Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 25: 25: Để Phó Văn Tiêu Làm Bố Của Bạch Tiểu Bạch




"Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế Luân Đôn à?" Cố Niệm Chi đọc tin nhắn mà Triệu Lương Trạch gửi tới, mở trang web tìm kiếm lên tra cứu, "Không ngờ lại ở ngay hai ngày sau..."

Cô chống cằm, ngón tay nhẹ di trên con chuột xem lịch trình của Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế Luân Đôn, sau đó nhắn tin cho Triệu Lương Trạch.

"Sau khi Đại hội bắt đầu, nhớ liên lạc với em, có quà lớn."

"Quà gì cơ?"

Cố Niệm Chi nói đơn giản về kế hoạch của mình, Triệu Lương Trạch là người trong nghề, vừa nghe xong đã kích động đến mức muốn liếm màn hình.

"Tốt lắm Niệm Chi! Em siêu thật đấy! Mau gửi chương trình cho anh đi, đến lúc đó phải cho họ biết mặt!"

...

Sau khi tới Luân Đôn, nhóm Hoắc Thiệu Hằng chỉ tạm nghỉ ngơi một chút rồi lập tức liên hệ được với đoàn đại biểu của Hoa Hạ đến tham dự Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế.

Trưởng đoàn đại biểu là một vị họ Nghiêm, Phó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.

Sau một giờ nói chuyện mật với Hoắc Thiệu Hằng, ông ta đã gửi điện báo gấp về nước.

Năm giờ rạng sáng ngày diễn ra Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế, cuối cùng họ cũng nhận được điện trả lời từ trong nước, yêu cầu tất cả mọi người phải nghe theo sự sắp xếp từ Thiếu tướng Hoắc.

Đương nhiên, tên của Thiếu tướng Hoắc cũng dùng ám hiệu để nhắc tới, không nói rõ họ tên là ai.

Phó Bộ trưởng Nghiêm lập tức thông báo đến tất cả thành viên trong đoàn đại biểu rằng kế hoạch đã thay đổi, cần nghe theo mệnh lệnh đặc biệt của quân đội.

Hoắc Thiệu Hằng không trực tiếp ra mặt mà để Triệu Lương Trạch và tổ B đứng giữa điều hành.

"Ông tìm giúp một người biết ăn nói để chuẩn bị phát ngôn tại Đại hội hôm nay. Cần phải giới thiệu và nhấn mạnh về giá trị thương mại của hệ thống Nam Đẩu." Hoắc Thiệu Hằng trực tiếp đưa ra mệnh lệnh với Phó Bộ trưởng Nghiêm. Để giữ tính bảo mật, kế hoạch cụ thể chỉ có anh và Triệu Lương Trạch được biết.

Sáu giờ sáng tại Luân Đôn, cửa phòng khách sạn Hoắc Thiệu Hằng đang ở được gõ nhẹ hai tiếng.

Triệu Lương Trạch mở cửa, thấy một mỹ nữ chân dài da trắng ngần đứng ở cửa.

"Báo cáo thủ trưởng, là Bạch Sảng thư ký của Bộ Ngoại giao". Mỹ nữ kia đứng thẳng lưng, gật đầu mỉm cười với Triệu Lương Trạch.

Bạch Sảng có đôi mắt to, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn không giống người phương Đông. Vóc người cô ta vốn đã cao còn đi thêm giày cao gót. Bộ váy đồng phục màu xám nhạt đã khéo léo khoe ra vóc dáng tuyệt đẹp của cô ta: ngực nở eo thon, vòng ba vô cùng đầy đặn.

Mắt Triệu Lương Trạch lóe lên, cô gái này hẳn là có chút quan hệ huyết thống với người Caucasus nhỉ...

Anh ta kéo cửa ra, nghiêng người cho Bạch Sảng đi vào: "Thư ký Bạch là người tỉnh H sao? Vào đi, thủ trưởng đang ở trong. Tôi là thư ký của anh ấy."

Người dân tỉnh H có nhiều người có huyết thống Caucasus nhất.

Bạch Sảng kinh ngạc trố mắt lên, cặp mắt vốn đã to kia lại càng mở lớn hơn: "Hả? Sao ngài biết tôi là người tỉnh H? Xin hỏi, ngài tên gì ạ?"

