Ma Tiếu Xinh Đẹp

Chương 47




Một mình Tiêu Thư Ly đứng trên sân thượng, Lục Hy Tuyết đi về phía cổng, hôm nay đành để xe ở trường vậy. Không hiểu vì sao trước cổng lại nháo loạn cả lên, tụi con gái cười khúc khích, có người còn đỏ mặt. Lục Hy Tuyết không quan tâm, cô len qua đám đông thì chợt có giọng nói quen thuộc trầm thấp lại như ma quỷ

- Tuyết nhi

Lục Hy Tuyết giật mình, cô nghiêng đầu quay người, có người gọi cô? Quen sao? Một người đàn ông tuấn tú, yêu diễm đi đến, mái tóc tím sẫm một bên vuốt lên ra đằng sau, một bên che đi một phần trán, tử mâu tràn đầy ý cười cùng ấm áp lại chỉ hiện hữu một hình bóng là Lục Hy Tuyết như cả thế giới ngoài hắn ra chỉ có một mình cô, bạc môi khẽ cười càng khiến hắn tựa như yêu ma đến từ bóng tối, vận cho mình áo sơ mi đen đơn giản cùng quần tây đen

- Dạ Diễm anh ở đây làm gì?

- Tuyết nhi, lâu rồi không gặp, em dám bỏ trốn sao?

- Tôi việc gì phải trốn anh đừng tự cao kẻo chừng rớt đau đấy

Lục HY TUyết chế giễu, Dạ Diễm không quan tâm, khóe môi quyến rũ nhếch lên đầy nguy hiểm

- A sao em có thể nói thế chứ? Dù gì em cũng là vợ tương lai của anh nha

- Ai là vợ tương lai của anh? Nhận lầm người rồi

Lục Hy Tuyết hừ lạnh đầy khinh thường, cô mới không thèm. Dạ Diễm không quan tâm, mắt hắn hiện lên tia sáng giảo hoạt lại nhanh biến mất

- A Tuyết nhi, đêm hôm đó cách đây 1 năm, lần đấy là lần đầu của em, anh sẽ chịu trách nhiệm

Dạ Diễm gật đầu, nói đầy nghiêm túc nhưng ánh mắt hắn lại bán đứng hắn. Lục Hy Tuyết đen mặt, xung quanh nổi lên bàn tán

- A người đàn ông này thật tốt nga. Dám làm dám chịu

- Thì ra là hoa đã có chủ, thật đau lòng

- Tại sao anh ta không phải của tôi?

Dạ Diễm khóe môi cười như cí như không. Hắn nghe tin cô đã trở lại nên đã bỏ hết công việc mà chạy đến đây. Tất nhiên như phán đoán của hắn là cô sẽ cự tuyệt nên đã hình thành âm mưu trong gang tấc

Lục Hy Tuyết co rút khóe môi, tên này là cố tình a. Cô nghiến răng kèn kẹt

- Dạ Diễm, tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Vậy nên đừng tìm tôi nữa

Muốn diễn thì cô sẽ diễn cùng hắn nhưng Lục Hy Tuyết đã quá sai lầm, cô quên mất một điều người trước mặt lại không phải là người bình thường như bao người khác

- Thật sao? Nhưng không được, nếu em đã không chịu để anh trách nhiệm mà lấy anh. Anh đành phải gả cho em vậy. Tuyết nhi a, đó cũng là lần đầu của anh nha

Dạ Diễm một bộ dáng ủy khuất cứ như thiếu nữ bị oan lại như chính thê bị thất sủng. Lục Hy Tuyết thật muốn đập đầu vào tường. Hiện tại cô cảm thấy gì? Tất nhiên là muốn hộc máu, rớt con mắt ra. Tên này là ai? Cô thật sự không quen. Có lẽ là người giống người tên trùng tên đi

- Dạ Diễm anh.... thật quá vô sỉ.... Mặt anh làm bằng gì thế?

