[Ma Thổi Đèn] Phủ Tiên Độc Cổ

Chương 7: Nửa đêm




Vòng xoáy giằng co một đoạn thời gian mới dần dần biến mất, cả vùng đất cũng hiện ra vết tích vòng xoáy đảo qua, trở nên trước mắt thương di.

– Phốc!

Bạch Tấn lần thứ hai phun ra một ngụm lớn máu, cả người trong nháy mắt trở nên suy yếu không gì sánh được, từ không trung rơi xuống.

Cách đó không xa trong mắt Tuyền tiên sinh quang mang chớp lên một cái, lần thứ hai tối đen lại, hắn cũng biết mình kiếp số khó chạy thoát, trên mặt tràn đầy không cam lòng.

Hỗ Minh Nhật lạnh lùng nói:

– Đồng bạn của ngươi đã toàn bộ đền tội, còn muốn làm chuyện vô vị dựa vào địa thế hiểm trở chống lại sao? Hoặc giả ngươi cũng muốn kéo mấy tấm đệm lưng?

Tuyền lộ vẻ sầu thảm cười, nói:

– Ta đối với sát nhân cũng không có hứng thú quá lớn, cùng với mấy tên ngốc này bất đồng, vô pháp thể hội cái loại lạc thú khi sát nhân này.

Sắc mặt của Kha Đồng Quang băng lãnh, lạnh giọng nói:

– Các ngươi rốt cuộc là ai? Là chịu người phương nào sai khiến?

Tuyền tiên sinh nói:

– Có bản lĩnh chính các ngươi đi thăm dò thôi.

Nam tử tóc tím sau khi chết, hắn cũng vạn niệm đều mất, nhìn các loại công kích lăng không mà đến, cũng không chống lại nữa, mà là đem tất cả lực lượng thoáng chút ngưng tụ ở đầu ngón tay, mạnh mẽ hướng trong hư không một điểm.

Đầu ngón tay lực lượng kinh khủng nổ lên, chấn đến toàn bộ không gian run lên, một cái hắc động lớn chừng quả đấm nổi lên.

Tất cả mọi người đều nhướng mày, có vẻ có chút ngạc nhiên đứng lên, nhưng các loại đao kiếm binh khí thoáng chút đều chém ở trên người hắn.

– Xuy

Ngực tức thì bị chiến đao của Hỗ Minh Nhật trực tiếp đâm thủng

– Phốc

Tuyền tiên sinh mạnh mẽ ói ra miệng máu, trong mắt một chút thê lương đứng lên, nhưng cắn đầu lưỡi của mình một cái, nhất thời trong đầu khôi phục một tia thanh minh.

Chỉ thấy đầu ngón tay hắn trở về một dao, dĩ nhiên đem một đoạn ngón tay của chính mình cắt xuống tới, sau đó lại bắn ra

– Vèo…

Đoạn ngón tay trong nháy mắt hóa thành một đạo quang mang, bắn vào bên trong hắc động, năng lượng trong hắc động không ngừng phát sinh tiếng rung động, đồng thời một chút phong bế.

– Không tốt!

Kha Đồng Quang mạnh mẽ cả kinh, con ngươi giương thật to, kinh hô:

– Không gian giới tử!

Tất cả mọi người đều toàn thân run lên, trên đoạn ngón tay bị cắt đang mang theo không gian giới tử của Tuyền, nghĩ đến Thần Kiếm Tinh Diệt tất nhiên ở bên trong giới tử.

– Ta không thích sát nhân, nhưng ta càng không thích nhiệm vụ thất bại.

Tuyền lộ vẻ sầu thảm cười, nhưng trong mắt lại mang theo đắc sắc, “Hắc hắc” nói rằng:

– Nếu thất bại, liền trực tiếp đem nhiệm vụ phá hủy.

– Đi tìm chết!

Hỗ Minh Nhật hét lớn một tiếng, mạnh mẽ đem chiến đao từ trong cơ thể hắn rút ra, lại lăng không một chém, trong nháy mắt đem Tuyền tiên sinh chém thành hai nửa

Bởi trước chảy máu quá nhiều, cả người bị bổ ra sau đó đều không có máu phun ra ngoài, cứ như vậy lẳng lặng ngã xuống.

– Làm sao bây giờ?

Kha Đồng Quang cả kinh nói, lo lắng nhảy loạn không ngớt.

Hiện tại toàn bộ tặc tử đã đền tội, nhưng Thần Kiếm Tinh Diệt cũng không có thể tìm về, hơn nữa có khả năng vĩnh viễn đánh rơi ở không gian hắc ám.

– Hừm, yên tâm đi, giới tử không có việc gì.

Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên, mọi người chỉ là nhận thấy được không gian tựa hồ đang run lên nhè nhẹ, lại không thấy bóng dáng.

