Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 48




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Mọi người quay đầu lại, căm tức Bạch Quân Nhược.

Bạch Quân Nhược sờ sờ mũi.

Dương thị cười dẫn hai đứa trẻ bước ra.

Tuy Bàng Lạc Tuyết cũng muốn nữ nhi ở bên cạnh mình nhưng nàng cũng không thể để bọn chúng biết chuyện của mình.

Thương Dực cũng trở về, mọi người ngồi cùng một chỗ.

"Thương Dực, mọi chuyện an bài thế nào?"

"Ừm, tiểu thư yên tâm, đã chuẩn bị kỹ càng."

Bạch Quân Nhược cũng gật đầu: "Binh lính ở Hải quốc cũng tập hợp đủ rồi, sứ thần cũng đã đến mà ngày mai muội thật sự muốn dẫn Tiểu Tứ tử đi thật sao?"

Bàng Lạc Tuyết gật gù "Đây chính là ngôi vị hoàng đế của hắn, lão già này cũng nên nghỉ ngơi thôi."

"Ta thấy Uyển phi cũng đã dằn vặt thân thể hoàng đế khá lâu rồi." Bạch Quân Nhược nói.

"Vì vậy chúng ta nhất định phải danh chính ngôn thuận giành lại ngôi vị này. Hiện tại cả Bắc Yến quốc đều biết nhi tử của Thương hoàng hậu còn sống sót, sự tình ngày mai nhất định không được có bất kỳ sai sót nào." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Yên tâm, muội cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Bạch Quân Nhược nhìn Bàng Lạc Tuyết đau lòng nói.

Bàng Lạc Tuyết sờ sờ mặt của mình, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cười cợt "Mau trở về nghỉ ngơi đi."

Bạch Quân Nhược muốn nói gì đó nhưng lại thôi. 

Rất lâu sau Bàng Lạc Tuyết mới lên tiếng: "Ta biết hắn có phi tử."

Bạch Quân Nhược lúng túng "Chờ giải quyết chuyện của Bắc Yến quốc xong, ta nhất định diệt Đông Tần quốc."

Bàng Lạc Tuyết  cười cợt: "Không có chuyện gì, hắn là hoàng đế, chúng ta nhất định không đụng chạm nhau."

Ánh mắt Bạch Quân Nhược sáng ngời: " Tuyết Nhi, huynh....."

"Muội mệt mỏi." Bàng Lạc Tuyết ngắt lời nói.

Ánh mắt Bạch Quân Nhược ảm đạm, cười cợt: "Vậy muội mau nghỉ ngơi đi."

Bàng Lạc Tuyết  gật đầu tiễn Bạch Quân Nhược đi, lại đến chỗ Dương thị ôm nữ nhi của mình dụ dỗ ru nàng ngủ. Nàng nhìn ánh mắt nhi nữ quá giống với Triệu Chính Dương, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.

Ngày hôm sau, Bàng Lạc Tuyết hôn một cái vào gò má của nữ nhi mình vẫn còn đang ngủ say, lại đưa nàng đến chỗ của Dương thị bởi vì ngày hôm nay nàng có chuyện quan trọng phải làm.

Bạch Quân Nhược nhìn Bàng Lạc Tuyết với khuôn mặt tươi sáng, trong ánh mắt dường như có chứa nét xuân, da dẻ mịn nhẵn như ôn ngọc nhu tình. Cánh môi anh đào nhỏ nhắn tô điểm thêm màu đỏ phần hồng, kiều diễm mà ướt át, hai sợi tóc hai bên bay trong gió khinh nhu lướt nhẹ trông nàng có mấy phần mê người. Trên người nàng, một thân quần dài màu đỏ tía thêu cánh hoa mẫu đan phú quý. Lụa viền quanh hông dịu dàng, tư thái hoàn mỹ lấp ló hiện ra không thể nghi ngờ khiến hắn không khỏi thở dài nói: "Tuyết Nhi, hôm nay muội rất xinh đẹp."

Bàng Lạc Tuyết  thoả mãn gật gù "Dù nói thế nào muội cũng là công chúa Hải quốc. Làm sao muội có thể bôi nhọ danh tiếng Bạch công tử huynh được?"

