng không có tin tức, một hồi lâu, chuông điện thoại di động đột nhiên reo lên, là số đó, tôi không chút do dự nhận máy, vẫn hỏi câu nói kia: "Rốt cuộc bạn là ai? Tại sao muốn giả mạo Nha Đầu đến gần tôi?"

Bên kia thở dài một tiếng, là giọng của một người đàn ông, nói tiếp: "Đồng Diệp, em ăn trúng thuốc nổ rồi hả?"

Giọng nói kia quen thuộc làm tôi líu lưỡi không nói nên lời, tôi bật thốt lên: "Từ Lỗi?"

"Sao thế, bao nhiêu giờ không thấy, cô bé đã quên tôi rồi hả?" Bên kia cười khẽ.

Tôi không kịp phản ứng: "Tôi cho là. . . Số của anh giống số Nha Đầu quá, tôi vẫn cho là. . ."

"Cho là Tiểu Nhan? Lúc mua là mua liền số của Tiểu Nhan, anh tưởng em biết."

Số liền? Nhớ tới bọn họ là anh em, mã số tương tự cũng không kỳ lạ, nhưng tại sao trong lòng tôi có cảm giác là lạ.

"Đồng Diệp, anh muốn trẻo về đó, em có chào đón anh không?" Đột nhiên Từ Lỗi hỏi, cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi ngớ ngẩn, hỏi ngược lại anh: "Không phải anh đang ở thành phố X sao? Không phải nói ngày mai mới trở về đơn vị sao? Không phải nói nghỉ phép mới có thể trở về sao?"

"Đồng Diệp nhà ta có trí nhớ rất tốt, nhớ mỗi câu anh nói luôn." Trong giọng nói có hưng phấn.

Tôi trợn trắng mắt, hừ lạnh: "Khi nào thì tôi thành người nhà anh rồi? Hơn nữa anh vừa nói hôm qua, không thể nào mới vài tiếng mà tôi quên chứ?"

"Em hôn cũng để anh hôn, ôm cũng ôm, nên nhìn và không nên nhìn anh cũng nhìn thấy hết, em còn chưa trở thành người nhà anh sao?"

Đột nhiên anh nói chuyện mập mờ làm cho tôi hít vào một hơi, thì thào nói không ra nửa câu. Cầm điện thoại, cắn môi, muốn nói cũng nói không ra.

"Sao vậy? Tại sao không nói chuyện? Có phải tức giận hay không? Anh giỡn, Đồng Diệp em đừng tức giận. . ." Bên kia dĩ nhiên luống cuống, nói chuyện cũng nói không mạch lạc.

Tôi lắc đầu một cái lại nghĩ tới bên anh không thấy được nên nói: "Không có, tôi cũng không phải là con cóc, lấy ở đâu nhiều tức như vậy."

Đối với việc Từ Lỗi nói đùa, nói thật tôi không có tức giận chút nào, chỉ có lúng túng, may nhờ chỉ là nói trong điện thoại, bằng không tôi chắc chắn xấu hổ đến muốn đào lỗ chui xuống đất. Tiếp xúc với Từ Lỗi là tôi không nghĩ tới, càng không nghĩ đến giữa tôi và anh sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, không nghĩ tới lòng chúng tôi chưa hợp nhất, thân thể cũng đã tiến thêm một bước, nếu như mà tôi biết say rượu sẽ có nhiều phiền toái như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đụng tới rượu.

"Anh sợ nhất là em tức giận, mỗi lần tức giận luôn không nói lời nào, buồn bực ở đâu, như vậy còn khó chịu hơn là mắng anh." Giọng Từ Lỗi rất gấp.

Tôi hít sâu một hơi, hỏi anh: "Có chuyện gì tìm tôi sao?"

"Không có việc gì anh không thể gọi cho em sao?" Anh hỏi ngược lại làm tôi á khẩu không trả lời được.

Tối hôm qua, anh nói chuyện với tôi rất lâu, tôi mượn cớ cúp điện thoại, anh còn gửi tin nhắn, lại gọi điện thoại tới, bộ dạng hưng phấn rất lâu, mặc dù tôi không nói lời nào vẫn nghe bên anh nói chuyện đơn vị bọn họ, cứ như vậy đến rạng sáng cũng không biết.