"Tôi họ Triệu." Triệu Lương Trạch dẫn cô ta tới cửa phòng Hoắc Thiệu Hằng, gõ cửa báo cáo: "Thủ trưởng, thư ký Bạch Sảng của Bộ Ngoại giao tới."

Hoắc Thiệu Hằng mở cửa đi ra, nhìn thoáng qua Bạch Sảng, "Phó Bộ trưởng Nghiêm đã nói với cô chưa?"

"Rồi ạ, thưa thủ trưởng, xin hỏi ngài có gì cần dặn dò không ạ?" Bạch Sảng kính cẩn hỏi, "Chín giờ Đại hội bắt đầu, Phó Bộ trưởng Nghiêm nói tình hình đã thay đổi, xin hỏi tôi cần làm gì ạ?"

"Điều này cô không cần lo, cô chỉ cần thành thạo về hệ thống Nam Đẩu, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến."

...

Chín giờ sáng tại Luân Đôn, Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế bắt đầu khai mạc.

Toàn bộ các công ty liên quan đến hệ thống định vị trên khắp thế giới đều tới đây, có phía chính phủ, cũng có cả tư nhân. Họ đều đến đây tìm kiếm một sản phẩm phù hợp và để hiểu thêm về sự phát triển của ngành kỹ thuật mũi nhọn này.

Đây là điểm tổ chức hoành tráng nhất, và cũng là nơi giao lưu thích hợp nhất dành cho ngành công nghệ thông tin vệ tinh toàn cầu.

Trên thế giới, không có nhiều quốc gia có năng lực phát minh ra hệ thống định vị vệ tinh. Trong đó, Mỹ đứng thứ nhất, Liên minh châu Âu đứng thứ hai.

Đứng thứ ba chính là Đế Quốc Hoa Hạ từng có ý định hợp tác với Liên minh châu Âu, song lại bị Liên minh này lừa mất một khoản tiền lớn rồi bị hất cẳng khỏi tổ chức.

Lần này Đế Quốc Hoa Hạ đã rút kinh nghiệm xương máu, nhất quyết không ôm bất cứ ảo tưởng nào với các nước khác nữa, mà phải hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để phát triển hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu.

Đó là hệ thống Nam Đẩu.

Đây là hệ thống đời sau, về mặt kỹ thuật, tính năng và giá thành hoàn toàn có thể đánh bại hệ thống Copernicus của châu Âu và hệ thống GPS của Mỹ.

Tuy nhiên, chính bởi vì nó là thế hệ sau, nên cộng đồng quốc tế vẫn chưa đánh giá cao khả năng kỹ thuật và giá trị thương mại của nó.

Triệu Lương Trạch cùng đoàn đại biểu Hoa Hạ tiến vào hội trường.

Hoắc Thiệu Hằng đứng cạnh Phó Bộ trưởng Nghiêm, mặt đã được hóa trang qua một ít. Anh đeo một đôi kính màu đen sẫm, người mặc một bộ vest thường bằng chất liệu ka ki, mặt nghiêm nghị, không để ý đến ai.

Đại hội lần này được tổ chức tại khách sạn Oriental ở Luân Đôn.

Vừa bước vào cửa đã thấy một màn hình LED cực lớn đang chiếu hình ảnh bầu trời trong xanh và đại dương mênh mông không thấy bến bờ.

Hải âu chao liệng trên mặt biển tạo nên những làn sóng lăn tăn, đàn cá nơi xa tung tăng trên mặt nước, ánh mặt trời rọi xuống mặt biển bao la qua những áng mây. Mặt nước biển được chiếu rọi, óng ánh như những miếng vàng nhỏ, mỗi đợt dập dềnh sóng nước lại thể hiện một sức sống thật tràn trề.

Trước màn hình là bục đứng hình bán nguyệt, trước bục đứng là các hàng ghế dựa đỏ được sắp xếp theo bậc cầu thang. Sau mỗi chiếc ghế đều được dán tên của người đại diện tới tham dự hội nghị lần này.

Đại diện của Đế Quốc Hoa Hạ đang ngồi chính giữa hai hàng ghế trên cùng.

Triệu Lương Trạch và Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, tiện tay mở điện thoại, kết nối với Cố Niệm Chi.