Bạch Quân Nhược cười khổ, Bàng Lạc Tuyết đây là muốn nói rõ ràng với hắn rằng hắn đừng đùa, đời này nàng chỉ có thể là nghĩa muội của hắn.

"Tiểu Tứ tử đâu?" Bàng Lạc Tuyết không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt Bạch Quân Nhược  như vậy.

"Thích Dao đã đi đón hắn, huynh ở đây chờ muội, đặc sứ cũng đã đến rồi."

"Ừm."

Thích Dao ôm tiểu tử đến, ngày hôm nay tiểu tử cũng trong một thân y phục mới màu vàng nhạt có giáp rồng bên ngoài. Thích Dao sợ hắn lạnh lại khoác thêm một chiếc áo khoác lông thỏ mao ở bên ngoài cho hắn. 

"Tỷ tỷ Tuyết Nhi thật đẹp."

Tiểu Tứ tử đưa tay liền muốn ôm Bàng Lạc Tuyết. Thích Dao nhìn thấy thế cũng tức giận, cái tên tiểu hỗn đản này, thật là không thay đổi chút nào.

Tiểu tử cũng nhanh chóng quay đầu lại hôn Thích Dao một cái. Thích Dao lườm hắn, cơn giận vừa mới đến lúc nãy như cũng trôi đi đâu mất.

"Đi thôi."

Bạch Quân Nhược  nhận lấy Tiểu Tứ Tử từ trong lồng ngực Bàng Lạc Tuyết. 

"Ngươi đừng khiến tỷ tỷ phải lo lắng."

Tiểu Tứ tử quệt cái miệng nhỏ nhắn của mình.

Thương Dực nhìn mọi người bảo vệ tôn nhi của mình cũng lấy làm vui mừng, ngày hôm nay rốt cục có thể giúp tỷ tỷ của mình đoạt lại những thứ thuộc về nàng.

"Xuất phát."

Mọi người hào hứng mênh mông cuồn cuộn đi tới hoàng cung Bắc Yến.

Nhưng điều mọi người không nghĩ tới chính là hoàng đế Bắc Yến đã đứng tại cửa khẩu chờ.

Thời điểm Tiểu Tứ tử nhìn thấy hoàng đế thì rõ ràng sững sờ nói "Phụ hoàng."

Giọng nói tuy nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe được, hoàng đế cũng tự nhiên nghe được. Hắn kinh ngạc nhìn Tiểu Tứ tử.

"Hạo nhi, ngươi còn sống sao?"

Vẻ mặt hoàng đế trông cũng không giống như giả bộ, Bàng Lạc Tuyết cũng hơi yên tâm, rốt cuộc phụ tử cũng có thể nhìn nhau.

"Hoàng đế Bắc Yến, chẳng lẽ ngươi cứ để chúng ta ở bên ngoài hoàng cung nói chuyện sao?" Giọng nói của Bạch Quân Nhược  không giận hờn nhưng đầy thị uy.

Hoàng đế Bắc Yến cũng mau chóng sai người mở cổng, tự mình dẫn mọi người tiến vào Kiền Thanh điện. Nơi này chính là nơi chỉ có khi cử hành những yến hội trọng đại mới được dùng đến mà thôi. 

Nhị hoàng tử nghênh tiếp mọi người ở cửa điện, Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn khuôn mặt dương dương tự đắc của hắn thì trong lòng khinh thường nói: "Hiện tại ngươi cứ đắc ý, chờ sau này ngươi sẽ khóc lóc van xin thôi."

Hoàng đế Bắc Yến cũng đã từng tiếp đón những cảnh tượng hoành tráng như thế này rồi nên lên tiếng nói: "Chư vị khách nhân đường xa tới đây, lại dẫn nhi tử về cho trẫm, trẫm đúng thật là may mắn, ly rượu này trẫm kính Bạch công tử."

Bạch Quân Nhược  giơ ly rượu lên, xem như nể mặt hoàng đế.

Chỉ trong chốc lát, Uyển phi từ cửa hông đi vào đứng bên cạnh hoàng đế. Bàng Sách nhìn thấy nàng thì ánh mắt đỏ lên, nếu Bàng Lạc Tuyết không ngăn cản thì hắn đã sớm bước tới cho nàng một đao.