Đối với Từ Lỗi, tôi không có ghét, bởi vì không ghét nổi, nhưng cũng vui không nổi. Tôi cảm thấy anh cố ý đối với tôi, có lẽ là tôi làm anh nhớ lại mối tình đầu của anh? Mặc dù Nha Đầu phủ nhận ý nghĩ này, nhưng tôi vẫn cảm giác anh coi tôi như mối tình đầu của anh, ngày nói đến mối tình đầu của anh thì ánh mắt kia nhìn tôi rất tha thiết, rõ ràng đang nói với tôi cô gái kia là tôi, nhưng mà tôi lại dám khẳng định, cô ấy không phải là tôi. Nguyên nhân có hai, một là cô gái kia đã chết, anh vẫn nhớ mãi không quên, hai là tôi không có chút ấn tượng với anh cho nên tôi mới khẳng định tôi không phải cô ấy. Có lẽ là tướng mạo của tôi với tình đầu của anh giống nhau?

Người đàn ông sâu nặng như vậy làm người ta cảm thấy rất hiếm thấy, được anh yêu nhất định rất hạnh phúc, nhưng lại sẽ không phải là tôi, tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời, đồng thời cũng không muốn so đo với tình đầu của anh, càng không muốn mới trải qua một lần yêu mãnh liệt lại yêu người khác. Một người, cả đời yêu một lần là đủ rồi, yêu nhiều hơn nữa thì tình cảm cũng sẽ phải mờ, đối với đàn ông, tôi đã không tin có thâm tình. Mặc dù Từ Lỗi rất ưu tú, nhưng anh đã sớm yêu mối tình đầu rồi, tôi không phải cô ấy, càng không muốn nhận được tình yêu của anh.

Bị anh dây dưa đến nửa đêm mới mê man ngủ, nhưng vừa ngủ thì tôi lại ngủ quên, vừa mở mắt thì thấy đã cách giờ làm việc chỉ có mười mấy phút.

Lòng tôi rối bời nhưng cũng không có bước chậm lại, tôi nhớ năm đó chạy cự li dài nên dùng hết toàn lực chạy bằng tốc độ nhanh nhất.

Trong đầu lại xuất hiện lời Từ Lỗi nói tối hôm qua lúc sắp cúp điện thoại: "Đồng Diệp, anh sẽ không buông tay, cả đời này, em chỉ có thể là của anh."

Rùng mình một cái, những lời này rất quen thuộc, trong khoảng thời gian nào đấy cũng có người nói vậy với tôi, nhưng vật đổi sao dời, nên phản bội vẫn sẽ phản bội, cho nên lời đàn ông nói không thể tin. Không phải có câu nói: "Nếu lời đàn ông nói có thể tin, heo mẹ cũng có thể lên cây!"

Trong kinh ngạc của đồng nghiệp, tôi chạy đến cơ quan, lúc này tôi đã thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.

Vừa nhìn đồng hồ, tôi tới trễ năm phút ồ, vừa nghĩ vẻ mặt Diêm Vương của Đầu, tôi hiểuhôm nay tất nhiên chạy không khỏi bị mắng.

Vừa mới ngồi vào chỗ ngồi là nhận được điện thoại của Đầu: "Đến phòng làm việc của tôi!" Nghe giọng điệu rất không vui, tôi đã nghĩ tới sau đây anh ấy có thể sẽ dạy bảo.

Trong ánh mắt quan tâm của đồng nghiệp, tôi đi vào phòng làm việc của Đầu, mặt của anh ấy rất thúi, xem ra anh ấy đã biết chuyện tôi bị trễ. Quả nhiên, tôi vừa vào phòng, anh ta liền hỏi: "Sao tới trễ?"

Tôi âm thầm lè lưỡi, cúi đầu nói: "Đầu, thật xin lỗi, tôi ngủ quên."

Đầu không có nói gì, chỉ ném một tài liệu cho tôi, tôi ngẩng đầu nghi ngờ: "Đầu, đây là gì?"

