Ma Tiếu Xinh Đẹp

Chương 29




Hiện tại mới chỉ có 6 nam chủ, còn 2 nam chủ nữa là đến cảnh H rồi nga~ Khụ từ đây tới đó hãy cùng nhau bàn luận xem anh nào có đc chị đầu tiên :)))) còn 2 anh nha, anh này không vừa đâu

TQM thì tất nhiên tên này k thể là ng đầu tiên :))))

-----------------------------------------------

Dạ Diễm hắn phải đi ngâm nước lạnh, cảnh vừa rồi làm hắn miệng đắng lưỡi khô lại còn nhẫn nhịn đi tìm quần áo cho cô. Lục Hy Tuyết sau khi mặc đồ đã không thấy Dạ Diễm đâu mà cô cũng chẳng để ý, cô leo lên giường ngủ. Dạ Diễm trở về phòng đã được hạ hỏa, hắn thấy Lục Hy Tuyết đang yên giấc ngủ. Dạ Diễm nằm xuống cạnh cô, trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào, khi cô gọi 'Diễm' lòng hắn như ngứa ngáy, vui vẻ, khi cô bị hắn trêu chọc lại như con mèo xù lông hắn cảm thấy rất đáng yêu. Dạ Diễm ôm Lục Hy Tuyết vào lòng chìm vào giấc mộng cùng cô

“ - Tôi chính là chán ghét cô Lục Hy Tuyết. Từ lúc nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ yêu hay thích cô cả

- Thượng Quan Mặc, sao anh lại đối xử với em như vậy? Em còn yêu anh hơn cô ta cơ mà

Thượng Quan Mặc lạnh lùng khinh thường nhìn cô, hắn không quan tâm người con gái đang khóc đến đau lòng kia, lòng hắn vẫn một mực chỉ có một hình bóng nhu nhược là Hạ Thanh

- Lục Hy Tuyết, cô là em gái tôi thì sao? Đừng nghĩ rằng chỉ dựa vào như thế mà tôi bỏ qua cho cô khi cô đã hại Thanh nhi ra nông nỗi này

- Xin con, xin con hãy tha cho Tiểu Tuyết, xin con đó

Lục Vĩ quỳ gối dưới chân Lục Dật Thần, ông bỏ hết tất cả lòng tự tôn của mình chỉ vì muốn hắn buông tha cho Lục Hy Tuyết

- Ba, ba không cần làm vậy. Loại người như hắn chính là tuyệt tình mà

- Tiểu Tuyết con đừng nói nữa

Dương Linh đau lòng nhìn đứa con gái của mình chằng chịt vết thương mà đau lòng, bà càng sợ con gái lại chọc tức Lục Dật Thần thêm

- Hạ Thanh tôi hận cô. Dạ Diễm tôi hận anh, Bạch Hàn Dương anh là tên giả tạo. Tại sao chứ? Lăng Mộ Hàn tôi đã làm gì? Lục Dật Thần anh là tên khốn, anh dám giết cha mẹ tôi cùng Diệp quản gia. Các người.... các người đi chết đi, tôi nguyền rủa các người vĩnh viễn không được hạnh phúc.... AAAAA .... Hiên Viên Triệt, anh.... anh..... anh tiêm cái gì cho tôi?

- Hahaha... chỉ là một loại dược sẽ khiến cô trở nên điên loạn thôi

- Lăng ... Lăng Mộ Hàn anh anh dẫn tôi đi đâu. Bỏ ra

- Tôi đưa cô đến chỗ Sở Hiên thôi, sau đó cô sẽ được đến nơi huấn luyện của anh em nhà Long Ngạo thôi

- Buông tôi ra, Cố Minh Hạo, anh.... anh định làm gì?

- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là những vết thương do cô gây ra cho Thanh nhi

- Biến đi.... biến đi... Tần Mặc,.... anh là tên biến thái.... anh anh.... AAAAAAAAA...

- Yên tâm đi, tôi chỉ là tiến hành thí nghiệm thôi mà, trời ạ, tên Hiên Viên Triệt này biết rõ tôi ghét nhất nữ nhân, một bọn tạp nham không đáng sống, cũng chỉ có Tiểu Thanh là đẹp nhất

- Cô biết không Lục Hy Tuyết đừng nghĩ rằng tôi ôn nhu mà sẽ nhịn cô, bây giờ cả thế giới đều biết cô là con người đáng khinh cỡ nào. Nên nhớ tôi là Tiêu Thư Ly là Hacker đó nha, cũng là tổng tài của Tiêu thị đó với việc như thế thì chẳng nhằm nhò gì đâu

Từng giọng nói, tưng hành động tàn nhẫn bọn hắn đối với Lục Hy Tuyết khiến cô đau khổ không dứt, ánh mắt họ nhìn cô đầy lạnh lùng cùng khinh thường. Tại sao chứ? Cô chỉ muốn níu kéo Thượng Quan Mặc thôi mà, làm vậy là sai sao? Các người không phải là con người, ba mẹ con sai rồi, Diệp quản gia thật xin lỗi

- Cô ta chết rồi, giờ xử lí sao đây?