Mặt hắn chắc chắn còn dày hơn cả tường nhà đi

- Sao em có thể hỏi như thế? Mặt anh là da là thịt. Còn vô sỉ thì em đã quá khen rồi

Dạ Diễm càng nhếch môi lên cao. Lục Hy Tuyết đang cố gắng bình tĩnh lại,cô không thể gào thét ở đây được, mặc kệ xung quanh có nói gì, cô xoay người định chạy trốn thì một vòng tay cứng rắn lại vác cô lên vai

- Dạ Diễm, thả xuống. Tên khốn khiếp này. Tôi nói thả xuống

Lục Hy Tuyết dãy dụa, cô dù qua luyện ngục nhưng tên này cũng qua luyện ngục và nam nhân, nữ nhân luôn luôn khác nhau, dù đánh vào lưng hắn cũng chẳng hề hấn gì. Dạ Diễm nhét cô vào trong xe, khóa cửa không cho cô chạy thoát, lái xe lao vút đi. Tại một nơi khác gần đó, một đôi mắt màu trà hẹp dài đầy gian xảo chứng kiến tất cả mọi hành động, môi mỏng cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng xe Dạ Diễm biến mất

- Dạ Diễm...sao? Lục Hy Tuyết em đã làm gì? Lần đầu tiên? Thật to gan đó

Hắn xoay lưng như ở đó chưa từng có người

Lục Hy Tuyết ngồi trong xe mà vô cùng thấp thỏm lo âu. Hắn muốn dẫn cô đi đâu?

-Này Dạ Diễm, anh định đưa tôi đi đâu? Tôi muốn về Lục gia

- Em có 2 lựa chọn, một là gọi anh là Diễm, 2 là ông xã. Nhưng anh thích em gọi anh là ông xã hơn đó

- Phi... Anh có mà nằm mơ. Không bao giờ

- Vậy thôi. Vậy em muốn ở cùng anh sao?

-....

Lục Hy Tuyết im lặng, cô không quan tâm tới hắn nữa, có nói thì cô không thể đấu lại trước sự vô sỉ của hắn, mặt hắn dày hơn cô

Dạ Diễm hừ nhẹ, cô gái này thật cứng đầu mà

Lúc sau chiếc xe dừng trước tòa nhà lớn, còn lớn hơn Lục thị chỉ là nhỉnh hơn mà thôi (cái này ta k đồng ý a). Lục Hy Tuyết ngước đầu, dòng chữ to đùng đập vào mắt cô “DL” đây chẳng phải trụ sở chính của Dạ thị sao? Lục Hy Tuyết có chút khó hiểu Dạ Diễm đưa cô tới đây làm gì? Dạ Diễm đưa cô lên tầng cao nhất, mọi nhân viên lớn bé đều cung kính cúi đầu. Có chuyện gì vậy?

------------------------------

*Trailer:

- Ba sao ba lại ở đây? Cả mẹ nữa? Nguyên lão cũng ở đây?

Lục Hy Tuyết có chút choáng váng, một vài vị nguyên lão của cả 2 gia tộc, cả Lục Vĩ cùng Dương Linh cũng ở đây

- Con gái, ngồi đi

- Chẳng phải ba đi Anh sao?

- Ký hợp đồng xong rồi. Bây giờ là chuyện của 2 nhà. Con gái, có một chuyện ba rất thắc mắc, vì sao con biết Lục gia là gia tộc cổ? Chuyện này rất ít người biết. Thời gian qua ba rất muốn hỏi con, Dương Linh đã được ba nói hết rồi

- Con.... 1 lần ngẫu nhiên biết được thôi, con....

- Ngẫu nhiên?

H mk đã thấy đc 1 vấn đề nghiêm trọng ở đây và cx là lỗi sai :(( nên sẽ viết để củng cố tại chap sau. Chap sau có bí mật đó nha :)) c Tuyết sẽ rơi vào trạng thái đứng hình k theo kịp :)) và cũng là bc 2 của a Diễm. CÓ ns thì a này quá nhanh tay :)) á hihihi mấy chap trc có 2 ng bí ẩn đó nha k phải Sở hiên đâu. Hạ Thanh đã trôi về đâu r? :)) bảo đảm ng này bị n ng ghết lắm đây :)) nhưng bk làm sao đc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.