"Đây là nhiệm vụ phỏng vấn, em đi chuẩn bị một chút đi."

Cầm nhiệm vụ phỏng vấn nhưng tôi vẫn hỏi: "Đầu, tôi chỉ là hậu cần. . . . . ."

"Bắt đầu từ hôm nay, em phụ trách nhiệm vụ phỏng vấn phía ngoài, người này là đối tượng đầu tiên em phải phỏng vấn."

"Nhưng, Đầu. . . . . ."

"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, em làm hay không làm?" Tổng biên tập đột nhiên nổi giận.

Từ phòng tổng biên tập đi ra, tôi vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân trong đó, tại sao trong một đêm thái độ của Đầu thay đổi vậy? Tôi đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc này trước khi sống lại, nhớ là trong lúc này sẽ có một nhà đầu tư xí nghiệp đến thành phố N, nhớ đến lúc ấy tòa soạn báo có một nhiệm vụ phỏng vấn ông ta, tôi rất muốn nhận nhiệm vụ này, nhưng cuối cùng lại giao nhiệm vụ này cho Tiểu Trương, lúc ấy tôi còn vì chuyện này buồn lâu lắm, sau lại đó kiên trì làm hậu cần, không bao giờ muốn trông nom nhiệm vụ phỏng vấn.

"Đồng Diệp, em rất may mắn, em biết không?"

"Rất may mắn? Tôi sao?" Tôi chưa từng có được may mắn, may mắn duy nhất chính là tôi được sống nhiều hơn người khác một lần, nhưng là nhờ vào lần sống lại này làm cho tôi nếm được mùi vị phản bội.

"Đúng vậy, đây chính là người ta chỉ mặt gọi tên để cho em phỏng vấn, Đầu mới vội vàng gọi em trở lại, kết quả nhiều lần không liên lạc được với em nên Đầu mới gấp."

Cuộc phỏng vấn lần này là đối tượng chỉ mặt gọi tên để cho tôi phỏng vấn? Chuyện này sao thoát khỏi quỹ đạo rồi hả ?

Ngồi trở lại chỗ của mình, tôi bắt đầu nhìn kỹ tài liệu phỏng vấn, lại phát hiện một chuyện, trong tài liệu phỏng vấn cũng không có tên họ, hơn nữa cũng không có bất kỳ tài liệu về thân phận, chỉ đại khái viết người đó là con trai một cán bộ cao cấp của tỉnh thành, tới thành phố N vì nghỉ phép.

Trong đầu tôi bắt đầu quên chuyện lúc trước, nhớ nhà đầu rư xí nghiệp chính là con trai một cán bộ cao cấp, tới thành phố N vì đầu tư, lúc ấy lãnh đạo rất coi trọng chuyện này, nhiều lần muốn đi phỏng vấn anh, kết quả cũng đều bị anh từ chối, anh nói không tiếp nhận bất kỳ truyền thông phỏng vấn nào. Cho nên mặc dù lần đó nhường nhiệm vụ cho Tiểu Trương, nhưng cậu ấy cũng không tiếp cận được người đó, sau đó chuyện này vẫn là tiếc nuối lớn nhất.

"Đồng Diệp, nhiệm vụ phỏng vấn ngày mai, tôi làm chụp ảnh cho chị." Giọng của đồng nghiệp Tiểu Trương kéo suy nghĩ của tôi về.

Nhìn cậu ấy, tôi cảm giác chuyện này không còn châm chọc nữa, kiếp trước cậu ta là ký giả phỏng vấn, kiếp này cậu ấy lại thành chụp ảnh cho tôi, nhiệm vụ vẫn có cậu ấy tham dự, chỉ là thân phận không giống nhau.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng mà tôi lại không có quên mất nhiệm vụ phỏng vấn lần này, sau đó bắt đầu khẩn trương trong công tác chuẩn bị.

Trong lúc đó, Đầu lại tìm tôi đến nói một vài chuyện, đại khái chính là muốn tôi nắm bắt cơ hội lần này, đừng làm hỏng buổi phỏng vấn.