Hiện tại họ vẫn dùng đường truyền của hệ thống Copernicus được mã hóa.

Cho tới bây giờ, người bảo vệ hệ thống Copernicus vẫn chưa hề hay biết rằng hệ thống của họ đã bị xâm nhập...

"Niệm Chi, nhìn hội trường hoành tráng chưa này…" Triệu Lương Trạch cười ha ha, cầm điện thoại xoay một vòng quanh hội trường.

Có nhiều người cũng cầm điện thoại chụp ảnh nên chút hành động nhỏ này của Triệu Lương Trạch cũng không bị ai chú ý.

Ánh mắt của Cố Niệm Chi lại chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi bất động ở góc màn hình.

Từ góc nhìn của điện thoại Triệu Lương Trạch, Cố Niệm Chi chỉ có thể nhìn được một bên sườn mặt Hoắc Thiệu Hằng. Nhưng dẫu chỉ là một phần tư sườn mặt ấy thôi cũng đã đủ khiến Cố Niệm Chi nhìn không chớp mắt rồi.

"Em nhìn thấy chưa?" Triệu Lương Trạch xoay điện thoại một vòng, rồi thu về, cúi đầu hỏi nhỏ Cố Niệm Chi: "Đã chuẩn bị xong chưa? Chờ lát nữa còn xem trò vui nhé."

Cố Niệm Chi mỉm cười, hai tay chống má nói vào camera: "Hôm nay em dậy sớm là để hóng hớt mà, anh không được để em thất vọng đâu đấy!" Nói xong, cô chỉ vào màn hình, nháy mắt, "Anh Tiểu Trạch, em gửi vài thứ cho anh qua email, anh nhớ đăng lên trang web chính thức của Đại hội trước khi ra tay nhé."

Đúng lúc này, người dẫn chương trình mắt vàng tóc xanh tên Jenny tuyên bố Đại hội chính thức bắt đầu.

"Kính thưa quý vị đại biểu cùng các vị khách quý, chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành. Ngày hôm nay là ngày Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế lần thứ 18 của chúng tôi chính thức khai mạc." Jenny tươi cười mở màn.

Màn hình LED sau lưng của cô ta bắt đầu hiện lên một loạt hình ảnh.

Từng chiếc phi cơ bay lên trời tạo nên những đường bay giao với nhau, kết thành những dải màu trắng giữa không trung.

Một chiếc thuyền cá đang dập dềnh giữa mặt biển, từ trên cao nhìn xuống gần như nhỏ đến mức không ai thấy.

Trên mặt đất, người người đang vội vã đi lại, trên tay ai cũng khư khư cầm chiếc điện thoại, hoặc là gọi điện thoại, hoặc là đang lướt mạng.

"... Chính bởi vì có hệ thống định vị vệ tinh Copernicus của chúng tôi và hệ thống GPS của Mỹ, mà ngày hôm nay chúng ta có thể tự do đi lại, không phải lo sợ về những vùng đất mà mình chưa từng đặt chân đến." Nói xong, Jenny lùi sang một bên, mắt hướng lên màn hình LED lớn phía sau lưng, "Mời quý vị nhìn lên màn hình, đây là một chiếc tàu cá trên Đại Tây Dương, họ đã di chuyển trên mặt biển được năm tiếng. Alô, các vị có nghe được tôi nói gì không ạ?"

Đó là yêu cầu kết nối.

Ngay vào lúc này, Triệu Lương Trạch lặng lẽ bật tín hiệu gây nhiễu mà Cố Niệm Chi đã sớm truyền lên kia.

Tín hiệu gây nhiễu đột nhập vào hệ thống Copernicus và GPS, ngay tức khắc cắt đứt tín hiệu cục bộ.

Màn hình LED bỗng hiện lên những tia xanh tia đỏ, chiếc tàu đánh cá trên màn hình bị các loại tín hiệu làm nhiễu đến mất tín hiệu, không nhìn thấy nữa.

"Alô? Alô? Anh có nghe thấy tôi nói không?" Jenny xấu hổ vô cùng, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tai nghe, nhưng dường như hệ thống liên lạc điện tử vệ tinh của Đại hội vẫn bị gián đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.