"Hạo nhi, đến đây với phụ hoàng." Hoàng đế nhìn hài tử trong lồng ngực Bạch Quân Nhược nói.

"Phụ hoàng, tốt nhất người vẫn nên nhận thức rõ ràng, chẳng may đây không phải là tứ hoàng đệ thì sao?" Nhị hoàng tử bất mãn nói.

"Im miệng! Nhi tử của trẫm thì tự nhiên trẫm sẽ biết." Hoàng đế Bắc Yến khó chịu nói.

Tuy nhị hoàng tử cảm thấy bất mãn nhưng hắn vẫn ngậm miệng lại, căm ghét nhìn Tiểu Tứ tử.

"Nhị hoàng tử nói phải, hài tử này là do ta cứu được, vẫn nên điều tra rõ thì tốt hơn." Bạch Quân Nhược ném chiếc chén lên bàn.

Nhị hoàng tử cười lạnh: "Không biết Bạch công tử tìm thấy hài tử này ở nơi nào?"

Bàng Lạc Tuyết điềm đạm nở nụ cười: "Lúc ta cải trang cùng hoàng huynh đến Bắc Yến thì thấy có người đang đuổi giết Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, hài tử này. Vì thế ta mới muốn cứu hắn, nếu không tin ta thì bệ hạ có thể gặp một người."

Thương Dực từ phía sau Bàng Lạc Tuyết bước ra, lại lấy nửa tấm mặt nạ xuống.

Hoàng đế mở to hai mắt: "Ngươi là Thương Dực!"

"Trí nhớ của hoàng thượng thật tốt." Thương Dực trào phúng nói.

"Người đâu, đem tên nghịch tặc này xuống cho ta."     Nhị hoàng tử hô to, dù sao chuyện năm đó hắn cũng có phần tham dự.

Thương Dực lạnh lùng cười cợt: "Hiện tại nhị hoàng tử lại coi mình là hoàng đế hay sao? Vẫn đang lo lắng chuyện năm đó sẽ bị bệ hạ biết à?"

Nhị hoàng tử cũng mau mau quỳ xuống thỉnh tội "Phụ hoàng, nhi thần chỉ lo lắng cho an nguy của phụ hoàng mà thôi."

"Được rồi, câm miệng!" Hoàng đế có chút không thích nói. Nhi tử mình thực sự quá ngu xuẩn. Hiện tại chỗ dựa của Thương Dực chính là người của Hải quốc, bản thân là hoàng thượng như mình cũng chưa chắc động được đến hắn.

Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị hoàng tử, nở nụ cười quỷ dị: "Hoàng đế Bắc Yến, nhị hoàng tử nói không sai, huyết thống hoàng thất rất quan trọng, hay là ngài cũng nên xác nhận cho thật kỹ lưỡng mới được."

"Vị này chính là?"

"Tuyết công chúa Hải quốc chúng ta."

Hoàng đế Bắc Yến liếc mắt nhìn nữ nhân tuyệt sắc này "Hóa ra là công chúa."

Bàng Lạc Tuyết  cười cợt.

"Công chúa cũng cảm thấy bổn hoàng tử nói có lý?" Nhị hoàng tử khó có thể tin nhìn Bàng Lạc Tuyết. Đầu óc nữ nhân này có bị bệnh không? Quả nhiên chỉ có dung mạo tuyệt sắc mà thôi.

Bàng Lạc Tuyết  gật gù.

Hoàng đế liếc mắt nhìn nhị hoàng tử nói: "Nếu như vậy, chuẩn bị nước đi."

"Vâng."

Công công thân tín bên cạnh hoàng đế bưng tới một bát nước, nhị hoàng tử đem ngón tay mình đâm thủng, nhỏ một giọt huyết.

Bàng Lạc Tuyết cầm tay của Tiểu Tứ tử nói: "Có sợ hay không?".  Tiểu Tứ tử chỉ lắc đầu một cái, Bàng Lạc Tuyết  cầm ngân châm ghim xuống, đầu ngón út trắng mịn của hắn nhỏ xuống một giọt huyết tựa châu rơi tan mất trong nước, chỉ tiếc huyết của hai người cũng không tương xứng. 

Hết chương 390.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.