Nhìn dáng vẻ Đầu thận trọng, cảm giác có phải Đầu hơi quá khẩn trương hay không? Không phải chỉ là một phỏng vấn sao? Có cần khẩn trương như vậy không? Dường như đối phương là một nhân vật lớn, không phải chỉ là một nhà đầu tư có bối cảnh cán bộ cao cấp sao? Nhưng tôi không dám phản bác, chỉ gật đầu thật mạnh phụ họa, vừa về tới chỗ ngồi, tôi liền mệt mỏi dựa vào trên lưng ghế, nhức đầu đến không chịu được.

Reng reng reng! Điện thoại đột nhiên vang lên, làm tôi giật cả mình, nhưng vẫn nhận, hạ quyết tâm nói: "Chào bạn, đây là tòa soạn báo Kim Hải, xin hỏi bạn có chuyện gì?"

"Diệp. . ." Bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc làm tôi đau lòng.

"A Hạo?" Tôi khiêp sợ thiếu chút nữa hét ầm lên, đồng nghiệp bên cạnh đều kinh ngạcnhìn sang.

Sao lại là anh ta? Anh ta còn gọi điện thoại tới làm gì? Tôi vẫn cho là anh ta sẽ như vậy mà xa rời cuộc sống của tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không quấy rầy tôi, nhưng không nghĩ đến anh ta vẫn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Tôi đột nhiên hoảng loạn, làm sao anh ta gọi điện thoại vào tòa soạn? Trong lúc hoảng hốt, tôi vội vã muốn cúp điện thoại.

"Diệp, đừng cúp!" Giọng của anh ta kịp thời ngăn cản tôi.

"Tôi phải làm việc, thật xin lỗi." Tôi vừa nói vừa không để ý anh ta gào thét, cúp điện thoại.

Điện thoại vừa mới cúp liền vang lên.

Nhìn điện thoại, tôi không có tâm tình nhận, tôi biết rõ là anh ta gọi, nhưng lúc này tôi không muốn nghe đến bất kỳ âm thanh nào của anh ta, coi như người này đã chết rồi.

Tiếng chuông biến mất, ngay sau đó lại vang lên như đòi mạng.

"Tiểu Đồng, sao không nhận?" Chị Cố ở bên cạnh kêu.

Tiếng điện thoại vẫn còn đang reo, lòng của tôi cũng rất hốt hoảng.

"Chị cố, giúp em nhận điện thoại, em đi vệ sinh, nếu như tìm em thì nói em không có ở đây, giúp em từ chối." Nói xong tôi cũng mặc kệ chị Cố đồng ý hay không, chạy trối chết xông về nhà vệ sinh.

Nhẹ nhàng tựa vào bồn rửa tay, miệng tôi mở to thở gấp, vừa ngẩng đầu lại bị bóng người trong gương xuất hiện làm sợ hết hồn.

Trong gương, người tiều tụy mà bộ mặt đầy nước mắt thật sự chính là tôi sao? Đôi mắt sáng ngời, lúc này đã sưng đỏ không còn hình dáng, chảy nước mắt khi nào? Tại sao anh ta vẫn không chịu buông tha tôi? Tôi chỉ muốn thật yên lặng trải qua cuộc sống của tôi, yêu cầu như vậy là xa vời với anh ta sao? Vừa nghĩ tới anh ta thit tôi càng thêm phiền.

Tôi mở vòi nước, nước tát vào mặt, làm đầu óc như bột nhão tỉnh táo một chút. Nước lạnh lẽo tạt vào mặt, tôi bắt đầu tỉnh táo lại.

"Cô chủ, điện thoại tới! Cô chủ, điện thoại tới!" Điện thoại di động đột nhiên lại reo lên.

Tôi nổi giận, cũng không nhịn được ông quấy rầy như vậy, hít sâu một hơi, tôi nhấnphím nghe rồi quát: "Tô Trữ Hạo, cuối cùng anh muốn làm gì?"

Bên kia hiển nhiên ngây ngẩn cả người, thật lâu, một giọng nói truyền vào lỗ tai của tôi: "Đồng Diệp?"

Giọng nói quen thuộc kia làm cho trái tim nóng nảy của tôi yên lặng trở lại, tôi kinh ngạc không thôi, sao lại là anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.