Ma Thiên Ký

Chương 12: Nỗi oan khuất của người bị hại





"Khụ khụ, tiểu Hắc này, vừa rồi ta mới thất thần xong, không phải trước kia các người rất tốt sao? Sao đột nhiên biến thành như vậy?" Diệp Lãng đưa ra nghi vấn.

"… ngươi không thể tôn trọng ta một chút được a, ta kể tình cảm như vậy, sao ngươi có thể thất thần được chứ?" Ái Đức Hoa cả giận nói, cái này quả thực là vũ nhục tình cảm thuần khiết giữa hắn và Tạp Toa.

"Xin lỗi, ta vừa nghĩ đến Tử La Lan Học Viện, hình như ta có nghe qua tên này rồi."

"Nói nhảm, đó là học viện đứng thứ hai trên đại lục, sao ngươi lại chưa từng nghe qua kia chứ?" Ái Đức Hoa tức giận nói: " Rốt cuộc ngươi thuộc lánh đời gia tộc ở trong khe suối nào chui ra vậy?"

Hắn có điểm hoài nghi, hoài nghi Diệp Lãng không nên ở trong cái trần thế hỗn độn này, trên người Diệp Lãng có một loại khí tức tinh thuần mà bất luận kẻ nào cũng không thể giả mạo được.

Người như vậy hẳn là quy ẩn ở núi rừng chứ? Nhưng Diệp Lãng lại xa hoa như vậy, hiển nhiên đến từ những đại gia tộc.

"Đứng thứ hai không phải là Hoàng Gia Học Viện sao?" Diệp Lãng có điểm tò mò hỏi, chuyện này hắn từng nghe người ta nói qua.

"Thúi lắm, đây là ngươi nghe vương bát đản nào nói vậy. Hoàng Gia Học Viện đứng thứ ba, học viện của chúng ta mới đứng thứ hai." Ái Đức Hoa kích động nói, đây là một loại bảo vệ của hắn với học viện cũ của mình.

"Ta nghĩ vương bát đản của Tử La Lan Học Viện của các ngươi nói, bọn họ nói mình thứ ba…" Diệp Lãng nhớ lại, lúc đó có một người ở học viện này đã thực khiêm tốn nói như vậy.

Ra vẻ Hoàng Gia Học Viện quả thật là đệ nhị, mà Tử La Lan là đệ tam, chẳng qua người của Tử La Lan sẽ không thừ nhận mà thôi.

"… nói cho ta biết là thằng vương bát đản nào nói, ta muốn phế hắn!" Ái Đức Hoa bị Diệp Lăng làm cho nghẹn họng, đây không phải là chỉ vào hòa thượng chửi con lừa ngốc, mà con lừa ngốc này lại không thể nói lại được, bởi vì vừa rồi chính hắn là vương bát đản nào nói còn gì.

Mà có lẽ Ái Đức Hoa còn không biết, mình rất nhanh muốn tự vả vào mồm…

"Hắn nói hắn tên là Tạp La Đặc." Diệp Lãng nghiêm nghị nói.

"…" Ái Đức Hoa không dám nói gì nữa, hắn không dám đi mắng người này vì Tạp La Đặc là vũ kỹ đạo sư đức cao vọng trọng trong Tử La Lan Học Viện, cũng được xưng là vũ kỹ đệ nhất cao thủ tại học viện.

Đồng thời, Tạp La Đặc này cũng là thần tượng của Ái Đức Hoa, tất nhiên hắn sẽ không đi mắng người mà hắn còn ủng hộ chưa hết nữa là.

"Sao ngươi lại quen hắn?" Ái Đức Hoa có điểm tò mò.

"Hắn đang diễn thuyết, ta đi ngang qua thấy thôi." Diệp Lãng trả lời, trong trí nhớ của hắn thì là như vậy.

"Diễn thuyết? Hắn từ từ lúc nào cũng biết diễn thuyết? Quên đi, không nói cái này nữa, quay lại chủ đề chính đi, vừa rồi ngươi hỏi cái gì nhỉ?" Ái Đức Hoa phát hiện đi quá xa vấn đề chính rồi.

"Ta hỏi ngươi là, vì sao các ngươi đột nhiên lại trở nên xa lạ, không phải là trẻ nhỏ vô tư sao?" Diệp Lãng hỏi lại.

"Ai…" Ái Đức Hoa thở dài một hơi, nói: "Trẻ nhỏ vô tư là trước kia, không ai trong chúng ta cảm thấy có khoảng cách bởi chúng ta còn không biết sau khi lớn len, người giữa người có khoảng cách xa như vậy."