Hỗ Minh Nhật và Kha Đồng Quang đám người của Vạn Bảo Lâu cơ hồ là đồng thời kinh hô lên:

– Trần trưởng lão

Bên trong thanh âm mang theo cực độ vui sướng.

Đạo thanh âm kia cũng không để ý tới mọi người, chỉ là lạnh lùng nói:

– Các hạ đánh cắp thành quả thắng lợi của chúng ta, chẳng lẽ không nên cho chúng ta một cái công đạo sao?

– Hừm, ăn nói? Ăn nói cái gì? Là giết chết ngươi sao?

Một âm thanh lạnh lùng như băng nhưng cũng cực kỳ hùng hồn vang lên.

– Ha ha, khẩu khí thật là lớn, cũng không sợ làm đau đầu lưỡi!

Trần trưởng lão châm chọc đứng lên, không gian hơi nhộn nhạo một chút, liền xuất hiện một gã lão giả áo bào trắng tiên phong đạo cốt.

Hai tay chắp sau lưng, trong mắt bắn ra một chút hàn tinh, một bộ dáng cao nhân người nước ngoài, phảng phất như không đem vạn vật dung nhập trong mắt.

– Gặp qua đại trưởng lão!

Đám người Hỗ Minh Nhật vừa thấy lão giả, nhất thời kinh hô một tiếng, đều tiến lên hành lễ.

– Cái gì? Lão nhân này lại là Vạn Bảo Lâu đại trưởng lão Trần Chung Hi?

Xa xa đám người đều giật mình đứng lên, lộ ra thần sắc kinh hãi.

– Hừm, Trần Chung Hi. Bản tọa đúng là đã nghe qua danh tiếng của ngươi, nếu không muốn chết liền cút ngay!

Đạo thanh âm kia vẫn như cũ kiêu ngạo cuồng vọng không ngớt, cũng không có bởi vì lão giả áo bào trắng xuất hiện mà thay đổi thái độ.

Sắc mặt của Trần Chung Hi nhất thời trầm xuống, tiên phong đạo cốt một chút hóa thành tím đen, không nói hai lời đã vươn bàn tay to hướng phía trong hư không chộp tới

Toàn bộ bầu trời như là một tấm màn sân khấu vậy bị ngũ chỉ của hắn một trảo, sau đó khẽ động xuống tới.

– Ầm ầm…

Một tiếng nổ vang thật lớn, nhất thời phá vỡ một lỗ thủng to lớn

Trong lỗ thủng mơ hồ có bóng người lóe lên, liền cảm thụ được một cổ khí tức cường đại lăng không mà đến, như là núi cao áp hướng đại địa.

Con ngươi của Trần Chung Hi chợt co rút lại, lộ ra vẻ giật mình, quả đấm ở trước người bấm tay niệm thần chú, một chút kim mang nỡ rộ, mạnh mẽ hướng trên cổ áp lực thật lớn kia vỗ tới

– Ầm…

Một tiểng nổ vang dội, toàn bộ uy áp chi thế trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói.

Chỉ bất quá trên bầu trời nhiều hơn một đạo thân ảnh khôi ngô, sắc mặt âm trầm, hai mắt như là cá chết, không có bất kỳ màu sắc, lại vừa nhìn một cái khiến người ta cực sợ.

Trần Chung Hi nhướng mày, trầm tư nói:

– Ngươi là người phương nào?

Người nọ hừ lạnh một tiếng, nói:

– Bản tọa danh hào, các ngươi còn không xứng được biết, muốn còn sống đều cút cho ta!

Một chữ “cút” trầm trọng dùng tới âm ba kỹ xảo, chấn đến bầu trời biến đổi bất ngờ, hoảng hốt bất định.

Trần Chung Hi vươn tay ra, trực tiếp chỉ vào mặt của hắn, lạnh lùng nói:

– Chỉ bằng những lời này, cho dù ngươi giao ra không gian giới tử, ngày hôm nay cũng đừng nghĩ đi được!

Người nọ nhướng mày, trên mặt hiện lên tức giận.

Hai người lạnh lùng giằng co, đều là ánh mắt càng ngày càng lạnh, trên người sát khí càng ngày càng nặng.

Xa xa trốn ở trên hư không Lý Vân Tiêu còn lại là cả người đại chấn, lộ ra vẻ trầm tư tới, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm hai người này.

– Chỗ này phiền toái, thần kiếm dĩ nhiên rơi vào trong tay người này. Hắn vì sao mà đến, lại đại biểu lợi ích của phương nào?

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy có chút nhức đầu, trước mắt hai người này hắn đều biết, hơn nữa tuyệt không xa lạ.

Vạn Bảo Lâu đại trưởng lão tự không cần phải nói, nam tử khôi ngô tuy rằng không quen, lại từng nghe nói qua danh hiệu của hắn, đồng thời từng có duyên giao thủ.

Năm xưa Thần Tiêu Cung, trên Hàng Tuyết Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.