12 nam chủ họp nhau, bọn hắn hiện lên tia tàn nhẫn khi nhắc đến Lục Hy Tuyết, lúc này Thượng Quan Mặc im lặng thì lên tiếng

- Để tôi ném cô ta vào rừng cho dã thú ăn đi

Bọn hắn nhìn nhau rồi nhất trí”

- Không.... đừng... không...các người

Lục Hy Tuyết giãy giụa, cô bật khóc nức nở, hai hàng nước mắt thi nhau tuôn ra. Dạ Diễm tỉnh dậy, hắn lo lắng lay người cô dậy

- Lục Hy Tuyết tỉnh dậy, tỉnh dậy đi

Lục Hy Tuyết giật mình tỉnh dậy, lưng cô ướt đẫm mồ hôi, mặt trắng bệch đến đáng sợ, cô không ngừng khóc, không ngừng sợ hãi. Dạ Diễm vuốt lưng cô thì nhíu mày, cô nằm mơ thấy gì mà lại ra nông nỗi này. Lục Hy Tuyết giật mình, cô thấy Dạ Diễm gần ngay trước mắt, lại nhớ tới trong mơ thấy những điều hắn đã làm cùng những người kia. Dù chỉ thấy rõ Dạ Diễm, Lục Dật Thần, Thượng Quan Mặc cùng Hiên Viên Triệt, những người còn lại đều không thấy được chỉ mờ mờ ảo ảo. Lục Hy Tuyết run lên, cô đẩy mạnh Dạ Diễm, lùi về sau, tránh xa hắn. Dạ Diễm kinh ngạc nhìn Lục Hy Tuyết, cô có lạnh lùng, có sợ hãi mà càng có oán hận nhìn hắn, khuôn mặt cô trắng bệch đầy nước mắt, môi cắn chặt đến bật máu. Lòng Dạ Diễm như vỡ ra

- Lục Hy Tuyết, em sao thế?

- Anh.... Anh ..... Anh tránh ra..... Tôi... không cần... tránh ra..... Tôi.... hận các người....

Lục Hy Tuyết càng khóc tê tâm liệt phế

- Hy Tuyết, em sao vậy? Bình tĩnh

- Không.... không.... đừng nói nữa.... Đều là.. do các người mà ra. Tôi ghét anh Dạ Diễm

Lục Hy Tuyết gào lên, hai tay run rẩy bịt chặt hai tai lắc đầu. Dạ Diễm ánh mắt tức giận, cô chán ghét hắn? Giọng hắn càng âm trầm, nghiến răng gằn từng chữ

- Lục Hy Tuyết, em dám ghét tôi?

- Đừng lại đây

Lục Hy Tuyết hoảng loạn, cô chạy ra khỏi phòng, vội vàng chạy ra hành lang, Dạ Diễm đuổi theo cô, hắn đã mất bình tĩnh mà dọa cô. Rất nhanh Dạ Diễm đuổi kịp Lục Hy Tuyết, ôm chặt cô dịu dàng mặc cho cô phản kháng

- Buông ra...

- Tuyết nhi, đừng như vậy nữa. Ngoan, tôi sẽ không hại em, đừng đẩy tôi ra xa như vậy

Lục Hy Tuyết run lên, Dạ Diễm ôn nhu thì thầm bên tai cô, một tay ôm lấy eo, một tay vuốt lên mái tóc dài óng ánh. Lục Hy Tuyết cảm thấy được Dạ Diễm ôn nhu, ngực hắn tràn đầy cảm giác ấm áp cùng an toàn nhưng tất cả chỉ thuộc về Hạ Thanh, còn cô chỉ là một người lót đường cho nữ chủ. Lục Hy Tuyết càng khóc càng thương tâm nhưng nỗi sợ đã giảm xuống. Dạ Diễm buông, bàn tay thô ráp lau đi những giọt nước trên mặt cô

- Không sao cả rồi

- Anh.... sẽ không hại tôi chứ? Mãi mãi?

- Ừ

Lục Hy Tuyết ngẩng đầu nhìn vào tử mâu đầy dịu dàng kia, trong mắt hắn phản chiếu lại hình bóng của cô đầy yêu thương. Lục Hy Tuyết ôm hắn, Dạ Diễm đưa cô về phòng

- Giờ ngủ tiếp đi. Có tôi bên cạnh em mà

Dạ Diễm ôm cô, Lục Hy Tuyết đem mặt chôn sâu vào ngực hắn, giọng nói trầm khàn nhưng lại quyến rũ như đang đưa cô chìm vào giấc ngủ. Dạ Diễm nghe tiếng thở đều đều của cô biết được cô đã ngủ, hắn lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô

- Lục Hy Tuyết tôi hình như đã yêu em thật rồi

------------------------------------

Chương này hình như đã huy hình tượng của các anh nam chủ rồi :)))))) ái chà chà, viết truyện mà thíc Dạ Diễm ghê cơ ;;;;;;;;;;;;vvvv

Chương trước là hơn 2k từ đấy mấy bạn, tính ra là 2 chương đó :)))) mỗi chương mình đăng đc có hơn 1100 từ à

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.