"Nàng là thành chủ chi nữ, là thiên kiêu chi nữ, những người ở cùng một chỗ với nàng đều là những người có thân phận không sai biệt lắm với nàng, mà ta, vỏn vẹn chỉ là một tiểu quý tộc bình thường." Ái Đức Hoa chậm rãi nói, "Chênh lệch giữa ta và nàng thật rõ ràng, càng lớn lên thì khoảng cách này càng xa hơn." (ôi tiếng lòng của một chàng trai si tình, haizzz)

"Đây bất quá chỉ là gông xiềng mà thế nhân tự vác vào mình mà thôi, cái gì chênh lệch thân phận, cái gì khoảng cách, đều là tự mình định ra mà thôi." Diệp Lãng nhăn mày lại, có chút cảm thán nói: "Chỉ cần ngươi đột phá được, ngươi sẽ phát hiện nó chỉ là một tầng giấy mỏng."

"Ngươi nghĩ thật đơn giản, khoảng cách giữa người với người, có đôi khi dù ngươi trả giá hết thảy cố gắng cũng không thể kéo gần lại được." Ái Đức Hoa lắc đầu, phủ nhận lời Diệp Lãng, mà tựa hồ cảm khái từ chuyện của chính hắn.

Có lẽ đây quả thật là vấn đề giữa hắn và Tạp Toa, hắn đã tràn đầy thể hội mấy năm nay rồi.

"Có lẽ a, có lẽ ngươi nói đúng, cảm tình giữa người với người thực vi diệu, bất quá ta không thấy có vấn đề gì cả, cho dù ta là một tên ăn mày, mà ta lại thích một công chúa thì ta cũng sẽ đoạt cô công chúa quá." Diệp Lãng cười nói, tựa hồ nói giỡn, nhưng cũng tựa như nói thật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"… ta mà có tâm tình của ngươi thì cũng không cần lãng phí thời gian bao nhiêu năm qua, cái gì mà chỉ cần đứng xa xa nhìn nàng là được, đó chỉ là lời an ủi mà thôi, ta muốn ở cũng một chỗ với nàng đơn giản vậy thôi." Ái Đức Hoa nói, tự phủ định lời mình khi nãy.

"Ừ, nó vốn chỉ đơn giản vậy thôi, hoặc là cùng một chỗ, hoặc là buông tay." Diệp Lãng gật đầu tán thành.

"Trước kia ta lại không nhìn ra được điều này, cảm thấy thân phận mình có khoảng cách với nàng, hơn nữa vài bằng hữu của nàng xa lánh ta, dần dần ta cũng không thân với nàng nữa. Kỳ thật cái này đều do ta, nếu ta vẫn ở cùng một chỗ với nàng thì sẽ không bị như vậy." Ái Đức Hoa có điểm loạn nói, đều thành người khác thì có lẽ sẽ mơ hồ khó hiểu, nhưng Diệp Lãng lại hiểu được.

Cái này, kỳ thật rất đơn giản, cái gọi là khoảng cách giữa hai người, kỳ thật đều là tự mình suy diễn ra, do đó không ở cùng nhau, sau đó chậm rãi ngày càng xa.

Nếu mà hai người đột phá được khoảng cách này sẽ khác, chỉ sợ hai người đều cảm thấy khoảng cách ngày càng xa, như vậy vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.

Ái Đức Hoa tiếp tục nói: "Mãi đến hai năm trước, một lần ngoài ý muốn làm chúng ta ở cùng một chỗ, lúc đó ta mới biết được, hóa ra nàng vẫn không rõ vì sao ta phải rời xa nàng, có phải không thích nàng hay không. Lúc đó ta mới biết hóa ra nàng vì việc này mà nàng khổ sở biết bao, mới biết nàng vẫn thích ta…"

Duyên phận là cái thứ mà làm người ta cảm thấy mạc danh kỳ diệu nhất, vốn nếu hai người không có một lần ngoài ý muốn đó thì trên con đường nhân sinh này nhất định sẽ chậm rãi tách ra, cuối cùng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nhưng mà, trời cao lại cố tình an bài một lần ngoài ý muốn kia, làm hai người lại ở cùng một chỗ, hơn nữa có thể vứt bỏ hết thảy cố kỵ về thân phận địa vị, làm hai người có thể thổ lộ hết nội tâm của mình.

"Ngoài ý muốn gì?" Diệp Lãng thực quái đản hỏi.

"Là một lần nhiệm vụ thám hiểm do học viện tổ chức, chia làm mấy tổ tiến hành liệp sát ma thú trong Ngả Nhĩ Sâm Lâm, cũng phải sinh tồn trong đó nửa tháng. Nàng không cẩn thận bị tách ra với tổ viên của mình, ta tìm thấy nàng sau đó tìm được đường đi."

"Lúc đó, người khác đều cho rằng chúng ta đã chết, nhưng sao ta có thể để nàng chết được…"

Khi Ái Đức Hoa nói tới đây, trên mặt xuất hiện nhu tình vô hạn, tự hồ Tạp Toa đang ở trước mặt hắn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.